Đấu Phá Thương Khung

Chương 218: Vân Chi?




Trong sa mạc, âm thanh bén nhọn vang vọng trên hư không. Trong một tiếng nổ vang, một đạo nhân ảnh thoáng hiện ra, dừng lại một chút rồi lại xuất hiện ở cách đó mấy trăm thước.
Nhân ảnh vừa biến mất, một đạo hắc ảnh liền theo sát mà đến, thân hình lao vút như lá liễu trôi nổi trên không trung. Dáng người chập chờn ưu nhã kết hợp với tốc độ hoàn mỹ cực kỳ quyến rũ.
Tốc độ của hắc ảnh so với người phía trước chỉ có hơn chứ không kém, mỗi lần bắn đi đều để lại một đạo tàn ảnh lơ lửng, một hồi sau mới chậm rãi tiêu tán dưới ánh mặt trời. Một đường lướt đi, dĩ nhiên lại xuất hiện tới tám tàn ảnh. Có thể tưởng tượng tốc độ của hắc ảnh kinh khủng như thế nào.
Một chạy một đuổi hồi lâu, bóng dáng Tiêu Viêm lại lần nữa hoá thành một chấm đen trong tầm mắt của hắc bào nhân.
Thản nhiên ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu đang đang mang Thanh Liên Toạ phi hành rất nhanh phía trước, lông mày hắc bào nhân khẽ nhíu, thanh âm thì thào có chút nghi hoặc truyền ra từ dưới áo bào: "Tốc độ của người này thật có chút quỷ dị, trong lúc phi hành không ngờ lại không để chút đấu khí tràn ra ngoài. Lực không chế hoàn mỹ như vậy thật sự là hiếm thấy."
"Sao ta không biết ở phụ cận Tháp Ngươi Qua sa mạc có loại cường giả này nhỉ? Loại tốc độ này, cho dù là một ít đấu hoàng cường giả cũng khó có thể so sánh a. Nếu không phải ta có thân pháp đấu kĩ "Phong Nhứ Tàn Ảnh", chỉ sợ cũng khó có khả năng kéo gần khoảng cách. Bất quá dù là như vậy tựa hồ cũng khó có thể đuổi kịp." Dưới hắc bào, một đôi mi nhỏ đen nhánh nhíu thật chặt, biểu hiện ra sự nghi hoặc trong lòng chủ nhân.
"Không thể tiếp tục như vậy a. Nếu không vạn nhất bão cát nổi lên thì sẽ mất mục tiêu..." Chậm rãi thở ra một hơi như hương lan. Hắc bào nhân ngọc thủ trắng như tuyết thò ra từ dưới tay áo bào, chậm rãi kết ấn, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Khoảng cách năm trăm thước là có thể công kích. Hiện tại còn kém một điểm... Gia tốc."
Theo tiếng hô, mũi chân hắc bào nhân điểm nhẹ lên hư không, thân thể ưu nhã xoáy nhẹ trên không trung, liền để lại một đạo tàn ảnh, còn bản thể lại quỷ dị biến mất. Xuất hiện lại thì đã cách hơn trăm thước.
"Oa..." Nhận thấy tiếng gió khác thường bên tai, Tiêu Viêm khóe mắt liền liếc về phía sau. Nhìn hắc bào nhân thân hình thoáng hiện tới gần, không khỏi cười khổ trong lòng.
"Là vị đấu hoàng kia sao... Khó trách có thể đuổi tới a." Dược Lão khẽ thở dài một tiếng, chợt trêu tức: "Ta thấy hắc bào nhân kia tựa hồ đối với ngươi có chút hảo cảm a. Chi bằng thử xem nàng có thể tha ngươi lần nữa hay không?"
"Khụ... Miễn đi. Lần trước nàng có lẽ chỉ là thương hại tình cảnh của ta mà thôi, lần này không giống nhau. Thứ dị hoả này có lực hấp dẫn quá lớn, ta với nàng lại không quen biết. Chỉ cần đầu óc nàng không có vấn đề gì, ta nghĩ hẳn là sẽ dứt khoát đem ta giải quyết, có khi còn không có nửa điểm chần chừ ấy chứ." Nghe vậy, Tiêu Viêm cười khan một tiếng. Vừa muốn thúc giục Dược Lão đẩy nhanh tốc độ, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Lông tóc toàn thân lúc này đều dựng đứng cả lên.
"Cẩn thận!"
"Phong Toàn Bích!"
