Đấu Phá Thương Khung

Chương 734: Sơn cốc cổ quái




Nguồn: TruyenYY
Rừng cây mênh mông. Cuồng phong thổi qua làm cho rừng cây như phát ra từng cơn sóng biển, tiếng sóng ầm ầm như truyền khắp cả Sơn Mạch.
Trên rừng cây, đột nhiên vang lên một tiếng xé gió. Chợt ba đạo bóng đen từ xa xa thoáng hiện đến. Cuối cùng thân hình dừng lại trên bầu trời, ánh mắt không ngừng nhìn quét qua phía dưới.
Nhiều năm chưa từng trở về đây, bởi vì địa hình có một ít biến hoá, vị trí của khe núi nhỏ cũng xuất hiện một ít sai lệch. Vì thế cũng làm lãng phí không ít thời gian tìm kiếm của Tiêu Viêm.
Ánh mắt chậm rãi đảo qua rừng cây phía dưới. Một lát sau, trong mắt Tiêu Viêm sáng ngời, đôi cảnh lửa sau lưng rung lên, bay nhanh về một mảnh đất giữa khe hở của mấy ngọn núi. Sau đó, Mỹ Đỗ Toa cũng Tử Nghiên xem xét xung quanh một chút rồi cũng bay theo.
Lát sau, thân hình Tiêu Viêm liền hiện ra trên bầu trời của ngọn núi ở giữa. Tầm mắt nhìn xuống đảo qua, nhất thời khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ thấy được giữa những ngọn núi bao quanh, có một cái sơn cốc không có nửa đường đi vào, xuyên qua rừng cây xanh um che lấp, hiện ra trong tầm nhìn của Tiêu Viêm.
Thân thể từ từ hạ xuống, Tiêu Viêm hít sâu một hơi. Mặc dù cách một khoảng cách xa như vậy nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng ngửi được một cỗ mùi thơm nồng đậm.
"Dược thảo nơi này so với năm đó càng thêm nhiều. Xem ra đúng thật là một cái bảo địa a." Nhìn sơn cốc, trong mắt Tiêu Viêm lộ ra vẻ vui sướng. Nghiêng đầu phất phất tay với hai người Mỹ Đỗ Toa, sau đó liền vỗ cánh lửa, hạ xuống trong sơn cốc.
Thân hình chậm rãi dừng lại trên vách đá ở bốn phía của sơn cốc. Tiêu Viêm vừa muốn xuống cốc, một đạo gió tanh xen lẫn với kình phong bén nhọn đột nhiên bùng nổ kéo đến.
Khẽ nhíu mà, Tiêu Viêm cong ngón tay búng ra. Một cỗ đấu khí màu xanh biếc hùng hồn từ đầu ngón tay nhanh chóng xuất ra. Cuối cùng đập thật mạnh vào đạo bóng đen kia.
Rắc!
Hai cái chạm vào nhau. Bóng đen kia phát ra một tiếng kêu to thê lương, chợt vội vàng lùi về phía sau. Tiêu Viêm định nhãn nhìn lại, hoá ra một con ma thú cả người màu đen, sau lưng mọc lên hai cánh.
Mặc dù ma thú bị Tiêu Viêm đánh lui những cũng không nguyện ý lùi lại mà vẫn chần chừ trên bầu trời, phát ra từng tiếng kêu to sắc nhọn tràn đầy uy hiếp với Tiêu Viêm.
"Không ngờ ở đây lại xuất hiện Tứ giai ma thú. Chẳng lẽ là bị dược liệu quý hiếm trong sơn cốc hấp dẫn đến?" Ngẩng đầu nhìn ma thú đang bay quanh kia, Tiêu Viêm lẩm bẩm mấy tiếng, chợt lắc đầu, không hề để ý đến nó. Thân hình vừa động, liền hoá thành bóng đen lướt nhanh vào trong sơn cốc.
Ma thú đang bay quanh trên bầu trời kia nhìn thấy Tiêu Viêm cử động như thế, hai mắt nhất thời đỏ bừng. Hai cánh rung lên, đánh mạnh về phía Tiêu Viêm.
- Cút!
Bàn chân nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Tiêu Viêm chau mày, tay áo vung lên. Đấu khí hùng hồn từ trong cơ thể lao ra, cuối cùng hung hăng nện lên đầu của ma thú kia, đem lông vũ trên người nó đánh rơi không ít.
Phốc!
Gặp phải cú đánh mạnh, ma thú kia cũng kinh hãi hoảng hốt, vội vàng vỗ hai cánh bay lên cao. Nhưng vẫn không có rời đi mà lơ lửng cao cao trên bầu trời, không ngừng bay quanh.
Rống!
Đem ma thú đáng ghét kia kinh sợ lùi lại, ánh mắt Tiêu Viêm mới chậm rãi nhìn vào trong sơn cốc này. Nhưng mà ánh mắt vừa nhìn xem thì trong sơn cốc đột nhiên truyền ra từng đợt tiếng gầm. Từng đạo thân ảnh nhanh chóng chớp động. Từng đầu, từng đầu giống như ma thú loại báo, cả người xanh biếc, diện mạo cực kỳ hung ác, hơn nữa trên người toả ra khí hung sát thoáng hiện ra. Trong chớp mắt liền lập tức đem Tiêu Viêm bao vây lại.
