Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 61: Vân Vận rời đi




Hạ xuống một chỗ bí mật trong rừng rậm, Cơ Huyền đặt hắn nằm trên bãi cỏ, vươn tay gỡ nạp giới của Tiêu Viêm xuống, sau đó lấy ra miếng tử linh thạch. Ném tử linh thạch thuận miệng hỏi Vân Vận.
- Nơi này chắc đủ an toàn rồi. Không bị ma thú phát hiện ra đâu. Còn nàng thì tính như nào.
Nhẹ nhàng cầm tử linh thạch, Vân Chi thấp giọng lầm bầm nói:
- Cảm ơn. Ta chắc sẽ quay trở lại Vâm Lam tông, còn ngươi?
- Ta thì chắc lang thang một thời gian tìm cách tăng thực lực để cưới lão bà chứ.
Cơ Huyền không nhịn được trêu đùa Vân Vận, với nữ nhân lạnh lùng như tiên tử này Cơ Huyền không kiềm lòng chọc ghẹo nàng tức giận, chỉ khi nàng biểu lộ cảm xúc nàng mới như nữ nhân bình thường.
- Ba hoa.
Vân Vận thấy Cơ Huyền lại cợt nhả thì bũi môi nhỏ, mặt hơi ửng đỏ khẽ nói. Bộ dáng như muốn làm nũng với Cơ Huyền. Đột nhiên nàng nói:
- Quay mặt đi.
Cơ Huyền có chút mơ hồ.
Vân Vận lại sẵng giọng:
- Quay mặt đi.
Cuối cùng thì vẫn quay đi.
Đứng dậy, Vân Chi hàm răng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó khuôn mặt thoáng hiện lên nét ửng đỏ, ngón tay chậm rãi giải khai chiếc váy, theo ngón tay Vân Vận vẽ hạ, một thân thể hoàn mỹ mềm mại giống như nỹ ngọc tạo thành, xuân quang xạ tiết lõa lồ trong rừng rậm
Ưu nhã thoát y, Vân Vận đem chiếc áo giáp kì dị lưu chuyển kim quang bên trong, nhẹ nhàng lấy xuống, sau đó thoáng ngượng ngùng, vội vã mặc lại y phục.
Cơ Huyền không biết mình vừa bỏ lỡ cảnh đẹp nhân gian nha, tiếc đứt ruột.
Đưa nội giáp cho Cơ Huyền, Vân Vận nhẹ nói:
Cái này là hải tâm chi giáp, làm từ một loại kim loại sản sinh ra từ trong bụng của lục giai hải ma thú tam vĩ lam kình, lực phòng ngự của nó, tùy theo lực lượng của chủ nhân, mặc dù ngươi bây giờ chỉ là đấu giả nhưng công kích bình thường của đấu sư cũng không thương tổn được ngươi...Ngươi mấy lần giúp ta, cái này coi như thù lao ta cấp cho ngươi.
Cơ Huyền trông thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia ửng đỏ, hắn liền cười cổ quái: Không phải là nữ nhân này chẳng phải vừa mới cởi Hải lâm chi giáp đấy chứ?
Ngoài hơi ấm nhàn nhạt trên cơ thể, còn có từng đạo mùi hương thơm ngát bay vào mũi Cơ Huyền. Cơ Huyền mỉm cười càng lạ.
Vân Vận bắt được ánh mắt đầy cổ quái hiện lên trên khuôn mặt trong lòng nàng liền hiểu rõ, toàn thân khẽ run lên. Trừng mắt nhìn Cơ Huyền, xấu hổ nói:
- Không được cười!
Cơ Huyền cố nén cười, quay về phía Vân Vận nghiêm nghị nói:
- Ân. Ta sẽ bảo quan bộ giáp này thật tốt, sẽ thương bộ giáp này cùng cùng.
Vân Vận làm sao không hiểu những lời này. Trong lòng nàng lại càng cảm thấy hỏa khí mãnh liệt dâng trào, mặt ngọc đỏ ửng mê người đỏ lên tận tai.
