Đấu Phá Thương Khung

Chương 1075: Tới tay




Tại khoảnh khắc đầu Thiên Độc Hạt Long Thú bạo liệt, hai tên béo gầy đang giao thủ với Tiểu Y Tiên như có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía cổ thi thể khổng lồ đang nằm lạnh lẽo ở phía xa trên mặt đất kia, sắc mặt chúng đột nhiên kịch biến, hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Đối với thực lực của Thiên Hạt Độc Long Thú, thân là thuộc hạ của nó nên bọn chúng hiểu rất rõ. Cho dù ở bên trong Lạc Thần Giản, độc vật hung ác nhiều không đếm xuể nhưng Thiên Hạt Độc Long Thú vẫn có thể đứng đầu. Hơn nữa, trước kia có một vài cường giả nhân loại tới khiêu chiến nhưng kết cục của bọn họ đều rất thê thảm. Trong những năm này, với hung danh của Thiên Hạt Độc Long Thú, dường như không ai dám trêu chọc vào nó.
Nhưng hôm nay lại xuất hiện một màn này, khiến cho hung danh của Thiên Độc Hạt Long Thú hoàn toàn tan thành mây khói. Tên gầy liếc nhìn thi thể của Thiên Độc Hạt Long Thú, sau đó lại nhìn thoáng qua đám người Tiêu Viêm, yết hầu nhất thời khô khốc. Ba người ở kia, ngoại trừ Tiêu Viêm ra thì hai người còn lại đều đem tới cho hắn một cảm giác nguy hiểm cực độ. Loại cảm giác này, trước kia hắn chỉ cảm nhận được từ trên người Thiên Độc Hạt Long Thú, như vậy, hai người này hiển nhiên cùng cấp bậc với thủ lĩnh.
"Không biết thủ lĩnh như thế nào lại đắc tội với bọn họ. Giờ lại bị người ta giết tới cửa như vậy!" Tên gầy đảo mắt, suy nghỉ.
"Các ngươi dám hạ sát thủ với thủ lĩnh, Hạt Long Tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Tên béo ngốc trệ trong giây lát, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, giận dữ hét: "Mẹ nó, tất cả động thủ, vì thủ lĩnh báo thù!"
Nghe được tiếng hô của hắn, ánh mắt tên gầy lóe lên, hắn cắn răng, trầm giọng nói: "Ngươi muốn tìm chết thì đừng kéo ta theo!" Tiếng nói vừa dứt, tên gầy lấy chân điểm một cái trên mặt đất, nhanh như chớp rút lui, vẻn vẹn trong mấy hơi thở, thân ảnh hắn liền trở lên mơ hồ, biến mất ở phía xa.
Nhìn thấy tên gầy cư nhiên lâm trận bỏ chạy, tên béo sững sờ, sắc mặt đỏ lên, nổi giận mắng: "Khỉ thật, đồ thỏ đế!"
"Ngươi đi hay để ta phải động thủ?" Khi tên béo còn đang tức giận mắng tên gầy, Tiểu Y Tiên chậm rãi bước tới, đôi mắt long lanh khẽ liếc mắt nhìn tên gầy ở trước mặt, mỉm cười nói.
Nhìn thấy Tiểu Y Tiên chậm rãi đi tới, khuôn mặt tên béo nhất thời run lên. Trải qua đợt giao thủ vữa nãy, hắn hiểu được nữ tử trước mặt này thoạt nhìn có vẻ vô hại nhưng thực lực lại vô cùng khủng bố. Mặc dù hắn cùng tên gầy liên thủ nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, huống chi hiện giờ tên gầy lâm trận bỏ chạy, lấy sức của mình hắn như thế nào có thể là đối thủ của Tiểu Y Tiên.
"Hạt Long Tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!" Sắc mặt biến ảo không ngừng, rốt cuộc tên béo gầm lên một tiếng. Hắn di chuyển về phía sau giống như một tòa núi nhỏ đang di động, vang lên từng trận "ầm ầm", liền hóa thành một đạo quang ảnh chạy khỏi nơi này. Thân thể hắn mặc dù khổng lồ nhưng không phải là kẻ ngu, cục diện hiện tại như vậy, lưu lại chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết. Đám người kia ngay cả thủ lĩnh còn có thể giết, huống chi là hắn.
Nhìn tên béo chạy ra xa, Tiểu Y Tiên mỉm vười, thân hình vừa động liền hiện ra bên cạnh đám người Tiêu viêm, cúi đầu nhìn thân thể khổng lồ của Thiên Độc Hạt Long Thú trên mặt đất, nói: "Giải quyết xong rồi?"
