Đấu Y

Chương 432: Tây hành (3)





Tất cả khách nhân bên trong quán rượu lúc này đều im lặng, hiển nhiên phản ứng có phần không kịp.
Ọe.
Lão bản quán rượu và tiểu nhị phản ứng có phần nhanh nhất, bụng cuồn cuộn như phiên giang đảo hải rồi toàn bộ phun ra bên ngoài.
Âm thanh nôn mửa cũng làm cho những người khác phục hồi lại tinh thần. Vẻ mặt bốn người Ny Na càng kinh ngạc cùng không thể tin tưởng được, không hề biết vì sao ngưu đầu nhân bỗng nhiên lại biến thành một đống thịt vụn. Nữ tử mặc lam bào kia rõ ràng là không có bất luận tí gì gọi là khí nguyên cảm, rõ ràng là một người hoàn toàn bình thường.
Thế nhưng một người bình thường làm thế nào lại có thể trong nháy mắt giết một gã tu vi sư giai đỉnh phong như ngưu đầu nhân Tát Mãn chiến sĩ kia? Ny Na ngoại trừ trợn mắt ngạc nhiên ra cũng không tài nào tìm được đáp án.
Đồng bọn đã chết, mà máu tanh và thịt vụn lập tức làm cho hai gã ngưu đầu nhân còn lại và năm tên trọng giáp chiến sĩ vốn choáng hơi men lập tức nhanh chóng tỉnh lại phân nửa.
Thấy thủ hạ của mình bị người bầm thây, trên người ngưu đầu nhân thống lĩnh liền bắn ra chiến ý vô hạn, chậm rãi đứng lên.
Xoạt, xoạt xoạt…
Mấy tên trọng giáp chiến sĩ cùng nhau rút ra vũ khí là những thanh cự kiếm dữ tợn lấp lánh ,phát ra quang mang dưới ánh sánh đèn trần, thế nhưng không biết vì sao lại không có ai lập tức xông lên.
Nữ tử mặc lam bào hoàn toàn không để ý đến phía sau mình phát sinh những việc gì, trực tiếp đi tới trước bàn thanh niên mặc tử bào, nhẹ nhàng đoạt lấy chén rượu trong tay thanh niên mặc tử bào kia rồi uống cạn chỗ rượu còn lại bên trong.
- Tân Tây Á, ngươi đã thay đổi rồi!
Thanh âm từ trong miệng thanh niên mặc tử bào truyền ra như có ý trêu chọc.
Nữ tử mặc lam bào nhất thời hiện lên chút khẩn trương, tựa hồ là rất sợ hãi làm sai điều gì làm cho thanh niên mặc tử bào mất hứng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Công tử, ta…
- Được rồi!
Thanh niên mặc tử bào tỏ bộ dáng bất cần lên tiếng cười nói:
- Không cần phải khẩn trương, thích nghi được là một chuyện tốt!
Thần sắc nữ tử mặc lam bào vừa chậm lại, rồi lại kinh sợ hỏi tiếp:
- Công tử, Tân Tây Á thay đổi chỗ nào?
- Học được hạ thủ lưu tình. Nếu là trước đây chỉ sợ bẩy tên còn lại không cùng chôn chung mới là lạ.
Thanh niên mặc tử bào nói xong chậm rãi đứng dậy, đưa tay lần lượt vén lên những sợi tóc màu vàng đang che đi tầm nhìn, làm cho Tân Tây Á ngượng ngùng, rồi hai người hướng ngoài quán rượu bước đi.
Thanh niên mặc tử bào vốn ở chỗ này chờ Tân Tây Á, nàng ta vừa đến nên tự nhiên cũng không cần tiếp tục ngồi lại nơi đây nữa.
Một chủ một phó hoàn toàn không coi mọi chuyện vừa mới phát sinh ra gì, như bình thường tùy ý nói chuyện với nhau.
Tân Tây Á vẫn theo sát sau nói:
- Công tử, bởi vì gặp qua một lão bằng hữu nên mới đến muộn.
Thanh niên mặc tử bào khi đi qua vài tên trọng giáp chiến sĩ thì không có người nào dám động thủ. Rõ ràng khí nguyên cảm trên người thanh niên mặc tử bào không hề cường đại, nhưng ngay cả ngưu đầu nhân thống lĩnh cũng khác thường không hề có ý động thủ.
- Để cho hắn một chút mặt mũi, đi thôi!
Thanh niên măc tử bào cũng không quay đầu lại nói.
