Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 496: Không đề (1)




“ Hồn Thiên Đế... Hán thành công rồi...”
Cổ Tộc đại điện.
Cổ Nguyên lúc này đột nhiên biến sắc, hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn quầng mây dày đặc màu máu bên ngoài Cổ Tộc.
Lúc này là lần thứ hai trong đời Cổ Nguyên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy một sư vô lực bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mình, sự run rẩy từ trong chính linh hồn.
Lần đầu tiên Cổ Nguyên sợ hãi đến thế là lúc hắn nhìn thấy con mắt khổng lồ kia nhưng lần này Cổ Nguyên biết đây là khí tức cường giả nhân loại, khí tức loại này chỉ ở cường giả Đấu Đế mới có thể có được.
“ Hôm nay... chính là lúc Hồn Thiên Đế ta phong Đế.”
Cổ Nguyên là người đầu tiên nhận ra Hồn Thiên Đế thành công cũng là người đầu tiên cảm nhận được sự bất lực nhưng rất nhanh toàn bộ thiên hạ này cũng có cảm giác giống hắn, một giọng nói mang theo vô cùng vô tận mùi máu tanh bất chợt từ trên trời cao vọng xuống, vang vọng đến từng ngóc ngách của Trung Châu.
“Hồn Thiên Đế...”
Nghe được giọng nói giống như ác ma này, xung quanh toàn bộ Cổ Tộc nhất thời náo loạn, ai nấy đứng bật dậy khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, nhìn lên không trung.
Thân là Cổ Tộc tộc trưởng Cổ Nguyên đương nhiên không thể náo co đầu rụt cổ, hắn nhất định phải hiện thân, nhất định phải là chốt chặn tinh thần cuối cùng cho toàn bộ Cổ Tộc.
Cổ Nguyên dù sao cũng là nhân kiệt một đời, trong ánh mắt của hắn lúc này không ngờ không còn chút nào sợ hãi cũng chẳng còn chút nào lo lắng, hai tay chắp lại phía sau từng bước từng bước đi về phía trước.
Trong phút chốc thân hình Cổ Nguyên như to lớn hơn, tấm lưng của hắn như che phủ toàn bộ Cổ Tộc chắn cho Cổ Tộc trước biển máu khổng lồ đang phủ xuống, ánh mắt không buồn không vui, khí thế bình ổn như vạn trượng đại sơn.
Hắn là Cổ Tộc tộc trưởng, ngày hôm nay là hắn thua Hồn Thiên Đế nhưng cho dù là thua người cũng không được thua trận, Cổ Nguyên hắn không phải là anh hùng mà là kiêu hùng một thế, cả đời hắn tranh đấu cùng Hồn Thiên Đế chưa bao giờ chịu cúi đầu, ngày hôm nay cũng như vậy.
Cổ Nguyên hiện thân như trở thành liều thuốc tinh thần cực mạnh cho toàn bộ Cổ Tộc đại quân, hắn hiện thân làm cho vô số cường giả Cổ Tộc như được tiếp thêm sức mạnh, dần dần càng ngày càng nhiều cường giả Cổ Tộc đạp không mà đứng, càng ngày càng có nhiều cường giả Cổ Tộc đứng sau bóng lưng khổng lồ kia.
Đấu Hoàng cũng được mà Đấu Vương thì cũng chẳng sao, lúc này không quan trọng là cảnh giới, mọi cảnh giới trước Hồn Thiên Đế chỉ là sâu kiến không hơn, chỉ cần là cường giả có thể ngự không phi hành đều đứng đằng sau xếp hàng, hàng ngàn hàng vạn ánh mắt đổ dồn vào bóng lưng của Cổ Nguyên, hàng vạn tộc nhân Cổ Tộc ngưng tụ ý chí tuyệt đối có thể làm kinh sợ cả thiên hạ này.
Trên khuôn mặt của Cổ Nguyên nhè nhẹ xuất hiện một nụ cười, một nụ cười thật tâm của hắn, cho dù hắn thất bại, cho dù hắn có chết ngày hôm nay hắn cũng không hối tiếc, hắn đến cả lúc thất bại vẫn có trăm vạn tộc nhân chịu đi cùng hắn thử hỏi thế gian này mấy ai làm được?.
Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên đều như thế, bọn họ không phải là anh hùng như Tiêu Huyền, bọn họ thà bị gọi là tiểu nhân là cẩu hùng thứ duy nhất cả hai quan tâm chỉ là tộc đàn của mình, đây là lý do cho dù bất cứ ai trong hai người thất bại vẫn có thể làm cột chống trời cho tộc nhân.
Ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn lên quầng mây máu dày đặc sau vòng phòng ngự, mùi máu tươi trong thiên địa có vẻ càng lúc càng nồng nặc.
Cổ Nguyên hít sâu một hơi, trong lòng hắn lúc này thản nhiên một cách kỳ lạ, trước đây ít phút thôi hắn còn lo lắng sợ hãi nhưng hiện nay hắn hoàn toàn bình tĩnh, một cường giả đi đến cuối con đường của mình mới là lúc hắn bình tĩnh nhất, là lúc hắn đáng sợ nhất.
“Đại quân chuẩn bị..!”
Nghe một lệnh của Cổ Nguyên toàn bộ Cổ Tộc đại quân nhất thời thét vang, thanh thế cực kỳ kinh người, vạn người một lòng liền có thể nghịch thiên.
Cổ Nguyên cùng toàn bộ cường giả trên đấu vương của Cổ Tộc đều biết bọn họ không có cửa thắng trận này nhưng chiến đấu nhiều khi không phải vì thắng thua, lúc này chiến đấu là vì niềm kiêu hãnh, vì tương lai của Cổ Tộc.
Bọn họ có thể kéo dài cuộc chiến này một giây liền có thể tranh thủ cho tộc nhân Cổ Tộc chạy thêm được một giây, bọn họ giữ được Hồn Tộc đại quân càng lâu thì tính mạng những đứa trẻ kia càng có cơ hội được giữ lại, bọn chúng trăm năm sau thậm chí ngàn năm vạn năm sau biết đâu lại xây dựng được một cái Cổ Tộc.
Cổ Tộc có thể thua trận, Cổ Tộc có thể bị diệt sát nhưng huyết mạch vẫn phải giữ lại, đột nhiên chẳng hiểu sao Cổ Nguyên mỉm cười, một nụ cười đắng chát, tình trạng của Cổ Tộc hiện nay khác gì Tiêu Tộc năm xưa?.
Khi đại quân Cổ Tộc đang nghiêm cẩn chờ đợi thì quầng mây máu bao phủ đất trời vẫn không chút nào tỏ ra sắp tiêu tán, nó cứ lững lờ nặng nề trôi nổi trong không trung.
Loại yên lặng này lại không khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng chút nào, bởi dầu là ai cũng đều nhận thấy, rằng gió mưa giông tố đang sắp sửa nổi lên.
Sự tĩnh mịch đầy áp lực kéo dài chừng một giờ thì quầng mây máu bao trùm Trung Châu trong thời gian qua rốt cuộc cũng bắt đầu chuyển động, dưới vô số ánh mắt chăm chú quan sát, đám mây máu tràn ngập bầu trời chậm rãi hé mở.
Ngay sau đó một tiếng rít buốt óc vang lên, dày đặc bóng người từ trong huyết vân xuất hiện đầy trời, lơ lửng bên ngoài vòng phòng ngự Cổ Tộc.
“ Hồn Tộc rốt cuộc tới rồi...”
Đại quân Hồn Tộc lơ lửng trên bầu trời, vẫn chưa có bất kỳ lời nói nào truyền ra, cứ lẳng lặng như một đám sói hoang hung dữ nhìn trừng trừng vào vô số cừu non bên trong lồng phòng ngự.
Hồn Tộc cùng Cổ Tộc đã chiến đấu cả ngàn năm, bọn họ có thể coi là sinh tử đại thù nhưng tộc nhân của hai tộc cho dù không ai nói ra cũng có một sự tôn trọng đối với kẻ thù.
Linh Tộc?, Thạch Tộc?, Dược Tộc? bọn họ không đủ tư cách.
Viêm Tộc ư?, Lôi Tộc ư?, bọn họ mãi mãi chỉ có thể làm nhân vật phụ họa.
