Trong mắt Vô Song thì Hồn Thiên Đế khác hẳn Tiêu Viêm, bản thân Hồn Thiên Đế mang theo thứ tham vọng rất lớn, thứ ham muốn tột cùng với sức mạnh đỉnh cao, Hồn Thiên Đế có thể chấp nhận hy sinh toàn bộ Hồn Tộc vì tham vọng Đấu Đế của mình nhưng trong mắt Vô Song vị đại nhân vật này lại có một sự cố chấp khác.
Hồn Thiên Đế không phải loại người không đột phá đấu đế liền không thể, mục tiêu của Hồn Thiên Đế là trở thành kẻ mạnh nhất điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn không muốn để kẻ khác vượt lên đầu, cũng như khi Tiêu Huyền còn sống, Hồn Thiên Đế căn bản không chịu được cảm giác bị kẻ khác đứng trên mình, cảm giác của kẻ yếu.
Hồn Thiên Đế năm đó dốc toàn bộ Hồn Tộc từ trên xuống dưới không cần quan tâm thiệt hơn cũng chẳng lo lắng cho sau này, một trận chiến tuyệt đối phải giết Tiêu Huyền, không có trốn chạy cũng chẳng thèm quay đầu, cả cuộc đời Hồn Thiên Đế hắn cũng chỉ có một cuộc chiến này là thống khoái, cuộc chiến không có đường lui.
So với năm đó Hồn Thiên Đế vẫn là Hồn Thiên Đế nhưng Vô Song lại không phải Tiêu Huyền, năm đó Hồn Thiên Đế có thể đâm ngược Tiêu Huyền một nhát nhưng đối với Vô Song căn bản không thể, Vô Song lúc này còn trên cả Tiêu Huyền năm xưa.
..........
Khi lần đầu hắn đến Hồn Tộc bản thân Vô Song thực sự không có tư cách đi ngang trong Hồn Tộc, ngày đó chỉ một cái Hồn Sát cũng đủ sức cầm chân Vô Song, chỉ cần hai trong số Hồn Tộc Tứ Ma Thánh hiện thân tuyệt đối có thể dồn Vô Song vào cửa tử.
Lần thứ hai hắn đến Hồn Tộc là vì Minh Di khi đó hắn có thể dễ dàng nghiề nát toàn bộ Hồn Tộc Tứ Ma Thánh nhưng khi đứng trước mặt Hồn Thiên Đế hắn căn bản không có tư cách đó, Hồn Thiên Đế khi đó chỉ cần nguyện ý liền có thể dồn Vô Song vào tử cục.
Lúc này là lần thứ ba Vô Song xuất hiện ở Hồn Giới, xuất hiện ở Hồn Tộc.
Một bộ áo choàng màu đen che kín cơ thể, một chiếc mặt màu bạch kim sáng loáng giữa đêm tối cùng một nụ cười cực kỳ quỷ dị, lần thứ ba đi đến Hồn Tộc tuyệt đối không giống với những lần khác, ngày hôm nay bản thân Vô Song cũng có thể coi là lần cuối cùng hắn tiến đến Hồn Tộc, Hồn Tộc hiện nay không còn đủ sức ngăn cản Vô Song, Hồn Thiên Đế không còn có tư cách áp chế được hắn.
Vô Song bước rất chậm rất chậm trong màn đêm, hắn cứ như vô hình trong không gian này vậy, trước vô số cường giả của Hồn Tộc xung quanh nhưng không có nổi một ai phát hiện ra thân ảnh của Vô Song, Hồn Tộc hiện nay hắn có thể tự do tới lui như trốn không người.
Màn đêm yên tĩnh chỉ có những con gió nhẹ thoáng thổi qua, không khí ở Hồn Tộc lúc này quả thực có chút kì dị, ít nhất Vô Song cũng không biết hiện nay Hồn Tộc yếu hơn lần thứ hai hắn tiến đến rất nhiều.
Hư Vô Thôn Viêm quan trọng với Hồn Tộc như thế nào thì ai ai cũng biết, Hồn Thiên Đế tuy mạnh mẽ nhưng chỉ cần Hồn Thiên Đế không đột phá đấu đế thành công thì sự quan trọng của hắn còn thua cả Hư Vô Thôn Viêm, sức mạnh đáng sợ nhất của Hư Vô Thôn Viêm chính là kéo dài tộc huyết khiến huyết mạch của Hồn Tộc mãi mãi không khô cạn, bằng vào khả năng thôn phệ huyết mạch lực của mình bản thân Hư Vô Thôn Viêm có thể đảm bảo Hồn Tộc là tộc cuối cùng trong Viễn Cổ Bát Tộc tồn tại nếu không có đấu đế mới được sinh ra.
