Đấu Y

Chương 223: Người quấy nhiễu (tt)





Đạo ngân quang thứ năm hiểm hiểm sượt qua mặt Đức Nạp Tư, mấy sợi tóc theo gió bay xuống, khuôn mặt anh tuấn của kỵ sĩ hiện rõ vết máu nhàn nhạt, một tia mau đỏ tươi thầm thấu ra ngoài, theo gương mặt chảy xuống.
Tây Tây Á đúng lúc thu tay lạnh lùng chăm chú nhìn vào nữ tử mặc chiến bào đang khống chế Ngả Tháp
- Ngươi hạ thủ thử xem!
- Cái gì?
Vưu Na chấn động toàn thân, dưới cánh tay đã không còn, thiếu nữ báo nhân đã biến mất.
Sau một khắc Ngả Tháp cười tủm tỉm xuất hiện phía sau Vưu Na, hơi thở như lan nhẹ nhàng nói:
- Ta chỉ sợ Tân Tây Á tỷ tỷ thực sự giết chết vị ca ca dễ nhìn mới để cho ngươi đắc thủ một chút, cũng không nên đắc ý vênh váo a, vừa rồi nếu như Đường Lâm ca ca không nói, hồng y tỷ tỷ ngươi chắc là đã gặp rủi ro rồi!
------o0o------
Thiếu nữ báo nhân rốt cuộc là di động như thế nào, căn bản không hề thấy rõ, thực lực chỉ có sư giai sơ kỳ, tốc độ từ lúc nào lại nhanh đến như vậy?
Sáu người xông vào phiến đồi núi, rừng cây thần bí này, thần sắc có vẻ ngưng trọng dị thường!
Đức Nạp Tư với thực lực cực mạnh đã bị đánh bại, sáu người rất rõ tình thế hiện nay, nếu như không phải đối phương hạ thủ lưu tình, sợ là đã bị giết chết rồi, mà đội quân theo đuổi phía sau cũng đã đuổi tới rất gần, nếu như tiếp tục xung đột vô vị hiển nhiên sẽ làm cho tình hình chuyển biến xấu hơn.
Theo những tiếng nổ mạnh không ngừng tiếp cận, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tân Tây Á, lần thứ hai hiện lên sát khí.
Vưu Na thở dài, nhìn ám dạ tinh linh tùy thời có khả năng xuất thủ
- Tiền bối, đám người truy đuổi phía sau chúng ta chính là thánh đường võ sư Lai Đặc giáo hội, chúng là lại là quý tộc gặp rủi ro Thụy Ma Nhĩ quốc, không phải dong binh gì đó, trong lúc chạy trốn đã xông lầm vào trong lãnh địa, thỉnh tha thứ cho sự lỗ mãng của chúng ta, mong rằng tiền bối có thể hạ thủ lưu tình.
Ngả Tháp nhất thời hưng phấn
- Ta đã nói rồi mà, bọn họ không có khả năng là dong binh, ải nhân gia gia, ngươi thua!
Tác Cáp Đồ cực kỳ không tình nguyện đem chiến lợi phẩm thu được vừa rồi đưa lại cho Ngả Tháp, rồi lại đưa thêm một khối hỏa quáng, thổi thổi râu mép nói:
- Lần này là do vận khí của lão ải nhân không tốt!
Sát ý trên người Tân Tây Á vẫn nồng đậm như cũ, đối với vị nữ tử mặc chiến bào màu hồng trước mặt không có nhiều hào cảm cho lắm.
Ầm ầm…
Cách đó không xa lại truyền đến từng đợt tiếng nổ mạnh, một bộ ma pháp trận đã bị phá hủy một cách cường ngạnh.
Lão ma pháp sư Ba Mã áy náy hướng về phía Tân Tây Á nói:
- Khẩn cầu tiền bối có thể cho chúng ta qua nơi này.