Ngàn năm qua Đấu Khí Đại Lục là sân khấu của Cổ Tộc cùng Hồn Tộc nhưng ngày hôm nay vở kịch cũng đi đến kết thúc có điều lúc này tồn tại một sự lắng đọng, một sự im lặng đại diện cho ngàn năm ân oán chấm dứt.
Ngày hôm nay Cổ Tộc liền bại, ngày hôm nay Hồn Tộc là kẻ chiến thắng, giây phút cuối cùng của hai thế lực mạnh nhất lịch sử Đấu Khí Đại Lục có chút hào hùng, có chút nuối tiếc cùng với không khí yên lặng đến đáng sợ bao phủ toàn bộ thế giới này.
Trái với ánh mắt kẻ sĩ ra đi không quay đầu lại của Cổ Tộc thì ánh mắt của Hồn Tộc đầy tự tin cùng ngạo nghễ, ánh mắt đỏ như loài sói trên thảo nguyên, ánh mắt như sẵn sàng cắn xé con mồi đến chết, ánh mắt của kẻ mạnh.
Cổ Tộc chiến đấu vì danh dự, vì chút huyết mạch cuối cùng của chính họ còn Hồn Tộc chiến đấu vì ước vọng, vì sự giải thoát cho chính bản thân mình.
Hồn Tộc đã đóng vai kẻ xấu quá lâu rồi, bọn họ ẩn trong bóng tối cả vạn năm, Hồn Tộc luôn luôn bị thế nhân ghẻ lạnh, bọn họ cùng thế giới này căn bản ở hai chiến tuyến nhưng ngày hôm nay Hồn Tộc có thể bước ra ánh sáng, ngày hôm nay cuộc sống trong bóng tối của bọn họ cuối cùng cũng đã kết thúc.
Từ trong đại quân Hồn Tộc đột nhiên chừa ra lối đi, tiếp theo một làn máu mờ nhạt từ xa kéo lại gần, cuối cùng hóa thành một đóa hoa sen màu đỏ, một đóa huyết sen đẹp đến lạ lùng nhưng cũng đáng sợ đến lạ lùng, đóa huyết en chậm rãi trôi nổi phía trước đại quân Hồn Tộc.
Huyết sen treo trên bầu trời, nơi đó có một người tóc đỏ như huyết, mái tóc tung bay rối loạn đang ngồi im lặng.
Theo sự xuất hiện của y, mùi máu tươi đang tràn ngập cả đất trời càng trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết cuối cùng toàn bộ huyết khí trên bầu trời như những đứa trẻ ba tuổi ngoan ngoãn nghe lời hắn, huyết vân đầy trời cũng bắt đầu tan biến, bọn chúng biến mất để lại một cơn mưa máu che phủ toàn bộ Đấu Khí Đại Lục.
Mưa máu xuất hiện, những giọt nước màu đỏ va chạm cùng bức tường bảo vệ của Cổ Tộc, những âm thanh ‘lộp bộp’ liên tục vang lên, cảnh tượng đồ sộ như vậy đã khiến không ít kẻ tâm hàn ý lạnh.
“Hồn Thiên Đế...”
Cổ Nguyên nhìn chằm chặp vào bóng người đang ngồi trong đóa sen máu, hai tay không nhịn được siết chặt lại, Cổ Nguyên biết Hồn Thiên Đế mạnh hơn mình quá nhiều nhưng khí tức của người này... thật quá đáng sợ!
“Cổ Nguyên, ngươi thua rồi....”
Hồn Thiên Đế ngồi trên hoa sen máu, sau lưng hắn tơ máu trùng trùng theo gió nhẹ nhàng phất phơ, đôi mắt đỏ tươi nhìn thẳng vào đám Cổ Nguyên, chậm rãi nói.
Ánh mắt Cổ Nguyên hơi se lại, nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhếch miệng, trên khuôn mặt hắn xuất hiện một nụ cười nhạt.
“Đúng ta thua rồi … “
Ngập ngừng một chút sau đó ánh mắt Cổ Nguyên lại ngập tràn chiến ý, thứ chiến ý làm nên tên tuổi đệ nhất cường giả Cổ Tộc này.
