Đấu Y

Chương 460: Tiến nhập ma lục




Thất Tuyệt cung chủ nghe lời công kích của Kinh Vân Tử nhất thời như bốc hỏa lên đầu, không đợi phu nhân của mình liền mở miệng nói:
- Kinh Vân đạo hữu với Thất Tuyệt Cung chúng ta có ý kiến gì sao?
Kinh Vân Tử dù sao cũng là đại nguyên lão Thái Vân Tông, mà Thái Vân Tông so với Thất Tuyệt Cung mạnh hơn rất nhiều, Thất Tuyệt Cung thì ngoài phu thê hai người không còn người nào đủ tài năng.
Kinh Vân Tử thấy cung chủ Thất Tuyệt Cung dĩ nhiên khiêu khích, lạnh lùng nói:
- Lão phu có ý kiến vậy đó, ngươi làm thế nào?
Âm Tuyệt Thiền Sư vừa nghe song phương ngày càng sặc mùi thuốc súng liền chặn lại nói:
- Hai vị đạo hữu có thể nghe lão nạp nói một câu, lúc này chưa tiến vào Đại Lục Phong Ma mà các ngươi đã tranh phong như vậy, chờ đến lúc tiến vào ma lục mà vẫn như vậy có phải là tự tìm tử lộ không? Chuyện nhỏ nhặt như vậy làm sao có thể quan trọng bằng tìm cổ bảo đây? Tất cả hãy lấy đại cục làm trọng, không nên hành động theo cảm tính!
Âm Tuyệt Thiền Sư vừa nói, trong lòng ba người còn lại cũng đều rõ ràng nên cũng không tiếp tục lên tiếng.
Đúng lúc này phía sau bốn người truyền đến một tiếng thanh lãnh:
- Chư vị đạo hữu, Lâm mỗ đến trễ, còn mong thứ tội!
Phu phụ Thất Tuyệt, âm Tuyệt Thiền Sư và Kinh Vân Tử vừa nghe được thanh âm, trong lòng cả kinh. Bọn họ dĩ nhiên không hề nhận ra được có người tới gần, nếu chủ nhân của thanh âm kia muốn đánh lén mà nói, chính mình chẳng phải là đã bị giết chết hay sao?
Mới nghĩ vậy, bốn người đã cảm thấy mơ hồ sợ hãi, song song quay người, chỉ thấy một gã thanh niên mặc tử bào lưng đeo cự kiếm, sắc mặt bình thản đứng thẳng tại ngay phía sau bốn người không đến năm trượng.
Trên người thanh niên mặc tử bào tản mát ra khí nguyên làm cho bốn người kinh ngạc lần thứ hai, dĩ nhiên lại là tu vi địa vương giai trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa khí nguyên hồn hậu, trình độ so với bốn người chỉ có hơn chứ không kém, trọng yếu hơn nữa là người này nhìn qua mới chỉ có hai lăm hai sáu, dáng vẻ trẻ như vậy chỉ sợ là thọ nguyên nhiều lắm cũng là hai ba trăm năm mà thôi.
- Lâm đ*o hữu, ngươi quả thực không chết, bản phu nhân trước đây vẫn còn nghĩ ngươi đã thân vong nơi Đại Hạ rồi!
Trong bốn người thì Thất Tuyệt phu nhân và Lâm Khiếu Đường tính là có chút giao tình, ý cảnh giác trong lòng tự nhiên mất đi nhanh nhất, lập tức buông lời nói.
- Mặc dù thân chưa vong nhưng cũng là chật vật không chịu nổi. Đa tạ phu nhân đã lo lắng!
Lâm Khiếu Đường đơn giản khách sáo nói.
- Vị này chính là Lâm đ*o hữu mà bình thường phu nhân hay nhắc tới đó sao? Ha, ha. Lâm đ*o hữu trong miệng phu nhân ta hay nhắc tới vô cùng lợi hại, một thân thần thông vô cùngkhó lường!
Thất Tuyệt cung chủ đã sửa bộ mặt lạnh lùng trước đó mà hào sảng cười nói.
- Phu nhân với thất tuyệt thần binh mới là thiên hạ vô song, Lâm mỗ bất quá chỉ là chút tài mọn mà thôi, không đáng nhắc tới, cung chủ đã quá khen rồi!
Lâm Khiếu Đường đối với lời khen của Thất Tuyệt cung chủ rõ ràng không có bất luận tâm tình ba động nào.
- Ai, Lâm đ*o hữu không cần phải khách khí, cái gì là cung chủ hay không cung chủ, bất quá chỉ làm trại chủ chiếm núi xưng vương mà thôi, Lâm đ*o hữu trực tiếp kêu Thất đạo hữu là được rồi, bản cung họ Thất, về phần tính danh từ ba bốn trăm năm trước đã quên mất rồi, ha ha!
