Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 277: Dụ Dỗ






Lùi lại một chút thời gian trước khi Cơ Huyền cáo biệt hai cha con Kiếm Hoàng.
Lạc Phá Thiên rời khỏi tổng bộ Thiết Huyết, hắn bước lên một chiếc xe ngựa cao sang vô cùng, độ rộng ít nhất tương đương một căn phòng trọ cỡ trung bình.
Hắn vừa lên thì cỗ xe này chuyển động rời đi.
Bên trong hai người nam tử ngồi chờ bên trong, thấy Lạc Phá Thiên họ vội vàng thi lễ.
Lạc Phá Thiên khoắt tay nói:
- Đứng dậy đi.
Hai người liền ngồi xuống vị trí đối diện, một tên dáng vẻ hơi công tử mỉm cười hỏi:
- Điện hạ, mục đích đã thực hiện được?
- Hắn đã nhận lời, chắc thời gian tới hắn sẽ động thủ mà thôi.
Chú ý phía Kiếm Hoàng, nếu có tin tức đến thì phát ra hơn một trăm ám vệ trợ giúp hắn.
Một tên dáng vẻ giống như đại tướng quân, nhíu mày khó hiểu nói:
- Tại sao ngài không để chúng thuộc hạ ra tay, đỡ khỏi phiền phức tìm người như vậy.
Chỉ là một Thanh Mang trại mà thôi.
Lạc Phá Thiên nhìn tên tướng quân cười cười:
- Thanh Mang trại chỉ là cái vỏ bọc mà thôi, phía sau Thanh Mang trại mới chân chính là lý do ta muốn tìm ra.
- Không phải chính là Khố Lợi gia tộc khống chế sau sao?
- Khố Lợi gia tộc! Bọn chúng có khả năng này sao? Ta nghi ngờ có sự tồn tại của kẻ thứ ba lấy danh của Khố Lợi gia tộc liên kết với Thanh Mang trại.
Ta đoán có lẽ là một trong mấy tên Đấu Hoàng trong cái đám gọi là cường giả bảng.
Đối với Khố Lợi gia tộc Lạc Phá Thiên không tin tưởng rằng bọn chúng có thể tạo ra Thanh Mang trại, còn thu phục được tên Đấu Vương có khả năng chạy trốn Đấu Hoàng.
Dù sao Khố Lợi gia tộc gia chủ cũng vẻn vẹn chỉ là thực lực Đấu Vương cửu tinh, đến đỉnh phong còn chưa tới.
- Cường giả bản… Đúng là trò cười.
Tên dáng vẻ giống công tử ca nghe tới cái gọi là cường giả bảng khóe miệng nhết lên nụ cười kinh miệt.
Cái bảng đó chỉ để mấy kẻ buồn chán tạo ra chơi mà thôi.
Những kẻ xếp trên đó không có quá nhiều ý nghĩa.
- Vậy tên tiểu tử đó này đối với hắn có nhận xét gì không? Có đáng để thu hắn lại dưới chướng.
Có thể so chiêu với Minh Dương, thì tên tiểu tử Đấu Vương này có chút bản lĩnh, thu hắn vào trong tay không phải phương án tệ.
- Nếu thu được hắn vào tay thì không thiệt, chỉ là hắn có lẽ sẽ khó mà khống chế được.
Ta không muốn cầm một thanh kiếm tùy thời gây thương tổn lại với bản thân.
Tạm thời chỉ cần giữ lấy quan hệ giao hữu là được.
Chỉ cần hắn không thành kẻ thù của ta thì không cần quá để ý….
Lạc Phá Thiên đối với Cơ Huyền không nắm chắc thu phục dưới tay.
Trong suy nghĩ của Lạc Phá Thiên thì Cơ Huyền là kẻ khó nắm bắt, kẻ như vậy nắm chắc thu được vào tay thì mới mời chào không thì không cần thiết phải có.
- Nếu hắn trở thành kẻ thù của ngài thì đích thân ta sẽ tiến hắn một đoạn đường xuống suối vàng.