Tiếng quát lạnh lùng nhàn nhạt cùng với tiếng quát cấp bách của Dược Lão đột ngột vang lên. Mà theo tiếng quát, không gian mấy chục thước trước mặt Tiêu Viêm trở nên vặn vẹo. Một mảng tường hoàn toàn do cuồng phong ngưng tụ mà thành đột nhiên xuất hiện. Trên vách tường, vô số phong nhận điên cuồng xoay tròn. Nhìn bộ dáng này, nếu ai đâm đầu tới, sợ rằng sẽ lập tức bị vô số phong nhận cắt thành từng mảnh nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Con mắt mở lớn gắt gao nhìn chằm chằm vách tường đầy phong nhận ngày càng gần, đồng tử Tiêu Viêm giờ phút này cơ hồ co lại như chiếc kim. Bởi quán tính quá lớn, cho dù hắn đã gắt gao đem tốc độ đè ép xuống, thân thể vẫn vừa vặn hướng bức tường hung hăng đập tới.
"Oa a a! Dừng lại!" Trong lòng kinh hãi, Tiêu Viêm sắc mặt một mảng trắng bệch. Mà ngay lúc thân thể của hắn chỉ còn cách bức tường vẻn vẹn có vài thước, sâm bạch hỏa diễm đột nhiên từ trong cơ thể đốt ra, thân thể của hắn cũng giống bị ghim tại giữa không trung, cứng ngắc một chỗ
Thân thể dừng lại giữa không trung, Tiêu Viêm môi hơi run run. Ở trước mặt hắn vài phân, vách tường cực lớn, chính giống như giảo vỡ cơ, luân phiên ma động. Âm thenh cheng cheng không ngừng vang lên, có chút đáng sợ.
Vài giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Tiêu Viêm thanh âm vẫn còn chút run rẩy: "Hắn...***... cũng quá ngoan độc đi."
"Đem dị hỏa giao ra đây. Ta không biết ngươi là cường giả phương nào, bất quá đắc tội một lục phẩm luyện dược sư cũng không phải là quyết định gì sáng suốt." Âm thanh bình thản lạnh lùng chậm rãi vang lên phía sau lưng, trong thanh âm thoáng có vài phần thở gấp. Hiển nhiên, ra tay đột ngột như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy có chút cố sức.
"Ai. Sư phụ, chuẩn bị liều mạng đi a." Nghe âm thanh từ phía sau, Tiêu Viêm nhất thời khẽ thở dài một hơi. Kế hoạch chạy trốn đã thất bại, Hiện tại cũng chỉ có thể bắt đầu một tràng chiến đấu trực tiếp thảm thiết.
"Ai. Tận lực. Vẫn là câu nói kia, cùng đấu hoàng cường giả chiến đấu, ta có thể bảo trụ tính mệnh của ngươi, nhưng không thể cam đoan giữ được dị hoả." Dược Lão cũng đành thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy. Tiêu Viêm cười khổ một tiếng: "Đã không còn mệnh, có nhiều dị hoả đi nữa thì cũng có tác dụng gì? Vẫn là bảo vệ tính mạng trước."
Bàn tay nâng Thanh Liên Tọa, Tiêu Viêm nhìn hoả diễm ở chỗ liên tâm, nhẹ thở ra một hơi. Thanh âm bởi phi hành thời gian dài mà thoáng có chút khàn khàn: "Được rồi, ngươi thắng. Đồ vật này lấy đi a..."
Vừa nói, Tiêu Viêm đem Thanh Liên Toạ tuỳ ý vứt ra phía sau. Mà lúc Thanh Liên Toạ vừa rời tay, bàn chân Tiêu Viêm đạp mạnh vào hư không, hai cánh sau lưng cuồng chấn, thân thể liền lao xuống.
Thấy Tiêu Viêm đáp ứng dứt khoát như vậy, hắc bào nhân rõ ràng sửng sốt một hồi. Nhìn Thanh Liên Toạ chậm rãi bay qua, lại nhìn sang Tiêu Viêm lúc này đột ngột phóng đi, hắc bào nhân có chút chần chờ, cũng buông tha không chặn lại, hai cánh màu xanh rung lên định đoạt lấy Thanh Liên Toạ.
Ngay khi hắc bào nhân chỉ còn cách Thanh Liên Toạ khoảng mười thước, một cỗ hấp lực hung mãnh đột nhiên xuất hiện từ phía dưới, làm cho Thanh Liên Toạ đang giữa không trung nhất thời bị hút xuống.
"Hắc hắc, xin lỗi." Vừa hạ xuống đến, Tiêu Viêm bàn tay xoè ra, Thanh Liên Tọa lại trở xuống trong tay. Cười hắc hắc, cũng không thèm quay đầu, Tiêu Viêm hai cánh vỗ mạnh, cát vàng trên mặt đất mãnh liệt bốc lên, chỉ trong chốc lát đã ngập trời.
Thân thể trôi nổi giữa không trung, hắc bào nhân lạnh lùng cát vàng bốc lên che khuất tầm mắt, cúi đầu hừ lạnh một tiếng, căn bản không có để ý tới cát vàng, ánh mắt quét qua cát vàng tràn ngập phía dưới. cánh tay nhỏ nhắn rất nhanh kết xuất thủ ấn, quát khẽ: "Tứ phương phong bích!"