- Giết thú nhân dũng sĩ quý tộc ngưu đầu nhân lại còn muốn chạy, nằm mơ!
Ngưu đầu nhân thống lĩnh rốt cuộc áp chế sợ hãi trong lòng rít lên nói.
Hai gã ngưu đầu nhân và năm tên trọng giáp chiến sĩ lúc này mới mạnh mẽ phục hồi tinh thần, tư thế hùng hổ xông tới.
Một trận chiến diễn ra là không thể tránh khỏi, khán giả là hai nhóm ngồi bàn khác cũng không có ý biểu hiện thái độ.
- Dừng tay!
Cửa quán rượu lại một lần nữa bị đẩy ra, tiếng quát đúng lúc vang lên, một gã trung niên nhân mặc trọng trang chiến giáp xuất hiện bên ngoài cửa.
Ngưu đầu nhân và đám trọng giáp chiến sĩ bị tiếng quát có thêm vài phần uy hiếp này phải ngưng lại, ngưu đầu nhân thống lĩnh tỏ bộ dáng nghi hoặc nhìn người mới đến.
- Các ngươi muốn đi tìm chết hay sao? Đều lui hết lại cho ta!
Cước bộ gã trung niên nhân mặc trọng trang chiến sĩ trầm trọng đi vào trong quán rượu rồi trách cứ nói.
Nhìn trung niên nhân mặc trọng trang chiến giáp đi vào quán rượu, mấy người bên trong đều vội vàng hít một ngụm lương khí, đây chính là Lai Đặc giáo thánh đường phó chánh án sở thẩm phán Thích Lâm.
Trăm năm trước vị phó chánh án này đã thành công bước vào linh hồn giai, trở thành một gã linh hồn trọng trang chiến sư.
Hắn hoàn toàn có thể xưng là tồn tại thượng vị giả chân chính của Minh Tây Đại Lục, tuyệt đối không phải bất luận người nào ở đây có thể trêu chọc đắc tội.
Thích Lâm nhìn thanh niên mặc tử bào thế nào cũng không thể dò xét được mà chỉ có thể cảm giác được khí nguyên trên người đối phương chỉ là tu vi đại sư giai sơ kỳ, thế nhưng ngày trước người này đã không chỉ là đại sư giai sơ kỳ, hôm nay sao có thể đơn thuần là đại sư giai sơ kỳ đây? Thế nhưng lấy tu vi linh hồn giai sơ kỳ đỉnh phong của chính mình sao vẫn không thể dò xét qua đây?
- Lẽ nào…?
Con ngươi của Thích Lâm mạnh mẽ co rút lại, trong lòng ba đào cuộn trào mạnh mẽ, khuôn mặt phải cố gắng trấn định, dư quang cũng kiêng kỵ nhìn về phía nữ tử mặc lam bào, vừa nghĩ đến ngày trước còn có một linh hồn giai ám dạ thích khách bởi vậy Thích Lâm không thể không sợ hãi, khi dư quang nhìn thấy đống máu thịt trên mặt đất kia trong lòng nhất thời càng run lên. Nữ nhân bên người này sao lại biến thái đến vậy, trên người nữ nhân kia rõ ràng không cảm ứng được một chút khí nguyên nào, phải là liễm tức pháp cao thâm cỡ nào đây, căn bản là không hề cảm ứng được một chút xíu khí nguyên nào.
Thích Lâm nỗ lực áp chế tâm tình nói:
- Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp.
Thanh niên mặc tử bào liên tục bước đi, khi đi tới bên cạch Thích Lâm mới dừng lại, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, Áo Phỉ Khắc đại nhân và Tạp Tây Lỵ Á điện hạ khỏe không?
Thích Lâm vội trả lời:
- Nhờ phúc Lâm tiên sinh, chánh án đại nhân và thánh nữ điện hạ đều tốt.
Trên mặt thanh niên mặc tử bào hiện lên vẻ hồi ức, nhẹ giọng nói:
- A vậy là tốt rồi. Linh vương đan phục dụng chưa?
Thích Lâm sửng sốt một chút:
- Rồi!
Thanh niên mặc tử bào cười cười, vỗ vỗ vai Thích Lâm rồi hướng cửa ngoài quán rượu đi tới, nữ tử mặc lam bào như cái bóng đi theo ra ngoài. Một hồi lâu bên ngoài lại truyền đến tiếng nói lời từ biệt:
- Phó chánh án đại nhân, gặp lại sau!