Nhìn Ba Mã chí ít cũng đã có bảy tám mươi tuổi, còn bề ngoài của Tân Tây Á nhiều nhất chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, thế nhưng tuổi tác thực tế giữa hai người lại khác biệt một trời một vực. Thân là một ám dạ tinh linh, niên kỷ thực tế của Tân Tây Á đã vượt qua ba trăm tuổi còn Ba Mã bất quá chỉ là ma pháp sư sư giai hậu kỳ mà thôi, niên kỷ tuyệt đối không vượt qua một trăm tám mươi tuổi. Đại sư giai và sư giai căn bản là hai tầng cấp hoàn toàn khác nhau, Ba Mỹ gọi Tân Tây Á là tiền bối cũng không có gì là kỳ quái.
- Đưa tới nhiều người như vậy lại muốn chúng ta bang trợ hay sao chứ?
Tân Tây Á lạnh lùng nói.
Đức Nạp Tư lau vết máu nơi khóe miệng
- Ta lưu lại!
Tân Tây Á hơi hơi nhếch môi nói:
- Ngươi? Ngươi cho rằng chỉ bằng một mình ngươi có thể ngăn được những người đó hay sao?
Ba Mã móc ra một kiện hạng liên, thỉnh cầu nói:
- Tiền bối, chỉ cần người có thể để cho chúng ta qua nơi này là được rồi, đây chính là một kiện linh hồn hạng liên, giá trị của nó tới 1500 nguyên thạch, coi như là phí qua đường của chúng ta đi.
Ngả Tháp ngạc nhiên nói:
- Tân Tây Á tỷ tỷ, thánh quang độc trên người tỷ tỷ không phải là còn chưa thanh trừ được hết hay sao, nếu như có linh hồn hạng liên này thì nhất định Đường Lâm ca ca có thể chữa được cho ngươi.
Trên mặt của Tân Tây Á không hề xuất hiện chút ba động nào, đối với cái thứ có thể chữa được cho mình gì đó dường như không hề có hứng thú, trong mắt của nàng bảo hộ an toàn và yên tĩnh cho chủ nhân quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Tân Tây Á trầm mặc một lần nữa làm cho không khí giữa hai bên trở nên quỷ dị. Đám người Vưu Na đã có thể xác định được vị chủ nhân của ám dạ tinh linh trước mắt chính là lĩnh chủ nơi này. Tinh linh trời sinh đã có ba thiên phú lớn đó là bắn tên, chế tác đồ trang sức ma pháp các loại và nghiên cứu chế tạo ma pháp trận.
Đúng lúc này, lại có thêm hai cái bóng chậm rãi thành hình, phảng phất giống như là mở cửa không gian mà tới.
Lần này có một nam một nữ đi ra, nam là nhân tộc, còn nữ tử chính là nhân ngư kiều mỵ. Chỉ cần thông qua con mắt màu xanh lam, trong suốt của nàng liền có thể đơn giản phán đoán ra thân phân chân thực.
Tư tưởng của sáu người lại một lần nữa bị trùng kích nặng nề, lẽ nào ở đây lại có tất cả các chủng tộc khác nhau hay sao chứ? Mà nhân ngư làm thế nào có thể sinh sống được trên đất liền?
Nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy, La Cách Tư có vẻ như không được tự nhiên, bắt đầu nói:
- Ngả Tháp, đây là có chuyện gì?
Ngả Tháp vô tội lắc đầu biểu thì mình cái gì cũng không biết.
A Mạn Đạt khẽ cau mày.
- Ma pháp trận tầng ngoài đã bị phá hủy hoàn toàn, chí ít cũng có hơn năm mươi người xông vào trong trung tầng ma pháp trận. La Cách Tư, chúng ta phải nhanh chóng áp dụng các loại biện pháp khác, nếu không hệ thống phòng ngự của chúng ta sẽ bị phá hủy.
La Cách Tư gật đầu, lập tức lấy ra hai bản quyển trục, trong miệng mặc niệm chú ngữ, hai bản quyển trục lập tức bay ra ngoài, chui vào trong bích trướng ma pháp trận, thanh âm phá hủy không ngừng tiếp cận lập tức nhỏ đi rất nhiều.