“Kẻ thua không được quyền đưa điều kiện chỉ là ta vẫn muốn xin người mở một con đường sống cho Cổ Tộc tộc nhân.... cũng như Tiêu Tộc năm đó”.
Hồn Thiên Đế chậm rãi nhìn đối thủ cũ của mình, hắn cũng thản nhiên lên tiếng.
“Ngươi cho là có thể sao?”.
Câu trả lời của Hồn Thiên Đế phi thường chính xác, Cổ nguyên cũng không có cách nào trách nổi đối phương, nếu là Cổ Nguyên hắn cũng sẽ làm như thế mà thôi đạo lý thả hổ về rừng Cổ Nguyên vẫn có thể hiểu.
“Thua người không thua trận, hôm nay đánh một trận cuối cùng đi, thà làm ngọc nát không làm ngói lành”.
Tia máu trong mắt Hồn Thiên Đế bắt đầu chuyển động. Rồi đột nhiên bàn tay hắn xuất thủ, chụp thẳng xuống vòng phòng ngự đang che chở cho vô số người bên dưới.
“Cổ Nguyên, từ trước đến nay chỉ có ngươi mới có tư cách làm đối thủ của ta, chỉ có ngươi mới có thể cùng ta sánh vai lâu như vậy, đáng tiếc ta và ngươi không cùng đường”.
“Hôm nay ta sẽ dùng thực lực mạnh nhất thế giới, ta sẽ dùng cái cảnh giới mà ngươi không thể chạm đến đánh bại toàn bộ Cổ Tộc, sau khi ngươi chết linh hồn ngươi sẽ được đặt trong Thiên Mộ.... Cũng như Tiêu Huyền năm đó”.
Thanh âm vừa dứt, mưa máu đang bay đầy trời đột nhiên ngưng tụ lại thành những sợ tơ cực nhỏ như tia chớp xẹt ngang bầu trời.
Tia máu lướt qua không trung, khiến bầu trời bị xé nhỏ thành những sợi tơ đen kịt, không gian nơi ấy như bị cào nát. Cùng lúc đó, lồng phòng ngự do vô số đời Cổ Tộc cường giả cùng nhau xây dựng dưới ánh mắt chúng nhân vô thanh vô tức vỡ toang.
Nhìn sự che chở cuối cùng biến mất, ai nấy đều ngẩn người, mặc kệ cho từng giọt mưa máu rơi đầy thân thể, mùi máu tới nồng sặc, khiến bọn họ dần cảm thấy tử vong đang đuổi sát thân rồi...
- Kết trận...
Cổ Nguyên sầm mặt, thân hình treo trên bầu trời chợt dựng thẳng lên, rồi đột nhiên quát lớn. Cho dù không đánh lại, cũng phải đánh!
Nghe tiếng hét của Cổ Nguyên, liên quân đông nghẹt bên dưới cũng đồng thời gầm lên, tiếng gầm rung trời chuyển đất. Đấu khí trong người họ cuồn cuộn xông ra, thanh thế khiến ngay cả huyết vân đang bao phủ khắp đất trời cũng phải nhường lui đôi ba phần.
“Gương Cổ Đế!”
Cổ Nguyên lơ lửng trong biển đấu khí, thủ ấn không ngừng biến ảo, đấu khí ngưng tụ rồi hóa thành một chiếc gương cổ lão bằng năng lượng to mấy vạn trượng.
Ngưng tụ nhiều như thế đấu khí của cường giả, từ trong chiếc gương cổ nhất thời tạo cho người khác cảm giác hủy diệt đầy kinh hãi trong lòng.
Cổ Nguyên quá hiểu rõ lực lượng của Hồn Thiên Đế lúc này, nhiệm vụ của hắn không phải là đánh bại đối phương, không phải là chút sĩ diện hão của một cường giả thất bại, hắn cần kéo dài trận đấu này càng lâu càng tốt, hắn cần ngăn cản bước tiến của đối phương càng lâu càng tốt bởi vậy vừa ra tay đã thi triển thế công cực mạnh, ngưng tụ tập hợp lực lượng của rất nhiều cường giả, rồi dùng trận pháp để thỉ triển ra công kích kinh khủng như thế.
Phụt!