Kẻ dáng vẻ giống tướng quân tiếp lời, theo đó khí tức hắn tăng lên nhanh chóng, nếu Cơ Huyền ở đây sẽ kinh ngạc vì người này có khí tức gần bằng với Kiếm Hoàng kia, thậm chí vẫn chưa đạt tới cực hạn.
- Thu hồi khí tức của huynh đi, trong xe vốn không rộng lắm, đừng làm hoàng tử cảm thấy ngột ngạt chứ.
Tên công tử ca vỗ vai thấp giọng nói, nghe vậy tên kia vội vàng tản đi khí tức cường hãn vừa rồi, hóa thành một người bình thường.
Lạc Phá Thiên đối với tình trạng vừa nãy thì không để tâm lắm, chỉ nói:
- Có thể khiến tên Vân Huyền cùng ta trở mặt không lớn lắm.
Dù sao phía Kim Nhạn tông hắn cũng đắc tội, đại tỉ thân yêu của ta hắn đã đánh qua.
Nếu như vậy thì không còn lý do gì để hắn phải đối đầu với ta cả.
Người mà ta với đại tỷ không thu được thì mấy tên phế vật còn lại càng không có hi vọng.
Nói xong trên xe lại chìm vào trong yên tĩnh.
……
Đi ra khỏi tổng bộ Thiết Huyết, một giọng nói yểu điệu vang lên:
- Vị thiếu gia phía trước xin dừng bước.
Nghe câu nói này Cơ Huyền thầm nghĩ, người bị gọi chắc chắn có bệnh, người đi lại nhiều như vậy không gọi tên thì ai biết cô gọi ai.
Cậu không nghĩ người đó đang gọi tới bản thân mình.
Nữ tử kia thấy Cơ Huyền vẫn không để ý tới mình, nàng tiếp tục gọi:
- Vị công tử mặc bạch bào mang chiếc mặt nạ vô diện phía trước xin dừng bước.
Bây giờ Cơ Huyền mới nhận ra là người kia đang gọi mình, cậu đứng lại quay người tìm xem người nào gọi cậu thì phát hiện ra chính là vị mỹ nữ gọi là U Nguyệt đã gặp trong tửu điếm kia.
Đối với nàng ta thì Cơ Huyền vẫn tương đối khách khí hỏi:
- Vị cô nương này tìm tại hạ không biết có việc gì chỉ giáo?
- Chấn động vừa nãy có phải là ngươi cùng kiếm hoàng giao thủ gây ra không?
Mắt phượng nhìn chằm chằm Cơ Huyền xem ra muốn tìm lấy đáp án từ ánh mắt cậu.
- Cô nương chắc đã nhầm lẫn ta với ai rồi, ta không phải người cô cần tìm.
Nói xong cậu xoay người muốn rời đi, mà nữ nhân tên U Nguyệt kia có vẻ không tin tưởng cho lắm.
Nàng ta tiến tới chặn đường cậu, trường kiếm cánh tay vũ động, chém một đạo kình phong xích sắc toàn lực của Đấu Vương bát tinh về phía Cơ Huyền.
Ầm ầm.
Vào khoảng khắc kình phong ấp tới người Cơ Huyền, bàn tay cậu nhanh chóng biến thành màu đen tuyền vung lên, dễ dàng đánh vỡ đạo kình phong hỏa diễm kia.
U Nguyệt sắc mặt biến đổi, sống lưng cảm thấy lạnh buốt khi chạm tới ánh mắt của Cơ Huyền, thân hình yểu điệu vội vã muốn nhảy lùi về phía sau thì cảm nhận được một cỗ hấp lực mạnh mẽ, dưới cố hấp lực này nàng ta không thể lùi lại được.
Mà Cơ Huyền lúc này quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt nàng ta, hắc trảo mạnh mẽ chộp tới cổ nàng, dùng lực siết chặt, tùy thời đem nàng giết chết.
Ánh mắt Cơ Huyền u ám nhìn U Nguyệt đang trở nên vặn vẹo vì không thể thở được, cánh tay ngày một dùng càng nhiều lực.
Vẻ đẹp của U Nguyệt bình thường khiến không ít dong binh điên đảo, nhưng giờ không ai dám đứng ra làm sứ giả hộ hoa.
