.............
Đêm hôm đó là một đêm phi thường đặc biệt, bầu trời đêm cao vời vợi cùng từng cơn gió rét thét gào, gió lạnh như những vết dao cắt lên cơ thể đã không có chỗ nào hoàn hảo, trên cơ thể của Niệm chỉ toàn vết thương, đáng buồn cười là trong đó có vô số vết thương do chính người Ma Tộc tạo ra, trên người hắn là vô số vết dao thậm chí là xăm cả chữ, những hàng chữ đại diện cho sự nhục nhã do chính Ma Tộc khắc lên.
Trong màn đêm yên tĩnh Niệm dựa lưng vào một bức tường đổ nát nơi Ma Đế cấp cho hắn làm ‘nhà’, ánh mắt vô hồn ngước nhìn lên thiên không, nơi đó có một nữ tử cũng đang nhìn hắn, khuôn mặt của nàng trong đêm tối mơ mơ hồ hồ căn bản không thể nào nhìn rõ nhưng bóng hình đó lần đầu tiên lại làm cho Niệm có cảm xúc, bóng hình đó lần đầu tiên làm Niệm có cảm giác của sự đau đớn, không phải đau đớn về những vết thương trong cơ thể mà là vì nàng, một thứ cảm xúc rất mơ hồ nhưng nó rõ ràng tồn tại.
Nàng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hắn có thể cảm nhận được hai hàng nước mắt của nàng lăn dài trên má, hắn có thể cảm nhận được cơ thể kia đang run lên từng đợt, lần đầu tiên trong suốt 5 năm ở tại Ma Giới của mình Niệm mới khẽ đưa tay lên, bàn tay tàn tạ đầy run rẩy, hắn không rõ tại sao hắn lại làm vậy nhưng hắn thực sự muốn nắm lấy nàng, hắn thực sự muốn lau đi hàng nước mắt trên khóe mi kia.
Niệm sống vốn không có mục tiêu, không có cảm xúc, không nó nơi để đến cũng chẳng có nơi để quay đầu, đối với hắn mục đích tồn tại cũng không có thì sao hắn phải phản kháng?, sao hắn phải lên tiếng?, hắn không phải là người chết nhưng còn tệ hơn một kẻ đã chết.
Một phế nhân, một kẻ vô dụng, đối với hắn cho dù thế nào hắn cũng chấp nhận, đến cả suy nghĩ bình thường hắn còn không có nhưng ngày hôm nay lần đầu tiên hắn có cảm xúc, lần đầu tiên hắn muốn chiếm hữu một cái gì đó hoặc ít nhất chỉ là hắn không muốn nàng khóc.
Những vết thương trên người không đáng là gì, những vết thương trên người không làm hắn đau đớn nhưng hai hàng nước mắt kia thì khác, hắn không biết nàng là ai cũng không cách nào nhìn rõ khuôn mặt nàng nhưng lần đầu tiên Niệm có cảm giác thân thể mình run lên, hắn khẽ đưa tay ra, cánh tay mệt mỏi mà vô lực nhưng không hiểu tại sao Niệm lần đầu tiên có một suy nghĩ,chỉ cần nàng để hắn nắm lấy thì có chết hắn cũng tuyệt đối không buông tay, một thứ suy nghĩ căn bản không thuộc về khôi lổi hình người như Niệm.
Nàng im lặng đứng trước mặt hắn, bàn tay che miệng cùng hàng nước mắt tuôn rơi, nàng không cam tâm, nàng thực sự không cam tâm để kẻ khác muốn làm gì thì làm, muốn tính kế gì thì tính nhưng nàng không bỏ hắn được, nàng không mặc hắn được, năm năm ở đây của hắn là địa ngục nhưng năm năm của nàng từ khi hắn đến đây cũng là địa ngục.
