Trận chiến tranh dành thiên hạ tất nhiên không hề đơn giản, Cổ Tộc cùng Hồn Tộc một lần xuất động toàn bộ thì phải nói là cả đại lục rung chuyển, bất cứ tông môn nào bất kể thế lực nào cũng dều phải ngoan ngoãn nằm xuống yên lặng theo dõi hai tộc này xưng hùng.
Ai cũng nói Đan Tháp cùng Quyền Lực Bang là hai thế lực mạnh nhất Trung Châu, Quyền Lực Bang đã quyết định toàn bộ rời khỏi thế giới này tự tạo không gian riêng đứng xa thế cuộc còn về phần Đan Tháp đến một hành động nhỏ cũng không có, chỉ cần nơi nào có dấu hiệu cường giả của hai tộc đi ra thì Đan Tháp đệ tử trực tiếp tự động tránh đường.
Đan Tháp là đại cự đầu của Trung Châu còn hành động như vậy thì có thể hiểu tất cả các tông môn khác thế nào, hoảng sợ có mà rung động cũng có, toàn bộ khối đại lục này bị một luồng vô hình áp lực đè lên, thứ áp lực của tham vọng đấu đế, của tham vọng kéo dài suốt vài ngàn năm.
Cổ Nguyên lần này có thể nói là dốc toàn bộ sức lực không giữ lại chút nào, đứng đầu của đội ngũ Cổ Tộc đương nhiên là Cổ Nguyên, cửu tinh đấu thánh đỉnh phong lục trọng thiên kiếp cường giả, nói Cổ Nguyên là cường giả mạnh nhất có thể ra tay lúc này trên đại lục cũng không hề sai ít nhất theo con mắt của Vô Song thì Hồn Thiên Đế nếu cường công với Cổ Nguyên vẫn còn kém một chút.
Tất nhiên Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế quyết đấu với nhau là không thể ngăn cản, hai vị đại nhân vật này lại càng không phải là người quyết định chiến cuộc chỉ bởi không ai trong hai ngày có thể đánh bại đối phương trong thời gian ngắn, ưu thế sức mạnh của Cổ Nguyên chỉ có thể sử dụng trong cuộc chiến ít nhất là vài tháng trời không ngừng nghỉ, căn bản mà nói cả Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên không ai làm được gì ai.
Cuộc chiến tranh dành bốn mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc rốt cuộc vẫn phải nhờ vào thực lực bên dưới của cường giả hai bên trong đó không thể không kể đến Hắc Nhân Vương Cổ Liệt một đại nhân vật hô mưa gọi gió của Cổ Tộc, nếu Cổ Nguyên là tộc trưởng Cổ Tộc thì Cổ Liệt có thể coi là đại tướng quân nắm toàn bộ binh quyền, thực lực bát tinh đấu thánh đỉnh phong nửa bước cửu tinh tuyệt đối không hề tầm thường.
Dưới Cổ Liệt là Lôi Doanh của Lôi Tộc, đương nhiên Lôi Doanh lúc này chỉ mang danh nghĩa là tộc trưởng Lôi Tộc nhưng chỉ có thể làm tay sai của Cổ Tộc, nói đi nói lại bản thân Lôi Doanh quả thực đã thất bại, thực lực của ông ta rơi vào khoảng bát tinh đấu thánh trung kỳ nhưng đứng trong đội ngũ Cổ Tộc lần này cũng không có cách nào trở thành trung tâm.
Ngoại trừ Lôi Doanh cùng Cổ Liệt ra thì đương nhiên Cổ Tộc Tam Tiên là mạnh nhất, hỗ trợ cho Cổ Tộc Tam Tiên cũng lại là một cường giả khác của Lôi Tộc, cường giả duy nhất đạt đến thất tinh đấu thánh còn sống – Lôi Chiến một trong Lôi Tộc Nhị Chiến Thần, nếu tính ra thì bốn người này quả thực có tư cách cùng Hồn Tộc Tứ Ma Thánh cường công bất phân thắng bại.
Ngoại trừ những cường giả kể trên thì lần này Cổ Tộc xuất ra tổng cộng 37 vị đấu thánh, 10 người trong số đó đạt đến ngũ tinh đấu thánh, 4 người đạt đến lực tinh, chỉ cần nhìn đội hình này cũng làm người ta tim đập chân run không dám cường ngạnh, đội hình này mới là thứ làm Cổ Nguyên tự tin nhất vào cuộc chiến tranh đoạt đấu đế động phủ, tranh đoạt Đà Xá Cổ Đế Ngọc.