Nói đùa, U Nguyệt là bát tinh Đấu Vương giờ còn bị tên vô diện này siết cổ dễ dàng, cho dù toàn bộ bọn chúng có ý định xông lên cũng là tìm chết.
Hộ hoa còn phải xem bản tĩnh của mình.
U Nguyệt vì thiếu dưỡng khí nên khuôn mặt xinh đẹp trở nên thoạt xanh thoạt tím chật vật vô cùng, nàng cảm thấy ánh mắt Cơ Huyền nhìn nàng không khác gì một con ma thú cả.
Nàng không nghi ngờ mình sẽ bị giết.
- Ta…ta..
sai….
Nàng dùng chút sức lực còn lại tiếng kiêu ngắt quãng xin tha.

Nhưng Cơ Huyền dường như không có ý định dừng tay, lực ngày càng siết chặt lại.
Thù lớn còn chưa trả được, nàng không thể chết được.
Trong đầu nàng chạy ngang một cỗ ý chí, vào lúc này một tiếng nói vang lên.
- Vân Huyền huynh thủ hạ lưu tình….
Thủ hạ lưu tình.
Từ đằng xa vang lên tiếng nói vọng tới, Minh Vương thân hình phi như bay đến, vừa chạy vừa hét sợ Cơ Huyền thực đem đầu U Nguyệt vặt xuống.
Nghe thấy tiếng gọi của Minh Vương, Cơ Huyền ngẫm một giây rồi thu lại sát khí trong, cánh tay thuận thế vứt U Nguyệt về phía Minh Vương.
Minh Vương vội vàng đón lấy U Nguyệt vào trong lòng, nàng ta sau khi được thả ra vội vàng tham lam hít thở, ho khan cũng liên tục.
Minh Vương nhìn thấy chiếc cổ trắng như ngọc của U Nguyệt, bóp tới biếng dạng, làn da trở nên tím ngắt, còn thoạt rỉ máu đủ đấy Cơ Huyền không thương hoa tiếc ngọc ra sao.
Hắn nhìn vào còn cảm thấy đau lòng.
Cơ Huyền ném lại U Nguyệt cho Minh Vương giọng điệu lạnh lẽo:
- Minh Vương huynh quản nữ nhân mình cho tốt đi, may nắm ta là người tốt bụng không chấp nhất với nàng ta.
Gặp phải người khác thì e rằng nàng ta đến mạng còn không còn đâu.
Đám dong binh xung quan trợn trắng mắt, vừa rồi ngươi còn muốn vặt đầu U Nguyệt xuống đấy, nhìn cổ của nàng ấy đi, biến dạng rồi kia kia.
Ngươi nói vậy lương tâm không thấy đau một chút nào sao?
Mà khoan cái gì là “quản nữ nhân mình cho tốt” ! Nữ nhân của ai? Không lẽ nào? Chà đám dong binh dường như phát hiện ra một bí mật động trời gì đó.
Đình chỉ công việc bản thân lại, ánh mắt kín đáo liếc qua chỗ ba người, tai vể cao muốn hóng bát quái.
- Chờ… chờ đã… khụ khụ.
Nói xong lời cần nói, Cơ Huyền xoay người muốn rời đi, nhưng quả nhiên U Nguyệt vẫn kiên quyết níu cậu lại.
Với cổ họng bỏng rát, giọng nói biến thành khàn đặc làm người ta tiếc nuối.
U Nguyệt đẩy Minh Vương ra, thân hình chưa đứng vững nhưng vẫn cố gắng tiến tới phía Cơ Huyền ngăn cản.
Đôi mắt ẩn chứa sự cố chấp nói:
- Ta..
ta muốn cùng công tử..
làm một cuộc giao dịch.
- Không hứng thú… đừng chắn đường ta… nếu không ta đem đầu ngươi vặt xuống đấy.
Giọng nói Cơ Huyền vô cùng không có kiên nhẫn, lời lẽ vô cùng thô bạo khiến đám người xung quanh hận không thể cùng cậu so tài ba trăm hiệp.
Mĩ nữ là để thương yêu chứ không phải để vặt đầu người ta xuống, được chứ.
