Đấu Phá Thương Khung

Chương 1388: Cổ điện




Thị trấn không gian cũng không lớn, chỉ có mấy khu phố lần lượt thay đổi qua lại, nhưng người trong trấn nhỏ lại không ít. Hơn nữa, tất cả mọi người đều là nhân vật mạnh mẽ, ba người Tiêu Viêm đi theo Dược Lão xuyên qua mấy khu phố, dọc đường không hề dừng lại ở bất kỳ gian hàng nào. Một đường chạy thẳng tới mục tiêu, cuối cùng bọn họ dừng bước ở cuối ngã tư đường.
Nơi này rõ ràng là điểm cuối của thị trấn không gian, chung quanh vắng vẻ hơn khu trung tâm trấn nhiều, không còn tiếng động huyên náo như trước. Ở chỗ này có một tòa lầu các cổ xưa đứng sững. Mùi vị tang thương cổ kính tràn ngập không gian làm cho người không dám khinh thường.
Ở ngoài lầu các cổ xưa này đang có hai lão giả áo bào màu xám tro. Hai người đứng thẳng không nhúc nhích nhưng đấu khí dao động rất hùng hồn, khí tức đó tràn ngập không gian khiến cho mọi người lập tức nghiêm túc lại. Chỉ là hai người gác cổng đã là Đấu Tôn chín sao, cấp bậc cường giả này cho dù đặt ở Thiên Minh tông và Tinh Vẫn Các cũng đủ để trở thành khách khanh rồi.
Bởi vậy có thể thấy được đại hội giao dịch này có quy cách cao đến mức nào.
"Tòa bảo các này không phải là người nào cũng có thể đi vào. Phải có thiếp mời của ba đại tông môn mới được. Mà muốn nhận được phần thiếp mời này không phải dễ dàng như trong tưởng tượng." Dược Lão mỉm cười nói.
Nếu không phải là cường giả và thế lực đáng để ba đại tông môn chủ trì đại hội giao dịch tin cậy, tuyệt đối không thể nào được gửi thiếp mời. Hắn năm đó coi như là cố nhân của nơi này, muốn có thiếp mời tự nhiên là không khó. Ba người Tiêu Viêm gật đầu, nơi này đúng là không phải là địa phương người bình thường có thể lui tới.
Dược Lão vừa dứt lời trực tiếp cất bước đi về phía đại môn. Cong ngón tay búng ra, một đạo hồng quang lướt đi bay về phía hai lão giả kia. Sau đó hai lão giả bắt lấy cầm trong tay mới hiện ra là một tấm thiệp màu hồng.
"Mời!"
Hai lão giả nhìn vào tấm thiệp mặt mày chợt dao động. Tròng mắt đục ngầu nhìn tới đám người Dược Lão rất kỳ lạ, sau đó hơi khom người vung tay lên, bốn đạo hắc quang bay về phía bốn người Tiêu Viêm, lơ lửng trước mặt bọn họ. Rõ ràng là một cái áo choàng đen thùi lùi, nhìn là biết đã cất giữ trong kho hàng trăm năm.
"Những người tiến vào bên trong phần lớn đều che dấu thân phận. Thứ này là ba đại tông môn đặc chế có thể phòng ngự người khác dò xét." Dược Lão cười nói rồi khoác áo choàng lên trên người. Ba người Tiêu Viêm thấy thế liền bắt chước mặc vào, che đậy thân thể kín mít.
"Đi thôi." Dược Lão cười cười, sau đó dẫn đầu đi vào trong lầu các. Ba người Tiêu Viêm vội vã bám theo.
Vừa đi vào trong lầu các cổ xưa này, ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua chung quanh một vòng, không gian trong này khá u ám, vừa nhìn thì không có nửa điểm khác thường, cảm giác hệt như tiến vào khu vực đấu giá lúc trước mà thôi.
"Bốn vị, xin mời đi theo ta." Một thằng già áo xám từ sau cánh gà bước nhanh tới, thấp giọng nói với bốn người. Sau đó bước vào phía trong lầu các. Dược Lão không nói gì, quen việc dễ làm, cứ im lặng đi theo tên già kia là được. Còn ba người Tiêu Viêm tự nhiên cũng là nhanh chóng đuổi theo.
Đoàn người đi dọc hành lang bên trong lầu các ước chừng mấy phút thời gian. Rốt cục ngừng lại trước một cánh cửa màu xanh, tên già kia nhìn về phía Dược Lão chấp tay thi lễ, sau đó lặng lẽ bò ngược thối lui.
"Nơi này mục tiêu của chúng ta."
Dược Lão nhẹ giọng nói một câu, sau đó trực tiếp mở cánh cửa đồng xanh ra. Dược Lão không nhanh không chậm tiến vào trong.
Ba người Tiêu Viêm cũng đi theo vào trong phòng chợt ánh mắt chói lòa một mảnh. Hồi lâu sau ánh sáng tan mất, một gian cổ điện lớn như quảng trường thi đấu xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Bên trong cổ điện có không ít ghế đá, giờ phút này đã có không ít người ngồi. Thế nhưng, những người này cũng giống như đoàn người Tiêu Viêm, tất cả đều có áo choàng đen che kín toàn thân, không ai biết thân phận của đối phương.
Đoàn người Tiêu Viêm tiến vào dẫn tới một vài ánh mắt nhìn sang, nhưng ngay sau nhanh chóng dời đi. Nhưng Tiêu Viêm vẫn cảm giác được có người len lén nhìn bọn họ tựa hồ là muốn tìm kiếm sơ hở để phát hiện thân phận thực sự của bọn họ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dược Lão mặc kệ tất cả, trực tiếp chọn một vị trí tương đối vắng vẻ. Sau đó chậm rãi ngồi xuống, đồng thời vung tay áo bào lên, không gian bốn phía lập tức cong cong quẹo quẹo.
