Đấu Y

Chương 412: Thiên công bí tịch (Thượng)





Toàn bộ quá trình không hề biết Thiên công bí tịch trong bảo khố Quỷ Võ Điện được cất giấu nơi đâu nhưng theo tính toán hẳn phải là một nơi vô cùng bí mật, trong các môn phái thường là ở những chỗ được coi là cấm địa. Nhưng Lâm Khiếu Đường lại chẳng có được bao nhiêu tin tức.
Một đường phi độn trên không trung dùng vô tung quyết tới cực hạn, huống chi trên người Lâm Khiếu Đường vẫn còn khí tức quỷ vương của ám ảnh quỷ dạ xoa lưu lại, tuy là nguyên trí đã bị xóa đi nhưng những nơi Lâm Khiếu Đường đi qua mọi quỷ linh đều đồng loạt tránh đường, cho dù là quỷ linh tương đối lợi hại đi nữa, nhưng cảm ứng được khí tức của Ám Ảnh quỷ dạ xoa cũng không dám tới gần.
Đối với Thiên công bí tịch, Lâm Khiếu Đường cũng không phải là rất muốn có. Lần này, hành trình đi Đại Hạ quốc đối với hắn mà nói đã thành công viên mãn, việc nên làm đều đã làm, lại còn có một chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Bây giờ trên người hắn có rất nhiều linh thảo, lại thêm càn khôn thạch tinh, số bảo bối thu được đã coi như chỉ có thể ngộ không thể cầu, huống chi còn chưa nói tới ba kiện ảnh chi nhận thu được từ Ám Ảnh quỷ dạ xoa.
Vô luận từ phương diện nào đi nữa, Lâm Khiếu Đường đều đã nâng cao thêm một bậc, việc hiện tại muốn làm chính là nhanh chóng tìm chỗ tiêu hóa tinh luyện.
Thiên công bí tịch xác thực là thứ tốt, thế nhưng thứ tốt thường người tranh đoạt sẽ vô cùng nhiều, vô luận là Thái âm Thiên Quân, Vu sư thảo nguyên hay cao tầng Quỷ Võ Điện đều thế. Những bậc cao nhân này còn ở đây, Lâm Khiếu Đường không hề muốn chạm tới.
Tục ngữ nói phú quý truy cầu trong hiểm cảnh, dĩ nhiên lấy thực lực hiện tại của Lâm Khiếu Đường cũng được coi là cường thế một phương, tự bảo vệ mình tự nhiên là có thể, đục nước béo hẳn là vẫn có cơ hội thành công.
Bất quá Lâm Khiếu Đường từ trước tới nay vốn tính cẩn trọng, cũng biết đạo lý không quá tham, nên tìm kiếm hồi lâu không có kết quả đã nổi lên tâm ý muốn quay lại, lúc này tiểu tổ sáu người kia hẳn là đã tan rã, nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành, lúc này trở lại thì đã có thể ăn nói rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Khiếu Đường không còn muốn nhìn cảnh Quỷ Võ Điện và quỷ vật đối chiến nữa, mà lập tức quay người hướng về phía Nam Xuyên Giới. dùng tốc độ cao nhất mà bay đi.
Khi Lâm Khiếu Đường phi độn đi được khoảng mười dặm đường, thì phía sau bỗng phát ra một tiếng nổ rung trời, một luồng khí thật lớn như hình chiếc nấm phóng lên cao, sóng khí trùng kích lan rộng xung quanh.
Tựa hồ hai lực lượng cỗ cường đại đối chiến cùng một chỗ, ngay cả không gian cũng phát sinh vết gẫy khúc, trên không trung đám quỷ linh bị tàn sát bừa bãi, nếu tu vi hơi yếu một chút mà dính phải luồng khí kia lập tức bị nhiệt khí thiêu đốt tan rã, có lợi hại hơn một chút thì cũng tổn thương nặng tới âm nguyên.
Luồng khí cường đại trùng kích dường như mở rộng với hàng trăm cơn lốc lưu chuyển, nhiệt độ càng lúc càng cao, ngay những đỉnh núi gần đó cũng đều bị san phẳng như đất bằng.
Lâm Khiếu Đường thầm cả kinh, sóng khí tràn ra xung quanh với tốc độ cực nhanh, Lâm Khiếu Đường không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lấy ra toàn bộ tử kim thương xoay tròn trên dưới trước và sau người, bảo hộ toàn thân.
Phòng ngự như vậy hiển nhiên không thể che kín, Lâm Khiếu Đường khẽ quát một tiếng, khí nguyên trong người bùng phát, một kim thủ lớn tựa ngọn núi xuất hiện như bàn tay phật tổ chống đỡ trước mặt.
