Đấu Y

Chương 345: Tróc Điêu du hí (thượng)





Ba đạo kết trận song song khai triền phát ra ba đạo hào quang nhàn nhạt, lại có đồ án hình rồng bay lượn, điều này biểu hiện kết trận có lực phòng ngự siêu cường, cho dù là tu luyện giả linh hồn giai cũng không thể đột phá.
Lý Tùy Dương tràn đầy tự tin đuổi theo. lại thấy phía trước đột nhiên bộc phát một cỗ nguyên lục kinh người.
Một đoàn lam hỏa gào thét bắn ra. đánh vào trận vách trận. Ba vách trận liền như giấy bạc, lập tức bị đâm thủng, rồi ba đạo kết trận theo đó bi phá hủy trong nháy mắt.
Không có khá năng!
Trong lòng mỗi một vị tu sĩ Tiềm Long Viện như đồng thời thốt lên câu này, trên khuôn mặt càng hiện nên nét ngạc nhiên vô cùng. Cho dù có thế nào đi nữa, ngtrời có thề bài trừ ba đạo kết trận cùng lúc cùng nhất quyết không thể hời hợt như vậy.
Thế nhưng sự thực dang bày ra trước mặt, điều này nhắc nhở cho chúng tu sĩ là "không có gì là không thể"!
- Người này rốt cuộc là loại quái thai từ đâu tới? Tu sì thanh niên nho sinh thì thào nói.
Sắc mặt của Bạch Du cùng nghiêm hẳn lại nhìn bóng lam ảnh biến mắt nơi chân trời nói:
- Là nguyên hỏa, tiểu tử kia đã thành công thôn phệ nguyên hóa!
- Cái gì?
Gã Tu sì họ Lương không thề tin được bật thốt lên.
- Không sai. là nguyên hỏa, chi có nguyên hóa mới có thề trong nháy mất bộc phát ra uy lực lớn như vậy! Lẩy lực bạo phát của nguyên hỏa, không khó hiểu sao Mặc sư tồ phải kỳ công chế tạo ra ba đạo kết trận cường lực kia! Người này cơ duyên thâm hậu, dì nhiên có thể thành công thôn phê nguyên hỏa. Nam Xuyên Giới từ nay về sau lại xuất hiện thêm một vị đầu sỏ rồi!
Sác mặt Triền Thanh Nhu vẫn yên tĩnh, chỉ là cặp mắt kia lại không ngờ lại xuất hiện một tia kích động không rõ.
Lý Tùy Dương dại ra nhìn thân ảnh từ làu đã biến mất, trong lòng nghĩ thầm mà sợ, chính mình hiển nhiên đã đánh giá thấp thực lực đối phương, cũng may không có chính diện giao phong, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu đựng nổi, thực sự nếu muốn lưu lại người này còn phái nỗ lực thảm trọng mới có hy vọng.
- Lý sư huynh, đoàn lam hòa vừa rồi, lão hủ nếu như nhìn không lầm mà nói, xác nhận chính là nguyên hòa!
Truy kích theo sau Lý Tùy Dương là một gã đại tu sĩ trầm giọng nói.
Lý Tùy Dương gật đầu nói:
- Đúng là nguyên hoa, bất quá cùng không phải là Băng Hàn Linh Hỏa chúng ta cần tìm.
Lão già cảm thấy kì quái, hòi:
- Lẽ nào tinh thạch trắc lượng cùa Mặc đại su xảy ra vẩn đề sao?
Lý Tùy Dương cũng không giải thích được, mải hướng theo phía thanh niên nhân biến mất nói:
- Phân phó mọi người tiến vào trong điều tra một phen, nếu thực là chúng ta nhầm chi có thề nói Mặc đại sư và Băng Hàn Linh Hỏa vô duyên mà thôi, chúng ta liền hội họp cùng Tô sư đệ tim kiếm sào huyệt Hóa Long Giao.
- Theo ý sư huynh!
Lão giả lên tiếng trà lời rồi bay đi.
Lúc này Lâm Khiếu Đường đà sớm bay ra ngoài trăm dạm. đối với việc bản thân vừa mới phóng xuất nguyên hỏa cũng cảm thấy giật mình, không nghĩ tới uy lực dĩ nhiên lớn đến như vậy, khiển cho hắn vừa khiếp sợ vừa vui mừng không thôi, chính mình về sau lại có thêm một vương bài bảo mệnh nữa rồi.
