Đấu Y

Chương 387: Đều là ngưu nhân





Mỗi người có mặt nơi đây đều là những người có địa vị nhất định tại tu luyện giới Nam Xuyên. Người nào người đấy đều có danh tiếng riêng mình, nhưng so với Lâm Khiếu Đường gần đây thì danh khí của bảy người hiển nhiên kém hơn nhiều.
Lâm Khiếu Đường tùy tiện thăm dò, cũng cảm giác được khí nguyên trên bảy người này đều thâm hậu vô cùng, yếu nhất trong đó cũng là linh hồn giai hậu kỳ, trong đó có ba người rất có khả năng là người đã có tu vi địa vương giai.
Tu vi đã tới cấp độ này tự nhiên mỗi người đều có cái để cao ngạo, ngoại trừ Cực Uyên Lão Ma lúc trước bắt chuyện với Lâm Khiếu Đường ra còn lại mấy người khác đều không hề nói chuyện, có hơn phân nửa là lúc tiến đến liền nhắm mắt ngồi tĩnh tọa chờ đám minh chủ đến, trong đó có ba người rất có thể còn có chút ân oán riêng, thầm nhìn đối phương, sắc mặt đều có chút không tốt.
Sau một lát, ba cỗ nguyên khí cường đại áp bức tiến vào. Ba vị minh chủ lần lượt bước vào phòng là Lục Dương chân nhân, Thái âm Thiên Quân và Băng Hoàng.
Tám người Lâm Khiếu Đường tuy biết ba vị minh chủ đều có thực lực cường đại nhưng không hề có người nào đứng dậy đón chào, thấy ba người tiến đến cũng chỉ đơn giản gật đầu rồi bắt chuyện.
Ba vị minh chủ vừa tiến đến, Băng Hoàng thoải mái nói:
- Lục mỗ đại diện cho lục đại liên minh Nam Xuyên đa tạ các vị đã có mặt.
Quý phụ trung niên lạnh nhạt nghiêm mặt nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi, bản cung bận rộn nhiều việc, không có thời gian lãng phí. Gọi đến có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.
Lâm Khiếu Đường không đổi sắc nhìn thoáng qua quý phụ trung niên, nữ tu dám như vậy nói với Băng Hoàng sợ là thân phận cũng không thấp, thật đến không biết là có địa vị gì đây.
Băng Hoàng cười nói:
- Thất Tuyệt phu nhân đã lâu không gặp, làm việc vẫn nhanh chóng mạnh mẽ như xưa, không biết Thất Tuyệt cung chủ gần đây khỏe không?
Vẻ mặt quý phụ trung niên mang hàn ý trả lời:
- Mấy người các ngươi không phải đều biết rõ hay sao, cần gì phải hỏi ta.
- Ha ha, xem ra Thất Tuyệt huynh còn chưa xuất quan.
Băng Hoàng không chút tức giận vì thái độ của quý phụ trung niên, ngược lại còn cười nói.
Nghe được danh hào Thất Tuyệt phu nhân này, Lâm Khiếu Đường không khỏi hơi chấn động. Thất Tuyệt Cung tại Nam Xuyên Giới là một tồn tại đặc thù, thế lực môn phái tuy không lớn, môn nhân cũng không nhiều, có người nói bất quá chỉ khoảng trăm người, thế nhưng Thất Tuyệt Cung cung chủ cũng là một vị địa vương giai trung kỳ rất lợi hại. Kết duyên với thê tử là Thất Tuyệt phu nhân cũng có tu vi địa vương giai sơ kỳ, chỉ bằng phu thê hai người liền có thể ngang dọc một cõi Nam Xuyên Giới.
- Băng Hoàng đại nhân đã đáp ứng tiểu nữ tử Linh Vương Đan không biết chuẩn bị lúc nào đưa ra đây?
Thiếu phụ xinh đẹp đột nhiên yểu điệu hỏi.
Hô một tiếng, một đóa kim quang chợt lóe, thiếu phụ xinh đẹp nhẹ nhàng đỡ viên đan kia cầm trong tay, mặt mày ẩn tình nói:
- Đa tạ Băng Hoàng đại nhân.
