Nghe Tân Tây Á phân tích tình hình, Lâm Khiếu Đường cảm giác được thanh âm của nàng có chút giao động dị thường mới thoáng giật mình nói:
- Tân Tây Á, ngươi bắt đầu khẩn trương rồi, thực ra thành thị đã từng nhốt ngươi cũng không có gì đáng sợ. Thời điểm này so với ngày trước không còn giống nhau, hôm nay không nói tới ngươi đã thoát thai hoán cốt, mà cho dù là Khố Ban đích thân tới bắt ngươi cũng là không có biện pháp. Nếu ngươi dùng toàn lực ứng phó thì cho dù là lão già đó cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi, ngươi phải tự tin đối với chính bản thân mình.
- Công tử, ta!
Tân Tây Á hổ thẹn nói không ra lời, trở ngại tâm lý vẫn ăn sâu trong trí óc nàng.
- Được rồi, ngươi cũng đừng áy náy nữa, ta cũng không trách cứ ngươi. Nếu như là thực sự không đột phá được phòng tuyến tâm lý kia, thì cứ ở phía sau ta đi!
Lâm Khiếu Đường ôn nhu nói.
Tân Tây Á vốn ăn nói vụng về, đến lúc này lại càng không biết nói gì cho phải, chỉ là trong lòng ấm áp vô cùng, cảm động khó nói nên lời.
- Ba đạo ma pháp trận cũng không có gì đặc biệt, muốn cường ngạnh đột phá không khó khăn, chỉ bất quá làm như vậy mà không muốn kinh động đến hơn mười vị địa vương giai tu luyện giả chỉ sợ không có khả năng, chúng ta có thể đi vào từ đâu đây?
Lâm Khiếu Đường cũng không giống như Tây Tây Á âm thầm quan sát Thành Thiên Đô, mà ngay từ đầu hắn đã nhìn chăm chú vào vài tên lữ nhân ngay bên dưới tường thành cao vút kia.
Nơi đây không phải là bốn cửa chính của Thành Thiên Đô, liếc mắt nhìn qua đều là tường thành cao vút, bất quá phía trước tường thành chừng năm mươi trượng lại có một ngọn núi đá thật lớn, núi đá cao tầm trăm trượng, bên dưới được đục thành một vài động khẩu, bất quá huyệt động không sâu, đi vào hơn mười trượng là đã đến tận cùng. Bên ngoài cửa cao chừng hơn trượng có bốn gã thủ vệ canh giữ, tu vi mỗi người không kém, đều là đại sư giai hậu kỳ.
Trong bốn gã thủ vệ này có một gã bỉ mông, một vị pháp sư, một ải nhân và một vị đại kiếm sư.
Thỉnh thoảng lại có một hai gã tu luyện giả từ nơi này tiến vào bên trong. Cánh cửa này tựa hồ là nơi khuyết trống của ba đạo ma pháp trận, phía sau xác nhận có một thông đạo, từ nơi này tiến vào sẽ không sợ kích động ma pháp trận, thế nhưng đầu tiên vẫn phải vượt qua bốn gã thủ vệ kia.
Lúc này có bốn gã lữ nhân muốn từ nơi này tiến vào Thành Thiên Đô nhưng bị chặn lại bên trong huyệt động.
Bốn lữ nhân bao gồm hai nam hai nữ, trên người đều khoác loại áo choàng tránh bão cát, nên không thể nhìn trang phục phán đoán chức nghiệp của bọn họ, chỉ có thể thấy được bộ dáng phong trần vô cùng mỏi mệt.
Hai nam phân biệt là một vị thanh niên và một lão giả, hai nữ một tóc xanh, một tóc hồng phảng phất như ánh mặt trời.
Bốn người do nữ tử tóc hồng dẫn đầu, trong đó hai người có tu vi linh hồn giai sơ kỳ, phân biệt là nam tử trẻ tuổi và nữ tử tóc hồng, lão đầu và nữ tử tóc xanh có tu vi đại sư giai hậu kỳ.