Tu vi đại tiến, tốc độ phi hành Tự nhiên cũng tăng nhanh, một đường cuồng phi, sau nửa canh giờ. Lâm Khiếu Đường liền đến được địa điểm cuối cùng do con Tham Thị Thú kia truyền về.
Lúc này bốn phía vắng lặng không một bóng người. Lâm Khiếu Đường hạ xuống sơn lâm. ẩn nấp trên một ngọn cây. Nhắm hai mất rồi mở rộng nguyên thức, tỉ mỉ tìm kiếm.
Cách xa mẩy trăm dặm, gần tới Tù Ma Sơn Mạch có hai nhóm tu luyện giả đang giằng co trên bầu trời, trong đó có một nhóm tu luyện già ước chùng mười hai mười ba người, mỗi người mặc võ phục màu xám. phía sau lưng đeo một thanh đại đao màu đõ sẫm, chính là các vị võ Tu Thượng Võ Phủ, một trong bốn đại phái Thập Quốc Minh, lúc này trong bọn họ có mấy người bị trọng thương, sắc mật trầm trọng, thằn sắc càng thêm hoảng hốt.
Giằng co với Thượng Võ Phủ chính là năm tên tu luyện giả cồ quái mặc đạo bào màu trắng, có một gã thanh niên tuấn mỹ đang huyền phù phía sau hứng thú theo dõi trận đấu. bên người thanh niên này còn huyền phù một cái điều lung thật lớn.
Trong điểu lung giam giữ hơn mười vị Tu luyện già Nam Xuyên Giới, nhùng vị tu luyện giả này thinh thoảng lại thi triền tuyệt kỹ mong sao phá lung thoát khốn nhưng một lẩn lại một lần thất bại, gã thanh niên kia đối với hành vi của nhóm người trong điểu lung cũng không thấy phật lòng, tựa hồ đối với sự kiên cố của điểu lung Tự tin vô cùng.
- Ngươi là yêu nhân phương nào, vì sao vô cớ tập kích phái ta, phái ta cùng ngươi có cừu oán gì?
Nhìn vài tên trưởng lão trong đoàn chỉ mấy chiêu liền bị đánh trọng thương, người đứng đầu Thượng Võ Phủ trong chuyến đi này là Đao Vương Khâu Thiên Ý khiếp đảm nói.
Năm tên Tu luyện giả áo trắng bất động thanh sắc, không thèm đáp lời một câu, chi có gã thanh niên tuấn tú phía sau tùm tỉm cười trả lời:
- Đã là yêu nhân sao còn hỏi nhiều như vậy, vẫn câu nói kia, chỉ cần các ngươi có thề đánh bại bất ki một ai trong năm người này các ngươi liền có thề rời đi, chúng ta Tuyệt đối không ngăn căn. đương nhiên nếu như các ngươi sợ hãi cũng có thể chịu thua, hô to ba tiếng "ta vô nàng. ta nhu nhược" cùng có thể rời đi.
- Ngươi...
Đao Vương tức giận đỏ bừng sắc mặt, cũng không tiếp tục ứng đối, ngoan sắc trong mắt chợt lóe.
- Ta xuất chiến!
- Tốt
Thanh niên tuấn mỹ khen ngợi một tiếng, nói:
- Thạch Hồ, ngươi lên trước!
Một gã thanh niên dáng người cực kỳ bưu hãn trong năm tên tu luyện giả áo trắng bay lên trước nhất, sắc diện không chút biểu tình nhìn sang Đao Vương Khâu Vô Ý.
Sắc mặt đám Tu luyện già Thượng Võ Phủ trờ nên nghiêm trọng, một điểm tự tin trước khi giao chiến với đối phương cùng biến mắt, cho dù là nhìn thấy nguyên lão Đao Vương của bản phái xuất chiến cũng đắn đo không chính xác.
- Đề tăng phần thú vị của cuộc chơi, lẩy mười chiêu làm hạn định, chi cần Khâu nguyên lão có thề chịu được mười chiêu dưới tay tên thủ hạ bất tài này, liền tính ngươi thắng.
Thanh niên tuần mỹ đột nhiên cân nhắc nói.
Mọi ngtrời đều cả kinh. nếu là người không biết tình huống nghe được. chắc chắn sè tưởng đầu óc gã thanh niên kia có vấn đề, Đao Vương dù sao cùng đã thành danh tại Nam Xuyên tu luyện giới là một cao nhân tu vi linh hồn giai trung kỳ, lúc này đổi chiến với một tên hán tử áo trắng có tu vị nhiều lắm cũng chỉ là linh hồn giai trung kỳ. cho dù có tu tập công pháp cao giai thế nào, mạnh hơn Đao Vương thế nào cũng tuyệt đối không thể trong mười chiêu thủ thắng, bởi coi như là lão quái vật địa vương giai thì Đao Vương cùng có thề cự được qua mười chiêu.