Hư Vô Thôn Viêm mất tích việc này tạm thời chỉ có cao tầng của Hồn Tộc được phép biết có điều cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra, không sớm thì muộn sự mất tích của Hư Vô Thôn Viêm sẽ khiến cả Hồn Tộc lo lắng thậm chí là hoảng sợ, nếu không tìm lại được Hư Vô Thôn Viêm chỉ sợ Hồn Tộc rất có thể đánh mất cả vị trí độc tôn của mình trong Viễn Cổ Bát Tộc.
Hồn Tộc lúc này đương nhiên mạnh hơn Cổ Tộc nhưng chỉ cần Hồn Thiên Đế chưa đột phá đấu đế, Hư Vô Thôn Viêm chưa trở về thì 10 năm sau bản thân Hồn Tộc liền không còn mấy ưu thế so với Cổ Tộc, điều này tất nhiên không ai có thể chấp nhận bao gồm cả Hồn Thiên Đế.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua người của Hồn Tộc phải nói là tản ra khắp toàn bộ đại lục để tìm tung tích của Hư Vô Thôn Viêm thậm chí ngay đến cả Quyền Lực Bang cùng Yêu Cung của Vô Song còn đã có không tí va chạm với Hồn Tộc, đương nhiên Hồn Tộc cũng không dám làm quá lớn việc này, sự mất tích của Hư Vô Thôn Viêm càng nhiều người biết thì Hồn Tộc lại càng phải chịu thiệt, cuộc giao tranh giữa hai trong ba thế lực lớn nhất thiên hạ này có thể nói là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Vô số cao thủ của Hồn Tộc đã được cử ra ngoài tìm kiếm Hư Vô Thôn Viêm trong đó đương nhiên toàn bộ Hồn Tộc Tứ Ma Thánh cũng đều phải xuất thủ, nếu không phải Hồn Thiên Đế còn phải ở lại làm phòng tuyến cuối cùng bảo vệ Hồn Tộc thì tuyệt đối hắn cũng xuất thủ đi tìm Hư Vô Thôn Viêm, có thể nói ngay trong Hồn Tộc lúc này phòng ngự là phi thường lỏng lẻo, gần như trên dưới Hồn Tộc hiện nay cũng chẳng còn bao nhiêu ngũ tinh đấu thánh cường giả.
Ngoại trừ Hồn Thiên Đế còn chưa rời khỏi tộc chỉ sợ không còn ai tại nơi này có thể phát hiện ra thứ áp lực khủng khiếp đang từ từ tiến đến, thứ vô hình uy áp làm người ta thẳng cứng sống lưng.
Hồn Thiên Đế là trường hợp duy nhất nhận ra có điều gì đó không đúng, trong gian phòng của mình ông ta ngồi khoanh chân lại, ánh mắt nhắm chặt đột ngột mở lớn ra, con mắt xuất hiện từng tia màu đỏ cực kỳ quỷ dị, khí thế trên người Hồn Thiên Đế bắt đầu tăng nhanh một cách chóng mặt, cửu tinh đấu thánh đỉnh phong lục giai thiên kiếp, thực lực của Hồn Thiên Đế hiện nay đã không hề kém cạnh với Cổ Nguyên, so với Tiêu Huyền năm xưa còn thua một chút nhưng thua cũng không quá nhiều, đây có thể là coi là một bước đột phá cực quan trọng của hắn.
Hồn Thiên Đế sau cuộc chiến với chính Vô Song tại Viêm Tộc không ngờ lại có thể tự bước ra thêm một bước, tự thoát khỏi nút thắt đã làm khó ông ta suốt ngàn năm qua, trên lý thuyết Hồn Thiên Đế quả thực còn phải nợ Vô Song một cái ân tình.