"Ừ!" Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, chợt thở phào nhẹ nhõm. Thiên Độc Hạt Long Thú quả thật khó đối phó, nếu không có Địa Yêu Khôi cùng Thiên Hỏa tôn giả mà nói, lấy thực lực của hắn, trừ phi sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên ra, chỉ sợ khó có thể phục kích Thiên Hạt Độc Long Thú, đem nó giết chết.
"Nhanh chóng thu thập những thứ cần thiết, cuộc chiến ở đây đã gây ra động tĩnh quá lớn, khó tránh khỏi khiến cho các ma thú hung hãn khác trong Lạc Thần Giản chú ý, đến lúc đó nếu sơ sẩy liền có thể xảy ra một hồi ác chiến!" Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói, độc vật trong Lạc Thần Giản đều rất hung hãn, những con có thực lực đều không phải hạng đơn giản.
Tiêu Viêm đồng ý gật đầu, bàn tay nắm chặt Thiên Hạt Độc Long Thú, một luồng hấp lực bùng phát đem nó từ từ nâng lên, sau đó trôi nổi trong không trung.
Liếc mắt nhìn thi thể khổng lồ của Thiên Hạt Độc Long Thú, sắc mặt Tiêu Viêm thoáng nghiêm trọng. Thủ ấn hắn biến đổi, Hỏa Lang khổng lồ màu xanh biếc liền bạo liệt, hóa thành liệt hỏa cháy hừng hực thiêu đốt thân thể Thiên Hạt Độc Long Thú. Nhiệt độ cao kinh khủng, chỉ một thoáng liền tràn ngập khắp nơi, không gian xung quanh liên tiếp xuất hiện những trận vặn vẹo.
Dưới sự thiêu đốt của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, thi thể khổng lồ của Thiên Hạt Độc Long Thú dần bị thu nhỏ lại, da lông, giáp xác, da thịt đều chậm rãi tái nhợt, cuối cùng hóa thành tro tàn rơi rụng.
Nhìn đám tro tàn rơi rụng, thể tích cỗ thi thể co rút lại, Tiêu Viêm mặt không đổi sắc. Hơn nữa, hắn còn gia tăng nhiệt độ lên cao. Cái hắn cần chính là tinh huyết của Thiên Hạt Độc Long Thú. Loại tinh huyết này phải trải qua rèn luyện nung khô mới xuất hiện. Ở nhiệt độ này, máu tươi bên ngoài thân thể Thiên Hạt Độc Long Thú nhanh chóng ngưng tụ, những mạch máu chỗ vết thương cũng trở nên trắng toát.
Nương theo nhiệt độ ngày càng cao của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, thân thể Thiên Hạt Độc Long Thú càng lúc nhỏ dần, một lúc sau, chỉ còn là một đoàn huyết sắc nhục cầu, không ngừng xoay tròn trong hỏa diễm xanh biếc.
Tiêu viêm nắm hỏa diễm trong tay, một lát sau, hắn cong ngón tay búng ra, huyết sắc nhục cầu nhất thời văng tung tóe mở ra một khe hở, một viên huyết sắc tinh thể cỡ chừng nửa nắm tay thoáng hiện ra, sau đó hướng tới Tiêu Viêm. Bàn tay hắn nắm chặt, đem tinh thể tựa như máu tươi nắm trong tay, cảm nhận được năng lượng cuồng bạo trong đó, Tiêu Viêm không nhịn được hô lên mừng rỡ. Thất cấp ma hạch Thiên Hạt Độc Long Thú cuối cùng cũng lấy được.
Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tinh hạch, Tiêu Viêm đem nó cẩn thận thu vào Nạp Giới. Ánh mắt hắn chuyển tới huyết sắc nhục đoàn trong hỏa diễm kia, phương diện này, còn có ngưng tụ lại tinh huyết cường đại của Thiên Hạt Độc Long Thú!"
Bàn tay hắn siết nhẹ, chỉ thấy hỏa diễm xanh biếc vờn quanh huyết sắc nhục cầu nhất thời xoay tròn lại, tạo ra một luồng lực bất quy tắc xé rách khồng lồ, ở trong đó hình thành hình dạng, sau đó hung hăng đè huyết sắc nhục cầu xuống.
Nương theo hỏa diễm đang xoay tròn mạnh mẽ, huyết sắc nhục cầu kịch liệt run rẩy, không ngừng xoay tròn. Dưới loại tình huống nhục cầu xoay tròn, từng giọt chất lỏng màu tím chậm rãi từ trong nhục cầu rơi ra!"
Thấy vậy, khóe miệng Tiêu Viêm hiện lên chút vui mừng. Hắn duy trì lực xé rách này, sau đó dần dần đem tinh huyết tinh thuần trong nhục cầu ép ra.