Mọi người đối với tự tin mù quáng của gã thanh niên liền cười nhạt. chờ xem hắn làm ưò cười.
- Thạch Hổ, lần này không cần lưu thủ, cử toàn lực ứng phó, đề ta xem ngươi rốt cục có tiến bộ hay không!
Thanh niên nhân lại lạnh lùng nói.
Hán Tử áo trắng tựa hồ rất sợ hãi thanh niên tuấn mỹ, vội vã xoay người lại cúi đầu nói:
- Rõ. chủ nhân!
Đao Vương có thề xưng cao thủ tại Nam Xuyên mẩy trăm năm qua, từ trước đến nay đều được người tôn kính. lúc này đối phương lại hoàn toàn không đề hắn trong mất, loại nhục nhã này không nói hết được lời, đặc biệt đối với một thượng vị giả có lòng tự trọng như hắn, lập tức tiêu trừ khiếp ý lúc trước, khí nguyên toàn thân phun trào kịch liệt như hỏa sơn, cà người được bao phủ bằng một lớn bạch mang nhàn nhạt, bằng mắt thường cũng có thề thấy rõ.
Thấy Đao Vương bắn ra khí nguyên, lúc này Lạc Trần Tử đang trong điểu lung hơi kinh ngạc nói:
- Khí nguyên thực hóa, Tu vi Đao Vương trong vài chục năm gần đây lại tinh tiến không ít, cầm cự trong mười chiêu hẳn là có thề!
- Ta thấy không hẳn!
Hồ Mị Nhi vẫn cẩn thận quan sát vài tên Tu luyện già áo trắng không đồng ý nói.
Lạc Trần Tử hơi nhíu mày. nhìn vị nữ từ hồng ỵ vừa bị bắt sau hắn không lâu cãi lại nói:
- Đao Vương tu luyện Ngạo Long Đao Quyết, chính là thánh giai vũ kỹ, ta cũng từng giao thủ với hẳn một lần, biết rõ chỗ nào lợi hại, không nói đến cho dù đối phương có chút phát hiện nhưng cùng giai trong lúc giao đấu, trong vòng mười chiêu muốn thủ thắng sợ là khó càng thêm khó hơn.
Hồ Mị Nhi cũng lắc đầu nói:
- Nêu là Đao Vương chưa trúng độc mà nói, tự nhiên có thể qua mười chiêu, đáng tiếc thân đà trúng độc, một thân bản lĩnh chi có thể phát huy chín thành đã là không tồi. trong vòng mười chiêu tất bại.
- Cái gì?
Lạc Trần Từ thất kinh. hắn hoàn toàn không nhìn ra Đao Vương có dấu hiệu trúng độc.
Hồ Mị Khi tiếp tục nói:
- Năm tên tu luyện giá ảo trắng này tản mát ra loại khí nguyên có độc tính, bất luận Tu luyện giả nào tiếp cận bọn hắn cơ hồ đều bị ánh hưởng mỗi mức khác nhau. Ta bị bắt sau ba chiêu là bởi trong thân trúng độc, khí nguyên hoàn toàn bị vây trong trạng thái hỗn loạn, không thể xuất lực. bằng không cùng không đến mức đối mặt một cái đã bị bắt giữ.
Sau khi nghe nữ tử hồng y nói, Lạc Trần Tử càng nghe càng thấy có lý, lại thấy Tu vi nữ tử tuy không cao nhưng chí ít cũng là linh hồn giai sơ kỳ đinh, cũng là một vị tu luyện giả linh hồn giai, cũng không thể đến mức một chút lực hoàn thủ cũng không có được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lạc Trần Từ suốt đời khổ tu, nhất tâm chuyên nghiên cứu tâm pháp đạo kỹ do tồ sư gia Thiên Hà Tông lưu lại, đối với các phương diện khác rất ít tìm hiểu qua, càng rất ít ra khỏi môn phái, tầm mắt và phương diện kinh nghiệm đều rất khiếm khuyết.
Trong lúc hai người nói chuyện, giáo chiến bên ngoài đã bắt đầu.