Tất nhiên Cổ Nguyên có một điểm yếu đấy chính là thông tin, Cổ Nguyên thực sự không biết được Hư Vô Thôn Viêm đã đầu quân cho Hồn Tộc lại càng không biết rốt cuộc Hồn Tộc đã được những lợi ích gì từ Hư Vô Thôn Viêm.
Hư Vô Thôn Viêm mạnh nhất cũng không phải là sức phá hoại, tính về khả năng phá hoại Hư Vô Thôn Viêm còn phải thua Tịnh Liên Yêu Hỏa một bậc, thứ khiến Hư Vô Thôn Viêm đáng sợ nhất là khả năng chuyển hóa năng lượng, là loại thôn phệ phép tắc bá đạo nhất lịch sử.
Thôn phệ phép tắc đáng sợ hơn Tịch Diệt phép tắc cũng bởi khả năng chuyển hóa năng lượng cho mình sử dụng, đây là thứ làm Tịnh Liên Yêu Hỏa ngàn đời không vượt qua nổi Hư Vô Thôn Viêm.
Thứ năng lượng mà Hư Vô Thôn Viêm chuyển hóa về có thể giúp cho Hồn Tộc đạt được những thứ mà không ai ngờ đến cũng như có thể tưởng tượng nổi, đầu tiên là lượng huyết mạch phi thường dồi dào khiến Hồn Tộc có thể đời đời kéo dài đời đời sánh vai cùng Tiêu Tộc – Cổ Tộc.
Lợi ích lớn thứ hai được gọi là sự duy trì, bằng chính khả năng thôn phệ huyết mạch lực của mình bản thân Hư Vô Thôn Viêm có thể khiến những cường giả đáng nhẽ phải chết vì tuổi thọ của Hồn Tộc lại có thể tiếp tục kéo dài sinh mệnh, cuộc chiến này Hồn Tộc căn bản không thể nào thua được.
Bản thân Vô Song tuyệt đối không cho phép Hồn Tộc thua trận này, chỉ có Hồn Tộc thắng mới có thể giúp Hồn Thiên Đế đột phá thành đấu đế, chỉ có Hồn Thiên Đế trở thành đấu đế mới trở thành đối thủ của Tiêu Viêm, nếu Cổ Nguyên đột phá đấu đế thì bản thân Vô Song phải mất không biết bao nhiêu công sức và thời gian để ép Tiêu Viêm cùng Cổ Tộc quyết đấu.
.......................
Táng Thiên sơn mạch nằm ở phía Tây Bắc của Trung Châu, là một nơi lạ lẫm đối với nhiều người nhưng vẫn còn in dấu sâu đậm trong lòng của nhiều lão nhân các chủng tộc viễn cổ.
Nơi đây cũng chính là nơi năm xưa xảy ra trận chiến giữa Hồn tộc và Tiêu tộc, trận đại chiến đó có thể nói rằng khiến cả Trung Châu run rẩy, nơi đánh dấu sự đi xuống của Tiêu Tộc mạnh nhất thiên hạ, đánh dấu nơi ngã xuống của cường giả mạnh nhất thiên hạ cũng là nơi Hồn Tộc luôn nằm trong bóng tối lại có thể tìm được những tia sáng le lói nơi cuối đường hầm.
Ở sâu trong sơn mạch là chiến trường cổ có phạm vi cực kỳ rộng lớn, bình thường nơi đây là thánh địa của đa phần ma thú, cho nên dấu vết của con người cũng chỉ là hi hữu mà thôi.
Hôm nay nơi nay lại xuất hiện điều dị thường, những ma thú kia vốn hoành hành ở đây thế nhưng lại chạy trốn sạch sẽ, cả chiến trường khổng lồ không còn một bóng dáng ma thú nào, một thứ áp lực khổng lồ bao phủ toàn bộ Táng Thiên sơn mạch, thứ áp lực làm người ta hít thở không thông.
“Vút vút…!”
Sơn mạch vốn yên ắng không hề có một tiếng rống của ma thú, chợt bỗng vang lên một tiếng gió rít, chỉ thấy tận phía xa xa có rất nhiều bóng dáng chớp lóe, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện ở trên cái chiến trường cổ xưa này.
