Đấu Y

Chương 404: Tiêu diệt sơ giai điạ vương





Trong lòng gã trung niên nhân hoàng bào đang nóng như lửa đốt, bất quá với tu vi thâm hậu của mình nên rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh nói:
- Tại hạ là trưởng lão của Thiên Đạo Tông, một trong ngũ đại môn phái, bản lĩnh các hạ tuy rằng cực cao, nhưng cũng không nên cùng Thiên Đạo Tông ta kết oán, chỉ cần thả tại hạ đi, tại hạ sẽ vĩnh viễn không nhắc lại chuyện này, trước khi các hạ chưa ly khai Đại Hạ tuyệt không tiết lộ hành tung, thế nào?
Lâm Khiếu Đường trào phúng cười nói:
- Lúc này đôi bên giao chiến, nói những… lời này chẳng phải là vô ích hay sao?
Nghe được lời này, ánh mắt trung niên nhân hoàng bào chợt lóe vẻ ngoan độc, một khi đã không còn con đường đàm phán thì…
Trong tay hắn phóng ra một đạo hàn quang.
Bàn tay Lâm Khiếu Đường nhấc lên, sau đó ngạnh tiếp với hàn quang vừa phóng tới. Phanh một tiếng, lúc này hàn quang đã hiện ra là một thanh tiểu phi kiếm.
Trung niên nhân hoàng bào nhất thời hoảng sợ không gì sánh được, đối phương dĩ nhiên dùng tay không mà tiếp được Kim hà kiếm của chính mình, lẽ nào đối phương thật sự có tu vi địa vương giai trung kỳ.
Nắm đấm Lâm Khiếu Đường biến thành trảo trực tiếp chụp vào người trung niên nhân hoàng bào, gã vô cùng kinh hãi, nhanh chóng lui lại hơn mười trượng. Tuy rằng có thể tránh thoát, thế nhưng nhìn bàn tay đối phương phóng ra một kim thủ, trực tiếp kéo dài ra, bất kể lui lại thế nào cũng vô dụng, dường như trong gang tấc sẽ bị kim thủ này bắt lấy.
Trung niên nhân hoàng bào ngưng tụ nguyên thần, một thanh phi kiếm màu vàng dài ba thướng bắn ra, ý muốn một kiếm bổ kim thủ ra làm hai.
Lâm Khiếu Đường đương nhiên không cho rằng một trảo đơn giản lại có khả năng khống chế được một vị tu vi địa vương giai, chính vì vậy khi bị đối phương dùng phi kiếm phá long trảo thủ cũng không có điều gì là ngoài dự liệu, thân ảnh liền nhoáng lên biến mất không thấy đâu.
Trung niên nhân hoàng bào phá được kim thủ, lần thứ hai nhìn lại đối phương thì đã biến mất, vội vàng phóng nguyên thức ra để tìm tung tích đối phương.
Rốt cuộc là cái loại độn thuật gì? Lại có khả năng thu liễm khí tức kỳ diệu như vậy, sau lưng trung niên nhân hoàng bào không khỏi toát mồ hôi lạnh, tâm tình sợ hãi bùng lên, đã sống mấy trăm năm, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến vẫn có thể toàn thân quay về, nhưng đối thủ như lần này lại là lần đầu tiên gặp phải, dù cho chính mình có cùng một vị địa vương giai trung kỳ đối chiến hẳn cũng không có cảm giác khó chịu như thế này.
Trong cận chiến, uy lực Vô Tung Quyết được đề thăng thêm mấy lần, Lâm Khiếu Đường kỳ thực đang ở trong phạm vi hai mươi trượng, trong phạm vi này thì phi độn có thể coi như tức thời, dù là linh hồn giai cũng không có được bí pháp như Vô Tung Quyết. Trong phạm vi này, chỉ bằng độn thuật bình thường một vòng, mắt thường không thể nhìn ra, chỉ có thể dùng nguyên thức mới có thể nhận biết được hành tung.
Nếu là viễn chiến, Lâm Khiếu Đường cũng không nắm chắc hoàn toàn hủy diệt một địa vương giai, thế nhưng khoảng cách lúc này lại gần đến như vậy, đạo võ song tu như Lâm Khiếu Đường có tới bảy thành nắm chắc đưa đối phương biến mất khỏi thế giới này, dù là một tia hồn niệm cũng không lưu lại.
Trung niên nhân hoàng bào điều khiển phi kiếm màu vàng quay chung quanh người với tốc độ chóng mặt, nghiêm cẩn bảo vệ thân thể bên trong.