Thu lại cảm xúc khôi phục vẻ lạnh lùng, nhìn thấy Cơ Huyền ôm khư khư trong lòng cái nội giáp như bảo bối mãi không buông thỉnh thoảng còn.. ngửi nhẹ làm nàng không thể ngừng đỏ mặt.
Khẽ thở dài một hơi, Vân Vận khom người xuống, môi khẽ hôn lên trán Cơ Huyền, đôi cánh sau lưng hơi hơi rung lên, dáng người ưu nhã bay lên trên không trung.
Đang sung sướng thì bị Vân Vận đánh lén khiến Cơ Huyền không kịp phản ứng, đến lúc nhận ra thì Vân Vận đã bay đi rồi. Đứng ở dưới hét:
- Uy, nàng có ý gì đây, chiếm tiện nghi của ta thì phải chịu trách nghiệm đó. Ta vẫn còn thuần khiết đó, tem dán còn chưa bóc đâu, chứ không phải người tuỳ tiện để ai hôn thì hôn đâu.
- Ta sẽ coi đây là vận định tình của ta với nàng. Nàng chạy không thoát đâu. Hắc hắc.
Cơ Huyền cũng không biết Vân Vận có nghe được không nhưng vẫn cứ hét lên cho thoả lòng.
Cưỡi lên Tử Tinh Dực sư vương rời đi. Sau đó cười hắc hắc ôm tấm nội giáp không nỡ buông, nội giáp vẫn còn vương lại mùi hương thơm ngất của Vân Vận.
- Tinh. Hi vọng kí chủ của hệ thống không trở thành tên biến thái cầm đồ của nữ nhân rồi cười nhăn nhở và hít lấy hít để.
Hệ thống thấy Cơ Huyền hề hề hà hà cười một lúc rồi thỉnh thoảng hít hít nội giáp khiến nó cuối cùng cũng lên tiếng.
- Mi thì hiểu gì. Đây là lãng mạn hiểu không.. Là một phần lãng mạn của nam nhân, ai trong thiên hạ cũng nếu trong trường hợp này vậy thôi. Cái được tạo từ mấy con số thì hiểu gì chứ, đi chơi với mấy chữ số 0 và 1 của ngươi đi.
Cơ Huyền thẹn quá hoá giận mắng hệ thống, một bộ lỗi không phải ta mà lỗi của nam nhân khắp thiên địa này.
- Tinh. Kí chủ vui là được, hi vọng không có ngày kí chủ bị bóc lịch vì sự " lãng mạn " của mình.
Hệ thống cũng không còn gì nói với Cơ Huyền bèn chúc Cơ Huyền.
Ôm ấp một lúc cuối cùng Cơ Huyền liền mặc nó vào, đồ tốt thì cũng phải dùng. Hiện giờ có thêm một thứ cứu mạng làm Cơ Huyền thực vui nga.
- Tiến đến Lang Đầu dong binh, để cho bọn chúng tổn tại đủ lâu rồi. Xổ bọn chúng tôi.
Nằm trên lưng Tử Tinh Dực sư vương, Cơ Huyền bỗng cười lạnh không thôi. Tử Tinh Dực sư vương bay tới thị trấn nhỏ, Cơ Huyền từ trên cao nhìn xuống nở nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút đê tiện.
....
Trong đại sảnh, Mục Xà hai mắt đỏ bừng, dữ tợn nói với một tên dong binh đang nơm nớp lo sợ. Trước mặt hắn bày ra một cỗ thi thể, mà cỗ thi thể này chính là của người vừa bị Tiêu Viêm đánh chết, Cam Mục.
- Đúng vậy, đoàn trưởng... Tên Tiêu Viêm vốn đã bị chúng ta đuổi vào sau trong sơn mạch đã sống sót trở ra.