Thất Tuyệt cung chủ lại một lần nữa ngửa mặt cười to, khí nguyên trên người cũng cuộn trào, trường bào màu đen mơ hồ tản mát ra một quầng quang mang.
Nghe được đối thoại giữa Lâm Khiếu Đường và phu phụ Thất Tuyệt, trên mặt Kinh Vân Tử và âm Tuyệt Thiện Sư cùng hiện lên một vẻ quái dị.
Khuôn mặt của Kinh Vân Tử già nua hơi trầm xuống nói:
- Thất đạo hữu nguyên lai cũng có quen biết Lâm đ*o hữu, người lão phu mời chính là Lâm đ*o hữu đây, không biết người quý cung mời là ai?
Thất Tuyệt cung chủ lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Người mà bản cung mời cũng là Lâm đ*o hữu!
Nói đến đây, bốn người nhất thời nhìn nhau, rồi song song nở nụ cười, bốn phía núi non đều bị bốn lão quái vật địa vương giai trung kỳ chấn rung lên, làm cho những tu luyện giả khác phải chịu một trận đinh tai nhức óc, thống khổ vô cùng né tránh thật xa.
Đối với nguyên nhân bốn người kia cười lớn, Lâm Khiếu Đường cũng mơ hồ đoán được vài phần, thừa lúc mấy người lơi lỏng, cấp tốc thăm dò tu vicủa bốn người, tất cả đều là địa vương giai trung kỳ. Thất Tuyệt phu nhân so với bẩy mươi năm trước lẻn vào Đại Hạ đã có bước một bước tiến lớn.
Thất Tuyệt phu nhân cười nhẹ, nhìn lại từ trên xuống dưới Lâm Khiếu Đường, không nhịn được tán thán nói:
- Lâm đ*o hữu quả nhiên kỳ tài ngút trời, ngắn ngủi trong vòng bảy mươi năm liền có thể bước qua được hai cấp, đạt tới địa vương trung kỳ đỉnh phong, bản phu nhân thiên tân vạn khổ cũng mới khó khăn lắm bước vào địa vương giai trung kỳ mà thôi, thời gian ngưng lại ở địa vương sơ kỳ có tới hơn hai trăm năm đó.
Lâm Khiếu Đường thản nhiên cười nói:
- Phu nhân quá khen, Lâm mỗ bất quá chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi, lúc hồ đồ tự nhiên đánh tan bình cảnh, đâu thể so sánh với tu vi tinh luyện của phu nhân.
Thời điểm Lâm Khiếu Đường nói, ngữ khí vô cùng hạ thấp, mà ba người còn lại nơi đây có ai không phải là lão quái vật, trong lòng tất cả đối với người này lại lần nữa cảm thấy ngoài tầm suy nghĩ.
Tu luyện giới phàm là tu luyện giả có chút thực lực, mỗi bước đi, từng lời nói đều là lộ ra lực lượng mười phần. Nếu thần thông so với người đối mặt không ngang hàng thì khí thế phát ra đều một dạng bức nhân, lời nói càng là uy bức, đây cũng chính là một cách để biểu đạt thị uy, rất ít người trái ngược, giọng điệu hạ thấp đến như vậy.
Lo lắng không được chính là tu luyện giả thông thường thực lực không kiềm chế nổi bản thân, trình độ tu vi thâm hậu cũng không phải là tiêu chuẩn chủ yếu để bình phán thực lực, thần thông cũng chiếm một phần rất lớn. Có những tu luyện giả tu vi thâm hậu, cơ sở vững chắc thế nhưng bởi vì không có pháp bảo lợi hại hoặc là công pháp cao cấp, tại những lúc đối chiến rất hay gặp phải tình thế bất lợi.
Một tu luyện giả địa vương trung kỳ chỉ là có tu vi so với địa vương sơ kỳ thâm hậu hơn một chút, hai người quyết đấu tự nhiên người trước có phần thắng nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, không phải là tuyệt đối, đã có rất nhiều trường hợp tu luyện giả địa vương sơ kỳ có thể chém giết tu luyện giả địa vương trung kỳ.
Trên thực tế, trong năm người lúc này, luận về tu vi thâm hậu thì Lâm Khiếu Đường chính là đệ nhất, trong bốn người không ai có thể sánh bằng, ngay cả người cao tuổi nhất là Kinh Vân Tử cũng kém hơn một ít.