Bỗng nhiên, một đạo quang mang màu vàng từ bên sườn bổ tới, Trung niên nhân hoàng bào kinh hãi, vội vàng thôi động phi kiếm màu vàng chống lại. Keng, một tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên.
Trung niên nhân hoàng bào chỉ thấy thân thể mạnh mẽ rung lên, lực đạo của đối phương thật mạnh mẽ kinh người, còn nói gì đến đạo kỹ, rõ ràng chính là vũ kỹ bá đạo hung mãnh.
Không cho Trung niên nhân hoàng bào một giây suy nghĩ, kiếm ảnh màu vàng từ bốn phương tám hướng bổ tới. Đương, đương, đương…trong hư không vang lên từng loạt tiếng kim loại va chạm với nhau.
Trung niên nhân hoàng bào như không còn sức để tấn công lại, bất quá cũng may là bổn nguyên pháp bảo cũng không phải là tầm thường, lượn vòng trên dưới liên tục cũng đem chính thân mình vây kín ở trong không một kẽ hở, miễn cưỡng có thể áp chế tất cả kiếm quang.
Ngay lúc Trung niên nhân hoàng bào quen dần với công kích của kiếm quang thì lúc này, vút vút vút, những tiếng xé gió vang lên, mấy đạo quang mang chợt hiện, phân ra thành bẩy tám hướng khác nhau rồi phóng tới.
Trung niên nhân hoàng bào dưới tình huống bất ngờ không kịp phòng bị lập tức bị bắn trúng, mấy mũi tấn công toàn bộ trúng vào các yếu huyệt trên đầu, ngực, bụng, phần eo.
Phốc! Một tiếng, Trung niên nhân hoàng bào còn muốn gắng gượng, bất quá nội tạng như muốn nảy lên, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Tốc độ phi kiếm hộ thể nhất thời chậm lại, mà kim kiếm màu vàng lại không có chút nào chờ đợi, có nhiều hơn phân nửa đã chém vào người Trung niên nhân hoàng bào tạo thành một thân thể huyết nhục mơ hồ.
Oành…
Thân thể Trung niên nhân hoàng bào đột nhiên bạo tạc ( nổ mạnh ), bạo tạc kinh người, Lâm Khiếu Đường tuy là nhạy bén nhưng lại đứng quá gần phạm vi ảnh hưởng liền bị xung kích bắn ra xa hơn trăm trượng, làm huyết khí trong người bốc lên. Cũng may sau khi vận chuyển nguyên lực liền ổn định lại cơ thể nên không bị thương nặng.
Lúc này một quang mang màu vàng bay thẳng lên trời, tốc độ cực nhanh, kim quang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe trong nháy mắt đã nhìn thấu quang mang màu vàng kia. Quang mang màu vàng kia cao khoảng hai mươi tấc, bộ dáng như một hài đồng, chính là chân linh đang ôm phi kiếm màu vàng, dĩ nhiên là đang cố dùng linh độn thuật chạy trốn.
Trong nháy mắt đã chạy được một đoạn xa, dù Lâm Khiếu Đường có tài độn thuật phi thường đi nữa thì truy đuổi cũng là một việc không đơn giản.
Lâm Khiếu Đường thầm hô đáng tiếc, thầm tự trách mình sơ ý. Nhưng thật ra không hề nghĩ tới đối phương lại quyết đoán đến như vậy, bất quá bạo tạc cấp độ này so với chân linh tự bạo còn kém xa, hẳn là dùng hơn phân nửa chân linh nguyên lực tiến hành linh ngoại tự bạo, chấp nhận tạc thương chân linh, bỏ qua cơ thể, chọn đường nguy hiểm mà tìm đường sống mong manh.
Để cho chân linh đối phương chạy thoát đúng là rất tiếc nuối, nhưng lúc này không phải là lúc than ngắn thở dài. Lâm Khiếu Đường đã nghĩ thông, xoay người bay tới trước mặt nhị nữ, liếc nhìn nói:
- Chân linh của trung niên nhân hoàng bào đã chạy thoát, nơi này không thể ở lâu, nên nhanh chóng rời khỏi!
Trong tâm thức nhị nữ đã coi Lâm Khiếu Đường như thiên lôi, chỉ đâu đánh đó, tự nhiên không có một chút chống lại.
Lâm Khiếu Đường thu lại mười tám thanh tử kim thương, lúc này hai khối băng sơn đại thạch ấn kia lập tức xụp đổ, thu nhỏ lại thành cự thạch rồi tan thành bột phấn, đám Tham thị thú lại thành thực trở về trong đai lưng trữ vật.
