Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 487: Thiên đạo hiện thân (2)




..........
Nghịch Thiên Tà Đế năm đó coi trời bằng vung không chỗ cỗ kỵ nhưng kết cục của hắn vẫn như vậy, hắn không có cách nào vượt qua được Ma Đế cuối cùng chỉ có thể thất bại mà lui xuống, bản thân Vô Song lúc này đứng ở Thiên Mộ đã là minh chứng tốt nhất cho cuộc chiến năm đó.
Trong kí ức của Thiên rất mơ hồ, có một đoạn kí ức cuối cùng bị kẻ khác dùng vô thượng thủ đoạn che đi, ký ức kể từ lúc Vô Song hắn được Tố Ngôn mang đi dưới cái tên Niệm cho đến lúc Nghịch Thiên Tà Đế ngã xuống, không cần nói cũng biết kẻ nào rat ay che đậy kí ức của Thiên.
Thiên là cường giả bước thứ ba đỉnh phong, bản thân hắn còn mang theo Phượng Tổ huyết mạch được thế nhân xưng tụng là Yêu Tộc Chí Tôn nhưng vẫn bị kẻ khác dùng một tay che mắt, kẻ ra tay không phải là Ma Đế thì còn có thể là ai?.
Ma Đế thân là bá chủ Đại Thiên Thế Giới chỉ cần hắn muốn một tay có thể diệt đi Thiên nhưng hắn vẫn không làm, hắn vẫn thả cho Thiên một con đường sống, hắn vẫn mặc kệ Thiên giúp Vô Song làm lại một lần nữa, Ma Đế từ đầu chí cuối không tin Vô Song có thể thoát khỏi tay hắn, từ đầu đến cuối Ma Đế không tin có kẻ thoát ra khỏi bàn cờ của mình.
Vô Song chắc chắn phải quay về Ma Giới, bất kể hắn có chạy xa bao nhiêu, bất kể hắn mang theo năng lực gì cũng bất kể hắn sống lại bao nhiêu thế đích đến cuối cùng của hắn vẫn là Ma Giới, ở Ma Giới cất dấu mảnh ký ức cuối cùng của Vô Song, ở đó cũng là nơi Tố Ngôn đang đợi hắn.
Vân Vũ Vô Song năm xưa có hai đại phân thân mang danh Thiên – Địa, nếu Thiên là Yêu Tộc Chí Tôn thì Địa cũng có một cái danh hiệu kinh khủng không kém, Địa lúc này là Ma Giới Đệ Nhất Ma Tổ.
Địa cũng giống như Niệm Diệt Sinh lúc trước, hắn hoàn toàn tồn tại bởi một ý niệm của Ma Đế, Vô Song hắn bắt buộc phải quay về Ma Giới gặp Địa, chỉ cần hắn dám quay lại thì Ma Đế liền có mười thành tự tin có thể một lần nữa bố cục lại Vô Song từ đầu, đây là thực lực của cường giả bước thứ tư, một tấm lưới trời mà Vô Song không cách nào thoát ra.
Vô Song biết hắn chắc chắn phải trở về, cho dù thế nào hắn cũng không thể trốn chạy khỏi định mệnh, hắn còn phải quay lại Ma Giới, đoạt lại phân thân đoạt lại ký ức bị phong ấn của hắn và quan trọng nhất đoạt lại Tố Ngôn có điều nếu muốn trở về Vô Song chắc chắn phải mạnh hơn năm đó.
Hắn không biết năm đó mình mạnh đến mức nào nhưng khi ôm Họa Thần trong ngực thì Vô Song nhận ra hắn còn một việc phải làm, một người nhất định phải giết trước Ma Đế, ngày hắn trở về mục tiêu đầu tiên nhất định phải san bằng Mộng Giới, nhất định phải giải quyết toàn bộ nhân quả với Mộng Đế.
Quay lại thực tại lúc này tại Đà Xá Cổ Đế động phủ một mình Vô Song đang đối mặt với toàn bộ Hồn Tộc cao thủ có điều ánh mắt của hắn thản nhiên vô cùng, từ khi Vô Song hắn bước chân ra khỏi Thiên Mộ thì nhân vật như Hồn Thiên Đế đã không còn lọt vào mắt hắn.
Trái ngược với Vô Song thì ánh mắt của Hồn Thiên Đế mang theo một tia sát khí, hắn không cách nào tưởng tượng được Vô Song lại ở đây, một nơi vốn chỉ được phép thuộc về hắn, một nơi hắn đã phải dùng công sức cả đời để tìm ra.
Hồn Thiên Đế hiện tại không còn quan tâm bên cạnh Vô Song có bao nhiêu người cũng chẳng bận tâm đến Vô Song có mục đích gì, hắn chỉ cần biết Vô Song phải chết, hắn chỉ cần biết Vô Song kẻ này có thể chạm được đến bí mật đấu đế, có thể cạnh tranh con đường đột phá đấu đế của hắn, tội này liền đáng chết ngàn lần vạn lần.