Nhưng người này liên tục tỏ ra yếu kém,trong mắt người khác xem ra lại là có chút ý muốn lấy lòng, tạo mối quan hệ tốt.
Tu luyện giới có một bộ phận tu luyện giả một mực truy cầu trường thọ và phi thăng nên đối với tu luyện tu vi cực kỳ chú trọng, nhưng họ đã quên đi mất cần phải phát triển ở những phương diện khác.
Tại tu luyện giới thông thường những nhóm người này đều là cọp giấy. Kinh Vân Tử và âm Tuyệt Thiền Sư lúc này lại có chút hối hận, tối ngày hôm qua hai người đều bị tu vi của tiểu tử này hù dọa, cư nhiên thông qua hai chưởng mà đã vô cùng kiêng kỵ đối với tiểu tử này, thậm chí là có chút sợ hãi. Đấu khí nguyên tinh thuần không phải đối thủ của hắn, nhưng thực chiến vị tất đã có kết quả như vậy.
Thất Tuyệt cung chủ lúc này cũng sinh một chút hoài nghi đối với lời nói của phu nhân mình, chỉ sợ là ngày đó trên đất Đại Hạ, tài nghệ người này chỉ là vừa vặn khắc chế hai tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ kia mà thôi, kỳ thực bản lĩnh cũng không phải là quá lợi hại, bằng không khí thế của người này cũng không chỉ có vậy.
Lâm Khiếu Đường đã nhìn ra trong mắt ba người có tia coi thường, đối với tu luyện giới vẫn luôn quan niệm cường giả vi tôn. Lâm Khiếu Đường không phải không biết, chỉ là kinh lịch những năm gần đây, đã để hắn hình thành tính cách nội liễm, rất nhiều lúc bộc lộ tài năng của mình đôi khi chưa chắc đã là chuyện tốt.
Bên phía cổ trận hiện tại, thỉnh thoảng vẫn có tu luyện giả tiến vào truyền tống, trên ngọn núi cũng chỉ còn sót lại năm tu luyện giả địa vương giai thương nghị với nhau.
Sau khi đã thỏa thuận xong, Kinh Vân Tử lấy ra một phần địa đồ rìa ngoài đại lục phục chế, chỉ vào một điểm nói:
- Nếu Lâm đ*o hữu tại rìa ngoài đại lục còn có bạn đồng hành khác thì tấm địa đồ này có thể giúp Lâm đ*o hữu làm hướng đạo. Mấy người chúng ta cũng sẽ tại rìa ngoài đại lục tìm kiếm một phen, năm ngày sau tại một chỗ này tập hợp, không biết Lâm đ*o hữu thấy đủ hay chưa?
Lâm Khiếu Đường tiếp nhận địa đồ nói:
- Năm ngày hẳn là đủ rồi, đa tạ Kinh Vân đạo hữu đã tặng đồ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ba người còn lại thấy Lâm Khiếu Đường nhận lấy địa đồ, nhìn lại lẫn nhau, Thất Tuyệt cung chủ nói:
- Bốn người chúng ta liền đi trước một bước, năm ngày sau gặp lại!
Nhìn bốn thân ảnh tiến vào bên trong cổ trận, Lâm Khiếu Đường thu lại địa đồ, Kỳ Áo bỗng nhiên nói:
- Tiểu tử, thời gian năm ngày vị tất đã đủ, chờ sau khi được cổ trận truyền tống đến bên kia ma lục, vạn nhất lão phu phát hiện được mảnh vụn kia tại rìa ngoài đại lục, thời gian năm ngày sợ là không đủ dùng!
- Tiền bối yên tâm, cho dù như vậy vãn bối cũng có phương pháp ứng phó!
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.
- A? Đối sách gì?
Kỳ Áo hồ nghi hỏi.
- Hành trình trung tâm đại lục, vãn bối chỉ có ý định tìm kiếm mảnh toái phiến, nếu như bên trong trung tâm đại lục không có mảnh nào chưa chắc vãn bối đã nguyện ý tiến vào, mà cho dù là có cũng chỉ là tìm kiếm qua chứ không quá mức miệt mài theo đuổi. Đại Lục Phong Ma là nơi trùng ma hoành hoành, nguy cơ bên trong trung tâm đại lục càng thêm tầng tầng lớp lớp, vãn bối không cần phải thí mạng đi tìm mấy cái bảo vật còn không rõ ràng, đến lúc đó sẽ rời khỏi tìm kiếm mảnh phía bên rìa ngoài đại lục, hẳn không sản sinh ra xung đột.
Lâm Khiếu Đường bình tĩnh nói.
- Tiểu tử ngươi vẫn cân nhắc cẩn thận như trước!
Kỳ Áo cảm thán nói.