"Nơi này cường giả đông đảo, phải cẩn thận một chút. Nếu không, chúng ta nói chuyện rất dễ bị bọn họ phát hiện." Dược Lão thản nhiên nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, trợn mắt nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện được điều gì.
Hiển nhiên những người khác cũng tương đối cảnh giác.
"Trước tiên an tĩnh chờ đợi, không qua bao lâu, đại hội giao dịch sẽ chính thức bắt đầu." Dược Lão nhẹ giọng nói, sau đó mọi người cùng nhau ngồi an tĩnh. Nhưng Tiêu Viêm có thể cảm giác được, giờ phút này Dược Lão quét mắt nhìn khắp toàn trường, hình như là muốn nhận ra lai lịch đám người kia vậy.
Điều tra trình độ này, Tiêu Viêm tự nhiên là không giúp đỡ được gì, lấy thực lực tám sao đỉnh phong của hắn, nếu đặt ở bên ngoài xem như là cực kỳ cường hãn. Nhưng ở chỗ này, sợ rằng phải đếm lùi theo từng số, vì vậy hắn không cần phải làm chuyện dư thừa, tránh cho đến lúc bị đối phương phát hiện ngược lại rước lấy phiền toái không cần thiết.
Trong khi Dược Lão dò xét, ba người Tiêu Viêm trầm mặc an tĩnh, thời gian gần hai canh giờ đã lặng lẽ trôi qua. Trong thời gian này còn có không ít người lục đục tiến vào, tới cuối cùng số lượng nơi này đã hơn trăm người.
"Hô."
Khi Tiêu Viêm đợi chờ nhàm chán, Dược Lão ở một bên đột nhiên thở ra một hơi, hắn lúc này mới quay đầu lại thấp giọng nói: "Phát hiện cái gì không? "
"Ha hả, có chút thu hoạch, tựa hồ có một vài người quen" Dược Lão mỉm cười đáp, nhưng không nói tỉ mỉ là người quen loại gì, Tiêu Viêm đành phải nhếch môi khinh thường, mờ ám cái gì chứ?
"Đông ~!"
Ngay lúc này cổ điện an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông thanh thúy, từ trong đại điện có một lão giả râu tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo chậm rãi đi ra.
Nhìn thấy lão giả tóc trắng đột nhiên xuất hiện, Tiêu Viêm khẽ cau mày, hắn cảm giác là lão già này thoạt nhìn nửa chết nửa sống này có thực lực tương đối kinh khủng, chỉ có Đấu Thánh cường giả mới có khí tức dao động kỳ lạ, như ẩn như hiện quanh thân thế này.
"Cửu Chuyển Đấu Tôn đỉnh phong."
Tiêu Viêm lẩm bẩm, lão giả tóc trắng này sợ rằng chỉ còn nửa bước là bước chân vào Bán thánh. Nếu như hắn áp súc đấu khí trong cơ thể thêm một lần nữa sinh ra chất biến, mới có hy vọng tấn chức lên Bán thánh.
"Đây là chủ sự Bảo Giám sơn, Bảo Sơn lão nhân, bình sinh nằm trong tay vô số bảo bối, nhãn lực cực kỳ sắc bén. Năm đó ta lần đầu tiên nhìn thấy thì hắn đã là cường giả nổi tiếng khắp Trung Châu. Ngày hôm nay, hắn đã đạt đến Cửu Chuyển Đấu Tôn đỉnh phong, cách giai đoạn Bán thánh đã gần lắm rồi." Dược Lão vừa cười khà khà vừa thổi lỗ tai ba người Tiêu Viêm.
"Cửu Chuyển Đấu Tôn đỉnh phong. "
Nghe thế, Thải Lân và Tiểu Y Tiên cũng lộ vẻ ngưng trọng, đặc biệt là người trước, trong lòng nàng chấn động rất lớn. Đây không hỗ là Trung Châu cao cấp nhất ở Đấu Khí Đại Lục, cấp bậc cường giả này nếu đặt ở Tây Bắc đại lục tất nhiên là cường giả đỉnh phong, oai chấn một phương. Thế mà ở chỗ này còn phải hiện thân chủ trì đại hội giao dịch, mặc dù đây không phải là đại hội giao dịch bình thường.
"Ha hả, lại một lần không gian đại hội giao dịch nữa diễn ra, các vị, lâu quá không gặp, mà càng gặp càng chán nha!" Bảo Sơn lão nhân quét mắt quanh đại điện, thanh âm già nua vang lên bên tai mỗi người. Nhưng đối với lời chào hỏi khiếm nhã này, không có một người nào đáp lại, không khí im lặng đến kỳ lạ.
Bảo Sơn lão nhân cũng không thèm để ý chuyện này, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế. Lão phất tay áo bào một cái, không gian chung quanh hắn từ từ vặn vẹo hình thành một cái lồng vô hình bao bọc Bảo Sơn lão nhân vào trong.
"Quy củ như trước, mọi người chớ để ý." Làm xong mấy động tác này, Bảo Sơn lão nhân cười cười giải thích. Sau đó ho khan một tiếng rồi nói: "Người tới xem như đủ rồi, không cần nói nhảm nhiều làm gì, chúng ta liền bắt đầu đại hội thôi."
Bảo Sơn lão nhân phun ra một câu này, cơ hồ mọi ánh mắt bên trong đại điện đều hội tụ ở trên người lão, trong lúc mơ hồ còn có không ít ánh mắt nóng bỏng thèm thuồng nhìn xuống dưới của hắn. Ai cũng biết, những thứ có thể giao dịch ở chỗ này không thể nào là vật tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.