Tay A Mạn Đạt hơi nhấc lên, một viên thủy tinh cầu màu lam xuất hiện, thủy tinh cầu lập tức chiếu rọi hình ảnh động tính đấm người đang mạnh mẽ phá trận.
Nhân đố đối phương đông đảo, chí ít cũng có hơn ba mươi gã thánh đường võ sư mặc áo giáp màu trắng, còn có bốn gã mục sư và ba gã ma pháp sư. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Khi bóng người từ thủy tinh cầu được phóng ra, thân thể gầy yếu của Ba Mã mạnh mẽ chấn động, kinh hoàng nói:
- Thánh đường đại võ sư Cổ Đức!
- Thánh đường đại võ sư! Chỉ bắt mấy người chúng ta mà cũng xuất động tới thánh đường đại võ sư?
Đức Tạp Tư không thể tin tưởng nói, tuy hắn cũng là một gã đại kỵ sư, thế nhưng đối với kỵ sĩ khi không có tọa kỵ chiến đấu thì năng lực giảm đi rất nhiều, so với các chức nghiệp cận chiến khác yếu hơn một bậc.
Trong thủy tinh cầu màu lam hiện lên một đạo thân ảnh khác, tuy rằng chỉ là cấp tốc lóe lên, thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ hình dạng của người này.
- Đại đạo tặc Quỳnh Tư!
Lại thêm một cái tên kinh bạo được nói ra, lần này người mở miệng chính là Lộ Hi.
Thần sắc của Ba Mã gần như tuyệt vọng nói:
- Những ma pháp trận này sợ là không thể chống lại được công kích của bọn họ, chức nghiệp đạo tặc hầu hết đều là phá trận sư xuất sắc, coi như cửu cấp ma pháp trận thì không không thể ngăn cản được một gã đạo tặc đại sư giai.
A Mạn Đạt cũng đã từng nghe qua cái tên Quỳnh tư, đạo thuật (đạo thuật ở đây có nghĩa là bản lãnh của đạo tặc – trộm cắp) của gã gia hỏa này rất tinh thâm, có người nói trong sáu đại cổ mộ Minh Tây đại lục thì có tới hai bị hắn trộm mất, ngay cả thượng cổ ma pháp trân cũng không ngăn cản được hắn, lúc này, những ma pháp trận không tính là hoàn thiện kia hiển nhiên không thể ngăn cản được hắn.
Nhìn ma pháp trận khổ cực mới nghiên cứu ra được từng cái từng cái bị phá hủy, tư vị trong lòng A Mạn Đạt cực kỳ không tốt, nếu như để cho nàng có thời gian hoàn thành bộ pháp trận "phệ thú ma pháp trận", vậy thì hắn tuyệt đối không có khả năng xông vào.
Một tầng lại thêm một tầng ma pháp trận đáng ghét làm cho vị đại đạo tặc Quỳnh Tư triệt để nổi giận. Toàn thân Quỳnh Tư mang theo rất nhiều vật phẩm ma pháp phối hợp như nhẫn, thủ trạc, hạng liên, đai lưng, trong tay lại thêm "bí ngân đao", một vũ khí phá trận cực phẩm, thậm chí ngay cả bộ y phục màu đen trên người cũng chính là ma pháp trang bị phản trận pháp.
Đông, đột nhiên lão ma pháp sư Ba Mã quỳ xuống hướng về phía Tân Tây Á nói:
- Tiền bối, thỉnh cầu ngài để cho công chúa điện hạ qua nơi này, lão pháp sư ta nguyện ý để mạng lại, thậm chí đem toàn bộ các vật phẩm có giá trị trên người làm phí qua đường, chỉ cầu mong tiền bối phóng cho công chúa điện hạ thương cảm của chúng ta một con đường sống.
- Ba Mã pháp sư!
