Đấu Y

Chương 44: Cò kè mặc cả





Trắc thí sao! Trong lòng Lâm Khiếu Đường có chút cười khổ, hầu như sỉ nhục mười mấy năm qua của hắn đều đến từ chính trắc thí, có lẽ là lúc nên đem tất cả đòi lại.
Nếu là trước đây Lâm Khiếu Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, đồng thời sẽ có một tâm trạng ngạo nghễ trở lại lôi đài trắc thí.
Thế nhưng, hiện tại làm một người hiểu rõ số phận của chính bản thân mình mà nói, tựa hồ đối với việc vãn hồi mặt mũi, rửa sạch sỉ nhục cũng không mong muốn như trước, Lâm Khiếu Đường của hiện nay một lòng nghĩ tới trước khi đến kì hạn phải đạt được 1000 độ nguyên lực dung lượng, bảo trụ tính mệnh của chính bản thân.
Vốn định đáp không làm, bất quá thấy ánh mắt mong đợi của Lâm Vũ Tuyền, Lâm Khiếu Đường mơ hồ trả lời: "Xem tình hình đã, nếu có thời gian nhất định tham gia!"
Lâm Vũ Tuyền nhìn hắn, cổ quái nghĩ rất khả nghi, nhưng cũng không tiện nói rõ, thuận tiện nói: "Trông coi phế dược phòng mặc dù rất khổ cực, nhưng thời gian cũng có rất nhiều a, được rồi, đến lúc đó ta sẽ tới gọi ngươi".
Lâm Bình ở một bên nghe được, trong lòng có chút lo lắng nói: "Khiếu Đường sư đệ, cơ hội tốt như vậy nghìn vạn lần không thể bỏ qua a, ngươi chung quy cũng sẽ không nghĩ ở lại phế dược phòng cả đời đấy chứ, hiện tại tộc trưởng cho ngươi cơ hội nhất định phải nắm chắc, nếu như có thể vượt qua sơ cấp trắc thí mà nói, ngươi có thể hảo hảo danh chính ngôn thuận thoát khỏi chức vụ gia nô".
Lâm Khiếu Dường không tỏ rõ ý kiến, không hề nói câu gì, cuối cùng cũng ngầm đồng ý!
Trên đường trở về, Lâm Bình không thể lí giải hỏi: "Huynh đệ, cơ hội tốt như vậy vì sao không cố gắng? Cái loại địa phương phế dược phòng là mơ mong muốn của ngươi hay sao?"
Lâm Khiếu Đường cũng không đem những biến hoá của chính bản thân hiện nay nói ra, cái này cũng xuất phát từ tư tâm, muốn tiếp tục được lưu lại phế dược phòng, bĩu môi nói: "Tình huống của ta, ngươi cũng không phải không biết, một tia nguyên lực cũng không có, tham gia trắc thí không phải là tự tìm nhục sao?"
"Hảo a, tiểu tử ngươi đến bây giờ vẫn không xem ta là huynh đệ, đừng quên trước kia ta đã hai lần hạ sát thủ đối với ngươi, tuy nói lúc đó ta đang trọng thương, thế nhưng dưới tình huống không chút dấu hiệu đột nhiên xuất thủ, cho dù là người đã qua trúc cơ thì không chết cũng trọng thương, phá thương quyết chú trọng chính là áp súc lực rồi mạnh mẽ phát ra, thế nhưng tiểu tử ngươi đều có thể tránh né, ta chỉ là cố ý quên không đề cập tới mà thôi, ngươi nghĩ ta đã quên rồi sao, tiểu tử thối, bản thân nghĩ muốn ẩn giấu đến lúc nào?" Lâm Bình tức giận nói.
Lâm Khiếu Đường cười khổ một chút, bản thân quả là bị khối sắt từ trên trời rớt xuống đầu, xảy ra biến hoá cực lớn, thế nhưng lại bị đập bể một chút cũng có thể mất mạng, cái này quả là trò chơi bất hảo.