"Dĩ nhiên lại là Tứ giai ma thú Phong báo thú. Chúng nó không thể bay trên trời, làm sao có thể đi vào sơn cốc này? Mà số lượng lại nhiều như vậy." Nhíu mày nhìn đám ma thú hung thần ác sát đem mình bao vây lại, Tiêu Viêm nghi ngờ nói. Mấy năm nay, khe núi nhỏ này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Trong khi Tiêu Viên trầm ngâm, hai bóng người từ trên không cũng thoáng hạ xuống, xuất hiện ở bên cạnh
- Hắc hắc! Nơi này thật sự là một chỗ tốt. Không nghĩ tới một chỗ nhỏ như thế này lại có nhiều thiên tài địa bảo như vậy. Hơn nữa mức độ nồng đậm của năng lượng ở đây cũng dày đặc hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Con ngươi như bảo thạch của Tử Nghiêm nhìn quét khắp nơi, chợt vẻ mặt thèm nhỏ dãi cười hắc hắc nói. Nàng có sự cảm ứng đặc thù đối với một số dược liệu quý hiếm có chứa năng lượng năng lượng hùng hồn. Về điểm này, cho dù là Tiêu Viêm cũng không có được.
Ánh mắt Mỹ Đỗ Toa lạnh nhạt đảo qua xung quanh, chợt dừng lại trên người mấy Phong báo thú kia. Lông mày khẽ nhăn lại, âm thanh lạnh lùng nói.
- Cút ngay!
Tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cỗ áp lực khác thường xen lẫn trong đó khuếch tán ra. Mà những Phong báo thú bị tác động đến, trong con mắt đỏ đậm sẽ xuất hiện một chút sợ hãi. Một lát sau mới phát ra tiếng rống nho nhỏ, nhìn mấy người một cái, chậm rãi lui lại.
- Đám tứ giai ma thú này sau khi chịu uy áp của ta vẫn có thể kiên trì một lát. Hình như có chút cổ quái a…
Nhìn mấy con Phong Báo thú lùi lại, Mỹ Đỗ toa có chút nghi hoặc, thấp giọng nói. Lấy thực lực Đấu Tông của nàng, đừng nói là đám bốn giai ma thú này, cho dù có cao hơn một giai cũng sẽ dưới uy áp của nàng mà chật vật chạy đi. Nhưng mà đám Phong Báo thú này lại chần chờ sau một lát mới lựa chọn rời đi.
- Nơi này trước đây không có một con ma thú nào. Không ngờ vài năm không đến lại biến thành một nơi hung ác.
Tiêu Viêm cười cười. Trong lòng mặc dù cảm thấy kinh ngạc vì khe núi nhỏ này đột nhiên xuất hiện nhiều ma thú như vậy nhưng cũng không có nghĩ nhiều. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, bước về chỗ sâu trong sơn cốc. Trong ký ức, ở nơi đó, năm đó có một túp lều nhỏ.
Sau đó, Mỹ Đỗ Toa cùng Tử Nghiên cũng chậm rãi đuổi kịp. Ánh mắt Mỹ Đỗ Toa không ngừng đảo qua xung quanh. Không biết tại sao, nơi này làm cho nàng có cảm giác không đúng lắm.
Đi trong sơn cốc ước chừng mười phút, ba người Tiêu Viêm cũng tiến vào sâu trong cốc. Tầm mắt đảo qua liền nhìn thấy phòng nhỏ cỏ tranh đang dựng ở đó. Vài năm thời gian dường như đối với nó cũng không tạo thành hư hao gì.
Ánh mắt nhìn nhà cỏ tranh kia, trong mắt Tiêu Viêm có chút thổn thức, khẽ thở dài một tiếng. Chuyện xảy ra vài năm trước ở chỗ này hiện lên rõ mồn một trước mắt. Nhưng mà cũng không còn thấy bóng dáng của cô gái một thân quần áo trắng.
Một lát sau, Tiêu Viêm đem tâm tình bình tĩnh xuống, chậm rãi hướng về túp lều nhỏ. Mà theo bước chân đến gần của hắn, từng tiếng rống giận dữ lại một lần nữa vang lên trong sơn cốc. Ngay sau đó, từng đạo thân ảnh của ma thú chợt lao đến, cuối cùng bao lấy túp lều nhỏ, nhe răng trợn mắt phát ra từng đợt tiếng rống với Tiêu Viêm.
Nhìn thấy đám ma thú cử động như vậy, nét tươi cười trên mặt Tiêu Viêm cũng chậm rãi giảm đi. Hiện tại, hắn cũng cảm giác được một chút không thích hợp. Đám ma thú trong sơn cốc này không giống như là đang kiếm ăn mà càng giống như bị người nào đó nuôi dưỡng ở chỗ này, chiếm lấy cốc nhỏ này.
