Đấu Y

Chương 325: Mãnh phu Hoàng Bách Chiến





Một đêm trò chuyện say sưa, Lâm Khiếu Đường thủy chung không đem kinh lịch trong những năm gần đây nói ra, cũng không phải có ý che giấu, chỉ là Lâm Khiếu Đường không muốn đánh vỡ thứ tư tưởng đã ăn sâu trong đầu bọn họ, mấy người này cứ sống như những ngày trước mới thực sự là tốt nhất.
Mấy người Lâm Bình có ý định hỏi vài lần, thấy Lâm Khiếu Đường không muốn đề cập tới nên thức thời không truy hỏi đến cùng.
Trong tất cả mọi người, hài lòng và hưng phấn nhất phải kể tới Lan Tinh Ngưng, uống một chén lại một chén, tới cuối cùng trực tiếp dựa vào người Lâm Khiếu Đường ngủ vùi.
Nhìn Tiểu Lan đang ngủ say, Lâm Bình lắc đầu nói:
"Khiếu Đường a, những năm gần đây Tiểu Lan thủy chung không quên nhớ tới lão đại ngươi, một lòng một dạ ngóng trông ngươi trở về, mấy lần nếu không có ta cùng A Mãnh liều mạng ngăn cản, chỉ sợ nàng đã sớm một mình một người ra ngoài tìm ngươi rồi. Một đời này của chúng ta đã là đệ tử Lâm gia, hiện tại đều đã sớm kết thành sinh tử, chỉ có Tiểu Lan thủy chung không nói đến chuyện tư tình nhi nữ, toàn tâm tu luyện, chỉ bằng sự cố gắng của bản thân tiến vào sư giai."
Lâm Vũ Nhàn cũng yêu thương nhìn Tiểu Lan nói:
"Có một lần ta hỏi nàng vì sao lại liều mạng như vậy, nàng nói với ta rằng, chỉ có gia tăng được thọ nguyên mới có nhiều thời gian chờ lão đại trở về, hoặc là ngày sau tu vi đại thành sẽ xuất ngoại đi tìm ngươi."
A Mãnh cụng ly rồi hớp một ngụm rượu, cảm thán nói:
"Thật lâu rồi không được nhìn Tiểu Lan muội tử ngủ ngon như vậy, những năm gần đây hầu như là ngày đêm tu luyện, chẳng bao giờ thấy đình chỉ."
Nghe xong những lời này, từng dòng nước mắt trong lòng Lâm Khiếu Đường đã bắt đầu chảy, ánh mắt nhu hòa nhìn xuống Tiểu Lan đang say rượu, bất tỉnh ngủ trên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mượt, cũng nghe được lời Tiểu Lan thì thào nhỏ nhẹ trong giấc ngủ say:
"Lão đại, Tiểu Lan rốt cuộc đã đợi được ngươi trở về, Tiểu Lan thật là cao hứng."
"Đồ ngốc mà!"
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng đưa hai tay đặt lên đôi vai mềm của Tiểu Lan, một cỗ nguyên lực nhu hòa dũng mãnh tiến vào cơ thể nàng, khơi thông kinh mạch từ trong ra ngoài, giúp thanh nguyên an thần, hô hấp của Tiểu Lan đang cấp tốc dần bình ổn xuống, nội nguyên cũng trong vô tri vô giác chậm rãi vận chuyến.
Sau một đêm tâm sự, hầu như tất cả mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có Tiểu Lan là không dậy nổi. Lâm Khiếu Đường đành phải để nàng ngủ trên chính giường của mình, còn đối với Lâm Khiếu Đường mà nói, có ngủ hay không cũng không có gì khác biệt, bởi ngủ cũng không có tác dụng gì nhiều. Thu xếp tốt cho Tiểu Lan, Lâm Khiếu Đường ngồi trên ghế hơi chút điều tức, đợi buổi chiều đến liền đi đến phòng của Lâm Ngật Nhiên, giúp nàng giải độc.
