Đấu Thiên

Chương 7: Kết




edit: Na Na
Bốn tháng sau.
Tám Long tử vì giấu kín lý do mất tích một cách bất thường của Long Trưởng tử mà bị Ngọc Đế phạt giáng xuống trần gian giữ các chức vụ cai quản, trong kỳ hạn là một nghìn kiếp.
Trước khi nhậm chức, tám Long tử thi phép giáng tai họa xuống ba cung điện Phụng Thiên, Cẩn Thân, Hoa Cái trong Tử Cấm Thành nhằm trừng phạt tội bất nghĩa của vua Vĩnh Lạc.
Sáu mươi năm sau.
Phán Quan tra tên một nữ tử dương gian qua đời vì tuổi già trong “Sổ sinh tử” thì phát hiện ra người đó vốn phải sáu trăm năm sau mới xuất thế, nhưng không biết vì sao luân hồi lại bị đảo ngược. Sau đó, tra thêm về công tội khi còn sống của người đó thì mới biết, nhờ vào khối “Long Huyết thạch” mà vượt qua hai cực của thiên địa, cùng với Long Trưởng tử kết thành vợ chồng sống trọn đời, mãi cho đến lúc duyên tận.
Cùng lúc đó, Long Trưởng tử mất tích nhiều năm vì tình duyên chấm dứt mà phong ấn tự động hóa giải, sau khi quay trở về Thiên đình thì tự xin Ngọc đế trừng phạt vì tội “Bất trung với chủ” “Bất hiếu với cha mẹ” và “Bất nghĩa với thủ túc*”, cùng chịu hình phạt một nghìn kiếp giáng xuống trần gian cùng tám vị đệ đệ.
(*thủ túc: anh em)
Đến đây, chín vị Long tử lại được tề tụ dưới trần gian. Và họ đều giữ các chức vụ khác nhau ——
Bí Hý: Bình sinh giỏi vác nặng, lại yêu văn thơ, trọng danh tiết, nên để ngài cõng bia công đức viên mãn tròn một nghìn kiếp.
Ly Vẫn: có thể nuốt được vạn vật, phụ trách cai quản nhà cửa kiến trúc hoành tích, tục gọi là Thôn Tích thú.
Bồ Lao: Thích tiếng động lớn, âm thanh vang dội, nên để ngài trên đỉnh chuông đồng làm quai chuông, giúp tiếng chuông vang xa.
Bệ Ngạn: Tướng mạo uy phong, nên đẻ ngài đứng trên cửa nhà ngục, nhằm răn đe những kẻ phạm tội.
Thao Thiết: Bình sinh phàm ăn, nên phái ngài trông nom chén bát, nồi vạc.
Bát Hạ: Bình sinh thích nước nên được cai quản ở đê đập, hầm cầu.
Nhai Tí: Tính tình tàn nhẫn, thích giết chóc nên phụ trách việc cai quản vũ khí trong thiên hạ.
Kim Nghê: Thích pháo hoa, tượng trưng cho cát tường may mắn nên chuyên chức trông coi lư hương, hầu hạ Phật tọa (chỗ ngồi).
Tiêu Đồ: tính tình yên tĩnh kín đáo, không hay mở miệng, phù hợp trấn giữ cung điện, cửa miến thờ.
~*~*~Hết~*~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.