Thực ra Cơ Huyền hiện tại cũng tương đối vội, vì hệ thống im lặng một thời gian có lẽ nó phân tích điều gì đó, giờ đã hoàn thành nên mới mở miệng nói truyện với cậu.
Cơ Huyền muốn về phủ để có thể tập chung nói chuyện.

Ai ngờ gặp phải nữ nhân phiền phức bám dính lấy, còn ra tay đánh người nữa chứ.
Vốn tưởng dọa nàng ta một cái thì được, ai ngờ nàng ta vẫn cố chấp như vậy khiến Cơ Huyền vô cùng bất đắc dĩ.
Đánh không đi, buông lời đe dọa không có tác dụng.
Nữ nhân gọi U Nguyệt kia vẫn cố chấp chặn đường.
Thở dài một cái, Cơ Huyền chung quy không thể thực sự vặt đầu nàng ta xuống chứ.
Minh Vương còn ở đây không thể làm điều này được, tính thế nào cũng coi là nửa con dâu Kiếm Hoàng, không thể làm vậy được.
- Minh Vương huynh, tìm một chỗ kín đáo một chút, tốt nhất không có ai chúng ta tạm đến đó….
Còn về phần cô, ta có cô nửa khắc nói ra điều muốn nói.
Minh Vương cũng cảm thấy ở đây nhiều ánh mắt bát quái nhìn vào, hắn trợn mắt lườm đám hóng hớt kia, khiến đám người sợ co cổ lại.
Rồi dìu U Nguyệt và dẫn đường cho Cơ Huyền tới một địa phương tương đối vắng vẻ, không có người đi lại.
- Bây giờ cô có thể nói, tối đa nửa khắc.
Nếu tóm gọn được vào càng tốt.
- Ta muốn nhờ công tử giúp ta báo thù.
Nếu công tử giúp ta báo thù ta sẽ hậu tạ công tử món lễ vật thật lớn.
- Không thể, không đủ khả năng, không hứng thú… Chấm hết, xong rồi ta đi đây.
Trước đó vừa nói cho người ta tối đa nửa khắc, ai ngờ nàng ta chỉ nói mỗi một câu đã từ chối thẳng thừng người ta, còn muốn xoay người bỏ đi.
Minh Vương ngạc nhiên tới há hốc mồm, cuối cùng đành tóm Cơ Huyền lại một gõc cười khổ:
- Huynh bảo cho người ta nửa khắc mà, vừa nãy tới mười giây còn không tới chưa gì đã bỏ đi vậy.
- Không phải nàng ta muốn ta giúp nàng ta trả thù sao? Ta đâu lý phải giúp nàng ta.
Cơ Huyền vô cùng nghiêm trang nói với Minh Vương.
Đùa gì vậy, cậu mà là kẻ dễ bị mĩ sắc dụ dỗ vậy sao.
Cậu nhìn Minh Vương kì quái nói:
- Ngược lại là phải tìm Minh Vương huynh mới đúng, huynh đem người ta ngủ mất rồi, nàng ta là người của huynh.
Muốn báo thù thì đi mà tìm huynh, tìm người ngoài như ta làm cái rắm.
Cha huynh là Kiếm Hoàng, muốn xử ai không phải đơn giản hay sao.
Vẻ mặt Minh Vương sầu khổ nói:
- Không phải ta không muốn giúp mà đối tượng nàng ta đắc tội tương đối khó giải quyết.
Hơn nữa phụ thân ta tuyệt đối không vì rắc rối ta gây ra mà thay ta giải quyết.
Nếu ông ấy biết ta làm chuyện xấu với nữ tử, đem rắc rối tới còn nhờ vả ông ấy thì không lấy kiếm chặt chân ta mới lạ.
- Chính U Nguyệt cũng không muốn đem phiền phức của nàng ta nhờ vả tới cha ta, vì cha ta đã có ơn cứu mạng nàng ấy.
Không lý nào còn mở lời nhờ ân nhân mình phải không.
Nghe xong lời nói của Minh Vương khuôn mặt dưới lớp mặt nạ trở nên kì quá.
Cơ Huyền thầm ghĩ.