Vưu Na thất thanh nói, thanh âm có chút nghẹn ngào, nhìn thân thể đơn bạc của lão ma pháp sư, một cỗ tình cảm mãnh liệt trong lòng nàng không ức chế được cuộn trào, vị ma pháp sư này đã vì quốc gia mà hiệu lực hơn trăm năm, đã trải qua ba đời quốc vương, không hề tranh quyền đoạt lợi, tam triều nguyên lão, dùng hành động suốt đời của bản thân để chứng minh lòng trung thành vô bờ, hiện tại lại quỳ xuống cầu xin vì chính mình, Vưu Na không thể khống chế được tâm tình, một dòng nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống.
Bốn người khác đều không tự chủ được thật sâu nhắm lại hai mắt, trên đời này liệu còn có chuyện gì càng làm cho người ta tuyệt vọng và bi ai hơn cảnh nước mất nhà tan? Lúc này còn quỳ xuống cầu xin người ta, ai bảo lòng người dễ thay đổi a!
- Đã không còn kịp rồi, bọn họ đã tiến vào bộ ma pháp trận cuối cùng!
Thanh âm của Tân Tây Á cực kỳ lạnh lùng, phảng phất như một mũi tên vô hình sắc nhọn đâm thật sâu vào trong lòng Ba Mã.
Hầu như ngay lúc Tân Tây Á dứt lời, không gian cách đó không xa xuất hiện dao động kịch liệt, phanh một tiếng, trận tâm ma pháp trận hoàn toàn bị phá vỡ. Toàn bộ ma pháp trận nhất thời mất đi chỗ dựa giống như một quả khí cầu bình thường bị đâm thủng.
Trong pháp trận còn sót lại, đầu tiên có một vị nam tử trung niên mặc khải giáp màu trắng, thắt lưng đeo một thanh cự kiếm, nhìn lướt qua tất cả mọi người nơi này, khi nhìn thấy lão ma pháp sư đang quỳ trên mặt đất thì hiện lên một chút nghi hoặc, tức thì cười tủm tỉm nói:
- Vưu Na công chúa, đã lâu không găp rồi!
- Công chúa chạy mau!
Lão ma pháp sư từ trên mặt đất đứng lên, trong miệng bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, quanh thân ma pháp chơt ba động mãnh liệt
Pháp trượng trong tay Ba Mã giơ lên cao, trên bầu trơi kịnh liệt ngưng tụ một đám mây đen, oanh, đạo đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp bổ về hướng nam tử trung niên.
Ca, lôi điện cực kỳ chuẩn xác phóng vào người trung niên nam tử, thế nhưng lại không thể gây chút thương tổn nào.
Trung niên nam tử cười cười nói:
- Ba Mã pháp sư, ngươi không cần uổng phí sức lực nữa, dưới cửu cấp ma pháp tuyệt đối không thể gây tổn thương đối với ta được!
Ba Mã không cam lòng lại muốn thi triển ma pháp khác, tức thì bị Đức Nạp Tư một bên ngăn cản
- Ba Mã pháp sư, hãy tỉnh táo lại giữ một điểm khí lực!
- Cổ Đức, quốc gia của ta đã bị các ngươi xâm chiếm, vì sạo lại muốn đuổi theo không bỏ? Đâu cần phải đuổi tận giết tuyệt cơ chứ?
Vưu Na thống khổ hỏi.
Lão ải nhân Tác Cáp Đồ không hề để ý chuyện gì lúc này đột nhiên thân thể chắc nịch hơi hơi chấn động, tỉ mỉ quan sát trung niên nam tử, không phải là vị thánh đường đại võ sư hơn mười năm trước tại thì trấn nhỏ bên cạnh bờ biển trước kia đã truy nã mình và Đường Lâm đấy chứ? Thực sự là người của Lai Đặc giáo, né tránh đã nhiều năm như vậy, lại bị phát hiện hay sao chứ? Tác Cáp Đồ đưa tay sờ sờ thanh hắc bổng phía sau lưng, tâm tình khẩn trương ổn định lại không ít, hắn cũng không phải là một gã thợ rèn ải nhân của hơn mười năm trước kia nữa rồi.