Theo tiếng quát của hắc bào nhân, bốn bức phong bích thật lớn đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn đem gần trăm thước phạm vi phụ cận, toàn bộ bao phủ ở trong.
Tại lúc phong bích xuất hiện, Tiêu Viêm dưới đất đang muốn mượn màn cát che khuất để chạy trốn nhất thời dừng cước bộ, ngây ngốc nhìn phong bích khổng lồ cách đó vài thước, hồi lâu sau mới cười khổ: "Cái này là thật muốn liều mạng a. Người này cũng quá tỉnh táo đi, không ngờ có thể trong thời gian ngắn như vậy chọn ra biện pháp hữu hiệu nhất."
"Các hạ, lòng kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn, mà ngươi cũng đã chạm đến giới hạn của ta rồi." Âm thanh băng hàn nhàn nhạt lại vang lên từ trên đỉnh đầu. Hắc bào nhân lạnh lùng nhìn bóng lưng màu đen, chậm rãi hạ xuống. Tay trái mảnh khảnh ngưng tụ một cái phong toàn nho nhỏ liên lục xoáy tròn, phóng thích kình khí hung hãn. Tay phải nhoáng lên, một chuôi trường kiếm bộ dáng có chút kì dị toả quang mang nhàn nhạt liền hiện lên.
"Ai..." Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Viêm hơi khom người, cẩn thận đem Thanh Liên đặt trên cồn cát, khẽ hút một hơi. Trên khuôn mặt thanh tú, lúc này bất đắc dĩ sa sút tinh thần nhanh chóng tiêu tán, thay thế vào đó bộ dáng bị buộc đến bước đường cùng, chuẩn bị giống như chó cùng đường âm trầm tàn nhẫn độc ác.
Chậm rãi xoay người đứng dậy. Tiêu Viêm rốt cuộc cũng lần đầu trực tiếp đối mặt với vị đấu hoàng cường giả thần bí. Ngón tay nhẹ nhàng chà xát giới chỉ, huyền trọng xích to lớn đen kịt liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Bàn tay nắm chặt huyền trọng xích cắm sâu xuống cát, Tiêu Viêm hướng về phía hắc bào nhân, hơi nhún vai cười nói: "Nhìn dung mạo của ta, ngươi hẳn là có điểm giật mình chứ? Người thiếu niên mà các ngươi tuỳ ý cứu ở trong sa mạc, dĩ nhiên lại chính là người làm cho các ngươi đau đầu."
Giật mình... đích xác rất giật mình. Bởi vì giật mình cũng sắp dẫn tới khiếp sợ...
Tại lúc Tiêu Viêm xoay người, thân hình hắc bào chợt cứng ngắc. ở dưới hắc bào, một đôi đồng tử xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tú đang mỉm cười. Nàng không nghĩ tới, kẻ thiếu chút nữa đã làm cho đoàn người của mình thất bại trong gang tấc, dĩ nhiên lại là cái tên tiểu tử kia... Này đâu chỉ là giật mình thôi a... Quả thực chính là rung động như bị thiên lôi bổ trúng.
"Hí..." Dưới hắc bào, hắc bào nhân bộ ngực rõ ràng kịch liệt nhấp nhô. Phun ra một hơi thật dài, hắc bào nhân vẫn có chút khó tin, nàng thấp giọng lẩm bẩm nói: "Như thế nào có thể là ngươi? Như thế nào có thể là ngươi?"
Nghe hắc bào nhân trong miệng lặp đi lặp lại một câu, Tiêu Viêm gãi gãi đầu, cúi xuống liếc mắt nhìn dị hoả ở một bên, bất đắc dĩ nói:"Xin lỗi. Ta cần phải có nó, cho nên..."
"Ta không phải đã bảo ngươi trở về sao? Ngươi lại còn ở trong sa mạc xông loạn làm cái gì a?" Dưới hắc bào, thanh âm nữ tử đột nhiên có chút tức giận.
"Ách..." Bị thái độ của hắc bào nhân làm cho sửng sốt, Tiêu Viêm có chút khóc cười không ra, lắc đầu nói: "Vị đại tỷ này, ta đến sa mạc vốn là muốn tìm kiếm dị hỏa. Hơn nữa ta cũng đã sớm biết Mỹ Đỗ Toa nữ vương có trong tay vật ta cần, tại sao ta phải đi?"
"Dị hỏa hiện tại ở trong tay ta. Muốn ta giao ra, hay là các hạ tự mình động thủ đi. Bất quá tại hạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay!" Tiêu Viêm nhấc huyền trọng xích lên, chỉ hướng hắc bào nhân, hơi có chút hào khí cười nói.