Bên cạnh Hồn Thiên Đế lúc này có đến hơn 30 đấu thánh cường giả, vì một cái Đà Xá Cổ Đế động phủ Hồn Thiên Đế có thể coi là vắt kiệt sức lực, có thể coi là bất chấp tất cả, hắn sao có thể cho phép Vô Song cướp công.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại đến, muốn chết”.
Không cần Hồn Thiên Đế ra lạnh cường giả của Hồn Tộc cũng lao thẳng đến chỗ Vô Song, cho dù bọn họ không ai nhìn ra được thực lực của Vô Song nhưng bọn họ cũng không hề quan tâm, trong mắt bọn họ cực hạn của thế giới này liền là Hồn Thiên Đế, có Hồn Thiên Đế sau lưng căn bản không có gì để sợ hãi.
Vô Song nhìn đám người đang lao đến liền khẽ thở dài, hắn từ Thiên Mộ liền chạy thẳng đến Già Nam Học Viện, chính bản thân Vô Song còn tưởng mình đến muộn, hắn liền lao thẳng xuống dung nham nóng chảy để tìm kiếm Đà Xá Cổ Đế động phủ, bản thân Vô Song có chút không ngờ là mình lại đến quá sớm, hắn vừa chạm được đến cánh cổng động phủ cũng là lúc Hồn Thiên Đế gọi nó lên.
Nhìn vào đám cường giả Hồn Tộc đang lao tới bản thân Vô Song thực sự có chút khinh thường, nếu là Vô Song trước đây sẽ phải e dè vài phần hoặc ít ra cũng nói nhảm vài câu nhưng Vô Song hiện nay thì khác, hắn chỉ đưa ra duy nhất một ngón tay, khóe miệng cong lên.
“Áp”.
Một chữ từ miệng hắn phát ra không ngờ lại có thể khiến toàn bộ không gian ngưng lại, một luồng kinh thiên khí thế từ trên trời ép thẳng xuống phía dưới, ép thẳng xuống toàn bộ đấu thánh cường giả, một thứ năng lực kinh khủng làm hơn ba mươi cường giả của Hồn Tộc thổ huyết giữa không trung, cả người như bị búa tạ đánh thẳng từ trên trời xuống, thân hình bắn thẳng về phía dung nham nóng chảy.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, cảnh vật như chết lặng, lúc này chỉ còn một Hồn Thiên Đế miệng cười cứng đờ, bàn tay nắm lấy Đà Xá Cổ Đế Ngọc không biết phải làm gì cùng một Vô Song đang lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không mang theo bất cứ một tia cảm xúc nào.
“Thiên đường là con khỉ gì?, địa ngục là cái đinh gì?, nơi nào ta chẳng đến được”.
Dứt lời Vô Song bước ra một bước, một bước duy nhất hắn liền xuất hiện trước mặt Hồn Thiên Đế, một Hồn Thiên Đế lúc này như chết lặng, một Hồn Thiên Đế còn chưa kịp hiểu việc gì xảy ra.
Mắt trái của Vô Song đột nhiên lóe lên một tia sáng màu đen, tia sáng bắn thẳng vào trong mi tâm Hồn Thiên Đế làm cả cơ thể hắn co giật liên hồi, hai mắt lập tức trắng rã.
Vô Song sau khi ra tay mới thản nhiên gật đầu lùi lại, hắn tất nhiên lúc này còn chưa muốn giết Hồn Thiên Đế, một kẻ như Hồn Thiên Đế chết đi thực sự có chút đáng tiếc, Vô Song lúc trước chưa đủ năng lực cũng như hiểu biết để thực hiện một số việc nhưng hắn hiện nay khác xưa nhiều rồi.
Sau khi giải quyết Hồn Thiên Đế khiến toàn thân hắn đứng lặng trên không trung bản thân Vô Song liền thong thả đoạt lấy Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay hắn, đúng lúc này dưới hồ dung nham đấu thánh của Hồn Tộc cũng bay lên, ánh mắt tất cả đầy kinh sợ nhìn Vô Song.
Vô Song hắn cũng không tin chỉ cần rơi xuống dòng dung nham bên dưới đám đấu thánh này sẽ không lên được, dù sao dung nham này có thể dọa được người thường chứ sao có thể gây sát thương với đấu thánh cường giả.
Tất nhiên Vô Song có thể dễ dàng khóa chặt Hồn Thiên Đế thì lại càng dễ dàng khóa chặt đám người này, ánh mắt hắn lại lóe lên lập tức đình trụ toàn bộ cường giả trên không trung, không khí xung quanh Già Nam Học Viện cực kỳ quỷ dị, cảnh tượng hơn ba mươi đấu thánh cường giả đứng chết lặng trên không trung có thể khiến không ít người lạnh sống lưng.