Oanh, đợt sóng khí đầu tiên công kích vào kim thủ, quang mang của kim thủ không ngừng lóe ra, sau đó luồng sóng khí hung hăng cuồn cuộn liên tục đánh vào kim thủ đến vài hơi thở dài vẫn còn chưa có kết thúc.
Uỳnh, một tiếng vang thật lớn, kim thủ rốt cục đã sụp đổ vì không chịu nổi sóng khí liên tục trùng kích.
Sống lưng Lâm Khiếu Đường mát lạnh, đã ngưng tụ đến một phần ba nguyên lực để tạo thành toàn Đại sơn chưởng ấn để phòng ngự mà vẫn không thể chống đỡ được.
Tình thế nhanh đến mức Lâm Khiếu Đường cũng chỉ kịp bố trí hai tầng phòng ngự, một Đại sơn chưởng ấn đã bị phá, giờ chỉ còn lại có tử kim thương bày Thiên la trận mà thôi.
Mười tám thanh tử kim thương xoay tròn với vận tốc cực nhanh hình thành một tử kim thuẫn tròn trịa vô cùng kín kẽ che kín trước người Lâm Khiếu Đường, như mười tám thanh đan lẫn nhau tạo thành một đại tán (cái ô) màu vàng.
Chỉ qua vài hơi thở, sóng khí rốt cục qua đi, Lâm Khiếu Đường thầm thở một hơi dài, xem ra chính mình đã xem thường, chưa nhận thức rõ được uy lực của tử kim thương hình thành thương trận rồi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Nhìn sóng khí đi xa, Lâm Khiếu Đường âm thầm may mắn với quyết định trước đó của mình. Với cự ly xa như vậy mà còn có uy lực như thế này, nếu mình ở cự li gần chẳng phải là vô cùng nguy hiểm hay sao. Bạo tạc lần này hẳn là xuất hiện tại nơi cấm địa Quỷ Võ Điện, với uy lực như vậy, bạo tạc xảy ra nếu không phải do một thượng cổ cấm trận bị kích nổ thì cũng do nguyên nhân có thật nhiều lão quái vật trên địa vương giai trung kỳ hợp lực tranh đấu với nhau mới có thể tạo ra kết quả này.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm tâm ý Lâm Khiếu Đường kiên định trở lại Nam Xuyên thì lại xuất hiện hai cỗ nguyên khí quen thuộc vốn không có khả năng gặp lại từ trung tâm bạo tạc hiện ra, theo đó cũng có không ít khí nguyên cường đại xông ra cùng lúc, đặc biệt còn có một cỗ khí nguyên của Thái âm Thiên Quân.
"Thế nào lạilà hắn?"
Lâm Khiếu Đường không khỏi nhướng mày, lúc trước tại Quỷ Võ Điện, tìm kiếm khí nguyên cường đại bốn phía nhưng không thấy nên suy đoán song phương hẳn là đang trong một kết trận nào đó.
Lâm Khiếu Đường dĩ nhiên cảm giác được cỗ khí nguyên quen thuộc của Kỳ Áo, điều này làm cho hắn có chút nghi hoặc, nhưng chỉ là trong nháy mắt đã phục hồi lại tinh thần.
Hơn mười cỗ khí nguyên cường đại liên tục xuất hiện nơi trung tâm vụ bạo tạc, đồng thời theo sự dẫn dắt của hai cỗ khí nguyên mà Lâm Khiếu Đường rất quen thuộc, nhanh chóng về hướng phía Lâm Khiếu Đường.
"Họa vô đơn chí a, bọn họ sao lại chạy về phía này chứ?"
Trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm mắng to, quay người trốn vào bên trong sơn lâm rồi tận lực thu liễm nguyên khí. Trước đây Lâm Khiếu Đường đã luyện vô tung quyết đến lô hỏa thuần thanh, coi như là tu luyện giả địa vương giai trung kỳ cũng tự tin tránh thoát, chỉ có những lão quái vật địa vương giai hậu kỳ mới có khả năng làm cho Lâm Khiếu Đường tương đối kiêng kỵ, bất quá cũng không phải là hoàn toàn không thể tránh né được.
Lâm Khiếu Đường hầu như có thể hoàn toàn ẩn dấu khí nguyên, nhưng cũng chỉ là hầu như mà thôi, không thể nào là tuyệt đối. Mà trong không trung kia số tu luyện giả đang bay nhanh tới hẳn cũng có đến ba bốn lão quái vật tu vi địa vương giai hậu kỳ.