Hai ngày sau, Lâm Ngật Nhiên đã có thể xuống giường đi lại, khí sắc đã hồi lại rất nhiều. Trên dưới Lâm gia đều một mảnh tưng bừng, so với không khí trầm lặng mấy ngày trước đây có sự tương phản thật lớn, trước sau khác biệt không khác gì thiên đường so với địa ngục. Từ lâu Lâm Ngật Nhiên đã là chỗ dựa tinh thần cho toàn bộ Lâm gia, nếu là nàng ngã xuống, chỉ sợ toàn bộ gia tộc cũng muốn suy sụp theo.
Toàn bộ Lâm gia hiện tại có điều khác biệt, trạng thái này khiến cho Lâm Khiếu Đường mơ hồ cảm thấy một tia lo lắng, vô luận tu vi Lâm Ngật Nhiên có thâm hậu cỡ nào, nhưng vẫn có ngày phải ngã xuống, bảy tám mươi năm qua đi, tu vi của Lâm Ngật Nhiên cũng không tăng lên được bao nhiêu, vẫn còn giậm chân tại đại sư giai sơ kỳ, thọ nguyên tự nhiên cũng không tăng thêm được nữa.
Cho dù hiện tại tình trạng thân thể Lâm Ngật Nhiên coi như không sai, nhưng là nhiều nhất chỉ sống thêm được vài chục năm, khi tới một ngày nào đó, vị lão tổ tông Lâm gia này ngã xuống, lẽ nào muốn cho cả Lâm gia cùng chôn vùi theo hay sao?
Lâm Khiếu Đường đối với điều này không khỏi cảm thấy có chút thoáng buồn. Trên thực tế, lấy tu vi như Lâm Ngật Nhiên, thì không nên lưu lại trong gia tộc, vô luận là gia nhập vào môn phái hay làm một tu luyện giả tán nhân cũng không nên lưu lại lâu dài chốn phàm nhân giới.
Cho dù đại gia tộc tu luyện, một khi có người đạt tới tu vi sư giai cũng không nên trường kỳ lưu lại trong gia tộc, mà là lấy dáng dấp của một thế ngoại cao nhân xuất hiện.
Lâm gia thì lại đem Lâm Ngật Nhiên trở thành vị thần cung phụng, chỉ cần thần tồn tại, gia tộc liền tồn tại, một khi thần ngã xuống, gia tộc sẽ gặp họa diệt vong. Loại ân họa này đã ăn sâu thâm căn cố đế vào ý thức mỗi người, đây chính là điều cực kỳ nguy hiểm.
Ngày trước Lâm gia dựa vào 'Linh mộc kết trận', tại chiến sự diệt vong Hiên Viên Quốc đã bị hư hao nặng nề không thể tiếp tục sử dụng, coi như là Lâm Ngật Nhiên cũng không thể chữa trị được. Hiện tại, gốc thượng cổ hủ mục vẫn như trước được đặt tại mật thất ngầm, thế nhưng cũng không thể phát ra một chút tác dụng nào.
Trong liên tục ba ngày, mỗi ngày vào thời gian cố định, Lâm Khiếu Đường đều đúng hạn giúp Lâm Ngật Nhiên bài trừ độc. Quá ngọ ngày thứ tư, Lâm Khiếu Đường như thường lệ tới bên ngoài phòng của Lâm Ngật Nhiên chuẩn bị bài trừ độc.
Nhưng mà một mảnh sân bình thường đều rất an tĩnh đột nhiên lại trở nên cực kỳ náo nhiệt. Tựa hồ khách nhân tới có địa vị vô cùng trọng yếu, đến ngay cả Lâm Ngật Nhiên vẫn còn độc tố trong người cũng phải đứng dậy đón chào.
Những thành viên trọng yếu của Lâm gia hầu như đều có mặt toàn bộ, quy cách đón tiếp quả thực rất long trọng. Trên mặt mỗi người lại càng cực kỳ cẩn trọng, trong đó còn có một tia tự cảm yếu nhược nói không thành lời.
Một đám người mặc hoàng bào đứng tại chủ thính đường, người người thần khí hiện ra như thật, con mắt nửa híp, bộ dáng cao cao tại thượng, tựa hồ từ lúc được sinh ra đã quen được đứng trên đầu người khác.