Thế giới này quả thực bị thiên đạo giới hạn rất nhiều, ít nhất thân phận của Vô Song vẫn cứ là một thành viên của Đấu Khí Đại Lục bởi hắn trọng sinh đến đây, hắn sống lại ở đây nên dù muốn hay không hắn vẫn bị Thiên Đạo kiềm chế, đấu khí trong người hắn mãi mãi chỉ dừng lại ở đấu thánh đỉnh phong lục trọng thiên kiếp, đến cả Vô Song cũng không biết toàn lực hắn mạnh đến đâu nữa.
Tất nhiên lượng đấu khí vẫn vậy nhưng hiện tại cho dù chấp Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế liên thủ cũng không có cách nào đụng được vào người Vô Song, hắn nắm giữ Đại Địa Thần Cách loại năng lực được mệnh danh là Thần Sức Mạnh của Nguyên Tố Thế Giới, vừa rồi chỉ một thức thần thông của Đại Địa Thần Cách cũng đủ ép cho ba mươi cường giả Hồn Tộc thổ huyết đủ thấy mạnh đến mức nào.
Tiếp theo phải nói đến Hắc Phượng Hoàng, sau khi hấp thu linh hồn lực của Thiên cho dù chỉ là linh hồn suy yếu đến cùng cực cũng đủ vượt qua sự thừa nhận của thế giới này, bằng vào linh hồn lực muốn dùng ảo thuật khống chế đám người Hồn Thiên Đế căn bản là thừa sức.
Công việc tiếp theo của hắn phi thường đơn giản, bằng vào Đà Xá Cổ Đế Ngọc tiến vào Đà Xá Động Phủ, nơi này hiện nay căn bản không có bất cứ thứ gì ngăn cản nổi hắn.
Nắm trong tay Đà Xá Cổ Đế Ngọc hắn có thể dễ dàng mệnh lệnh cho cánh cửa khổng lồ mang theo khí tức đấu đế kia mở ra chỉ có điều đúng lúc này biển nham thạch đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện vạn trượng sóng lãng, ngay sau đó một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên khắp phiến thiên địa
Tại lúc tiếng hống như từ viễn cổ vọng ra, Vô Song chỉ có thể cười khổ.
“Ha ha ha, bổn hoàng rốt cục lại nhìn thấy ánh mặt trời rồi!”
Vạn trượng nham thạch bên dưới chợt phóng lên cao, ngay sao đó một đạo khí tức khủng bố làm cho thiên địa biến sắc cũng từ trong nham thạch bạo dũng mà ra…
Vô Song tất nhiên biết người này, đệ nhất cao thủ của yêu tộc trong quá khứ đồng thời cũng là phụ thân của Tử Nghiên, khí tức của lão long hoàng thực sự rất mạnh ít nhất không thua gì đám người Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên có điều khí thế bực này mà muốn dọa Vô Song thì lại có chút buồn cười.....
Sóng nham thạch sau khi phóng lên cũng là ầm ầm đổ sập xuống lọt vào biển nham thạch nóng chảy bên dưới tạo thành một con sóng khổng lồ, đem ngọn sơn phong chỗ xa kia bao phủ xuống.
Theo con sóng khổng lồ đó hạ xuống, bên trong biển nham thạch, một sinh vật cự đại hiện lên, chỉ thấy thân thể nó được bao quanh bởi vô số lân phiến to lớn. Tuy chỉ mới là một đoạn thân thể nhưng thể tích nó đã cực kì khổng lồ, có điều khi nó nhìn thấy khung cảnh xung quanh lại triệt để chết lặng.
Lão Long Hoàng sống vô số năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy cảnh hơn ba mươi đấu thánh cường giả đứng lặng trên không trung, vẻ mặt kẻ nào cũng muôn màu muôn vẻ, kẻ thì khóc kẻ thì cười kẻ thì tự độc thoại một mình, nhìn y hệt một lũ điên được tập trung lại.
Cảnh tượng đầu tiếp theo mà ông ta nhìn thấy là Vô Song, một kẻ không có chút khí tức nào đang nắm lấy Đà Xá Cổ Đế Ngọc thản nhiên nhìn mình, không khí lúc này làm lão long hoàng cũng có chút lạnh sống lưng.
“Không nghĩ tới thật sự có người tập hợp đủ Đà Xá Cổ Đế ngọc để triệu hồi ra cái Cổ Đế động phủ chết tiệt này a!”
“Tiểu tử không tệ, ngươi…..”.
Đáng tiếc lão long hoàng cũng không có cơ hội nói tiếp, thân thể khổng lồ của nó bỗng lom lại một đoạn không khác gì cửa hang động, chẳng biết từ lúc nào Vô Song đã đấm ra một quyền.
Một quyền duy nhất của Vô Song khiến lão long hoàng như tắc thở, khuôn mặt tái mét sau đó đổ gục xuống bất tỉnh nhân sự, căn bản không có cơ hội nói hết câu.
Vô Song nhìn lão long hoàng đầy bất đắc dĩ có điều hắn cũng không muốn ở lại nói nhảm nhiều với vị cường giả này, sau khi ông ta ngất đi thân thể liền hóa thành một trung niên nhân điều này cũng vừa vặn giúp Vô Song giải quyết rất nhiều phiền phức.
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.