Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 228: Thương đội Huyền Thiên




Quả nhiên đúng như Cơ Huyền nói, sau nửa cảnh giờ đồng hồ mấy người lính trong đội cũng chú ý đến phía này, chính xác là đám người Cơ Huyền. Sau khi bàn bạc nhanh chóng một vị trung niên nhân mặc áo màu xanh lam đem theo bốn người lính mặt đầy cảnh giác chậm rãi tiến lại.
- Xin chào các hạ, tại hạ là người dẫn đầu thương đội Huyền Thiên - Hàn Đan... Không biết phải xưng hô với các hạ thế nào?
Khi còn cánh ba người Cơ Huyền vài thước thì đám lính đừng lại chủ động tách ra, từ giữa một vụ trung niên nhân chậm rãi đi tới. Trung niên nhân đánh giá ba người nheo mắt cười nói.
Lúc này Cơ Huyền và Vân Vận đã thay một bộ độ tương đối giản dị, Cơ Huyền còn phải cố ý làm cho mặt Vân Vận có chút lem luốc. Còn Xuân Nhi thì mặc thêm cái áo bào che khuất mặt và thân thể. Khí tức của hai người cũng chỉ hạ xuống còn lục tinh, thất tinh Đại Đấu Sư.
Mà Cơ Huyền cũng đồng thời đánh giá vị trung niên nhân gọi Hàn Đan này tuy thu liễm khí tức nhưng sao có thể thoát được cảm tri của Cơ Huyền. Đấu khí ngưng liễm mờ ảo chứng minh trung niên nhân đã là Đấu Linh, khí huyết cường ngạnh, có lẽ không bao lâu sau sẽ tiến vào Đấu Vương. Mà các binh lính đứng trang nghiêm kia, từ trên người phát ra huyết sát, khí tức không thèm ẩn đấu đều là bát tinh, cửu tinh Đại Đấu Sư
Cho dù cả trong thương hội kia khí cũng tràn ngập khí tức tương đồng là Đại Đấu Sư, còn cả Đấu Linh không ít. Cả đoàn xe này cũng khoảng trăm người, vậy mà mỗi kẻ điều là có thực lực không hề kém nhau bao nhiêu, không tính đám người hoàng thất kia thì đội hình này đúng là đủ khủng bố.
- Thì ra là thương đội Huyền Thiên đó sao… Ngưỡng mộ đã lâu.
Cơ Huyền cũng vung tay ôm quyền.
Tuy Cơ Huyền không biết về thương đội này, nhưng có thể xuất ra nhiều cao thủ như vậy hiển nhiên không tầm thường. Nên lời khen không quá khoa trường.
Hàn Đan dường như cũng rất tinh ý, lão khẽ cười:
- Vị tiểu bằng hữu nói đùa rồi, thương đội Huyền Thiên bọn ta chỉ là một tiểu thương đoàn, đặt trong cái đế quốc Lạc Nhạn này cũng giống tiểu hài tử... Đâu có chỗ nào đáng để ngưỡng mộ….. Ta thấy tiểu bằng hữu ngươi hình như không phải người gần đây.
- Lão gia tử quả nhiên có nhãn lực. Bọn ta đúng là không ở gần Vân thành, mà đến từ phía tây. Nghe nói, gần đây Vân thành phồn hoa có nhiều phường thị và các luyện dược sư cao cấp. Tỷ tỷ ta và muội muội có ám bệnh, ở quê nhà không chữa trị được nên đành phải xa sôi tiến tới đây tìm cơ may….. Đây là tỷ tỷ của ta.
Vừa nói Cơ Huyền cũng đánh mắt với Vân Vận đang ôm lấy Xuân Nhi ngồi dưới đất, Vân Vận cũng bất đắc dĩ phối hợp nở nụ cười yếu ớt. Vân Vận hiện tại đã che dấu đi cảm giác cao quý từ cốt cách của nàng, nhưng dù vậy thì nàng ấy vẫn là một mỹ nữ cực kì bắt mắt, dù dáng vẻ bị Cơ Huyền lộng cho chật vật thì vẫn dễ dàng mê chết ngườ khác.