Trong không gian tĩnh lặng chẳng biết từ bao giờ một tiếng vỗ tay vang lên, một thân ảnh nhẹ nhàng đạp không mà đến mang theo khí thế đế vương, mang theo thứ sức mạnh thiên hạ này không ai cản được, vẫn là thân thể nhỏ bé đấy, vẫn là nước da trắng như bạch ngọc, vẫn là ánh mắt hồn nhiên, Ma Đế căn bản không có chút nào thay đổi.
“Lợi hại lợi hại, cho dù uống Mạnh Bà Thang nhưng nàng vẫn có thể làm hắn có cảm xúc, lợi hại lợi hại không hổ là Đế Hậu của ta chỉ là hình như lần này ta lại thắng rồi, nàng sẽ làm gì đây?, chấp nhận nhìn hắn thế này?, tự tay hủy diệt hắn hay chấp nhận đi theo con đường do ta vẽ ra?”.
Tố Ngôn lặng im không đáp, trong ánh mắt nàng chỉ có Niệm, nàng thực sự không cam tâm nhưng nàng có thể làm gì?, để hắn như thế này nàng làm không nổi, nếu nàng làm được ngày hôm nay đã không phải đích thân đến đây, bảo nàng tự tay giết hắn nàng quả thực có thể làm được, lúc này giải thoát cho hắn còn tốt hơn để hắn cứ sống như vậy chỉ là nàng biết nàng giết hắn bao nhiêu lần Ma Đế cũng giúp hắn sống lại, ở trước mặt kẻ kia nàng không cách nào ra tay nổi.
Kẻ trước mặt nàng rốt cuộc là ai?, là Đệ Nhất Ma Tổ - Niệm Diệt Sinh của Ma Giới hay chủ nhân đầu tiên của nàng Vĩnh Hằng Quốc Độ - Vân Vũ Vô Song?.
Nàng gặp hắn, nàng ở bên hắn căn bản do Ma Đế sắp xếp nhưng liệu nàng có thể vỗ ngực tự tin mà nói quãng thời gian kia dễ dàng xóa bỏ?, Niệm Diệt Sinh cũng được mà Vân Vũ Vô Song cũng thế, cho dù thế nào cũng chỉ là quân cờ của Ma Đế mà thôi nhưng Tố Ngôn biết chắc chắn một điều, tình cảm của kẻ kia đối với mình là thật, vô số năm tháng, vô số kỷ niệm, những ký ức đẹp nhất đời nàng căn bản không thể là giả.
Vào cái ngày cả hai cùng trọng sinh, cả hai cùng sinh ra trong một cái thôn vô danh, ai ai cũng gọi hắn là đầu đất nhưng nàng thì không, đối với nàng hắn thực sự rất soái, hắn là nam nhân ưa nhìn nhất thiên hạ, loại nam nhân có thể làm nàng tin tưởng, nam nhân duy nhất có thể làm nàng cười.
Tố Ngôn năm đó khi vừa sinh ra đã là bước thứ ba cường giả, nàng căn bản không phải tu luyện lại từ đầu, nàng khi sinh ra chỉ sợ không yếu hơn Kiếm Tổ của Tây Thiên Kiếm Giới là bao nhưng cho dù mạnh mẽ thế nào đi nữa nàng cũng không thoát khỏi định mệnh, không thoát khỏi bàn tay của Ma Đế, càng quan trọng hơn nàng không xóa đi được thứ tình cảm của mình.
Người đời thường nói tu đạo là vô tình, kẻ càng mạnh mẽ thì càng phải vong tình nhưng vong tình xong con người còn là cái gì?, đi đến cuối cùng mà chỉ có một mình thì đi để làm gì?. Tố Ngôn nàng không phải là người, nàng chỉ là một thanh kiếm nhưng kiếm cũng có tình, thứ tình cảm đó sao có thể xóa nhòa?.
Chưa có một ngày nào nàng rời khỏi Vân Vũ Vô Song, dù bằng cách này hay cách khác nàng đều dõi mắt theo hắn, nàng chỉ có thể lùi một bước để quan sát hắn từ phía sau, căn cốt tu luyện của hắn cũng chính là nàng tự tay phá hủy, hắn trở thành phế vật là một tay nàng gây lên nhưng nàng quyết không để cho hắn tu đạo, quyết không thể để cho hắn đi theo con đường mà Ma Đế tạo sẵn chỉ là nàng rốt cuộc vẫn thất bại cũng chỉ vì một chữ tình.
