Đấu Phá Thương Khung Hậu Truyện

Chương 32: Minh U cốc




- Edit: Thanhbeo
- Nguồn: TruyệnFULL.vn
Một đạo thân ảnh theo trên bầu trời hiện lên, mang theo trận trận tàn ảnh! thân ảnh chính là Tiêu Viêm vừa rời khỏi U Minh Cốc.
Bắc Vân phủ, ở vào phía Nam của Ma thú chi mộ, tọa lạc ở phía nam Viễn Cổ đại lục! Là nơi giao tiếp của Ma thú chi mộ và lãnh địa của nhân loại,phía bắc là Ma thú chi mộ, bên phía nam thì vòng đến Hắc Sát phủ cùng với Đấu vực! Từ xưa đến nay, Bắc Vân phủ đều là một trong những thành thị phồn hoa nhất Viễn Cổ đại lục. Mà mục tiêu lần này của Tiêu Viêm cũng chính là Bắc Vân phủ.
Hiện giờ Tiêu Viêm còn cách Bắc Vân phủ một khoảng cách tương đối xa ! Mặc dù Tiêu Viêm là nhị tinh đấu đế nhưng muốn đến Bắc Vân phủ,dung toàn lực cũng phải cần thời gian gần 3 tháng. Đối mặt với tình huống này Tiêu Viêm cũng phải cảm thán trước sự bao la vô biên của Viễn Cổ đại lục, một lần nữa vội vã bắt đầu cuộc hành trình khổ cực tiến về Bắc Vân phủ. Càng đến sớm làm việc của mình,cũng chính là càng sớm bước chân vào con đường tìm kiếm Huân Nhi và Thải Lân.
"Xuy xuy Xùy~~..."
Trên bầu trời xanh thăm thẳm, một bóng thanh niên mặc trường bào đen như gió bay điện chớp hiện lên bầu trời, hướng về xa xa bạo lướt mà đi, những nơi lướt qua, chim thú tán loạn, nhân tâm vội vàng!
"Dựa theo tốc độ hiện tại của ta, đoán chừng chưa tới ba canh giờ là có thể đến Bắc Vân phủ rồi!"
Quan sát bản đồ ở trong tay, thanh niên áo đen thì thào lẩm bẩm: "Xem ra, tốc độ của mình nên chậm lại, thay đổi y phục, con đường này quá mức lộ liễu. Nếu để cho người của Viễn Cổ Thiên Long nhất tộc phát hiện thì rất khó thoát thân …
Ngay lập tức tiến vào 1 khoảng rừng rậm. Ước chừng sau nửa canh giờ, thanh niên với thực lực nhị tinh đấu đế liền biến mất, thay vào đó là một tiểu tử mặc áo bào đen,thực lực từ nhị tinh đấu để cũng ẩn xuống thành lục tinh đấu thánh.
Nhìn lại trang phục của mình, thanh niên áo đen cười hắc hắc vài tiếng, lập tức hướng Bắc Vân phủ tiến đến! Bất quá lần này tốc độ xa xa không kịp lần trước, dung trọn vẹn 7 ngày mới tới thành trì biên giới của Bắc Vân phủ!
Trông thấy thành trì cách đó không xa, thanh niên áo đen thở dài ra một hơi: "Cuối cùng đã tới sao?"
Giao một kim tệ phí vào thành, Tiêu Viêm không có gặp phải bất kỳ cản trở gì, dễ dàng tiến nội thành.
Đi vào nội thành,đập vào mắt là tràn ngập những dãy phố phồn hoa, đường đi hai bên đều đặt cửa hàng,phía trước đều bày một ít Lục, Thất giai ma hạch cùng một ít cấp thấp dược liệu, cùng một ít cửa hàng tạp hóa ở kiếp trước của Tiêu Viêm không có nhiều khác biệt, bất quá bất đồng duy nhất chính là cửa hàng ở kiếp trước bán chính là đồ dung sinh hoạt các loại, còn ở đây thì là bán ma hạch, dược liệu. Còn có một chỗ bất đồng chính là ở đây phần lớn chủ quầy hàng là dong binh cấp bậc Đấu Tông.
Đường đi hai bên tửu quán mọc lên san sát như rừng, phần lớn là một ít đấu giá các, tiệm vũ khí, cùng phong hoa tuyết nguyệt địa phương cấu thành, rất náo nhiệt.
Bước chậm tại trên đường phố, nhìn xem vì một khỏa ma hạch mà cãi lộn giá cả, Tiêu Viêm không khỏi suy nghĩ về tới Đấu Khí đại lục, Gia Mã đế quốc, Thanh Sơn trấn lên. Năm đó chính mình còn là Đấu Giả, mỗi ngày cơ hồ cùng những lính đánh thuê này đồng dạng, bọn hắn giết ma thú là vì sinh hoạt, mà ngay lúc đó chính mình giết giết ma thú lại là vì tăng lên tu vi của mình!