Hàn Đan ánh mắt nhìn tới Vân Vận thì thoáng hiện lên tia kinh diễm trong ánh mắt, nhưng dù sao cũng là người từng trải nên cũng nhanh chóng che đi cảm xúc của mình, thu hồi tầm mắt. Mà mấy tên lính trẻ kia thì định lực không tốt như vậy, ánh mắt họ nhìn không rời mắt được.
Cơ Huyền biết trước sẽ vậy mà, nên cậu mới biến Vân Vận trở nên lem luốc nhưng với nhan sắc đỉnh cao của nàng thì chút bụi bùn đó không hoàn toàn dấu kín được. May mà khí thế cao quý của nàng được nàng che dấu đi. Nếu không thì Hàn Đan có thể nhìn được ra manh mối.
- Khụ khụ.
Cơ Huyền giả bộ ho hai tiếng, thân hình “ yếu nhược ” đứng chắn trước tấm nhìn của đám lính, ánh mắt cậu vừa “ sợ hãi ” vừa “ đề phòng ”, dáng vẻ giống như đám người kia giám làm điều gì đó thì cậu “ liều chết phản kháng ”
Hàn Đan nhìn thấy dáng vẻ của Cơ Huyền thì cười khổ, hắn trừng mắt nhìn đám lính. Đám lính thấy vậy cũng rụt cổ, ánh mắt khôi phục bình thường nhưng cũng không còn dám nhìn tới Vân Vận nữa. Hừ một tiếng, Hàn Đan cười ấm áp với Cơ Huyền dò hỏi:
- Hai vị đây đã muốn vào Vân thành... sao lại dừng ở đây? Nơi này cách Vân thành không xa nhưng vẫn còn hơn một ngày đường nữa... Xung quanh nơi này cũng chẳng có thị trấn gì, nếu không vào thành hoặc không ở nơi có người, gặp phải ma thú tập kích thì...
Cơ Huyền khẽ thở dài:
- Đa tạ lão gia tử quan tâm! Nhưng hai tỷ đệ bọn ta quả thực không biết gì về đường đi ở đây, tối qua bệnh kín của tỷ tỷ lại bộc phát, e là không thể lên đường sớm được...
- Cái này...
Hàn Đan nhìn Cơ Huyền lưỡng lự, dù gì lão cũng rất tinh ý, tuy Cơ Huyền không nói thẳng ra nhưng lão cũng đoán được ý tứ trong đó. Quả nhiên Cơ Huyền nói tiếp:
- Nếu lão gia tử không phiền... không biết có thể cho hai tỷ đệ ta cùng đi không? Chỉ cần vào được Vân thành là ta vô cùng cảm ơn. Còn về phí thì….
Cơ Huyền “ do dự ” rồi đem một túi da thú ra kiểm lại vật bên trong túi đó. Hàn Đan đương nhiên biết Cơ Huyền muốn làm gì thì vội vàng lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ không cần làm vậy… Không giấu gì huynh đệ, nếu chỉ có thương đội Huyền Thiên chúng thì có thêm ba tỷ đệ ngươi cũng chẳng sao... Chỉ có điều lần này bọn ta đi theo chúng ta còn có binh vệ của người khác nếu chưa được họ đồng ý thì…..
Cơ Huyền cố ý lộ ra vẻ mặt chán chường:
- Nếu đã vậy... lão gia tử có thể bán cho hai con ngựa để bọn ta còn đi cho kịp... nếu không...
Nói đến đây, Cơ Huyền lén nháy mắt một cái, Vân Vận lập tức hiểu ngay cúi đầu ho khan, mặt nhỏ hơi tái đi tỏ ra mệt mỏi vô cùng.
Tuy bị Cơ Huyền che chắn, nhưng nghe thấy tiếng mỹ nữ kia suy yếu đám lính kia đương nhiên không nỡ, lòng thương tiếc mỹ nữ trỗi dậy. Chưa kịp tiến tới thể hiện thì một tên đại hán thân mặc mỗi giáp da, tiến từ đoàn xe nói với Hàn Đan:
- Hàn tiên sinh... vị tiểu thư đây, còn cả tiều huynh đệ, dù thế nào cũng không hề có vẻ gì nguy hiểm. Ta nghĩ... thiếu gia của bọn ta cũng không từ chối cho họ gia nhập đội ngũ. Hơn nữa, nhị vị tiểu thư đây, còn cả tiều huynh đệ, nếu bị bỏ lại đây thì sợ là không qua được đêm nay...