Nàng vì hắn làm rất rất nhiều việc mà hắn không biết nhưng những việc hắn làm vì nàng bản thân nàng lại nhìn rõ mồn một, không có tư chất tu luyện thì sao?, căn cốt bị huỷ thì sao?, nàng một đi không trở lại thì sao?, hắn vẫn từng bước đi theo nàng, cho dù hắn là phàm nhân thì sao?, kết quả cũng không bao giờ thay đổi, hắn đời đời kiếp kiếp cũng không buông tha nàng.
Ngày hôm đó trên đỉnh Thiên Nhai là lần đầu tiên nàng khóc, một chưởng đánh hắn nàng còn đau gấp bội, có ai biết một Băng Tiên Tử lạnh lùng cao cao tại thượng ngày hôm đó đau đớn thế nào?, có ai biết Băng Tiên Tử lạnh lùng không phải vì cao cao tại thượng cũng không phải vì không nhiễm khói bụi nhân gian mà vì trái tim nàng đã có chủ?, nàng chỉ cười vì một người, nàng chỉ khóc vì một người.
Quãng thời gian đẹp nhất của Tố Ngôn chính là những năm tháng ở bên chăm sóc hắn, hắn luôn mắng mỏ nàng, luôn ghét bỏ nàng nhưng nàng sao có thể trách hắn, hắn vì nàng, vì một thân phận khác của nàng mà đã bỏ ra quá nhiều quá nhiều.
Khi bị Hóa Thần đánh một chưởng nàng liền mỉm cười, ngày hôm đó giây phút đó nàng thực sự hy vọng có thể cắt đứt mọi quan hệ với hắn, ngày hôm đó nàng thực sự hy vọng có thể xóa tan đi hình bóng Tố Ngôn xinh đẹp kia để thay vào đó là một Tố Ngôn đã chết, nàng muốn chôn đi thứ tình cảm trong chính trái tim của mình, ngày hôm đó nàng cười một nụ cười tuyệt mỹ, nụ cười từ tận đáy lòng.
Từng giây từng giây đi qua, trái tim của Tố Ngôn càng ngày càng đau đớn, nàng không rõ cả nàng với hắn rốt cuộc đóng vai trò gì trong kế hoạch của Ma Đế nhưng nàng biết chắc chắn một điều khi cả hai đi đến cuối còn đường, khi cả hai hoàn thành vai trò của mình tuyệt đối sẽ bị gạt bỏ hoặc thậm chí là những thứ càng đáng sợ hơn nhưng nàng không chọn không được, đêm hôm đó Tố Ngôn chỉ có thể nhẹ nhàng quay đầu lại, bước chân của nàng như nặng hơn, ngày hôm đó Đế Hậu khác gì nữ nhân bình thường?.... mệt mỏi yếu đuối và vô lực.
Ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Niệm nói chuyện, một âm thanh có chút khô khan, có chút ngập ngừng vang lên từ khóa miệng hắn, có những thứ Mạnh Bà Thang căn bản không xóa đi được.
Niệm muốn nắm giữ hình bóng kia nhưng hắn không thể, nàng lại bước đi như ngày hôm đó để lại khoảng trống vô bờ trong trái tim hắn, một trái tim vốn trống rỗng.
“Đừng.... Khóc”.
Niệm không biết nàng là ai, ký ức về nàng trong lòng hắn hoàn toàn bị xóa đi nhưng hắn không thích nàng khóc, nhìn thấy những giọt nước mắt đó khiến hắn còn khó chịu hơn cái cuộc sống chết tiệt này.
Đêm hôm đó là một đêm đặc biệt chỉ có ba người chứng kiến, đêm hôm đó là một đêm đặc biệt bởi Ma Tộc từ sau hôm nay lại có một vị Đệ Nhất Ma Tổ.