Bên trong quán rượu, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai bóng lam tử dần biến mất trong màn đêm, phảng phất như mọi chuyện vừa rồi không phải là chân thực mà chỉ như một giấc mộng mà thôi.
- Bọn họ rốt cuộc là ai?
Trong đầu mọi người đồng thời hiện lên một câu hỏi.
Cơ mặt Ny Na lúc này hơi co quắp, ba đồng bạn cũng mờ mịt. Bọn họ vừa rồi còn muốn làm cho tên kia phải run sợ, thậm chí tên gia hỏa dám cự tuyệt nàng còn muốn tìm thời gian hảo hảo giáo huấn một chút, hiện tại xem ra quả thực chỉ là "tiểu phẩm gặp nhau cuối tuần a", sự tức giận trong lòng Ny Na cũng tự nhiên biến mất không còn chút nào.
Ba gã thần bí vẫn dấu mặt vội vã rời đi không còn tiếp tục ngồi đó ra vẻ thần bí nữa.
- Phó chánh án đại nhân, ngươi phải cho ta một cái công đạo. Hiện tại một gã ngưu đầu nhân dũng sĩ đã uổng mạng tại đây, ngươi lại trước mắt mọi người để cho hung thủ chạy đi, ngươi không dự định giải thích một chút hay sao?
Ngưu đầu nhân thống lĩnh rốt cuộc mở miệng nói.
Thích Lâm cười khổ một chút nói:
- Không thả hắn đi, thì phải làm thế nào đây? Ngươi muốn bắt hắn ở lại sao? Cách Lợi Đặc thống lĩnh, cả một giáo hội mất hơn một trăm năm còn không bắt qua được phạm nhân như hắn, ngươi cho rằng chỉ bằng chúng ta mấy người có thể sao?
- Cái gì?
Ngưu đầu nhân Cách Lợi Đặc giật mình nói. Chỉ cần là giáo hội phát lệnh truy nã phạm nhân thì tuyệt không ai có thể chạy thoát. Thế lực của hai đại giáo hội tại toàn bộ đại lục là không thể nghi ngờ, sao lại có thể để một người suốt một trăm năm không hề bị bắt đây?
- La Sát quốc các ngươi hẳn cũng từng lưu lại dấu chân người này. Được rồi, quốc vương các ngươi cũng do một tay người này cứu, bằng không Kiếm Thánh đại nhân sao còn có thể sống đến ngày hôm nay.
Thích Lâm nhắc nhở nói.
Đôi mắt trâu của Cách Lợi Đặc mở trừng, thời gian tuy đã qua đi thật lâu, thế nhưng ảnh hưởng của sự kiện kia đối với La Sát quốc tuyệt đối quá lớn, đã làm tới thú nhân thống lĩnh, Cách Lợi Đặc làm sao có thể không biết.
- Phó chánh án đại nhân, ngươi nói là người vừa rồi chính là người tại hơn một trăm năm trước tại La Sát quốc được Khố Ban bệ hạ tôn kính phong là y thuật đại tát mãn kiêm quốc sư?
Cách Lợi Đặc tưởng như ngưng thở nói.
Thích Lâm lại một lần nữa cười khổ, xoay người hướng cửa quán đi đến rồi nói:
- Các ngươi phụ giúp lão bản thu thập một chút, thời gian không còn nhiều, cũng nên rời đi thôi.
Bên trong màn đêm, một lam một tử, hai đạo thân ảnh như hư vô mờ ảo, không rõ là đang chạy hay phi như bay tới một chỗ sát biên giới chiểu trạch mới dừng lại.
- Công tử, chúng ta muốn tìm một vật nào đó ngay tại sâu trong phiến chiểu trạch này, bất quá…?
Tân Tây Á nhìn màn hắc ám bên trong nói.
- Bất quá làm sao?
Lâm Khiếu Đường phát tán nguyên thức ra bao phủ trong phương viên hơn ba trăm dặm, trong phạm vi này bất luận là gió thổi cỏ lay hắn cũng đều có thể cảm ứng được.
- Bất quá bốn phía nơi này đều được người ta bố trí ma pháp trận lợi hại, còn có ba đầu ma thú cấp mười hai thủ hộ, Tân Tây Á không có biện pháp để tới gần nên không thể thay công tử trực tiếp thu hồi lại vật đó.
Tân Tây Á có chút tự trách nói.
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn Tân Tây Á nói:
- Chỉ là bởi vì ma pháp trận và ma thú sao?