Lâm Khiếu Đường không dám tùy ý, thi triển thuật độn thổ mà vốn mình không am hiểu cho lắm, vừa tiến vào trong núi liền đi sâu xuống hơn hai mươi trượng mới dừng lại, đây cũng là khả năng sâu nhất mà hắn có thể xuống, nếu mà xuống sâu hơn nữa bằng vào trình độ học đồ như Lâm Khiếu Đường thì không thể hít thở.
Đào bốn phía thành một huyệt động, cuối cùng Lâm Khiếu Đường cũng có chỗ dung thân, có hai lớp đất đá vụn dày hơn trượng che dấu, chắc chắn một điểm nguyên khí cuối cùng cũng được chặn đi không còn tỏa ra chút nào.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường vừa mới ẩn nấp hoàn hảo, trên đỉnh đầu xuất hiện hai cỗ nguyên khí quen thuộc đã cảm ứng được trước đó, tự nhiên một người trong đó chính là Kỳ Áo, người còn lại tuy là quen thuộc nhưng nhất thời vẫn không nhớ ra là ai.
Lúc này con ngươi Lâm Khiếu Đường hơi co rút lại, là Duy Nạp, nữ nhân này thế nào lại cùng đi chung với Kỳ Áo. Trong lòng Lâm Khiếu Đường nhất thời có một dấu hỏi chấm thật lớn.
- Tiền bối, người không phải nói chúng ta sẽ được tương trợ tại chỗ này hay sao?
Đang huyền phù trên không, Duy Lạp nhìn mọi nơi xung quanh tìm kiếm nhưng ngay cả một quỷ ảnh cũng không thấy. Trải qua một trận bạo tạc vừa rồi tất cả như vừa mới qua một trận tẩy lễ, nơi này cũng chính là một trong những khu vực bị trùng kích nghiêm trọng nhất nên đến cả một bóng quỷ linh cũng khó tìm.
- Cảm ứng của ta không sai, gia hỏa kia hẳn là cũng tới Đại Hạ, đồng thời vừa dừng chân nơi này, lúc trước cũng đi lại vài vòng quanh rìa ngoài Quỹ Võ Điện, nhất định là hắn đã cảm ứng được ta tồn tại nên mới ẩn núp đi.
Kỳ Áo nhướng mày có chút căm tức trả lời.
- Không biết người tương trợ theo như lời tiền bối nói là ai?
Duy Lạp nhìn phương hướng phía sau, trong tâm trạng hỗn loạn, hiếu kỳ, lại lo lắng hỏi.
- Nhìn thấy ngươi sẽ biết, người này ngươi cũng có quen biết.
Khóe miệng Kỳ Áo hơi giương lên, gắt gao nhìn chằm chằm xuống phía dưới, nguyên thức lại càng tỉ mỉ thăm dò.
Hai mắt Duy Lạp mở to, có chút không thể tin tưởng. Tại đại lục Kỳ Đông, người nàng có thể quen biết cũng không nhiều, có thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà Kỳ Áo so với chính mình sợ là còn ít hơn vài phần, như vậy chẳng lẽ là…?
- Đường Lâm, ta biết ngươi đang ở gần đây, nhìn thấy lão bằng hữu như ta mà ngươi lại cảm thấy sợ hãi hay sao?
- Không nên ẩn dấu, mau chóng ra đây gặp ta, ta và ngươi trước đã tồn tại cảm ứng linh hồn, chỉ cần ngươi tới gần ta trong vòng trăm dặm ta liền có thể cảm ứng được ngay.
Thanh âm của Kỳ Áo không lớn nhưng dưới tác dụng của nguyên lực lại rất rõ ràng, truyền xuống mọi ngõ ngách bên dưới.
Quả nhiên là hắn, đôi mắt đẹp của Duy Lạp hơi khẽ động, ngưng thần nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới vẫn hoàn toàn yên lặng, sóng khí trùng kích đi qua đã lưu lại một mảnh cây cối hỗn độn ngổn ngang, nhưng ngoài chuyện này ra không còn gì dị thường.
- Đường Lâm, ngươi nếu còn không ra, ta mà xuất thủ hẳn cũng sẽ làm ngươi bị thương!
Kỳ Áo thấy không đáp lại, lời nói đã biến thành uy hiếp, thế nhưng thần sắc cũng hiện lên vẻ không thể xác định.
Vẫn như cũ không hề có chút động tĩnh, Kỳ Áo vung tay lên, quang mang màu tím bắn xuống phía dưới.
Oanh, lại một đoàn sóng khí hình nấm bốc lên cao, mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu chừng hơn mười trượng, đường kích đến quá trăm trượng, sức phá hoại quả thực kinh người.