Tra nam, tên Minh Vương này tuyệt đối là tra nam.
Thả nào U Nguyệt nàng ta đối với tên này không vừa mắt, không phải vì bị hắn tước đoạt trong trắng, mà nàng nghĩ hắn ít nhất sẽ vì nàng ta cầu xin Kiếm Hoàng trả thù.

Ai ngờ hắn thực sự coi như không có việc gì xảy ra, vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường.
Đúng là không thể đánh giá một người qua vài lần tiếp xúc.
- Nàng ta đã đắc tội với người?
Cơ Huyền tò mò hỏi.
Đấu Vương bát tinh không phải thấp, với trình độ này thì hiếm có ai khiến nàng ta phải chật vật như vậy.
Minh Vương thấp giọng giải thích:
- Không phải nàng, mà là dong binh đoàn của nàng ta.
Ngày trước nàng ta có một tiểu dong binh, không nhiều, chỉ có bảy người.
Nhưng mỗi người đều có thực lực không thấp cộng cả U Nguyệt là dong binh có hai Đấu Vương ít nhất tầm cỡ trung.
Nhưng cách đây không lâu, không biết vì sao, dong binh đoàn này lại đắc tội với trại chủ của Thanh Phong trại,
- Nghe đồn kẻ này là kẻ từng bị Đấu Hoàng truy sát mà không giết được… kết quả dong binh đoàn của bọn họ dưới sự truy sát của Thanh Mang trại đều đã bị giết chết! Về phần U Nguyệt, lúc gần tử vong ăn một loại đan dược khiến thực lực tăng lên đáng kể mới chạy thoát được.
Thanh Mang trại? Trùng hợp vậy.
Nói cả nửa ngày hóa ra là cùng mục tiêu sao! Trong đầu Cơ Huyền lóe lên một chủ ý xấu xa, túm lấy Minh Vương đang thao thao bất tuyệt kia truyền âm:
- Ta hỏi huynh bây giờ có muốn cưới được U Nguyệt về làm lão bà không?
- Huynh có cách!
Minh Vương ánh mắt lấp lánh nhìn Cơ Huyền.
- Thanh Mang trại này vừa vặn là mục tiêu của ta.
Chỉ là trên sơn trại này nghe nói có không ít cao thủ, ta không tiện xử lí hết.
Không bằng ta cùng huynh hành động.
Tên trùm thì giao cho ta, còn lại huynh xử lí đám tôm tép.
Đến lúc đó huynh lấy thủ cấp của hắn về đưa cho U Nguyệt kia nói là huynh liều mình chém giết trả thù cho nàng.
Rồi sau đó không cần ta phải dạy huynh nữa đúng không.
Minh Vương liền nghe hiểu, có thể như vậy thì còn gì bằng nữa.
Vốn hắn biết U Nguyệt sẽ dùng cái gì để làm điều kiện trao đổi cho việc diệt Thanh Mang trại.
Hắn không muốn, nhưng làm gì có tư cách, chỉ là nam nhân mà trong lòng sẽ vẫn khó chịu, nữ nhân từng cùng mình chung chăn gối bị người khác làm tương tự.
người chịu được e không mấy người.
Nay có kế hoạch hoàn mỹ như vậy ở trước mắt khiến Minh Vương động tâm.
- Vân Huyền huynh có nắm chắc có thể tiêu diệt kẻ đứng sau Thanh Mang trại hay không?
Trong tâm Minh Vương vẫn lưỡng lự hỏi lại Cơ Huyền.
- Đến phụ thân huynh dùng Địa giai đấu kĩ còn không làm gì được ta, không lẽ tên trại chủ kia so với phụ thân huynh còn cường hơn sao.
Bị Cơ Huyền dụ dỗ, Minh Vương liền cảm thấy động tâm.
Cuối cùng quyết định sẽ hành động với Cơ Huyền.
Anh hùng vẫn là không qua được ải mỹ nhân.
Cơ Huyền thấy ánh mắt Minh Vương hừng hực lửa nóng trong lòng cười trộm.
Nam nhân ấy mà, dính phải tình cảm một cái là đầu óc mụ mị.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.