- Công tử, ta…
Tân Tây Á nhất thời nghẹn lời, chậm rãi cúi đầu.
Từ khi trở lại phiến cố thổ này, Tân Tây Á trở nên có chút khác thường, cho dù nàng hiện tại đã không còn dung mạo hình dáng ngày trước, linh nguyên cũng đã biến hóa thoát thai hoán cốt, những đặc thù của ám dạ tinh linh hầu như đã bị loại bỏ, duy nhất chỉ còn lưu lại là một phần trí nhớ và huyết mạch.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tân Tây á trấn an nói:
- Ngươi đã không còn là một ám dạ tinh linh nữa, lại càng không có liên hệ gì đến tinh linh tộc. Ngươi hiện tại chính thống là một nữ tử nhân tộc, các tinh linh cho dù có thấy ngươi cũng không sinh ra bất luận cảm giác gì. Hãy đem áp lực dĩ vãng vứt bỏ toàn bộ, thực lực của ngươi sẽ có thể tiến thêm lên một bậc.
- Cảm tạ công tử!
Tân Tây Á thư thái lại một chút nói.
- Bên trong chiểu trạch đúng là mai phục không ít tinh linh?
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên chuyển lời hỏi.
- Tổng cộng là bẩy, bao gồm ba gã thần xạ thủ, hai gã tinh linh pháp sư, một gã triệu hoán sư và một gã tế tự!
Tân Tây Á phi thường chuẩn xác đáp lời.
- Đúng là có điểm phiền phức, bất quá hẳn là không cần chúng ta động thủ, mấy tên Thích Lâm mang theo kia đã tới bên này rồi. Đạt Khắc giáo cũng có đủ thực lực, mà mục tiêu bọn họ lại không giống chúng ta nên chúng ta không cần phải nhúng tay, tạm thời cứ an tĩnh bên ngoài chờ biến đi.
Lâm Khiếu Đường thu hồi nguyên thức rồi lập tức hướng nơi sâu nhất trong chiểu trạch lao đi, Tân Tây Á cũng theo sát ngay sau đó.
Sóng ngầm bên trong Hắc Nê Chiểu Trạch rất mãnh liệt, thế lực khắp nơi đều tụ tập lại đến. Tới gần trung tâm chiểu trạch có một gốc khô thụ thật lớn toàn thân đen kịt, tản mát ra chướng khí dày đặc, thân cây có đường kính vượt qua hai mươi trượng, rễ cây bám vào mặt chiểu trạch tạo thành một mảnh đảo nhỏ di động. Cành cây tuy là trụi lủi nhưng lại rất nhiều, bên trên có quả nhỏ màu đen tuyền đang chậm rãi thành thục, trên thân cây cách mặt đất hơn mười trượng có một trái cây, xung quanh tản ra lam quang yếu ớt.
Bên dưới tàng cây khô là một thân thể dài quá ba trượng chính là tam đầu địa ngục khuyển, một cao đẳng ma thú cấp mười hai, lúc này hai đầu của nó đang dựa trên mặt đất ngủ say, một cái đầu còn lại thì giương cao lên chăm chú quan sát khu vực xung quanh, nếu như có bất cứ động tĩnh nào bất thường phát sinh nó sẽ lập tức cất tiếng rú trầm thấp cảnh báo.
Cả một vùng thật lớn xung quanh đảo nhỏ di động nhìn như có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại không hề bình thường như vậy. Nơi đây ngay cả những con côn trùng bình thường vẫn thấy lại không có lấy một con, chỉ có duy nhất một con chó vẫn ngoảnh đi quay lại nhìn chiểu trạnh rồi gầm gừ mấy tiếng, phảng phất như đang giao lưu với một vật gì vậy.
Cách đảo nhỏ di động kia chừng mười lăm dặm chính là một mảnh rậm rạp toàn khô mộc bên trong chiểu trạch. Bảy tên tinh linh đang thu liễm khí nguyên ẩn đi tung tích cẩn thận tiến lên từng bước. Bỗng nhiên người dẫn đầu cả đoàn là một nữ tử tinh linh mặc giáp y xanh biếc làm một thủ thế khẩn cấp ý bảo gã đồng bạn lập tức dừng lại.
- Làm sao vậy? Công chúa điện hạ?
Theo sát phía sau tinh linh nữ tử là một gã tinh linh nam tử mặc thân giáp màu bạc, sau lưng là một bộ cung tiễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.