“Đã đến rồi…”
Cổ Nguyên nhẹ nhàng hạ xuống đất, ánh mắt nhìn lướt qua bãi chiến trường gần như phế tích trong lòng thoáng xúc động, hồi tưởng lại cuộc đại chiến giữa hai tộc năm xưa được xuất phát từ nơi này. Không nghĩ tới mấy ngàn năm sau, bọn họ chiến đấu với Hồn tộc cũng dùng nơi này làm điểm xuất phát.
“Kiểm tra toàn bộ sơn mạch!”
Mọi người vừa hạ xuống đất, Cổ Nguyên liền phái không ít cường giả nhanh chóng kiểm tra sơn mạch một lần để tránh chuyện Hồn tộc bố trí mai phục.
“Xem ra người Hồn tộc còn chưa đến.”
Cổ Liệt bước lên vài bước nhìn chiến trường hoang vu, mở miệng nói.
Cổ Nguyên khẽ gật đầu, ở trong sơn mạch ngoại trừ một ít ma thú đang run rẩy thì không có khí tức của một cường giả Hồn tộc nào cả.
Táng Thiên Sơn Mạch đối với người khác là một chiến trường cổ nhưng với bản thân Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế thì lại khác, mảnh đất này vốn là nơi Cổ Nguyên không muốn nhìn thấy nhất nhưng khi trở lại cũng khiến ông ta có rất nhiều cảm xúc.
Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên đều là đệ nhất thiên tài, nếu đặt bọn họ vào thời kỳ khi nguyên lực còn chưa cạn kiệt chỉ sợ đã sớm thành đế, thiên phú của họ còn mạnh mẽ hơn cả tổ tiên đấu đế của mình có điều bi ai lớn nhất của cả hai là sinh ra cùng niên đại của Tiêu Huyền.
Bọn là có ngạo khí của chính họ, trở thành số một hoặc không gì cả, chỉ cần Tiêu Huyền còn tồn tại thì cả hai không bao giờ trở thành số một, cả hai mãi mãi chỉ là hai kẻ tay trắng sẽ bị cái lịch sử này xóa đi, con người ai cũng có ngày phải trở về với cát bụi mà thôi.
Táng Thiên Sơn Mạch là nơi chứng kiến hai kẻ trắng tay, hai kẻ làm nền trở thành nhân vật chính, chứng kiến hai kẻ bị núp dưới cái bóng quá lớn của Tiêu Huyền tìm lại được ánh sáng của mình, thứ ánh sáng kéo dài hơn ngàn năm, thời đại của hai người này kéo dài suốt ngàn năm chưa một lần bị thách thức.
Thời gian chậm rãi trôi qua cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cũng là lúc Cổ Nguyên đang ngồi xếp bằng mở mắt ra rồi quát lên một tiếng trầm thấp, làm cho mọi người lập tức căng thẳng.
“Đến rồi…”
Khi Cổ Nguyên vừa nói xong thì bên trên sơn mạch bỗng hiện ra tầng tầng khói đen, sương khói lượn lờ hóa thành một thông đạo không gian cực kỳ lớn, từng đạo khí tức mênh mông âm trầm cuồng bạo tuôn ra.
Khói đen bao phủ che lấp cả ánh mặt trời, nhất thời nhiệt độ không khí hạ xuống, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập mà đến.
“Ha ha, Táng Thiên sơn mạch lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy!”
Ở phía xa, thân ảnh Hồn Thiên Đế đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn lướt qua đại quân bên dưới rồi cười nhạt nói.
Sau lưng Hồn Thiên Đế là Hồn Tộc Tứ Ma Thánh đại danh đỉnh đỉnh cũng là bốn nhân vật mạnh nhất ngoài sáng mà thế nhân biết đến phía dưới Hồn Thiên Đế có điều cả Hồn Tộc Tứ Ma Thánh cũng không làm Cổ Nguyên kinh ngạc gì, thứ làm hai hàng lông mày của Cổ Nguyên phải nhíu mày là một hắc bào nhân đứng ngay bên cạnh Hồn Thiên Đế.
Viễn Cổ Bát Tộc cực kỳ coi trọng vai vế, kẻ đứng gần Hồn Thiên Đế nhất chắc chắn là người có quyền lực hoặc thực lực chỉ sau Hồn Thiên Đế cũng như Cổ Liệt đứng ngay sau lưng Cổ Nguyên vậy.