"Ngươi..." Nhìn cử động của Tiêu Viêm, hắc bào nhân quả thực là có chút vui vẻ. Lúc này mới có nửa năm không gặp, tiểu tử này không ngờ lại dám hướng mình khiêu chiến?
Dưới hắc bào, đôi mắt đẹp vừa vui vừa giận nhìn Tiêu Viêm nghiêm trang hướng đến mình khiêu chiến. Thật lâu sau đành cười khổ lắc đầu, kình khí trên cánh tay cũng chậm rãi thu liễm. Nàng đối với người này thật sự có chút không xuống tay được...
"Ai, thật là oan gia..." Trong lòng nghĩ thầm, gò má xinh đẹp dưới hắc bào liền nổi lên một tầng ửng đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu. Trầm ngâm hồi lâu, tâm phiền ý loạn, nàng xưa nãy vẫn giữ thanh đạm điềm nhã, lúc này lại không nhịn được khẽ quát: "Cút, cút đi, mau cầm dị hỏa cút. Coi như hôm nay ta không có đuổi theo ngươi."
"Ách..." Hắc bào nhân cử động càng thêm li kì này, Trực tiếp là làm cho khuôn mặt Tiêu Viêm trong nháy mắt thừ ra. Một hồi lâu sau vẫn có chút không thể tin được nói: "Ngươi... Ngươi không cần dị hoả nữa?"
"Ta cũng không có nghĩa vụ giúp Cổ Hà làm quá nhiều chuyện. Lần này mạo hiểm hộ vệ bọn họ tiến vào sa mạc là đã chấm dứt trách nhiệm lớn nhất." Hắc bào nhân thản nhiên nói. Vừa nói, nàng đột nhiên quay đầu ngắm nhìn bầu trời phía sau rồi xoay người rời đi.
"......" Không nói gì nhìn hắc đã bào nhân xoay người đi, Tiêu Viêm lúc này đột nhiên nói:"Ngươi đi làm gì?"
Hắc bào nhân hơi dừng lại. Trầm mặc một hồi rồi mới nhẹ giọng nói:"Có truy binh tới. Ngươi đi trước, ta... chống đỡ."
"Cái kia... Đại tỷ, ngươi xác định đầu của ngươi không có vấn đề? Chẳng lẽ ngươi có chỗ nào thân thích với ta? Đại di nương?" Khóe miệng hơi co quắp một chút, Tiêu Viêm thật sự không thể chịu được cử chỉ quái dị của nữ nhân này mà hô lớn.
"Biến!" Nghe Tiêu Viêm nói, dưới hắc bào liền truyền ra một tiếng mắng tức giận. Tay áo bào vung lên, một cỗ cát vàng khí tiễn hung hăng bắn tới Tiêu Viêm, lúc sắp đến gần đầu thì nổ ra, đem cát vàng vẩy đầy đầu hắn.
Vội vàng phủi cát vàng, ánh mắt Tiêu Viêm quét về phía bóng lưng bị đại hắc bào bao phủ nhưng vẫn như cũ mơ hồ tiết lộ vài phần yểu điệu động lòng người. Đầu đầy sương mù thở dài một hơi, cúi người đem Thanh Liên Tọa để lên bàn tay. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, thân thể chợt cứng đờ. Ngẩng đầu lên, con mắt Tiêu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kì dị toả ra thanh quang trên tay hắc bào nhân, thân ảnh hắc bào kia, đột nhiên ở trong não hải, cùng với thân hình xinh đẹp, tao nhã quý phái của một người lúc trước dám cùng Tử Tinh Dực Sư Vương chống đỡ, chậm rãi dung hợp với nhau, lại không hề có chút phân biệt, cực kì hoàn mĩ mà khế hợp.
Trong não hải, giống như có một đạo lôi đình bổ xuống giữa sương mù dày đặc, tên một người đạm nhã nhưng lại làm cho Tiêu Viêm khó có thể quên mất chậm rãi hiện lên từ sâu trong trí nhớ. Cuối cùng giống như lạc ấn hung hăng khắc sâu trong não hải.
Theo cái tên hiện lên, lúc trước hành động ngốc nghếch có chút đáng thương của hắc bào nhân lại làm cho chóp mũi Tiêu Viêm có chút đỏ lên.
"Vân Chi! Là ngươi sao? Ha ha, ta yêu ngươi chết mất!! Ha ha!"
Trong bão cát đầy trời, âm thanh thiếu niên cuồng tiếu đột nhiên theo cuồng phong thổi tới, truyền vào trong tai hắc bào nhân đang định xoay người bước đi.
Giờ khắc này, hắc bào nhân thân thể mềm mại chợt cứng ngắc. Thân hình mảnh khảnh trong cuồng phong như mẫu đơn xinh đẹp lắc lư trước gió, cao quý mà ưu nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.