Trong nháy mắt, đã mấy năm qua đi, mình cũng từ một gã Đấu Giả đề thăng cho tới Nhị tinh Đấu Đế! Tại lúc đó, bản thân cũng không dám nghĩ đến. Nhưng tiếc là, ngoại trừ tu vị tăng lên lên đây, những việc khác đều là không đoán trước được! Tựa hồ tu vi của mình càng cao,trọng trách trên vai càng nặng. Chậm rãi thở ra một hơi, lại lần nữa hướng xa xa đi đến, hòa vào trong bể người.
"ông chủ, gốc Hồng Cức Thảo giá thế nào?" Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai người bán ma hạch ở bên kia.
"Vâng, khách quan, ngài thật đúng là hảo nhãn lực, gốc Hồng Cức Thảo là một trong số tài liệu luyện chế Thất phẩm đan dược Tông Tấn đan, một trong những món tốt nhất của quán chúng ta. Ngài nếu muốn mua mà nói... cho ta một quả Thất giai ma hạch hoặc là một quyển Bất nhập lưu đấu kỹ (Địa cấp đấu kỹ) là được.
Vị thanh niên cười khẽ một tiếng, nói "Ta không có Thất giai ma hạch, cũng không có Bất nhập lưu đấu kỹ!"
Người bán hàng sắc mặt lập tức âm trầm xuống! Nếu không phải hắn nhìn không thấu thực lực vị thanh niên đang đứng trước mặt thì hắn đã sớm mắng to rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Tiền bối, ngài đây là ý gì?" Đối với lời chất vấn gián tiếp của người bán hàng, Tiêu Viêm không có tức giận, theo trong tay Nạp Linh giới chỉ lấy ra một quả ma hạch cấp Bán Thánh. Viên ma hạch này lấy từ trong giới chỉ của Tiêu Ứng.
Tiêu Viêm lấy ra ma hạch đưa cho người bán hàng, nói: "Đây là một quả ma hạch Bán Thánh, ngươi giúp ta xử lý ba việc thì ta sẽ đưa nó cho ngươi, thế nào?"
"Ù..."
Nhìn thấy miếng ma hạch to cỡ nắm tay, người bán hàng nhịn không được hung hăng nuốt mấy lần nước miếng! Chợt, ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn xem Tiêu Viêm, không, chuẩn xác chính là nhìn xem viên ma hạch tản mát ra luồng năng lượng rất mạnh ở trong tay Tiêu Viêm.
"Tiền bối mời nói, tại hạ không biết sẽ không nói, biết gì nói nấy, tuyệt không lừa gạt!"
"Ha ha, không biết sẽ không nói, biết gì nói nấy thì ta không cần. Chỉ cần ngươi giúp ta làm tốt ba chuyện là đủ. Một: giúp ta thu thập số lượng dược liệu trong cái phương thuốc này, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, mỗi loại thu ba phần là được. Dứt lời, Tiêu Viêm đem một tờ danh sách dược liệu đưa cho hắn, trong đó đa phần là một số tài liệu bình thường dùng cho việc luyện chế Đế phẩm Đế Phong Thánh đan. Hai: đưa ta một phần bản đồ, có bao nhiêu đưa ta hết. Ba: nghe ngóng giúp ta xem có Tiêu tộc tồn tại trên đại lục này hay không và tin tức của bốn người Huân Nhi, Thải Lân, Cổ Nguyên và Chúc Khôn. Nếu có bất cứ tin tức gì thì báo ngay cho ta, ta sẽ ở khách điếm bên cạnh chờ ngươi!
"Vâng thưa ngài, xin cứ yên tâm! Tại hạ nhất định sẽ làm thật tốt!"
Tiêu Viêm tại tiểu thành nơi biên thùy ở lại đúng ba ngày. Trong lúc Lạc Tuấn chuẩn bị mấy ngàn loại dược liệu cho Tiêu Viêm, địa đồ cũng đã chuẩn bị sẵn một cái vô cùng chi tiết về Viễn Cổ đại lục nhưng tin tức về Huân Nhi, Thải Lân các nàng thì lại không có.
Sau khi đưa miếng ma hạch cấp Bán Thánh cho Lạc Tuấn. Tiêu Viêm ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng hắn tựu lặng yên không một tiếng động rời đi rồi, chỉ để lại một đống nhỏ kim tệ.
Ba ngày sau, Tiêu Viêm rốt cục đi tới trung tâm Bắc Vân phủ. Nơi này gọi là Vân thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.