Lâm Khiếu Đường đi vào sân, sắc diện không chút biểu tình nhìn qua toàn trường chỉ thấy vô vị. Đám người mặc hoàng bào kia cũng không có chỗ nào đặc biệt. Bên trong phòng có một cỗ khí nguyên hơi quen thuộc khiến cho Lâm Khiếu Đường chú ý, người này đã có tu vi đại sư giai nhưng Lâm Khiếu Đường nhất thời cũng không nhớ nổi là ai.
"Đại ca, lần này lão tổ tông có thể cứu chữa rồi!"
A Mãnh đứng một bên đang thu xếp vừa nhìn thấy Lâm Khiếu Đường xuất hiện liền cực kỳ hưng phấn, chạy tới nói.
Lâm Khiếu Đường ngược lại có chút kỳ quái, không khỏi hỏi lại:
"Nhữna gã mặc hoàng bào kia là người phương nào vậy?"
A Mãnh ra vẻ thần bí nói:
"Bọn họ chính là Hoàng gia, một trong ngũ đại gia tộc tu luyện tại Nam Xuyên Giới, cực kỳ lợi hại. Đoạn thời gian trước khi gia tộc chúng ta phát đi cầu cứu tín. Hoàng gia suốt đêm chạy tới, càng mời tới một vị cao nhân thuộc một đại gia tộc tu luyện khác trong Vạn Sơn Đạo Minh đến đây giúp lão tổ tông chữa thương, người đó đang khám chữa cho lão tổ tông. Hơn nữa mấy ngày nay lão tổ tông được đại ca trị liệu, hai bút cùng vẽ, lão tổ tông rất nhanh liền có thể sinh long hoạt hổ trở lại được rồi."
A Mãnh vừa mới nói như vậy, Lâm Khiếu Đường lại nhớ tới cỗ khí nguyên quen thuộc kia là ai, nếu là đại gia tộc tu luyện trong Vạn Sơn Đạo Minh vậy nhất định là Hầu gia rồi.
Cho dù có là đại tu luyện gia tộc như Hầu gia thì người đã ngoài đại sư giai cũng chỉ như phượng mao lân giác, người này tất nhiên là Hầu gia đệ nhất nhân vài ngày trước đó tìm người đi Thiên Hà Tông gây nháo sự, kết quả phải "ăn đắng" trở về, không ai khác chính là Hầu Đính Thiên trưởng lão Phi Tiên Môn.
Nếu là gia tộc mời đến, Lâm Khiếu Đường cũng không muốn nói thêm gì, nghĩ đến Lâm Ngật Nhiên cũng đã bài độc được bảy tám phần, ngày hôm nay chuẩn bị đem dư độc cuối cùng đẩy sạch, lại được Hoàng gia xung phong đảm nhận, vậy cứ để cho bọn họ đi thôi, một điểm dư độc còn lại này cũng không có gì đáng gây nguy hiếm cả, coi như là chính bản thân Lâm Ngật Nhiên cũng có thể bức ra ngoài cơ thể, chỉ là rất tốn thời gian mà thôi, không có ba tới năm tháng thời gian thì khó mà làm nổi.
Đã vậy, Lâm Khiếu Đường liền xoay người rời đi. Trở lại phòng khách, Lâm Khiếu Đường đề bút viết, lưu lại một phong thư, lần này cứu chữa cho Lâm Ngật Nhiên cũng coi như báo đáp một phần ân huệ ngày trước Lâm gia đã giúp đỡ song thân mình, chư vị cố nhân cũng đã gặp qua, Lâm Khiếu Đường tại chốn phàm nhân cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
'Đạo bất đồna bất tương vi mưu', Lâm Khiếu Đường ngay từ ban đầu đã chọn cho mình một con đường khác, toàn bộ Lâm gia từ lâu kỳ thực đã không còn gì liên quan với hắn, lần này quay trở về chỉ là cảm xúc ngẫu nhiên khơi động, muốn nhìn lại một lần cuối cùng mà thôi.
Một vài người, một vài sự tình chung quy vẫn là muốn quên đi hoặc hoàn toàn buông bỏ.