- Được, nếu Mộ tổng binh đã nói vậy rồi thì Hàn mỗ cũng không đùn đẩy nữa.
Sắc mặt Hàn Đan hơi biến nhưng vẫn hướng tới đại hán kia đồng ý, xem ra đại hán này là người đại diện của bên binh lính.
- Vậy đa ta các vị rồi.
Cơ Huyền “ cảm kích ” vô cùng, ôm quyền với hai người kia.
- Được rồi.
Hàn Đan gật đầu:
- Vậy các ngươi đi theo bọn ta...
Được Hàn Đan chỉ đường, Cơ Huyền đỡ Vân Vận lúc này xem ra vô cùng tiều tụy, yếu ớt và Xuân Nhi che kín thân đi vào trong đội xe.
Vốn dĩ, do có người lạ xuất hiện nên đội xe đã dừng lại, lúc này thấy Hàn Đan và Mộ tổng binh kia đem theo ba người lạ đến, sắc mặt ai cũng đầy vẻ cổ quái. Nhưng đa số người khi nhìn thấy Vân Vận thì bất giác lộ vẻ mặt như muốn nói thì ra là vậy, nhưng không có ai tiến lại hỏi han gì mà chỉ rì rầm với nhau...
Với thực lực của Cơ Huyền và Vân Vận đương nhiên là nghe rõ được những lời bàn tán xì xầm đó. Chỉ là hai người coi như không nghe thấy gì hết, dưới sự chỉ dẫn của Hàn Đan lên một cỗ xe ngựa cũ kỹ.
- Tiều bằng hữu... cỗ xe ngựa này hơi cũ một chút, vốn dùng để đựng chút đồ lặt vặt. Nhưng lệnh tỷ bị phong hàn, cứ để cô ấy ở trong xe, đừng ra ngoài... Những thứ cần thiết ta sẽ cho người chuẩn bị.
Hàn Đan cười nhẹ.
Sau khi đỡ Vân Vận và Xuân Nhi ngồi xuống Cơ Huyền hơi cung tay:
- Thật đa tạ ngài quá. Tại hạ cũng không biết phải báo đáp lão thế nào cho phải, nếu không chê...
- Được rồi, được rồi, đâu cần nói khách khívậy!
Hàn Đan khẽ xua tay:
- Ta vẫn chưa hỏi quý tính đại danh của tiểu huynh đệ...
Cơ Huyền hảo sảng cười nói:
- Tại hạ Vân Huyền, tỷ tỷ gọi Vân Chi và tiểu muội là Tiểu Xuân...
- Vân Huyền tiểu hữu…. Thứ cho ta đường đột…. Theo ta cảm nhận thì tiểu hữu và tỷ tỷ cũng có tu luyện qua đấu khí đúng không?
Hàn Đan khẽ cười.
Cơ Huyền biết, ở nơi này mà nói mình không biết đấu khí thì đúng là bị tai trộm chuông, cậu khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, đã tiến vào Đại Đấu Sư.
- Trẻ như vậy đã là Đại Đấu sư rồi, tiểu bằng hữu đúng là lợi hại!
Hàn Đan hơi kinh ngạc.
Cơ Huyền không cho là đúng, lắc đầu cười nhẹ:
- So với người khác còn kém lắm…. Mỗi thủ vệ ở đây có ai thực lực không cao hơn tại hạ.
Hàn Đan khẽ gục gặc, lưỡng lự một lúc mới nói:
- Vân Huyền tiểu hữu... lão phu có câu này không biết có nên nói hay không
- Hàn tiên sinh cứ nói.
Hàn Đan khẽ thở ra một hơi, nhìn Vân Vận rồi mới hạ giọng nói:
- Lệnh tỷ tiểu hữu là tuyệt sắc giai nhân, mỹ nhân hiếm gặp... Điều này vốn cũng chẳng có gì. Nhưng gần đây, trong thành đón tiếp sứ thần của Kim Nhạn tông, các thế lực trong Vân thành đều rục rịch muốn lấy lòng sứ thần bằng tất cả thủ đoạn…. Lệnh tỷ mà bị gia tộc đó nhìn thấy thì e sẽ gặp nhiều rắc rối. Vì thế, tốt nhất là các ngươi nghĩ cách che giấu.