Tinh huyết càng ngày càng rơi ra, nhục cầu đỏ như máu kia dần chuyển sang vẻ tái nhợt. Loại tái nhợt này như là một loại không có sinh cơ, tinh huyết là nguồn suối sinh mệnh của ma thú, tinh huyết bị hút ra cũng như đại biểu cho việc sinh mệnh đã biến mất. Vẻ tái nhợt của nhục cầu dưới sự thiêu đốt cùng xoay tròn của đoàn hỏa diễm dần lan tràn, ước chừng mười phút sau, tia huyết sắc cuối cùng rốt cuộc cũng biến mất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khoảnh khắc tia huyết sắc cuối cùng biến mất, nhục cầu run rẩy dữ dội, chợt văng tung tóe hóa thành tro bụi, rơi xuống đất.
Nhìn nhục cầu như vậy, Tiêu Viêm thở dài nhẹ nhõm. Ánh mắt hắn nhìn vào bên trong hỏa diễm, nơi đó có một tử hồng huyết dịch to bằng nắm tay, mặc dù là cách rất xa nhưng Tiêu Viêm cũng có thể nhận thấy được năng lượng cường hãn tràn ngập trong nó.
"Mau thu lại, loại tinh huyết này đối với ma thú có lực hấp dẫn trí mạng!" Nhìn thấy tinh huyết đã được Tiêu Viêm ngưng luyện thành công, Tiểu Y Tiên vội vàng nhắc nhở.
Tiêu Viêm gật đầu cười, khẽ búng một ngón tay, đoàn tử hồng huyết dịch liền bay vút đến, sau đó hắn lấy ra một bình ngọc cẩn thận đem đoàn tử hồng huyết dịch cho vào trong.
"Diệu lão tiên sinh, đây chính là tinh huyết trọng yếu để người luyện chế thân thể. Không lâu sau, người sẽ có được thân thể một lần nữa!" Tiêu Viêm chỉ vào bình ngọc trong tay, nói với Thiên Hỏa tôn giả đang ở bên cạnh.
Nghe vậy, vẻ mặt Thiên Hỏa tôn giả nhịn không được hiện lên chút tươi cười, vui mừng gật đầu. Đã nhiều năm rồi, hắn rốt cuộc có thể có được thân thể cho mình, đồng thời hắn cũng cảm nhận được, đấu khí chảy trong thân thể mang đến từng đợt cảm giác thư sướng.
"Tiểu tử, lão phu không nhìn lầm ngươi mà! Phần ân tình này, lão phu cả đời mãi không quên!"
Bàn tay hư ảo của Thiên Hỏa tôn giả vỗ vỗ vào bả vai Tiêu Viêm. Cho dù lấy định lực của Thiên Hỏa Tôn giả hiện nay thì giờ phút này trong lòng hắn cũng có chút kích động. Lúc trước, khi hắn đứng bên bờ tuyệt vọng, vô lực nên mới đem hy vọng của mình ký thác vào Tiêu Viêm, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cho hắn rất vui mừng.
Tiêu Viêm mỉm cười, nói: "Diệu lão tiên sinh giúp ta nhiều như vậy, nếu không tận tâm mà nói, Tiêu Viêm chẳng phải là một người bất nhân bất nghĩa sao!"
Thiên Hỏa tôn giả vuốt ve chòm râu, tự đáy lòng thở dài: "Thực hâm mộ lão sư của ngươi, hắn lại có được một đệ tử vĩ đại như vậy!"
Tiêu Viêm cười khẽ, cũng không tiếp tục dây dưa ở đề tài này. Ánh mắt hắn lướt qua phía dưới, bởi vì Thiên Độc Hạt Long thú tử vong nên khu vực này cũng biến thành một nơi tĩnh mịch, không có nửa điểm dị thanh.
"Đi thôi, trước tiên rời khỏi nơi này. Động tĩnh ở đây quá lớn, không lâu nữa chắc sẽ có người tới xem xét, trước mắt chúng ta cần đi khỏi đây!" Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói.
"Ừ!" Tiêu Viêm gật đầu cười. Ngón tay hắn sờ sờ Nạp Giới, cười to, nói: "Nếu đồ vật này đã tới tay, như vậy kế tiếp, trọng yếu nhất là việc gì?"
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Viêm vung tay lên, bắt đầu thay đổi hình dạng rồi bay về phía Bắc của Lạc Thần Giản. Sau đó, Tiểu Y Tiên liền mang theo Hân Lam đuổi theo phía sau.
Sau khi đám người Tiêu Viêm rời đi, khu vực này trở nên vắng lặng, chỉ có hố sâu trên mặt đất kia cho thấy nơi này đã từng phát sinh một trận đại chiến kinh thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.