Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 491: Thiên đạo hiện thân (cuối)




Hồn Thiên Đế đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hắn có một luồng quang mang tà dị, ánh mắt của hắn lúc này khiến người khác có cảm giác cực kỳ sợ hãi, cực kỳ không an tâm.
Đứng trên bầu trời của Già Nam Học Viện, đứng trên biển dung nham khổng lồ cầm trong tay một bảo hạp phát ra hào quang chói lòa bản thân Hồn Thiên Đế có chút thất thần, hắn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó nhưng lại không có cách nào nhớ ra.
Hồn Thiên Đế lúc này chỉ biết hắn cùng Hồn Tộc cao thủ tiến vào bên trong Đà Xá Cổ Đế Động Phủ, hắn nhìn thấy rất nhiều rất nhiều, hắn đi qua cả Dị Hỏa Quảng Trường, hắn nhìn rõ 22 chiếc cột đá khổng lồ, hắn nhìn thấy từng loại dị hỏa bị phong ấn trong đó có cả hai cột đá dành cho Hư Vô Thôn Viêm cùng Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Sự đáng sợ nhất của Hắc Phượng Hoàng là Nghịch Minh Thuật cùng Mộng Giới, bản thân Vô Song tất nhiên không cách nào so sánh với Mộng Vô Tâm nhưng Vô Song đã không biết bao nhiêu lần dùng thân nhập trận, không biết bao nhiêu lần tiến vào Mộng Giới của đối phương, Mộng Thuật của Vô Song không dám tự xưng là cao siêu nhưng bằng thiên tư của hắn cùng tìm tòi thì cũng hoàn toàn đủ dùng ít nhất trong trường hợp của Hồn Thiên Đế lúc này.
Mộng Giới của Mộng Vô Tâm cực kỳ đáng sợ thậm chí cho dù là đại đế cường giả nhìn thấy hắn cũng e ngại vài phần, có thể nói Mộng Vô Tâm là Á Đế đáng sợ nhất cũng được điều này cho dù Vô Song cũng không thể không thừa nhận, một thân Hắc Phượng Hoàng của hắn chó thể mê hoặc trăm vạn cường giả trong Mộng Giới, có thể khiến kẻ thù thề chết trung thành, có thể khiến cả thiên hạ bán mạng vì hắn, nếu không phải Đại Thiên Thế Giới còn có người đủ mạnh để cản tên điên này lại chỉ sợ Mộng Giới của hắn liền che phủ toàn bộ Đại Thiên Thế Giới.
Hắc Phượng Hoàng mang theo kinh người hắc ám lực lượng, thửu hắc ám lực lượng có thể che phủ tâm trí của người đời thậm chí tạo ra thứ ảo giác chân thực vô cùng, chân thực đến mức người dinh ảo giác tự động biến nó thành một phần ký ức một phần trải nghiệm, Vô Song có thể không mạnh bằng Mộng Vô Tâm nhưng hắn cũng là Hắc Phượng Hoàng, muốn mê hoặc toàn bộ đấu thánh cường giả của Hồn Tộc cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
...............................................................................
Nếu Hồn Thiên Đế lúc này có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ thì ở Táng Thiên Sơn Mạch lại là một hình ảnh hoàn toàn khác.
Suốt ba ngày ba đêm bên trong Táng Thiên Sơn Mạch không khác gì một cái địa ngục cả, âm khí ở đây nặng nề một cách kinh khủng khiếp, thứ âm khí làm người ta rợn cả tóc gáy, âm khí của Táng Thiên Sơn Mạch thậm chí bắt đầu lan ra các vùng lân cận của Trung Châu khiến vô số vùng đất bị đổi thành màu xám chết chóc, khiến rất nhiều Trung Châu tông môn xung quanh đó phải lập tức rời đi.
Tất nhiên việc này cũng không thể nào trách được Phượng Khinh Huyền, giải oán niệm cho vô số oan hồn đã tích tụ suốt mấy ngàn năm sau có thể đơn giản có điều Phượng Khinh Huyền cho dù không phải đỉnh phong trạng thái vẫn có thể làm điều này tương đối tốt, toàn bộ oán niệm ở bên trong Tử Vong Giới cuối cùng cũng được độ hóa thành công, vài tháng nữa bầu không khí cùng mặt đất nơi đây cũng như những khu vực xung quanh sẽ lại một lần nữa trở về nguyên bản.
Phượng Khinh Huyền làm xong tất cả lập tức lùi lại, bộ ngực của nàng có chút phập phồng vì mệt mỏi, thân thể xinh đẹp nhè nhẹ run lên, xoay quanh nàng lúc này là bốn tấm Tử Tịch Chi Môn đã hoàn toàn chuyển từ màu đen sang màu xám, bốn cánh cửa không có oán hồn bên trong liền trở nên nhạt nhòa vô cùng.