Hắc y nhân thần bí đứng đó không phát ra một tia khí tức nào làm Cổ Nguyên thực sự có chút cảm giác bất tường.
Bản thân Hồn Thiên Đế cũng phát hiện ra ánh mắt của Cổ Nguyên nhìn vào kẻ đứng sau lưng mình, khóe miệng của Hồn Thiên Đế từ từ nhếch lên thể hiện sự tự tin cực độ.
Hồn Thiên Đế không rõ hắc y nhân kia là ai nhưng hắn là lý do khiến Hồn Tộc đại quân đến muộn hơn nhiều so với Cổ Tộc, hắc y nhân kia khi đến chỉ mang cho Hồn Thiên Đế một bức thư đảm bảo duy nhất, một bức thư làm hắn có tư cách đứng sau lưng nhân vật mạnh nhất Hồn Tộc này.
Bức thư của hắc y nhân phi thường đơn giản, đầu tiên trong thư có một đạo khí tức cuồng mãnh lạ thường mà Hồn Thiên Đế không hề xa lạ gì, thứ khí tức của Tịnh Liên Yêu Thánh hôm đó đến tấn công Hồn Tộc, tiếp theo trong thư chỉ có duy nhất mấy chữ ngắn ngủi thậm chí không đủ một câu để nói về hắc y nhân, trong thư viết.
“Không dưới Hư Vô Thôn Viêm”.
Hồn Thiên Đế đủ thông minh để hiểu dụng ý của Tịnh Liên Yêu Thánh, thậm chí Hồn Thiên Đế còn không thèm hỏi hắc y nhân bất cứ câu gì đã đặt Hắc Y Nhân ở ngay sau lưng mình, công bằng mà nói khi cần làm việc lớn Hồn Thiên Đế phi thường dứt khoát, điều này khác xa với Cổ Nguyên.
Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên hai người nhìn thẳng vào nhau, nếu Hồn Thiên Đế là ánh mắt ngập tràn sự tàn bạo cùng bá đọa thì Cổ Nguyên lại mang theo khí thế của thượng vị giả, hai cường giả mạnh nhất thế gian rốt cuộc cũng hiểu thời đại của họ cũng phải kết thúc, một trong hai phải nhường lại đất diễn cho người kia, một trong hai phải phải trở thành nhân vật phụ.
Không gian tịch mịch như chết, chỉ còn tiếng nói của Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên vang vọng hư không.
“Bắt đầu đi”.
Hai người cùng một lúc lên tiếng, cùng một lúc hành động, từ trong tay cả hai mạnh mẽ xuất ra bốn luồng ánh sáng phóng thẳng lên không trung.
Đà Xá Cổ Đế Ngọc không biết bao nhiêu năm trước đã bị đập thành tám mảnh nhưng khi tám mảnh này gặp được nhau lại một lần nữa thần kỳ kết hợp, tám mảnh lại một lần nữa quy nhất, sau không biết bao nhiêu năm Đà Xá Cổ Đế Ngọc lại tái hiện nhân gian, đẹp đẽ đến lạ thường, cao quý đến lạ thường.
Đà Xá Cổ Đế Ngọc chính là mở ra đấu đế con đường, một chữ đế đã khiến không biết bao nhiêu người mơ mộng, khiến không biết bao nhiêu người chịu đánh đổi tất cả, không biết bao nhiêu đỉnh cấp thiên tài chịu chết trước cửa thiên đường.
Ngày hôm nay đấu đế nhất định phải được chọn ra, ngày hôm nay đế vị nhất định phải có, không phải là Hồn Tộc thì sẽ là Cổ Tộc.
Đà Xá Cổ Đế Ngọc hiện ra giữa không trung cũng là màn báo hiệu cuối cùng.
“Động Thủ”.
Lời vừa nói xong, hàn ý lập tức tràn ngập khắp trời đất!
Một tiếng nói của cả hai vị tộc trưởng lập tức làm vô số cường giả hai bên lao vào nhau, tất nhiên mục tiêu hàng đầu của họ là Đà Xá Cổ Đế Ngọc có điều tuyệt đối không có ai dám lao vào đầu tiên, người lao vào trước cho dù là Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên cũng sẽ bị vây công không thể thoát ra.