- Vị kiếm sư đại ca này không thể ưu ái một chút sao, mấy người chúng ta là quý tộc Thụy Ma quốc rất muốn tham gia đấu giá hội lần này, chúng ta vào thành tuyệt không gây nên chút phiền phức nào đâu.
Nữ tử tóc hồng thỉnh cầu nói.
Đại kiếm sư không chút biểu tình nói:
- Ngươi và hắn có thể đi vào, lão đầu và nữ tử tóc xanh kia thì không thể, đây chính là quy định của cấp trên, nên chúng ta cũng không có biện pháp!
Tổng thể lực lượng của bốn gã thủ vệ cũng không bằng bốn vị lữ nhân, thế nhưng khí thế lại cường ngạnh vô cùng, đừng nói là hai gã tu luyện giả linh hồn giai sơ kỳ, cho dù có là hai gã địa vương giai bọn họ cũng không e ngại, bởi vì ngày hôm nay là ngày hai đại hải tộc, hai đại giáo hội và mấy đại chủng tộc tại đấu giá hội diễn ra đều phái một vị địa vương giai luân phiên nhau trấn thủ, mà long tộc lại còn cử một vị địa vương long kỵ trấn thủ nơi đây.
Lúc này Thành Thiên Đô có thể nói là thiên hạ vô địch, coi như là hải thú có đột kích cũng phải chọn đường vòng mà đi, cho dù ngươi có thực lực cường đại đến mấy đi nữa. Hơn nữa trong lúc đấu giá hội đang diễn ra, tự nhiên Thành Thiên Đô trở thành một trú điểm, các cao thủ tụ tập nơi đây thực sự nhiều lắm, chỉ sợ toàn bộ cao thủ thượng tầng đại lục đều có mặt..
Thấy bốn gã thủ vệ có thái độ rất cường ngạnh, nữ tử tóc hồng xoay người đưa ra một ánh mắt, ba gã lữ nhân còn lại đều khẽ gật đầu.
Nữ tử tóc xanh cười tiến lên nói:
- Các vị đại ca trấn thủ thực cực khổ, nơi này có một chút đặc sản hoa quả Thụy Ma quốc chúng ta, các đại gia xin giải khát.
Bốn gã thủ vệ nhìn túi hoa quả được đưa tới trước mặt rồi nhìn nhau, tên đại kiếm sư ngầm đồng ý tiếp nhận vào tay, vừa mới nắm được cánh tay liền trầm xuống, hiển nhiên trọng lượng có chút không thích hợp.
Mở ra vừa nhìn vào bên trong, bốn người nhất thời kinh ngạc, cư nhiên lại là một túi đựng đầy nguyên thạch, hơn nữa lại là cực phẩm hải nguyên thạch. Đây chính là dạng nguyên thạch nằm xen giữa nguyên thạch sơ cấp và nguyên thạch trung cấp.
Nguyên thạch sơ cấp và nguyên thạch trung cấp định giá 1:1000, nguyên thạch sơ cấp và hải nguyên thạch định giá 1:1.2. Mà cực phẩm hải nguyên thạch so sánh có giá trị 1:100.
Túi cực phẩm hải nguyên thạch này chí ít cũng có tới ba mươi bốn mươi khỏa, tương đương ba bốn ngàn nguyên thạch sơ cấp, mà cái này chỉ là tính toán so với giá cả thông thường. Thực tế đánh giá như vậy cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, như nguyên thạch trung cấp có thể đổi được hơn một nghìn nguyên thạch sơ cấp, thế nhưng nguyên thạch trung cấp có hàm chứa lượng khí nguyên tinh thuần và độ dung hợp mà nguyên thạch sơ cấp không thể bằng được, bởi vậy mà không ai nguyện ý hoán đổi thành nguyên thạch sơ cấp.