Lâm Khiếu Đường bình tĩnh thong dong khép lại phong thư, cũng không mang theo bao nhiêu lưu luyến, liếc mắt nhìn lại khách phòng quen thuộc, từ nay về sau chính mình cùng nơi đây cũng không còn gì liên quan nữa.
Ngay lúc Lâm Khiếu Đường chuẩn bị rời đi, một cỗ u hương xông vào mũi, Lan Tinh Ngưng với một thân trù y lam sắc bỗng nhiên đi tới, đôi mắt trong suốt lóe ra tia sáng bất định nhìn Lâm Khiếu Đường, lại nhìn phong thư trên bàn, nhất thời tâm tình có chút không khống chế được hỏi:
"Lão đại, ngươi phải đi?"
"Lão đại không nên đi, Tiểu Lan không cho ngươi đi."
Lan Tinh Ngưng lập tức nhào vào lòng Lâm Khiếu Đường, khẩn trương nói.
"Tiểu Lan, ngươi đã trưởng thành, không cần phải bên lão đại nữa, nhiều năm qua chẳng phải ngươi sống rất tốt đó sao? Lão đại cũng có chuyện tình muốn làm, không thể mãi lưu lại bên ngươi!"
Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ thông suốt nói.
Tiểu Lan mạnh mẽ ngẩng cao đầu, lớn mật nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Khiếu Đường, cất tiếng nói:
"Thật lâu, thật lâu trước đây, từ lúc Tiểu Lan còn chưa trưởng thành, Tiểu Lan khi đó cũng đã không cần lão đại."
Trong lòng Lâm Khiếu Đường hòa hoãn một chút, nói:
"Vậy là tốt rồi, lão đại này cũng an tâm, thay mặt lão đại hướng những người khác lời thăm hỏi, sợ rằng sau này không có nhiều cơ hội gặp mặt nữa!"
Tiểu Lan phảng phất như không nghe thấy Lâm Khiếu Đường nói gì. Hai tay bỗng nhiên vươn lên, vòng quanh cổ Lâm Khiếu Đường.
"Tuy là vừa nói Tiểu Lan không cần lão đại, thế nhưng Tiểu Lan lại rất cần "Đường Nhi". Thật lâu về trước, khi một vị tiểu thiếu niên đem một tiểu cô nương bán mình lấy tiền chôn mẹ thu lưu lại, cũng cẩn thận trợ giúp nàng an táng mẫu thân, kể từ đó, tâm tình vị tiểu cô nương đã triệt để hướng trọn về hắn rồi."
Thẳng thắn biểu lộ như vậy, Lâm Khiếu Đường sao còn không nghe rõ, thế nhưng ngày trước xác thực Lâm Khiếu Đường vẫn muốn coi Tiểu Lan trở thành muội muội mà đối đãi. Hiện tại Tiểu Lan đã không còn là một tiểu thiếu nữ như trước mà là một mỹ thiếu phụ thành thục mười phần gợi cảm, mỗi tiếng nói cử động đều tràn ngập mê lực cực đại, huống chi đã từng có tình cảm khăng khít làm cơ sở, cho dù là ai cũng không chịu nổi lực sát thương với cực đại, ôn nhu hương như vậy.
Thế nhưng tu luyện giới lại hung hiểm dị thường, sau này gặp phải chuyện không tốt, Tiểu Lan lại chỉ có tu vi sư giai, căn bản không thể bảo đảm cho được, Lâm Khiếu Đường không dám cam đoan chính mình có thể hay không bảo hộ nàng chu toàn.
"Đường Nhi, sau này ta cứ gọi ngươi như vậy. Không nên bỏ lại Lan Nhi một thân đơn độc, hãy mang theo Lan Nhi cùng đi!"
Tiểu Lan nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Khiếu Đường một cái.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường khẽ thở dài, bỗng nhiên nhãn thần chợt lóe, phát hiện có không ít người đang hướng bên này mà đến, tốc độ cực nhanh.
"Tiểu bạch kiểm, dĩ nhiên ở chỗ này cùng nữ nhân của lão tử tư tình, lão tử giết ngươi!"