Giây phút Phượng Khinh Huyền lùi lại cũng là lúc Tử Vong Giới bị nổ tung, một kinh thiên cự quyền từ bên trong đánh ra, một quyền này thậm chí có thể thông thiên.
Sau ba ngày ba đêm bị nhốt ở Tử Vong Giới rốt cuộc đám người Cổ Nguyên cũng có thể an toàn mà đi ra chỉ là khuôn mặt Cổ Nguyên hắc ám vô cùng, bị nhốt ở một nơi không thể đi ra thậm chí mất luôn cơ hội đột phá đấu đế cảnh giới thứ mà cả đời Cổ Nguyên hướng đến hắn không hóa điên đã là may mắn.
Cổ Nguyên lúc này nộ khí xung thiên có điều trong mắt hắn cũng có một tia nghi hoặc, bản thân Cổ Nguyên căn bản không tin Tử Vong Giới của Hồn Tộc có thể giam giữ hắn trong thời gian lâu như vậy, Cổ Nguyên không phủ nhân Tử Vong Giới rất mạnh thậm chí có thể giết quá nửa Cổ Tộc đại quân nhưng nó không đủ, thứ này căn bản không đủ để nhốt lại đại cao thử như Cổ Nguyên.
Thời gian ở trong Tử Vong Giới của Cổ Nguyên chỉ có ba ngày mà dài như ba trăm năm, so với việc mất vài trăm cường giả từ đấu tôn cảnh giới trở lên và việc đánh mất giấc mộng đấu đế đương nhiên Cổ Nguyên sẽ chọn cái thứ nhất.
Cổ Nguyên lúc này nhìn chằm chằm vào hắc y nhân ở cách đó không xa, hắc y nhân đứng ngay sau Hồn Thiên Đế ngày hôm đó.
Nắm tay Cổ Nguyên nắm chặt lại để những tiếng răng rắc vang lên, khí thế trên người hắn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đáng sợ lúc này Cổ Nguyên tuyệt đối giống một đầu bạo long bất chấp tấp cả.
Cổ Nguyên không nói bất cứ một câu nào, một bước bước ra trọng quyền như trời giáng đánh về phía Phượng Khinh Huyền, trong mắt hắn lúc này Phượng Khinh Huyền chắc chắn phải chết, đúng hơn là Cổ Nguyên cần tìm một thứ gì đó để nổi dận, để phát tiết, hắc y nhân trước mặt hắn là mục tiêu không thể nào tốt hơn.
Phượng Khinh Huyền thấy đối phương ra tay mày đẹp liền nhíu lại, nàng nếu là ba ngày trước cũng không ngại mà đánh cùng Cổ Nguyên một trận nhưng nàng hiện tại thì khác, đấu khí trong người Phượng Khinh Huyền cũng chẳng còn lại bao nhiêu trong khi Cổ Nguyên lại là một đối thủ cực mạnh, một đối thủ có thể đánh một trận sòng phẳng với nàng.
Nếu là khi nàng còn sống đừng nói là một Cổ Nguyên mà mười Cổ Nguyên nàng cũng đập chết nhưng hiện tại trước trọng quyền kia Phượng Khinh Huyền không thể không tránh, gót ngọc khẽ đạp vào hư không, cả người nàng hóa thành một vệt lửa tuyệt đẹp lướt về phía sau nhưng một quyền của Cổ Nguyên rõ ràng không tầm thường, một quyền của hắn mang theo dư lực cực kỳ kinh khủng vẫn đánh thẳng vào lồng ngực Khinh Huyền.
Quyền lực va chạm với lớp áo bên ngoài của nàng cũng lập tức bị ngăn chặn lại bởi một thứ năng lượng thần bí có điều trên khuôn mặt xinh đẹp của Khinh Huyền lúc này nàng cảm thấy thực sự không mấy vui vẻ.
Thân hình Khinh Huyền tiếp tục lướt nhẹ trong hư không trong khi Cổ Nguyên lại càng trực tiếp hơn, tốc độ của hắn như cuồng phong bạo vũ, bàn tay rất nhanh kết những ấn chú kì dị.
“Cổ Tộc – Thiên Diệt Cổ Kích”.
Thiên Diệt Cổ Kích của Cổ Nguyên là một trong Cổ Tộc Tứ Sát Kỹ, một đòn toàn lực này của hắn cho dù Hồn Thiên Đế cũng phải mười phần cẩn thận, đây tuyệt đối là thiên giai hậu kỳ đấu kỹ, sức công phá của nó thừa sức để hủy thiên diệt địa.