Phế dược phòng đối với hắn hiện tại mà nói cực kì trọng yếu, nếu không phải khán hộ viên, muốn đi vào sợ là không thuận lợi, về phần dược phẩm bên trong sẽ rất khó tiếp tục được lấy ra phục dụng.
Huống chi Lâm Khiếu Đường không muốn cho bất cứ kẻ nào biết được bí mật hắn có khả năng không sợ độc nguyên lực, bất quá mấy ngày nay cùng Lâm Bình qua lại cảm giác được nhân phẩm tiểu tử này rất không tồi, liền nói thẳng: "Mỗi người đều có bí mật của chính mình, sư huynh, nếu ta giúp ngươi giữ kín bí mật..…"
Không đợi Lâm Khiếu Đường nói xong, Lâm Bình trừng hai con mắt nói: "Không phải chứ, tiểu tử ngươi cũng tu luyện tà môn vũ kĩ?"
Lâm Khiếu Đường cũng không biết giải thích như thế nào nói: "Xem như vậy đi!"
Lâm Bình tức thì thay đổi sắc mặt, nhìn Lâm Khiếu Đường từ trên xuống dưới có chút đăm chiêu, bỗng nhiên tỏ ra dáng vẻ cực kì cảm thông nói: "Hảo hảo hảo, lời nói vừa rồi coi như chưa nói, hai sư huynh chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên."
Ngày thứ hai người nhà Vương gia đưa tiền tới, nhưng chuyện này cũng không truyền bá rộng rãi xung quanh, Vương gia lợi dụng thế lực cường đại và lực ảnh hưởng của bản thân mạnh mẽ đem vụ việc này đè ép xuống.
Từ sau chuỵên này, Lâm Vũ Tuyền đối với Lâm Khiếu Đường rõ ràng đề cao chú ý hơn nhiều, thậm chí lần đầu tiên đến phế dược phòng bái phỏng hắn.
Đứng trong sân nhỏ, Lâm Vũ Tuyền cảm thấy rất không ngờ, phế dược phòng trong tưởng tượng của nàng luôn là nơi hỗn loạn bẩn thỉu, vị đạo khó ngửi cực điểm, nhưng hiện tại toàn bộ sân ngoài không chỉ ngăn nắp sach sẽ, ngay cả cái loại vị đạo tràn ngập khích thích vĩnh cửu bất biến cũng nhạt đi không ít.
Đang chỉnh lí một nhóm phế dược mới nhất được đưa tới lúc sáng, Lâm Khiếu Đường vô tình thoáng nhìn qua thân ảnh tiếu lệ trong viện, quả thực cũng rát bất ngờ, ngừng tay lại, hai tay xoa xoa đi ra ngoài chào đón.
Là một người đứng đầu Lâm gia, Lâm Vũ Tuyền sao lại không biết tính nguy hại của phế dược phòng, vừa thấy Lâm Khiếu Đường đi ra, không nhịn được hỏi: "Sư đệ, lẽ nào ngươi chưa từng cảm thấy thân thể không đựoc khoẻ hay sao?"
"Cũng vẫn bị, thỉnh thoảng có váng đầu! Tộc trưởng đến đây có chuyện gì? Muốn lấy thuốc sao?" Lâm Khiếu Đường sau khi đơn giản trả lời, rất tự nhiên chuyển sang chuyện khác.
Hôm nay Lâm Vũ Tuyền vẫn một thân trang phục thường ngày, y phục nhẹ nhàng lam sắc tơ lụa, bạc trù rộng thùng thình vẫn như cũ không che lấp nổi thân hình ngạo nhân, tinh tế thon thả phối hợp với bộ ngực cao vút ngạo nhân, gợi cảm đến cực điểm mời gọi ánh mắt không dành lòng của mọi người.
"Có chút thất lễ rồi, ngày hôm nay tới đây là có một chuyện cầu sư đệ đáp ứng!" Lâm Vũ Tuyền hoàn toàn không có một chút dáng vẻ tộc trưởng cao quý, ánh mắt không sóng nhìn Lâm Khiếu Đường.