"Chẳng lẽ nơi này đã bị người khác phát hiện?" Trong đầu hiện lên một đạo ý niệm, Tiêu Viêm nhíu chặt mày.
- Những tiểu tử này thật đúng là đáng ghét, để cho ta tới!
Tử Nghiên nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mấy con ma thú đang không hừng phát ra tiếng rống uy hiếp, hừ lạnh một tiếng, bước đi ra. Ánh sáng tím trong đôi mắt như bảo thạch mạnh mẽ sáng lên, một cỗ uy áp khác thường đột nhiên tán phát ra!
Cỗ uy áp này không giống với uy áp phát ra dựa vào thực lực như của Mỹ Đỗ Toa. Ngược lại càng giống như là trào ra từ bên trong huyết mạch cùng linh hồn.
Tiêu Viêm cùng Mỹ Đỗ Toa cảm thụ được uy áp phát ra từ trong cơ thể của Tử Nghiêm, trong mắt loé ra ánh sáng kỳ lạ. Liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Dưới uy áp phát ra từ trong huyết mạch cùng linh hồn của Tử Nghiêm, đám ma thú trong mắt tràn ngập hung quang kia bỗng "Ô ô" một tiếng. Giống như chuột gặp phải mèo, không do dự liền cong đuôi chạy trốn, cũng không dám dừng lại chút nào.
Thấy thế, Tử Nghiên nhất thời đắc ý, hướng về phía Tiêu Viêm nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn
Tiêu Viêm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong căn nhà cỏ nhỏ, ngọn lửa xanh biếc như ẩn như hiện ở bàn tay giấu trong ống tay áo.
- Cẩn thận một chút.
Mỹ Đỗ Toa ở phía sau thấp giọng nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, từng bước đi tới căn nhà nhỏ. Một lát sau liền đi tới trước nhà cỏ, không hề có chuyện gì xảy ra. Trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, bàn tay vừa muốn đẩy cửa. Sắc mặt của Mỹ Đỗ Toa ở phía sau khẽ biến, lắc mình tiến lên, một tay bắt lấy tay của Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm ngẩn ra, quay đầu nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa.
- Trên cửa có kịch độc!
Đôi mắt đẹp của Mỹ Đỗ Toa khép lại một cái độ cong đầy nguy hiểm. Thân là Mỹ Đỗ Toa, bản thân nàng liền am hiểu độc công. Bởi vậy, đối với mấy thứ này, cảm giác của nàng nhạy cảm hơn Tiêu Viêm nhiều lắm.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm cũng biến đổi. Ánh mắt kinh dị quét qua xung quanh, trong mắt cũng càng thêm âm trầm. Xem ra, đúng như hắn đoán. Trong những năm gần đây, sơn cốc này có lẽ đã thay đổi chủ nhân.
Mỹ Đỗ Toa nhắm mắt lại, nơi ngón tay ngọc thon dài, năng lượng bảy màu chậm rãi động, để tuỳ thời chuẩn bị đối phó với các biến cố.
- Cẩn thận…
Đem Tử Nghiên kéo lại bên cạnh. Tiêu Viêm sắc mặt âm trầm nói. Chợt ngẩn đầu nhìn căn nha nhỏ. Đôi mắt híp lại, tay áo vừa động, một cỗ kình phong mãnh liệt xuất ra, đem cửa phòng kia đánh văng.
Cửa phòng bị đánh văng ra, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua. Nhưng mà bên trong căn nhà nhỏ trống không, không có nửa bóng người.
- Không nên vào phòng! Người này hình như cực kỳ am hiểu dùng độc. Hơn nữa độc tính rất mạnh. Bị dính vào, lấy thực lực của ngươi cũng cực kỳ phiền toái. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mỹ Đỗ Toa liếc mắt nhìn căn nhà nhỏ trống rỗng, chậm rãi nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Ánh mắt xem xép bốn phía. Một lát sau, đột nhiên cười lạnh nói.
- Nếu các hạ đã không muốn xuất hiện, bây giờ ta sẽ đem sơn cốc này huỷ đi!
Tiếng cười lạnh ở trong quanh quẩn không ngớt. Bởi vì vách núi hồi âm mà khi bắn ngược trở về lại càng thêm to.
Tiếng cười lạnh từ từ hạ xuống, mà bóng người trong dự liệu cũng không xuất hiện. Sắc mặt Tiêu Viêm âm trầm, ngọn lửa màu xanh biếc đột nhiên hiện lên trong lòng bàn tay.
Ngay tại lúc ngọn lửa kia vừa hiện lên, một giọng nói khàn khàn đột nhiên cực kỳ đột ngột vang lên trong sơn cốc.
- Phá huỷ nơi này, ba người các ngươi, cũng vĩnh viễn ở lại chỗ này đi…
Đồng tử có chút co lại, Tiêu Viêm cùng Mỹ Đỗ Toa đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn vào trên vách đá phía xa xa. Ở nơi đó, một bóng người toàn thân đều bao phủ dưới áo choàng màu đen quỷ dị hiện lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.