Là phật cũng có ba phần tức giận huống gì Khinh Huyền, nàng căn bản không muốn đánh nhưng nếu Cổ Nguyên nhất quyết không buông tha thì Khinh Huyền cũng không ngại, Phượng Tộc nữ đế đâu phải ai muốn lấn thì lấn.
Đôi mày liễu khẽ nhíu lại sau đó cây huyền cầm lại một lần nữa hiện ra trong tay nàng, chiếc đàn huyền cầm xoay tròn trên tay của Khinh Huyền như một tấm khiên chắn, Khinh Huyền không ngờ dùng chính cây đàn của mình ngạnh kháng một kích toàn lực của Cổ Nguyên.
Thiên Diệt Cổ Kích dù mạnh cũng không có cách nào tạo ra dù một vết xước trên huyền cầm của nàng, đừng nói là Cổ Nguyên mà cây huyền cầm này chỉ sợ đấu đế cường giả cũng vô pháp đánh gãy, một cây huyền cầm được làm từ gỗ của Bồ Đề Cổ Thụ sao có thể tầm thường.
Mạnh mẽ ngăn chặn một kích của Cổ Nguyên nhưng dư uy của nó thì không đơn giản như vậy, thân ảnh Khinh Huyền liên tục bị cây kích khổng lồ kia đẩy lùi lại thậm chí áp lực của nó còn làm Khinh Huyền cảm thấy ngực của mình nhức nhối vô cùng, nói về kình lực bản thân Cổ Tộc thực sự phi thường mạnh mẽ.
Không thể mãi bị đẩy lùi như vậy, hai mắt Khinh Huyền lập tức nhắm lại, sau đó một luồng linh hồn lực mạnh mẽ bao trùm lấy nàng, một luồng linh hồn lực làm Cổ Nguyên cũng phải mang theo vài phần bất ngờ.
“Đế phẩm linh hồn?, như vậy ngươi càng phải chết”.
Khinh Huyền căn bản không quan tâm Cổ Nguyên nói nhảm, dây đàn huyền cầm của nàng tự động rung lên sau đó từ cây cổ cầm từng vòng bán nguyệt năng lượng khổng lồ màu vàng bắn ra, dây đàn liên tục rung động đồng nghĩa với vô số vòng năng lượng thể cắt thẳng vào cổ kích hư ảo, lực sát thương của Khinh Huyền cực kỳ mạnh mẽ không ngờ nàng trực tiếp cắt đấu kỹ nổ tung trên không trung.
Thoát ra được một đòn của Cổ Nguyên nhưng không thoát khỏi Cổ Nguyên truy đuổi, ngay khi Thiên Diệt Cổ Kích bị đánh nát là lúc Cổ Nguyên hiện thân ra ngay bên cạnh Khinh Huyền, trên tay hắn phủ một lớp ánh sáng màu vàng, nếu nhìn kỹ có thể thấy hai cái bao tay mang ánh sáng chói lòa đầy mạnh mẽ.
“Cổ Tộc – Thiên Uy Cổ Quyền”.
Một đấm này phải nói là cực kỳ mạnh mẽ, Thiên Uy Cổ Quyền được coi là luyện thể đấu kỹ mạnh nhất của Cổ Tộc, một quyền này đủ để đánh cho bát tinh đấu thánh cường giả đến cả xác cũng không còn.
Quyền này của Cổ Nguyên thực sự rất mạnh nhưng khi đánh vào cơ thể Khinh Huyền lại tiếp tục bị một lớp năng lượng thể thần bí ngăn chặn lại nhưng quyền này cũng đủ hất bay thân thể mảnh mai của Khinh Huyền ra ngoài, một quyền này thậm chí làm khóe miệng nào rỉ máu.
Thân hình Phượng Khinh Huyền một lần nữa bị đánh bay đi có điều lần này khuôn mặt nàng thực sự tối lại, trong mắt lóe lên một tia sát khí, Khinh Huyền thực sự nổi sát cơ với Cổ Nguyên chỉ là ngoài sát cơ ra Khinh Huyền còn thực sự lo lắng, bộ áo trên người nàng mặc không ngờ lại bị Cổ Nguyên đánh rách một lỗ.
Phượng Khinh Huyền chắc chắn không sợ Cổ Nguyên thậm chí cả Cổ Tộc cùng lên nàng cũng dám đánh, đặc điểm mạnh nhất của Phượng Hoàng Tộc chính là khó chết, nàng vốn không muốn đánh với Cổ Nguyên trận đấu này chỉ bởi lúc này Khinh Huyền căn bản không dám đánh cùng cường giả đấu thánh đỉnh phong.