Nuốt một ngụm nước bọt, tên dong binh mặt lộ vẻ sợ hãi run giọng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Mục Xà âm trầm, càng lúc càng khó coi, trong con mắt hàn ý dữ tợn không ngừng hiện lên, bước vài bước trong đại sảnh, âm lãnh nói:
- Đánh chết Cam Mục chỉ có một mình hắn?
- Mặc dù trước đó Tiêu Viêm có đánh lén, bất quá lần sau trực diện giao chiến nhị đoàng trưởng vẫn thảm bại rất nhanh. Theo thủ hạ phán đoán, thực lực của Tiêu Viêm có thể đã xấp xỉ cửu tinh đấu giả.
- Người khác có thể không, bất quá tên kia không chừng có thể đạt được.
Hít sâu một hơi, Mục Xà phất tay, lạnh giọng nói:
- Bất quá tới cửu tinh đấu giả rồi thì sao chứ? Trước mặt đấu sư, tất cả đấu giả đều không chịu được một kích.
- Truyền lệnh xuống, tất cả phải tận lực tìm kiếm tung tích của Tiêu Viêm, tuyệt không để cho hắn có cơ hội chạy thoát.
Bàn tay nặng nề đập mạnh lên bàn, Mục Xà hung ác nói:
- Ta lúc trước đuổi hắn vào bên trong ma thú sơn mạch, vì không đạt được bảo tàng bên trong sơn động mà tiếc hận. Không nghĩ tới hắn còn có thể trở về. Lần này nếu lại gặp mặt, hắn đừng hi vọng còn sống mà rời đi.
Ngay lúc Mục Xà đang an ủi bản thân, một tên dong binh vội vã phá cửa lao vào, gấp giọng nói:
- Đoàn trưởng, một kẻ đeo chiếc mặt nạ vô diện đang từ cổng lớn giết vào.
- Cái gì?
Nghe vậy, những người xung quanh nhất thời xôn xao.
Mục Xà đồng dạng cũng bị tin tức này gây sửng sốt một chút, chợt bật dậy, bước đến nắm lấy cổ áo của tên dong binh quát hỏi:
- Hắn mang theo bao nhiêu người?
- Chỉ có một mình hắn!
Tên dong binh sắc mặt quái dị trả lời.
- Một người?
Khuôn mặt nhếch lên, Mục Xà tưởng mình nghe nhầm, lập tức ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói hắn một mình tấn công tổng bộ của chúng ta?
Tên dong binh vội vàng gật đầu.
- Đi thôi, chúng ta ra xem một chút, coi vì cái gì mà tiểu hỗn đản này có dũng khí lớn như vậy, haha!
Bàn tay vung lên, Mục Xà cười lớn một tiếng, dẫn đầu đoàn người tiến ra khỏi đại sảnh.
Đoàn người rất nhanh xuyên qua tiền thính, rồi đến tiền viện. Chỉ thấy ở chỗ đại môn, một thiếu niên đeo chiếc mặt nạ quỷ dị đứng đó, tay nắm một thanh hắc sắc trường kiếm nổi lên vô số đường vân đỏ.
Sau lưng hắn là vô số cảnh máu tanh, những dong binh của Lang Đầu đều mằm trong vũng máu, một cuộc thảm sát một chiều.
Mà cánh cửa đại môn vốn cứng rắn cũng bị đập bể ra thành từng mảnh nhỏ.
- Mục Xà đoàn trưởng, lâu rồi không gặp a!
Nhìn thấy Mục Xà sắc mặt âm trầm đi đến, thiếu niên ngẩng đầu lên, chậm rãi mỉm cười nói.
- Hôm nay ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại đây!
Nhìn đống hỗn loạn trong viện, Mục Xà hít sâu một hơi, tiến lên từng bước, ngón tay chỉ vào mặt thiếu niên. Khuôn mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn cùng oán độc.
Vô diện thiếu nên chỉ cười nhàn nhạt nói:
- Vậy sao, thế hôm nay ta diệt đi dong binh này tránh tai hoạ ngầm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.