Đúng lúc này, một trận quát lớn bỗng nhiên truyền đến. Chỉ thấy một gã thanh niên mặc hoàng bào đang hùng hổ xông đến. Một cự quyền không nói không rằng đã được đánh ra, đối thẳng mặt Lâm Khiếu Đường hung hăng đập tới.
Lâm Khiếu Đường nghi hoặc, bàn tay vừa nhấc, "phịch" một tiếng, chưởng quyền đối chọi, lập tức gã hoàng bào thanh niên bị đẩy lùi ra xa hơn ba thước.
Hoàng bào thanh niên tuy giật mình nhưng hỏa khí vẫn không giảm:
"Nguyên lai tiểu bạch kiểm này thực sự có tài, thảo nào dám động tới nữ nhân của lão tử, ngày hôm nay lão tử nhất định phải đem ngươi đạp dưới chân, không nghiền ngươi thành thịt vụn không xong."
Hoàng bào thanh niên nói xong, toàn thân nguyên lực nhất thời bạo trướng, trong lúc đó hai tay càng bốc lên liệt hỏa hừng hực. Bên trong phòng, nhiệt độ lập tức tăng cao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Bách Chiến dừna tay, chớ có vô lý, bằng không đừng trách ta động thủ với ngươi!"
Tiểu Lan quay người lại, đem Lâm Khiếu Đường bảo hộ lại phía sau, khẽ kêu lên.
Hoàng bào thanh niên hổn hển nói:
"Ngươi là nữ nhân được ta chọn, ai dám cùng ngươi liền phải chết!"
Lan Tinh Ngưng buồn bực nói:
"Ai là nữ nhân của ngươi? Không nên tiếp tục hồ đồ!"
"Ta nói chính là đạo lý, Hoàng gia chúng ta chính là một trong ngũ đại gia tộc tu luyện tại Nam Xuyên Giới, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi sao?"
Hoàng bào thanh niên hùng hổ nói.
Lâm Khiếu Đường nhìn gã thanh niên này lại thấy có chút buồn cười cùng ấu trĩ. Nếu là trước đây, Lâm Khiếu Đường tất nhiên sẽ hảo hảo giáo huấn tiểu tử này, nhưng hiện tại cũng không tiện xuất thủ, một là tu vi đối phương kém xa hơn mình nhiều lắm nên không muốn tùy tiện ra tay, bằng không chỉ vừa ra tay liền có thể lấy đi tiểu mệnh gã tiểu tử này. Hai là tiểu tử này hiển nhiên cùng Tiểu Lan có nhận biết, tựa hồ cũng có điểm giao tình không sai, bởi vậy mới bình tĩnh quan sát kỳ biến. Nghe xong lời này, Tiểu Lan dường như đã động nộ thực sự:
"Hoàng gia các ngươi tự nhiên cao cao tại thượng, Lâm gia chúng ta chỉ là một tiểu gia tộc, sao dám trèo cao."
Hoàng bào thanh niên phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Khiếu Đường nói:
"Tiểu tử thối, ngươi chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân sao? Có dám đi ra cùng lão tử một quyền phân cao thấp? Nếu ngươi thắng lão tử, lão tử lập tức quay đầu rời đi!"
"Dựa vào cái gì mà muốn đánh với ngươi? Cứ đánh với ta đây này!"
Tiểu Lan một bước không nhường, như rất sợ hoàng bào thanh niên làm thương tổn đến Lâm Khiếu Đường. Ngay từ đầu, Tiểu Lan đã dò xét qua tu vi Lâm Khiếu Đường, đúng là chỉ có sĩ giai mà thôi, tu vi như vậy vô luận có như thế nào cũng đấu không lại một người nổi tiếng nhất của Hoàng gia như Hoàng Bách Chiến, huống chi Hoàng Bách Chiến từ lâu đã gia nhập môn phái, các loại thượng tầng công pháp học được hẳn không ít, thực lực tự nhiên mạnh mẽ, người bình thường có thể ngăn cản được sao?"
Hoàng Bách Chiến như một con hổ dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu Đường, thủ thế nói:
"Người đâu, bảo vệ Lan tiểu thư cho tốt, một lúc nữa tranh đấu không nên thụ thương tới nàng, nếu có sai lầm nào ta sẽ không tha cho các ngươi."