Bốn gã thủ vệ mấy ngày này cũng gặp phải không ít tu luyện giả cấp thấp muốn vào mà "đi cửa sau". Thế nhưng không xuất mạnh tay như bốn người này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Trên thực tế, ba ngày trước bốn gã môn vệ muốn nhắm mắt bỏ qua cho hai người nhưng phải nghĩ đến ngay sau bọn họ là Mông Tạp hội trưởng Đạt Khắc giáo, bốn gã môn vệ cho dù là có gan lớn bằng trời cũng không dám chọc giận tới vị đại sát tinh đó, nhưng mà hai vị trước mắt này phóng tay không phải nhỏ.
Bất quá ngày hôm nay lại không giống như vậy, phía sau cửa tựa hồ không xuất hiện cỗ khí nguyên bá đạo nào, hẳn là đến lượt một vị địa vương giai tính tình tương đối ôn hòa nào đó, bẩm báo một chút rồi đem số hải nguyên thạch này nộp lên phân nửa cũng có thể cho qua.
Huống hồ bốn người này đều là quý tộc Thụy Ma quốc, mà quốc gia này vài thập niên gần đây phát triển cũng không tệ, bối cảnh cực kỳ đơn giản, như vậy tuyệt đối vô hại, để cho bọn họ đi vào hẳn không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Bốn gã môn vệ dùng ánh mắt trao đổi thương nghị một chút rồi gã đại kiếm sư mới hướng tới bốn lữ nhân nói:
- Bốn vị chờ một chút, ta đi vào thông báo một tiếng, nếu như tiền bối bên trong đồng ý, các ngươi liền có thể tiến vào.
Bốn lữ nhân thấy có cơ hội, khuôn mặt nhất thời hiện lên vẻ mừng rỡ. Gã đại kiếm sư xoay người đi vào cửa, bên trong cửa lóe ra ánh sáng nhàn nhạt không hề rõ ràng, mà cánh cửa vừa mới mở ra đã lập tức khép kín lại nên bốn lữ nhân không thấy được rõ được.
Phía bên sau cửa là một thông đạo dài khoảng chừng hơn sáu mươi trượng, đi thông vào bên trong Thành Thiên Đô. Bên đầu kia của thông đạo do hai vị địa vương giai trấn thủ, kỳ thực đây cũng chỉ làm cho có vì Thành Thiên Đô thời điểm này tuyệt đối không ai dám đến gây chuyện, bằng không chẳng phải ngại mình sống quá lâu sao.
Bất quá để biểu thị thái độ một chút nên là tu luyện giả thượng vị vẫn thể hiện một chút hành động.
Lúc này Tạp Tây Lỵ Á đang buồn chán ngồi bên trong một gian phòng rộng rãi bên đầu thông đạo ngóng từng chút thời gian trôi qua. Ngày hôm nay, nàng đại diện cho Lai Đặc giáo phụ trách trấn thủ nơi đây, thời gian đã trôi đi quá nửa ngày, chỉ cần tiếp qua nửa ngày nữa là có thể được tự do rồi.
- Này, Tát La Gia ngươi mỗi ngày ở chỗ này đều không có chút chuyện gì làm sao?
Tạp Tây Lỵ Á nhìn liếc mắt sang nữ nhân vẫn đang tĩnh tọa tại gian phòng bên cạnh luôn bảo trì nghiêm túc hỏi.
Từ sánh sớm tới đây Tạp Tây Lỵ Á đã quan sát vị nữ nhân này thực không có nhiều hứng thú, người này được xưng tụng là cường giả mạnh nhất trong hắc ám long kỵ sĩ, đúng là một nữ nhân không dễ châm chọc vào. Hơn một trăm năm trước mọi người đều cho rằng nàng là một nam nhân, sau này không biết vì sao nàng lại bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài, trực tiếp lấy chân diện thực xuất thế, lúc đó đã tạo nên một cuộc oanh động không hề nhỏ.
Đôi mắt và mái tóc màu xanh nhạt, Tát La Gia toát lên vẻ tuyệt sắc. Đến cả Tạp Tây Lỵ Á sau khi quan sát cũng phải thừa nhận sự thực này, đương nhiên nàng không cho rằng đối phương hấp dẫn hơn so với mình nhưng cũng là tương đương nhau, bất quá cả hai không phải thuộc cùng một loại hình.