Chiếc gương năng lượng vừa xuất hiện thì Cổ Nguyên cũng phun ra một ngụm máu. Máu nhập vào trong ánh sáng của chiếc gương, khiến bề ngoài của nó rực rỡ lên những vầng sáng như huỳnh quang.
Vút!
Cổ Nguyên nghiêm mặt, hai tay biến ảo, cuối cùng chỉ thấy chiếc gương ánh sáng rung lên kịch liệt... một cột sáng khổng lồ chừng vài vạn trượng từ trên mặt gương lao vụt ra, nơi luồng sáng lướt qua, không khí cũng bị đánh tan thành chân không.
Cột sáng như xuyên suốt đất trời, toàn bộ Trung Châu dập dềnh trong những làn sóng khí cực lớn mà ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy được.
Dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, Hồn Thiên Đế vẫn hờ hững đứng đó cười trên đóa sen máu. Đôi mắt đỏ au nhìn thẳng vào cột sáng khổng lồ đang lao tới rồi chợt vươn tay ra, khe khẽ điểm nhẹ.
“Huyết Chỉ Phiên Thiên”
Một chỉ tay xuất ra nhẹ nhàng mà như rồng ngâm hổ hống lao thẳng vào cột sáng khiến tia sáng khổng lồ kia mạnh mẽ khựng lại sau đó ngón tay của Hồn Thiên Đế cũng phiêu phiêu chạm nhẹ vào cột sáng.
Bụp!
Ngón tay đâm xuống, không có nửa điểm năng lượng chấn động, thế nhưng cột sáng năng lượng tưởng chừng kinh khủng không gì sánh được kia chỉ nổ bụp một tiếng nhẹ nhàng rồi tan biến thành vô số điểm sáng li ti, rơi lả tả dưới từng ánh mắt ngây ngốc của đám người bên dưới.
“Cổ Nguyên, trận chiến này, ta… là người chiến thắng cuối cùng.”
Hồn Thiên Đế từ trời cao nhìn xuống, nhìn thẳng vào vẻ mặt nhăn nhúm khó coi của Cổ Nguyên, mỉm cười rồi chậm rãi nói.
Mưa máu ùn ùn đổ xuống khắp trời, cả thế gian phảng phất như chìm trong một màu đỏ bầm uất nghẹn.
“Đây là lực lượng của cường giả Đấu Đế sao..?”
Nhìn thế công kinh khủng như vậy, lại bị Hồn Thiên Đế đánh tan một cách đơn giản, dù là đám người Cổ Nguyên thì trong lòng cũng nổi lên một cảm giác bất lực đến cùng cực.
Cổ Nguyên rốt cuộc cũng hiểu hắn cho dù cố gắng đến mấy cũng không cách nào làm bị thương đối phương, Cổ Tộc vô vọng rồi.
Trong giây phút cuối cùng này đột nhiên Cổ Nguyên lại thấy may mắn ít nhất con gái yêu của hắn an toàn, sự lo lắng lúc trước về Huân Nhi hoàn toàn tan biến, con gái yêu của hắn vẫn sống, viên minh châu của Cổ Tộc vẫn sống.
“Tiêu Viêm đúng không, tiểu tử lão phu mới chỉ nhìn thoáng qua ngươi mấy lần còn ngươi cũng chưa từng gặp lão phu, năm đó lão phu có lỗi với Tiêu Tộc nhưng nay cũng chịu quả báo rồi chỉ hy vọng ngươi có thể cho con bé hạnh phúc”.
Tiếng lòng của Cổ Nguyên vang lên, hắn lúc này không còn là cường giả đỉnh cao, hắn không còn là Cổ Tộc tộc trưởng, hắn đơn giản chỉ là một người cha quá đỗi bình thường.
Lúc này Cổ Nguyên thậm chí chuẩn bị ra lệnh tự bạo thì đột ngột toàn thân hắn run lên bởi hắn nghe thấy một âm thanh đáng sợ nhất thế gian, âm thanh Cổ Nguyên mãi mãi không muốn nó xuất hiện lúc này, âm thanh của Cổ Huân Nhi.
“Phụ Thần..... … “.
(Hôm nay chương vẫn còn nhưng mà muộn lắm nhé, các bạn cứ ngủ trước đi rồi sáng mai đọc cũng được xD)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.