Hồi tưởng lại thời điểm Đường Lâm đưa cho bản thân một khỏa đan dược thần kỳ, lòng tin của Tác Cáp Đồ lập tức tăng cao, những năm gần đây tu vi của hắn đã tăng lên không ít.
- Chỉ cần Vưu Na công chúa giao ra địa đồ và chìa khóa của "ma pháp cấm địa", chúng ta tự nhiên sẽ không đuổi giết ngài, thậm chí có thể coi nàng như một vị khách quý của Lai Đặc giáo chúng ta.
Cổ Đức thong dong nói.
- Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nhìn qua chìa khóa và địa đồ của "ma pháp cấm địa", những vật tổ truyền này từ trước đến nay đều do quốc vương tiếp nhận và cất giữ.
Vưu Na nghiêm mặt nói.
Lúc này ma pháp trận phia sau Cổ Đức rốt cuộc cũng tiêu tán hoàn toàn, hơn hai mươi gã thánh đường võ sư, bốn gã mục sư và ba gã ma pháp sư thình lình hiện ra trước mắt, mà đại đạo tặc Quỳnh Tư đứng đầu đội ngũ đảo đôi mắt gian tà cấp tốc quan sát tất cả cảnh vật hoàn cảnh xung quanh.
- Dưới dược vật mê huyễn của ta, lão quốc vương đã nói hết tất cả rồi, tốt nhất là Vưu Na công chúa nên giao những thứ đó ra đây!
Quỳnh Tư hiếu kỳ đánh giá ám dạ tinh tinh, đang suy nghĩ có phải là những ma pháp trận này do nàng nghiên cứu chế tạo hay không, khí tức hắc ám nguyên lực nồng nặc trên người đối phương làm cho Quỳnh Tư có chút không thoải mái.
- Vưu Na công chúa, chỉ cần ngươi giao ra địa đồ và chìa khóa, ngươi muốn đi đâu thì đi, thế nào?
Thần sắc Cổ Đức hơi lo lắng nói.
Vưu Na có chút kỳ quái, bọn người này một đường đuổi theo, mỗi lần đều là ngoan tâm hạ sát thủ, hộ vệ hộ tống bản thân lúc đầu có tới hơn năm mươi người, hiện tại cũng chỉ còn sáu người đứng đây mà thôi, mà đội ngũ đuổi bắt không biết từ khi nào đã gia tăng thêm một thánh đường đại võ sư và một đại đạo tặc, thực lực so với trước hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều, thế mà bây giờ lại hướng về mình đàm phán là sao?
- Công chúa điện hạ, bọn họ không biết quan hệ giữa chúng ta và ám dạ tinh linh kia mới không lỗ mãng động thủ! Phải lợi dụng thật tốt! Nghĩ biện pháp phân tán lực chú ý, trên người Ba Mã còn có một quyển trục truyền tống cuối cùng, đang cố gắng nắm bắt thời cơ khởi động.
Ngay khhi Vưu Na đang nghi hoặc không giải thích được thì nhận được truyền âm của Đức Nạp Tư, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
- Thực sự!
Vưu Na đột nhiên bật thốt.
Trên mặt Cổ Đức hiện lên một tia vui sướng khó có thể che giấu.
- Đương nhiên!
- Cho ngươi!
Vưu Na tung ra một vật thể.
Cổ Đức đưa tay bắt lấy, phanh, vật thể kia nhất thời nổ tung, khói mù tràn ngập.
Ngay thì Vưu Na làm động tác ấy thì đồng thời sáu người đã nhanh chóng tiến đến gần ma pháp sư Ba Mã.
Quyển trục truyền tống trong tay Ba Mã chậm rãi mở ra, ngay khi quyển trục đang vận chuyển trong nháy mắt, phanh, quyển trục truyền tống đột nhiên tự bạo, sáu người lập tức bị đẩy văng ra xa mấy trượng.
Lão ma pháp sư phun ra một ngụm máu, không thể tin tưởng nói:
- Không có khả năng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.