Cơ Huyền hơi khựng lại, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hàn Đan nhắc nhở chuyện này, rõ ràng là có ý tốt... Cơ Huyền vốn dĩ cũng không có cảm giác gì khi lợi dụng thương đội này, nhưng Hàn Đan nói ra câu này lại khiến cậu có vài phần áy náy. Dù gì về mặt nào đó, cậu và Vân Vận không hề cần đến sự bảo vệ của thương đội.
- Thêm nữa…. Như vừa nãy nói đoàn thương này bọn ta của còn có thế lực khác cùng hợp tác…. Trong đó có một tên công tử của đế quốc… Nếu ba người ở cùng bọn ta thì tên công tử đó sẽ không dám làm bậy… Nhưng nếu các vị tiến vào Vân thành thì khó nói. Nên đừng bao giờ buông lỏng cảnh giác.
Nói đến đây, Hàn Đan lại lắc đầu:
- Nói chung các ngươi nhớ lời ta dặn là được rồi... Thôi, ta còn phải sắp xếp việc trong thương đội, nếu cần gì các ngươi cứ gọi sẽ có người tới.
Cơ Huyền lại cảm tạ một lượt nữa, nhưng dường như Hàn Đan có nhiều tâm sự, chỉ khẽ gật đầu rồi ra ngoài.
Khi Hàn Đan đi khỏi, Cơ Huyền quay đầu nhìn Vân Vận nói:
- Nàng có gì muốn nói sao?
- Hàn Đan này là người tốt.
Vân Vận lúc này nào còn dáng vẻ suy yếu, bình thản đánh giá:
- Đội ngũ này khoảng một trăm năm mươi người, đa số là Đại Đấu sư cao giai, có vài Đấu Linh... Lợi hại nhất cũng chỉ là Đấu Linh đỉnh phong, không có nguy hiểm gì với chúng ta... chỉ có điều... ta thấy chúng không có ý xấu với chúng ta, từ khi vào đây, ta không hề cảm thấy sát khí...
- Hàn Đan đúng là người tốt…. Nhưng đám binh vệ kia thì không chắc… Dù sao, theo lời nhắc nhở vừa nãy thì có lẽ chủ nhân của đám binh vệ này là một công tử ca của đế quốc Lạc Nhạn…. Nàng nghĩ xem, hộ tống rong dài buồn chán nay một tiên thiên mỹ nữ đột nhiên xất hiện ở trốn rừng sâu này…. Hắc, ta đoán tương lai gần tên công tử ca đó sẽ tự mình tìm đến đây…..
Cơ Huyền tiến tới, rất tự nhiên ngả người lên đôi chân thon dài của Vân Vận, tận hưởng cảm giác gối lên đùi mỹ nhân. Miệng nở nụ cười:
- Có điều nàng yên tâm, nếu hắn dám có chủ ý gì với nàng thì… hắc hắc, ta khiến mười tám đời nhà hắn gặp xui xẻo.
Nhìn Cơ Huyền mặt dày, cố ý dán mặt trên đôi chân của mình, Vân Vận ngoài trợn mắt tức giận cũng không còn cách nào. Quen Cơ Huyền lâu rồi, cũng phần nào miễn nhiễm được cái tính mặt dày của cậu. Nếu không nàng có lẽ sẽ bị cậu chọc tức chết lâu rồi.
Không thèm để ý tới cậu, Vân Vận kéo Xuân Nhi dựa sát vào mình để tiểu nha đầu này được nghỉ nơi.
…..
Đoàn xe đi tới nửa ngày đường thì trời bắt đầu sập tối, chiếc xe ngựa dừng lại, đội xe vốn rất yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, rõ ràng là đội xe đã đến điểm tập trung, có lẽ là ở qua đêm ở đây.
Cơ Huyền và Vân Vận cũng cảm nhận được đoàn xe đã dừng lại. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, rồi tiếng gõ cửa, Hàn Đan cười nói vọng vào:
- Tiểu bằng hữu... chúng ta đã đến nơi tập trung bên ngoài Vân thành. Đêm nay đội chúng ta sẽ nghỉ ở đây, nếu mai đi nhanh hơn thì có lẽ chiều tối sẽ đến Vân thành. Nếu ba vị hôm nay ở trong xe đã thấy bức bối thì hãy ra ngoài hít thở không khí...