Hoàng Bách Chiến vừa nói, liền có năm gã mặc hoàng bào từ ngoại viện đi đến, trung niên nhân có, thanh niên nhân cũng có. Tu vi cả năm người đều không kém, kém nhất cũng có tu vi sĩ giai hậu kỳ, còn lại hầu như đều là tu vi sư giai sơ kỳ.
Năm người vẫn chưa tới gần Tiểu Lan đã song song phối hợp phát lực, một cỗ vô hình lực lượng trực tiếp đem Tiểu Lam kéo sang một bên, một đạo bình chướng trực tiếp bao phủ nàng lại.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường biết bọn họ không muốn làm tổn thương đến Tiểu Lan nên không hề ngăn cản, chỉ là dùng một loại ánh mắt như nhìn một gã ngu ngốc liếc hoàng bào thanh niên, đối với hành vi lỗ mãng này thực cảm thấy buồn cười. Loại mãng phu không đầu óc này cho dù thiên phú có cao tới đâu, một ngày chân chính bước vào tu luyện giới chỉ sợ tử nạn so với bất kỳ ai đều nhanh hơn.
Hoàng Bách Chiến lúc này chiến ý vô hạn, hai mắt đỏ ngầu, phảng phất như Lâm Khiếu Đường và hắn có thù không đội trời chung. Trên hai tay, liệt viêm hỏa đang hừng hực thiêu đốt, hỏa quang đem toàn bộ mảnh sân nhuốm thành một màu đỏ rực, hồng quang còn soi rõ tầng không.
Động tĩnh hiện tại đã không còn nhỏ!
"Hát a!"
Hoàng Bách Chiến hét lớn một tiếng, hai chân bỗng đạp mạnh xuống đất. "Oanh" một tiếng, mặt đất dưới cự lực bị nứt toác ra một hố lớn, một đạo hoàng ảnh đã bắn tới.
Hai luồng hỏa diễm dưới quyền khí cực lớn từ trên trời giáng xuống, nhiệt độ cực cao phối hợp với lực lượng cự đại tạo thành một chiêu số vô cùng bá đạo, tàn nhẫn.
Bị khống chế, sắc mặt Lan Tinh Ngưng trở nên trắng bệch, kiệt lực la lớn:
"Không nên a, Đường Nhi, mau tránh!"
Lâm Khiếu Đường vẫn đứng tại chỗ bất động, phảng phất như không có lực để tránh né.
Mấy gã hộ vệ bên phía Hoàng gia lộ vẻ dữ tợn cùng châm biếm. Thiếu chủ hôm nay lại giết người thành nghiện rồi!
Phanh...
Hai luồna hỏa diễm cùng đôi cự quyền vây đối phương, khí lãng nhất thời dựng lên như nghiêng trời lệnh đất, bốn phía tường viện như lung lay muốn đổ, một vết rạn đã trực tiếp xé ra. Đạo hoàng ảnh như tiễn rời cung bắn đi, mặt đất bị oanh tạc đi thành một hố lớn cả trượng vuông. Một trận bụi mù, Hoàng Bách Chiến gian nan từ trong hố đứng lên, hai tay vô lực buông thõng, đầu khớp xương tại hai đầu song chưởng đã vỡ vụn toàn bộ.
"Ộc". Hoàng Bách Chiến không thể kìm lại phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, ngây ngốc nhìn xuống mặt đất, trong lòng không ngừng nhớ lại khoảng thời gian nháy mắt vừa rồi, đối phương căn bản không xuất thủ, chỉ cần dùng hộ thể chân khí liền đem một chiêu sở trường nhất của mình phá đẹp, điều này làm sao có thể?
Nét châm biếm đang không ngừng đậm trên khuôn mặt vài tên hộ vệ Hoàng gia nhất thời đọng lại, thân thể cứng đờ, không thể tin tưởng được nhìn gã thanh bào thanh niên đang bình yên đứng một chỗ trước mặt mình.
Biểu tình Lâm Khiếu Đường không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là nhàn nhạt nhìn Hoàng Bách Chiến đang thụ trọng thương, đôi con ngươi đen láy thoáng phát ra một tia đồng tình và thương hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.