Đao Vương làm thế thủ, đại đao phía sau tự động bay ra hạ xuống trên tay. thân đao hoành một cái xông phi lên trước. Phía đối diện là hán Tử áo trắng cũng không chút do dự. lập tức vung lên song chường đón đờ.
Đao Vương không chút ngoài ý. thân ảnh vẫn liên tục, thân đao mạnh mẽ tỏa quang mang chói mắt. đao phong mang theo khí nguyên cương mãnh. sắc bén bổ về phía hán Tử áo trắng.
Khu vực hơn mười trượng trong hư không đều có thề cảm giác được khí lãng và uy áp được sinh ra từ một đao này cùa Đao Vương, tưởng chừng một đao nảy có thể dễ dàng chém cương thiết ra làm đôi.
Mắt thấy hán Tử áo trắng sắp bị bồ trúng, đột nhiên một tiếng nổ chấn động màng nhĩ phát ra. hán tử áo trắng lặp tức vung song chưởng, mạnh mẽ phát ra hai đạo sóng quang chói mắt.
Oanh! Đao Vương bồ ra một đao lôi đình vạn quân cũng vừa lúc đánh vào sóng quang trên, hai cỗ lực lượng cưỡng đại gặp nhau nhất thời bào phát ra tiếng nồ kinh người.
Đao Vương trực tiếp bị chẩn lui hơn mười trượng, khiến cho cà người thất điên bát đảo!
Đây là chiêu số gì? Lúc này trong lòng mỗi một vị tu luyện già Nam Xuyên Giới có mật tại đây đều hiện lên câu hỏi này.
Đao Vương còn chưa ổn định được thân mình, chỉ cảm thấy trước mất một đạo bóng trắng lóe lẽn, tiếp đó dưới bụng đau xót vô cùng. trước mắt tối sầm rồi chuyện gì cùng không nhận biết được nữa.
Hai chiêu! Chỉ dùng hai chiêu liền có thề đánh bại Đao Vương vang danh Nam Xuyên Giới! Chúng tu luyện giả Nam Xuyên Giới đều không thề tin tưởng chuyện trước mắt mình là thực.
Một cỗ uy áp không thề kháng cự nhất thời bao phủ trong lòng mồi người, những tu luyện giả áo trắng kia chẳng lẽ bất khá chiến bại sao?
Đao Vương đang hôn mê rất nhanh đã bị đưa vào trong điểu lung. mọi người trong này lập tức vây lại xung quanh, vài người có tu vi cao nhanh chóng xuất ra nguyên thức điều tra.
Hồ Mị Nhi khẽ thở dài:
- Quà nhiên là bị trúng độc. đày là một loại khí nguyên chi độc vô hình. ban đầu người trúng độc căn bán không chút cám giác cũng sẽ không nghĩ thân thể có điều bất thường, mà độc này lại có thương tồn trực tiếp tới linh thức người trúng độc.
- Có biện pháp nào để phá giải?
Lạc Trần Tử đã không còn vẻ không tín nhiệm lúc trước, ẩn tượng đối với nữ tử hồng ỵ trước mặt thay đồi rất nhiều, cấp thiết hỏi.
Hồ Mị Nhi bất đác dĩ lắc đầu nói:
- Lẩy tu vi của chúng ta sợ là không thề phá giải!
- Tỳ tỷ có thề phát hiện ra ai là người phóng xuất khi nguyên chi độc trong năm gã bạch phục nhân kia không? Nếu còn gặp phái các Tu luyện giả khác chúng Ta có thề nhắc nhở một hai!
Một vị mỹ nữ đứng ra hỏi, nữ tử đứng ra chính là Linh Nguyệt Tiên Từ, bời trong phái đã có nguyên lão Lạc Trần Tử, nàng là trường lão nên không tiện nói thêm chút gì, đây cũng chi là thuận miệng vừa hỏi mà thòi.
Hồ Mị Nhi hầu như không do dự, quay người hưởng thanh niên tuấn mỹ đúng cách đó không xa, chỉ ngón tay nói:
- Độc nguyên cũng không phái năm tên Tu luyện giả áo trắng phóng xuất. Là hắn!
Lâm Khiếu Đường tìm kiểm thời gian chừng một nén hương, rốt cuộc tại cách hơn ba trăm dặm hướng tày bắc cám ứng được một điềm khí nguyên, nhưng bởi cự ly quá xa cũng không cảm thụ được chân thực, bất quá vẫn có phương hướng xác định, chận điềm một cái liền phóng lên cao hướng phía tây bắc bay đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.