Lại thêm vài đạo quang mang màu tím, địa hình phía dưới đều đã bị Kỳ Áo oanh kích biến dạng toàn bộ.
Nhưng vẫn như cũ không hề có chút động tĩnh. Kỳ Áo hiện lên biểu tình nghi hoặc, lẽ nào chính mình cảm ứng lệch lạc hay sao?
- Tiền bối, bọn họ đã truy đuổi gần đến đây, chúng ta nên rời khỏi nơi này?
Duy Lạp có chút sợ hãi nhìn hơn mười đạo quang mang khác nhau đang bay tới vội nói.
Kỳ Áo không cam lòng nhìn lại một lượt phía dưới nhưng vẫn như trước không hề có bất kỳ thu hoạch nào, chỉ đành thì thào lẩm bẩm:
"Xem ra mấy năm nay tiểu tử này tiến bộ không ít, ngay cả dưới mắt ta cũng trốn đi được."
Lúc này mười đạo quang mang đuổi theo Kỳ Áo đã đến gần, trong đó còn truyền ra giọng nói:
- Phía trước đều là kết trận lợi hại, các ngươi trốn không thoát đâu.
Duy Lạp vừa nghe nói thế, tâm tình nhất thời chết lạnh đi quá nửa.
Lúc này hơn mười đạo quang mang được chia làm ba tốp trong nháy mắt tới gần. Đến một mình một tốp là một gã nam tử trung niên, người này chính là Thái âm Thiên Quân.
Ngoài ra còn có hai tốp sáu và năm người người, một tốp trong đó có một lão giả mặc võ phục màu xanh dẫn đầu đám võ tu, người này chính là đại nguyên lão Quỷ Võ Điện và bốn nguyên lão khác. Tốp thứ bao gồm sáu người, bốn nam hai nữ, toàn thân che dưới áo choàng với những đồ án kỳ dị hiển nhiên là Vu sư liên minh thảo nguyên.
Mười mấy người đuổi theo, tu vi kém nhất cũng là linh hồn giai hậu kỳ, còn cao nhất đương nhiên là ba người có tu vi địa vương giai hậu kỳ.
Sắc mặt lão giả mặc võ phục màu xanh ngưng trọng, tình thế lúc này đối với Quỷ Võ Điện thực sự rất bất lợi, cũng may trong tay chính mình còn có hai tấm vương bài chưa lộ ra, nếu cần cũng có thể sử dụng với đám thổ phỉ này, bất quá có thể không phải liều mạng vẫn là hay nhất. Tuy nói là đã biết đối phương chỉ có năm người nhưng vô luận là tu vi hay nhân số đều chiếm thượng phong, nhưng mà bọn hắn cũng không phải là cùng một phe, điểm này phải lợi dụng cho tốt.
Bất quá đó cũng chỉ là tâm niệm thoáng qua, hai mắt lão giả mặc lục võ phục chợt lóe hung quang, trầm trọng nói:
- Mặc kệ các hạ là ai, chỉ cần đem Thiên công bí tịch trả lại bổn phái, bản tọa coi như là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, các hạ có thể rời đi, chuyện ẩn núp ở phái ta một thời gian cũng không truy cứu tới nữa.
Kỳ Áo mỉm cười nói:
- Thiên công bí tịch, bất quá chỉ là rất nhiều năm trước quý phái đoạt được từ trong tay kẻ khác mới có, tại sao lại nói là trả lại, Lưu lão đầu ngươi cũng quá già mồm át lẽ phải.
Một gã đại hán đứng phía sau lão giả mặc lam bào tức giận nói:
- Cư nhiên giả dạng làm tiểu bối ẩn núp vào trong phái ta, thật là quá dụng tâm hiểm ác, mau đem Thiên công bí tịch giao ra đây, gia gia ta còn tha cho ngươi một mạng.
Trong mắt Kỳ Áo hiện lên tia sát khí, lạnh lùng nhìn gã đại hán, nhưng rất nhanh sát khí đã được kìm chế xuống âm trầm cười nói:
- Nếu tại hạ biết trước hôm nay có nhiều cao nhân đến đây như vậy, nhất định là không muốn nhúng tay vào. Mà thôi, đành vậy. Cầm lấy đi.
Kỳ Áo nói xong trong tay liền hiện ra một quyển trục mang phong cách cổ xưa dày chừng một tấc, tiện tay ném cho gã đại hán. Gã đại hán sửng sốt một chút rồi vô thức tiếp nhận, lật xem xong xác nhận không lầm lẫn mới hừ giọng nói:
- Tính ra ngươi cũng biết thức thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.