Thu hồi pháp bảo xong, Lâm Khiếu Đường vung tay lên, một kim thủ thật lớn hiện ra trước người, nhị nữ nhìn lẫn nhau rồi trực tiếp đi lên, Lâm Khiếu Đường cùng nhị nữ đứng vững rồi miệng khẽ niệm, một đoàn quang mang bao trùm lấy ba người sau đó hướng phía chân trời bay đi.
Lâm Khiếu Đường uống xong một giọt "Vạn niên kim dương dịch", trong nháy mắt khôi phục lại nguyên lực, lại vận nguyên lực phi độn với lộ tuyến quỷ dị, hướng Hoa Hợp Sơn bay đi.
Liên tục phi độn bốn ngày đêm, đường đi quanh co khúc khuỷu luôn thay đổi, một hơi phi hành mấy vạn dặm không ngưng nghỉ, đến nay chỉ còn cách Hoa Hợp Sơn quá trăm dặm đường, Lâm Khiếu Đường bắt đầu hạ dần tốc độ, hướng một sơn cốc bên vách núi hạ xuống.
Trong quá trình phi độn Lâm Khiếu Đường không ngừng uống "Vạn niên dương dịch" để phục hồi nguyên lực, nếu không căn bản không thể một hơi bay đi xa như vậy.
Bất quá ngay cả như vậy, trong mắt nhị nữ vị thì độn thuật của vị Lâm đ*o hữu này chỉ sợ địa vương giai bình thường cũng không thể so sánh.
Cả đoạn đường đi nhị nữ biết Lâm Khiếu Đường đang dùng toàn lực phi hành nên cũng biết điều không có làm phiền, chỉ ngồi xếp bằng trong màn bảo hộ màu vàng rồi uống một ít đan dược tùy thân, tiến hành nhập định. Qua bốn ngày sau, khi lên đường, tuy thương thế chưa giảm đi bao nhiêu nhưng tinh thần cũng đã khôi phục lại phần nào.
- Lần này cũng may nhờ có Lâm đ*o hữu tới kịp thời, nếu không thì bản phu nhân cùng Thần đạo hữu chỉ sợ đã vẫn lạc nơi Đại Hạ Quốc.
Thất Tuyệt phu nhân vừa hạ xuống liền tỏ lời tạ ơn, trong lòng cũng có chút ý xấu hổ.
- Phu nhân nói quá lời, Lâm mỗ nếu cùng phu nhân, tiên tử phân trong một tổ, tự nhiên sẽ cùng tiến cùng lui, Lâm mỗ nếu là tình huống giống như vậy, nhất định phu nhân và tiên tử sẽ tương tự tới cứu viện.
Lâm Khiếu Đường không chút vì thi ân cho người mà có vẻ mặt kiêu ngạo.
Thất Tuyệt phu nhân và Thần Lộ tiên tử nghe xong những lời này, trên mặt ửng đỏ, cảm tình tốt đối với Lâm Khiếu Đường lại tăng thêm vài phần.
- Lâm đ*o hữu có bản lĩnh như vậy làm cho tiểu nữ được mở rộng tầm mắt, thật sự là bội phục đến cực điểm, nếu lúc trước tiểu nữ có gì mạo phạm cũng mong Lâm đ*o hữu thông cảm bỏ qua cho. Đến khi trở lại Nam Xuyên Giới chúng ta chắc chắn sẽ đem lễ vật đến quý phái để tạ ơn ân cứu mạng lần này.
Tuy rằng thương thế của Thần Lộ tiên tử có chút nghiêm trọng, trong người lúc này cực kỳ khó chịu nhưng cũng vội vàng nói ra thành ý của mình, mong muốn có thể cho ấn tượng của vị Lâm đ*o hữu này với mình không quá xấu.
- Nếu Thần tiên tử có thể đến chơi, Lâm mỗ tự nhiên là vô cùng hoan nghênh, còn lễ vật thật sự là không cần thiết a! ( DG: đương nhiên có thì vẫn hay hơn. Hắc hắc!)
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không thay đổi trả lời.
- Lâm đ*o hữu… a…
Thần Lộ tiên tử như còn muốn nói gì nữa, nhưng cơn đau trong ngực lại nổi lên, lời sắp nói ra cũng nghẹn trở lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thất tuyệt phu nhân biến sắc nói:
- Thần đạo hữu, ngươi không sao chứ?
Thần Lộ tiên tử nhíu nhíu mày lắc đầu nói:
- Không có việc gì cả, chỉ là chút dư độc phi hạt không thể bức ra khỏi cơ thể hoàn toàn, nên ngực có chút khó chịu, thiếp thân muốn qua bên dòng suối nhỏ kia dùng chút nước trong, phu nhân cùng Lâm đ*o hữu xin chờ một chút.