Cơ Huyền hơi nhíu mày, cậu gãi mũi rồi từ từ vén rèm xe lên, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hàn Đan, rồi hơi cung tay:
- Xin đa tạ tiền bối quan tâm, nhưng...
Hàn Đan xua tay:
- Ngươi yên tâm, đây là vùng duy nhất yên bình trong vòng vài trăm dặm quanh đây. Đa số các thương đội đều chọn nơi này để tập trung. Dù có nguy hiểm gì thì mọi người cùng đồng lòng đối kháng. Vì thế tiểu bằng hữu yên tâm... Lão phu còn có một vài chuyện cần xử lý, các ngươi cứ đi dạo đi, cứ ở trong xe mãi sẽ bức bối!
Nói rồi Hàn Đan khẽ gật đầu rồi đi về một bên.
Không lâu sau, từ xa vọng lại tiếng người hò nhau, rõ ràng là mọi người trong đội đang dựng trại.
Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ là trong lúc này không được thể hiện một sự quá đặc biệt nào, nếu không thì chưa biết chừng sẽ khiến người khác nghi ngờ, thế thì phiền phức lắm... Vậy là Cơ Huyền đỡ Vân Vận và Xuân Nhi ra khỏi xe ngựa.
Đội xe ngựa lớn đã tản ra khắp nơi, quay lại thành hình tròn. Những con ngựa kéo xe cũng đã tháo yên cương buộc ở một nơi gần đó. Ở giữa vòng tròn, người trong thương đội và binh lính đang bận rộn luôn tay, không lâu sau một cái lều đã được dựng xong. Trong doanh địa khắp nơi là những đống lửa trại, phảng phất trong gió là mùi hương của rượu và thịt.
Cứ ngồi như thế hơn nửa tiếng, mọi người đã bắt đầu ngừng tay, những đợt gió đêm thôi qua đem theo những mùi vị đặc thù. Lúc này trừ những người phải trực đêm ra thì rất nhiều người lính miếng to, uống rượu bình lớn đều đang trong trạng thái thư thả. Có lẽ đến gần Vân thành cũng không có gì nguy hiểm nữa nên các người lính này mới thả cửa đến vậy.
Một lúc sau, dường như có một vài người chú ý đến Cơ Huyền và Vân Vận ở trong góc. Ánh mắt của họ đều có vài phần cổ quái mà cuồng nhiệt..
Hồng nhan họa thủy, câu này không sai tí nào, Cơ Huyền lắc đầu bất đắc dĩ. Nhìn dáng vẻ si mê của đám người kia, nếu chứng kiến lúc Vân Vận triển khai toàn lực thì chắc sẽ rớt cả tròng mắt xuống mất. Biết vậy không đem theo nàng, nhưng hối hận thì đã muộn rồi.
Có điều, đám người đó cũng chỉ nhìn từ xa, rõ ràng là đã nhận được sự ám thị nào đó nên không dám gây chuyện.
Hàn Đan tâm lí chu đáo, phái người tới đưa cho Cơ Huyền thịt đã nướng sẵn. Cậu cũng không từ chối, nhận lấy rồi đưa cho Xuân Nhi vẫn có chút sợ hãi trùm áo kít mít dựa sát vào Vân Vận.
Vốn nghĩ tối nay cứ bình đạm mà qua, không nghĩ tới điều mà Cơ Huyền phỏng đoán lúc trong xe ngựa lại thực diễn ra. Quả nhiên là có một nam từ khoảng hai bảy hai tám tuổi đang chắp tay sau lưng vừa cười vừa tiến lại gần. Người đó mặc một chiếc áo choàng màu xanh, vài lọn tóc thả tự do sau lưng, trên gương mặt thanh tú còn nở nụ cười tươi rọi...
Người đó chậm rãi tiến lại gần ba người Cơ Huyền hơi cung tay nói:
- Thứ cho tại hạ đường đột, tại hạ Khố Lợi tên Tê….. hai vị nhìn khá lạ, chắc là người được Mộ tổng binh và Hàn trưởng đoàn cứu trên đường?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.