Phượng Khinh Huyền hiện nay chẳng còn bao nhiêu đấu khí, nàng chắc chắn không phải là đối thủ củ Cổ Nguyên nếu không chịu biến về bản thể, chỉ có biến về bản thể nàng mới có thể mạnh mẽ đánh cùng Cổ Nguyên một trận có điều nếu khí tức của nàng lộ ra thì Thiên Đạo tuyệt đối không tha cho nàng.
Lúc này Phượng Khinh Huyền quả thật không ổn đến cực điểm, nàng thực sự có thể cảm thấy trên thiên không một luồng kinh khủng áp lực đang tích tụ, cái cảm giác này nàng hiểu hơn ai hết, cái cảm giác năm xưa nàng nhìn Thiên cùng Thiên Đạo đánh một trận, cảm giác run rẩy mà đầy bất lực.
Phượng Khinh Huyền giờ này cho dù có hận Cổ Nguyên đến mấy cũng không dám quay lại đánh cùng đối phương một trận, trong con mắt kinh ngạc của Cổ Nguyên thì đôi cánh phượng hoàng của Khinh Huyền lập tức hiện ra, đôi cánh của nàng rất đẹp, đôi cánh mang theo hai màu tím và đỏ, một đôi cánh cực kì đặc biệt.
Đôi cánh của nàng che đậy cả thiên không, đốt cháy toàn bộ bầu trời, không biết bao nhiêu năm rồi nàng không gọi ra đôi cánh này, bao nhiêu năm rồi nàng không quay lại bản thể, đôi cánh mạnh mẽ vỗ lên một lần lập tức hai luồng kinh thiên hỏa diễm lao thẳng về phía Cổ Nguyên.
Hỏa diễm của Khinh Huyền phi thường đặc biệt, nó vừa mang theo sắc đỏ của lửa lại phảng phất tồn tại ánh tím của lôi, thứ năng lượng màu tím kia không ngờ lại như những sợi xích khổng lồ khóa chặt lấy Cổ Nguyên sau đó là hòa diễm kinh khủng nuốt chửng hắn vào bên trong biển lửa, tất nhiên Khinh Huyền không thể nào đánh chết Cổ Nguyên trong một cái vỗ cánh, nàng cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này, đôi cánh phượng một lần nữa rung lên, dùng hết tốc độ lao thẳng về phía lăng mộ.
Khinh Huyền thực sự cảm thấy rất đen đủi, nếu là nàng lúc trước sao có thể bị Cổ Nguyên đánh trúng nhưng lúc này nàng cũng không còn suy nghĩ hơn thua với đối phương, nàng nhất định phải chạy về lăng mộ của mình, Thiên Đạo xuất hiện rất chậm rãi nhưng một khi nó hiện hình hoàn toàn thì nàng căn bản không thể bỏ trốn, nàng liền phải chết ở đây.
Khinh Huyền không sợ chết, nàng đã chết từ không biết bao nhiêu năm, cho dù hiện nay có bị đánh chết nàng tất nhiên cũng không sợ hãi chỉ là nàng muốn nhìn thấy một con thập giai thần thú, nàng muốn trước khi chết ít nhất có thể thấy Vô Song thành công.
Khinh Huyền rất mạnh, nếu không tính Vô Song cùng Họa Thần thì nàng liền là người mạnh nhất đại lục này nhưng mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào là đối thủ của Thiên Đạo.
Rốt cuộc trên bầu trời tách ra làm hai phần, con mắt khổng lồ kia lại một lần nữa hiện thân, chỉ một con mắt duy nhất nhưng lại khiến Khinh Huyền như chết lặng, nàng di chuyển cực nhanh nhưng nhanh sao bằng Thiên Đạo?, nàng làm sao trốn thoát khỏi Thiên Đạo?.
Khinh Huyền thực sự tuyệt vọng nhưng nếu đã không thể nào trốn được nàng ít nhất cũng muốn đánh cùng nó một trận, ngày đó nàng chỉ có thể run rẩy sợ hãi nhìn nó cùng Thiên đánh một trận lúc này nếu bắt buộc phải chết nàng cũng muốn chết một cái chết đúng với thân phận mình, Phượng Tộc Nữ Đế.
Con mắt kia cực độ vo tình, từ bên trong con mắt đó chỉ có thể cảm nhận được sự hủy diệt, trước Thiên Đạo toàn bộ mọi vật chỉ là kiến hôi, cho dù Phượng Khinh Huyền cũng vậy, khi ánh mắt đó mở ra toàn bộ cũng là lúc toàn bộ Đấu Khí Đại Lục đều phải run rẩy, thứ sức mạnh thiên hạ này không ai ngăn cản nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.