- Các vị đều là người có địa vị quan trọng tại Nam Xuyên Giới chúng ta, mỗi phần thời gian tu luyện đều cực kỳ quý giá. Nếu đã bứt ra đến đây tự nhiên là thiệt thòi, đây coi như là phần bồi thường các vị như khi đã truyền âm hứa hẹn, hiện tại liền ở trước mặt mọi người nói chuyện chính.
Băng Hoàng cũng không vội đi vào chủ đề chính mà chậm rãi nói.
Ngoại trừ thiếu phụ xinh đẹp ra, bảy người còn lại chợt lóe quang mang trong mắt, hiển nhiên đều là vì hứa hẹn trong lời truyền âm mới đồng ý đến đây, nếu không phải vậy sợ là chẳng ai thèm nhọc công đến a.
Ba vị minh chủ hứa hẹn đều là linh dược cùng đan dược quý hiếm, bảy người đều nói ra vật bản thân muốn có, ba vị minh chủ nhất thời liền xuất vốn. Lâm Khiếu Đường muốn lấy một gốc Huyết chi ngàn năm, điều kiện này so với bảy người coi như thấp nhất, bảy người còn lại đều xuất món sư tử ngoạm, điều kiện đưa ra đều là thứ quý hiếm như Linh vương đan… đều là thứ nhất phẩm a.
Lục Dương chân nhân thấy Lâm Khiếu Đường chỉ yêu cầu một gốc Huyết chi ngàn năm dùng cho trị thương liền nghi hoặc vô cùng. Loại dược thảo này muốn đạt tới loại vô cùng trân quý cũng phải đến tuổi thọ ba ngàn năm, nhưng ngoài giá trị chủ yếu dùng trị nội thương thì đối với tu luyện giả không hề có tác dụng trong tu luyện, đa phần những người đến linh hồn giai tu vi sẽ rất ít nhu cầu cần đến loại dược thảo này.
Sau khi mọi người thu lại vật phẩm yêu cầu, Băng Hoàng lần thứ hai mở miệng nói:
- Lúc này, hẳn là các vị cũng đoán được mục đích tụ hội, tu luyện giới Đại Hạ quốc đang trăm phương ngàn kế muốn thôn phệ giới ta, nếu như chúng ta tiếp tục nhường nhịn, cuối cùng chỉ có thể đem toàn bộ Nam Xuyên Giới dâng vào tay giặc, mà lúc đó các vị cũng sẽ bị yêu nhân Đại Hạ lần lượt đánh bại, bởi vậy ngay từ lúc này chúng ta hãy cho họ một kích thật nặng, để cho bọn họ kiến thức một chút uy lực của tu luyện giới Nam Xuyên chúng ta, hiện tại ta mong muốn các vị có thể lẻn vào Đại Hạ quốc sau đó tập kích những nơi quan trọng của đối phương.
- Hừ, mấy minh chủ các ngươi sao không đi? Lại để chúng ta đi chịu chết hay sao?
Thất Tuyệt phu nhân hừ lạnh một tiếng nói.
Mấy người còn lại cũng hiện vẻ không nhịn được phát tác, hiển nhiên không ai muốn đem thân mình vào hiểm cảnh.
Ba vị minh chủ sớm đã có sự liệu, trên mặt không nhiều biến hóa, Băng Hoàng nói tiếp:
- Mấy minh chủ chúng ta sẽ tại tiền tuyến chỉ huy càng muốn cho yêu nhân Đại Hạ thấy được chúng ta, nếu là mấy vị minh chủ chúng ta thất tung tự nhiên sẽ khiến cho yêu nhânĐại Hạ nghi ngờ, các vị tại Giới ta hành tung luôn bất định, nếu có thiếu các vị Yêu nhân Đại Hạ cũng không có tâm chú ý, vì vậy các vị tiến vào mới là lựa chọn hợp lý nhất rồi thừa cơ thần không biết quỷ không hay đánh cho đối phương một kích không kịp trở tay.
- Nói đơn giản, Hướng mỗ nguyện thay các vị chính diện đối chiến cùng yêu nhân Đại Hạ, nhiệm vụ lẻn vào Đại Hạ quan trọng như vậy hãy nhường cho các vị cao nhân đi thôi. Ngốc Thứu Lão Ma thẳng thắn biểu đạt tâm ý.