Thất Tuyệt phu nhân và Lâm Khiếu Đường tự nhiên là sớm nhìn ra Thần Lộ tiên tử bị trúng độc còn chưa bức ra hoàn toàn, đều gật đầu không có ý kiến.
Thần Lộ tiên tử rời đi một lúc, Thất Tuyệt Phu Nhân lại nói:
- Lâm đ*o hữu, có người nói ngươi chỉ là nửa đường gia nhập vào Thiên Hà Tông, không biết trước kia là xuất sư trong môn phái nào?
Thấy bản lĩnh Lâm Khiếu Đường phi phàm, Thất Tuyệt phu nhân tự nhiên bắt đầu có ý kết giao, thêm nữa nàng sinh ra rồi lớn lên cũng đã có tính hiếu kỳ, chuyện tình vùng đất phía Nam nàng không dám nói là không gì không biết nhưng có mười chuyện thì khẳng định cũng phải đến tám chín phần là biết đến, thế nhưng đứng trước vị Lâm đ*o hữu bản lĩnh cao cường này nàng cảm thấy rất xa lạ, hoàn toàn không có nửa điểm manh mối.
- Ha hả, Lâm mỗ nguyên bản chỉ là một tán tu, không nên nhắc tới, đâu có cái gì là xuất sư môn phái đi ra!
Lâm Khiếu Đường cười ha hả trả lời một cách mơ hồ.
Thấy Lâm Khiếu Đường không muốn nói nhiều lời, Thất Tuyệt phu nhân cũng thức thời không có hỏi lại, dù sao thực lực vị thanh niên trước mắt này vượt xa so với mình, tu luyện giới lấy thực lực vi tôn, nếu là nàng thật sự có thể áp chế được Lâm Khiếu Đường thì lúc này đây Thất Tuyệt phu nhân tuyệt đối sẽ áp dụng việc vừa hỏi vừa uy hiếp, nếu ngươi không nói vậy thì chịu đẹp mặt đi rồi sẽ biết được thế nào là tôn trọng.
- Nghe nói Lâm đ*o hữu tại Tù Ma Cốc đại triển thần uy, không chỉ có đẩy lùi cường địch, lại cùng hai con giao long sắp phi thăng đại chiến mấy ngày, mãi cho đến khi khe kết trận suy nhược cũng không đi ra, nhưng tới cuối cùng vẫn thành công thoát khỏi ma cốc đó, chắc hẳn Lâm đ*o hữu đã gặp một chút kỳ ngộ nào đó phải không?
Thất Tuyệt phu nhân vẫn chưa hoàn toàn bỏ ý định, tiếp tục quanh co hỏi thăm.
- Ai, nói thật ra thật xấu hổ, Lâm mỗ tại Tù Ma Cốc giống như một con ruồi không đầu vậy.
- Ôi.
Lâm Khiếu Đường đang nói đến phân nửa liền bị một tiếng hét sắc nhọn kinh khủng vang lên cắt đứt, tiếng kêu sợ hãi tuyệt vọng này tự nhiên là thanh âm mà Thần Lộ tiên tử vừa mới đi tới dòng suối nhỏ phía trước mà phát ra.
Thất Tuyệt phu nhân và Lâm Khiếu Đường cùng nhìn lẫn nhau, sắc mặt cả kinh cho rằng đã có chuyện gì xảy ra, liền cùng nhau bay đến.
Bên bờ dòng suối nhỏ, Thần Lộ tiên tử đang thất hồn lạc phách ngã ngồi trên một khối đá trơn bóng do bị dòng nước mài mòn lâu năm. Hơn phân nửa áo bào trên người đã bị thấm ướt, đôi cánh tay bạch trẻo đang hoảng hồn che lấy khuôn mặt, thân thể kịch liệt run rẩy như đang gặp phải một chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.
Thất Tuyệt phu nhân và Lâm Khiếu Đường cảnh giác nhìn mọi nơi xung quanh, nguyên thức tản ra điều tra nhưng hồi lâu cũng không có phát hiện điều gì khả nghi, trong vòng phương viên trăm dặm quanh đây ngay cả một đầu yêu thú cũng không có.
- Thần đạo hữu, có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?
Thất Tuyệt phu nhân nghi hoặc hỏi.
Thần Lộ tiên tử chỉ khóc sướt mướt không trả lời, tâm tình như đang trong trạng thái mất hồn, khóe mắt Lâm Khiếu Đường hơi giật, tựa hồ minh bạch được điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.