"Cầu ta một chuyện? Tộc trưởng đừng nói giỡn!" Trên mặt Lâm Khiếu đường tràn ngập vẻ không tin, trong lòng có chút đầu mối, lập tức thầm mắng tên ngu ngốc miệng rộng.
"Ta nghe Lâm Bình nói, sư đệ ngoại trừ điều chế ra dược phẩm ma phí tán thần kì, còn có một ít phương thuốc chữa bênh hiểm nghèo rất hữu hiệu!" Lâm Vũ Tuyền thản nhiên nói.
Lâm Khiếu Đường cũng không phủ nhận, lộ ra biểu tình thoải mái nói: "Đúng là có một ít, bất quá cũng không coi như là thân kì, chỉ là lúc nhàn hạ vô sự điều chế ra chơi mà thôi."
Lâm Vũ Tuyền có phần không ý tứ nói: "Ta nghĩ muốn nhìn…. những phương thuốc này, không biết có dược hay không?"
Lâm Khiếu Đường hiển nhiên đoán ra dự định của Lâm Vũ Tuyền, xoay người quay trở lại phòng ốc, một lát sau cầm mấy tờ giấy đi ra, trực tiếp đưa tới.
Nguyên liệu của những phương thuốc này kỳ thực rất thông thường, chỉ là các loại dược phẩm căn bản không dùng được để luyện chế ra tăng nguyên đan, sở dĩ ít được người khác quan tâm, phương thuốc không lạ lẫm, kỳ lạ là ở quá trình phối chế, Lâm Vũ Tuyền tự hỏi lớn đến như vậy cũng chưa từng biết được trên đời này lại có phương pháp điều chế dược phẩm kì lạ như vậy.
"Đúng là chuẩn bị điều chế lượng lớn ma phí tán bán ra hay sao?" Lâm Khiếu đường không muốn mập mờ trực tiếp hỏi.
Lâm Vũ Tuyền hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, rất nhanh khôi phục lại bình thường. "Sư đệ nếu đã đoán được, đúng là miễn đi nhiều lời, ta muốn mua những phương thuốc này của ngươi". Nguồn: http://truyenfull.vn
"Mua thì không cần, tộc trưởng tỷ tỷ nếu thích cứ cầm lấy là đựơc". Lâm Khiếu Đưòng sảng khoái không ngờ.
Trong lòng Lâm Vũ Tuyền vui vẻ, thế nhưng tia rung động trong mắt thiếu niên đối diện cũng không tránh được con mắt của nàng, trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ mà có chuyện tốt rơi xuống đầu, "Sư đệ muốn cái gì thì nói đi, chỉ cần ta có khả năng đưa ra, nhất định sẽ cho ngươi".
"Ta muốn bẩy thành lợi nhuận trích phần trăm!" Lâm Khiếu Đường đương nhiên nói.
"Cái gì? Bảy thành, không được, nhiều quá!" Lâm Vũ Tuyền lập tức cự tuyệt.
"Quên đi, đưa lại phương thuốc cho ta, ta đốt, dù sao đối với ta cũng vô dụng!" Lâm Khiếu Đường ra vẻ không quan trọng nói.
"Ngươi…." Lâm Vũ Tuyền thế nào cũng nghĩ không được thiếu niên nhìn như thành thật, dĩ nhiên không nói tình cảm như vậy, ngay cả mặt mũi tộc trưởng cũng không cấp, khẩu vị càng lớn đến kinh người.
Khẽ cắn môi, Lâm Vũ Tuyền làm ra vẻ dường như hy sinh rất lớn: "Hai thành, tối đa!"
"Bẩy thành!" Lâm Khiếu Đường một mực chắn chắn.
"Ba thành!" Lâm Vũ Tuyền hạ quyết tâm.
"Bảy thành!"
"Bốn thành!"
"Đủ bảy thành, nếu không không bàn nữa!"
Lâm Vũ Tuyền đột nhiên hiện lên vẻ nghiêm túc, phong thái nữ nhi lộ vẻ quả quyết, thất thanh nói: "Ngươi sẽ không nhường nhịn ta chút nào sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.