Lục Dương chân nhân nói tiếp:
- Các vị đều là người tu luyện có thành quả, tại Nam Xuyên Giới tuy nói tu luyện giả nhiều vô số nhưng chân chính nắm được tài nguyên đều là những người như các vị, Đại Hạ xâm phạm giới ta lần này mục tiêu chính là tiêu diệt những tu luyện giả từ linh hồn giai trở lên, Đại Hạ một ngày xâm nhập tiến vào thì các vị sẽ một ngày sống trong hiểm cảnh, chỉ sợ ngay cả tính mệnh bản thân cũng khó giữ được a.
Thiếu phụ xinh đẹp chớp đôi mắt đẹp, như có thâm ý nói:
- Tiểu nữ tử bất quá chỉ là nguyên lão một phái, đến lúc đó cùng lắm thì bỏ nhà tha hương, chân chính là mấy vị minh chủ tiến thoái lưỡng nan a!
Lời này nói ra làm cho ba vị minh chủ hơi biến đổi sắc mặt, cái này tự nhiên là nói đến đúng điểm trọng yếu rồi, kỳ thực Nam Xuyên Giới gặp nguy đầu tiên sẽ là mấy người trên đỉnh kim tự tháp bọn họ, đối với những tu luyện giả khác mà nói coi như chỉ là vấn đề thay đổi nơi mình phụ thuộc mà thôi.
Đã là tu luyện giả trong một tu luyện giới cũng như là người dân của một quốc gia, khi quốc gia bị xâm lấn con dân đều có thể hàng, duy nhất chỉ có quân vương là không thể, nếu đã là như vậy thì chỉ có một kết cục là bị giam lỏng hay là bị giết, tại tu luyện giới căn bản không có trường hợp giam lỏng như vừa nói mà chỉ có một con đường chết mà thôi.
Bởi vì tu luyện giả địa vương giai hàng năm đều tiêu hao một lượng tài nguyên rất khổng lồ, tự nhiên những tên thượng vị giả tu luyện giới đối phương sẽ không để người khác chia chén canh của mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ba vị minh chủ liếc mắt nhìn nhau tựa hồ đang giao lưu bàn bạc gì đó, lập tức Băng Hoàng nói:
- Các vị có thể lo lắng như vậy cũng là bình thường, tạm thời cứ bỏ qua những đạo lý lớn kia không nói, chỉ cần các vị nguyện ý lẻn vào Đại Hạ tập kích hậu phương thì khả năng tự mình đề ra nguyện vọng. Ta cùng sáu vị minh chủ sẽ tận lực thỏa mãn các vị, pháp bảo, đan dược, khoáng thạch trân quý, linh dược đã qua ba ngàn năm tuổi… các vị nghĩ muốn cái gì đều có thể đưa ra không có bất luận điều gì hạn chế.
Lời này vừa nói ra, biểu tình tám người vẫn bảo trì bài xích có chút biến hóa, về điều kiện ban đầu. Cái này tuyệt đối là áo trời không vết vá, sáu vị minh chủ đều là tu luyện giả địa vương giai, tu vi kém cỏi nhất cũng là địa vương giai trung kỳ. Đạt tới loại cấp độ như bọn họ, tài bảo trên người dĩ nhiên không thể ít, tùy tiện xuất ra điều kiện đều có thể hù chết người.
Tất cả tám người nơi đây đều có tu vi linh hồn giai trung hậu kỳ cùng địa vương giai sơ kỳ, tới trình độ cấp bậc này muốn tăng lên một điểm tu vi đều là thiên nan vạn khổ, mà tài vật trên thế gian vốn ít ỏi nào có được phong phú. Độ khó khi tìm kiếm được tài bảo đã đến cực hạn thậm chí có thể nói là không thể tìm được nữa, bởi vậy làm chậm tiến bộ tu luyện của rất nhiều người.
Vốn căn bản không có ý định tham gia, lúc này sắc mặt Lâm Khiếu Đường và tâm ý đã có chút rung động buông lỏng, dù sao điều kiện thực sự quá mê hoặc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.