Lúc này bốn đạo thân ảnh từ xa xa bay tới, hạ xuống phía sau Lâm Khiếu Đường, sau đó năm người đều bay về phía cổ trận, dùng cường lực chen ngang đi thẳng vào, chúng tu luyện giả xung quanh thấy vậy nhưng không người nào dám phản ứng gì.
Năm người Lâm Khiếu Đường vừa mới ổn định, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên quang mang màu trắng, không gian xung quanh vật đổi sao rời dường như xuyên qua khoảng không vũ trụ, sau một khắc đã đứng tại một phiến sâm lâm bên ngoài một vách núi gồ ghề.
Bên dưới vách núi là nộ hải sóng biển cuộn trào, bốn phía cũng không có một chút gió thổi, thậm chí cảm giác vô cùng oi bức, thế nhưng sóng biển lại cứ như có sinh mệnh, mỗi lần lại mỗi lần phẫn nộ đánh vào loạn thạch bên dưới vách núi đều vang lên thanh âm ầm ầm.
Cảnh tượng quái dị như vậy làm cho chúng nữ không khỏi biến sắc, hiện lên một tia khiếp ý. Đại Lục Phong Ma hung danh nổi tiếng, chỉ sợ tại trong trung tâm đại lục, những cảnh tượng quái dị còn có thể càng nhiều hơn.
Thân thể Tân Tây Á bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, khuôn mặt băng lãnh và ánh mắt như đông cứng tất cả, lúc này đã nhanh chóng biến thành một loại bi thương.
Một bàn tay lắn vừa tầm nắm chặt lấy cổ tay Tân Tây Á. Lâm Khiếu Đường nhẹ giọng nói:
- Đừng sợ, ngươi đã không còn là một ám dạ tinh linh nữa, nơi đây cũng không phải là nhà của ngươi.
Tân Tây Á sửng sốt một chút, trong nháy mắt cảm xúc dâng trào, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hơi gật đầu, nét đau thương trong mắt cũng từ từ nhạt đi rồi khôi phục vẻ băng lãnh như trước, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay lớn vừa mới nắm cổ tay mình, chỉ có như vậy nàng mới có thể cảm giác được an toàn.
Nhìn phía trước là rừng núi mênh mông, bốn phía còn là những cảnh tượng cổ quái, nội tâm Lâm Khiếu Đường lại bình tĩnh đến dị thường, nhìn Tân Tây Á hắn cũng nghĩ tới Khố Ban, kẻ đó cư nhiên có thể đem nữ hài này dẫn ra từ một phiến ma lục, chỉ bằng lực lượng một mình hắn lại có thể tìm đến nơi này không biết có phải là vận *** chó gặp thời hay là có bí thuật độc đáo nào đó, bất quá Đại Lục Phong Ma vốn là một mảnh lục địa di động, nghĩ đến đây hẳn là khả năng đầu tiên tương đối lớn hơn một ít.
Lưu lại trong một đoạn thời gian ngắn, chỉ chốc lát đã có hơn mười vị tu luyện giả được truyền tống tới đây, nhưng họ liền lập tức bay lên trời như khẩn cấp muốn xâm nhập vào bên trong, như sợ người khác sẽ tìm được di hài tu luyện giả thượng cổ hoặc là cổ động phủ trước mình vậy.
- Tiểu tử, tìm được rồi, ở đây quả nhiên có mảnh toái phiến, hơn nữa còn là bốn mảnh, nếu không phải phát hiện ra cỗ truyền tống trận kia, sợ là đời này của lão phu đừng nghĩ đến quay về thượng giới mà chỉ có thể ngã xuống tại hạ giới này mà thôi. Mà bình thường nếu muốn tìm được phiến đại lục này thực sự quá khó khăn .
Kỳ Áo vừa nghĩ vừa sợ, thất thanh nói.
- Có bốn mảnh? Nhiều như vậy sao?
Lâm Khiếu Đường cũng rất ngoài ý muốn. Ngày trước thời điểm Cửu Thiên Nguyên lô bay đi trong nháy mắt hiện lên trong đầu, bĩu môi nói:
- Ngày trước nơi mà vãn bối trải qua không gian thuấn di truyền tống đến không phải là một phiến đại lục sát với biên giới hải vực sao? Bằng không sao nơi đây lại có tới bốn mảnh như vậy?
- Không cần biết vì sao, mặc kệ nó, việc cấp bách hiện tại chính là nhanh chóng thu thập, còn có một mảnh trong trung tâm đại lục, bốn mảnh kia đều sát biên giới bờ biển, thực sự là trời cũng giúp ta a.
Kỳ Áo hưng phấn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.