Sức mạnh tăng lên nhưng lại không đồng nghĩa với sự tự tin tăng lên đặc biệt là từ việc mất tích của Hư Vô Thôn Viêm, Hư Vô Thôn Viêm dù yếu đến đâu cũng là cửu tinh đấu thánh trung kỳ, thực lực cỡ này căn bản không thể nào chết nổi, đấu đế không hiện thân thì cực hạn của đấu thánh sao có thể giết nổi Hư Vô Thôn Viêm, sức sống của dị hỏa đáng sợ hơn cường giả nhân loại hay yếu thú nhiều, dị hỏa chính là con cưng của thiên địa này làm sao có thể muốn diệt là diệt.
Hồn Thiên Đế trong suy nghĩ của mình tuyệt đối không có nhân vật nào có thể tấn công được Hư Vô Thôn Viêm cho dù là Vô Song có tốc độ tu luyện vô địch hay một Tịnh Liên Yêu Thánh sống không biết bao nhiêu năm, thiên hạ vốn không có đấu đế căn bản không ai có tư cách hàng phục Hư Vô Thôn Viêm.
Hồn Thiên Đế trong gian tu luyện của mình nhưng quả thực chưa một lần tĩnh tâm, điều Hồn Thiên Đế lo sợ nhất cũng là đáp án duy nhất trong đầu Hồn Thiên Đế lúc này chỉ có Hư Vô Thôn Viêm tự động rời khỏi Hồn Tộc.
Hư Vô Thôn Viêm cùng Hồn Tộc có thể coi là quan hệ cộng sinh nhưng Hồn Thiên Đế biết quá rõ loại hắc hỏa này, chỉ cần có một cơ hội thoát ra được khỏi Hồn Tộc nó sẽ không ngần ngại rời đi cũng như Hồn Thiên Đế hắn ta chỉ cần đột phá thành đấu đế cũng không ngại trừ đi Hư Vô Thôn Viêm.
Lúc này đây khí thế của Hồn Thiên Đế ngày càng tăng mạnh, hắn cảm thấy có một tia áp lực đang tiến lại đây càng ngày càng gần, một thần bí nhân đang xuất hiện ở trong chính Hồn Giới, đang từ từ tiến lại chính vị trí của hắn.
Vô Song không phải là đấu đế, Vô Song có tự tin mạnh hơn Hồn Thiên Đế nhưng điều này không có nghĩa là Hồn Thiên Đế ngay cả phát hiện ra Vô Song cũng làm không được như thế quả thực quá mất mặt cũng quá coi thường Hồn Tộc đệ nhất nhân.
Tất nhiên kể cả khi phát hiện Vô Song đang tiến lại gần phía mình Hồn Thiên Đế vẫn cực độ bình tĩnh và tự tin, sức mạnh của hắn cho phép hắn có được sự tự tin này quan trọng hơn hiện nay Hồn Tộc vốn không có mấy cao thủ ra hồn, Hồn Thiên Đế thân là tộc trưởng Hồn Tộc lại càng không thể làm kinh động mọi người, ít nhất chỉ riêng cảm giác mà Vô Song cho hắn cảm nhận được thì Vô Song tuyệt đối không phải là người mà Hồn Tộc dùng số đông có thể thủ thắng.
Thời gian chậm rãi qua đi, cánh cửa mật thất của Hồn Thiên Đế bất chợt mở ra, sau đó một thân ảnh từ từ hiện ra trước mặt hắn.
Mật thất tu luyện của Hồn Thiên Đế đương nhiên phi thường an toàn cùng bí mật nhưng bản thân Vô Song cũng không lạ gì bởi khi trước Vô Song từng khống chế Hồn Hư Tử, Hồn Hư Tử bằng địa vị của mình tất nhiên có quyền trực tiếp đi gặp mặt Hồn Thiên Đế.
Thấy Vô Song bước vào ánh mắt của Hồn Thiên Đế từ từ mở ra, trong con mắt có một tia không ngờ nhưng cũng rất nhanh bình thường trở lên, trên cái khuôn mặt bị che phủ bởi hắc khí kia Hồn Thiên Đế từ từ nhếch miệng.
“Các hạ có thể đi thẳng đến đây quả nhiên không đơn giản, có thể tiến vào mật thất này lại càng không đơn giản, không hổ là Tịnh Liên Yêu Thánh ngàn năm mất tích lại tái xuất”.
Vô Song nghe Hồn Thiên Đế nói liền bật cười rồi chậm rãi gật đầu.
“Tại sao ngươi lại nghĩ ta là Tịnh Liên Yêu Thánh?”.
Hồn Thiên Đế hai chân vẫn khoanh lại, hắn hoàn toàn không có ý định đứng lên, giọng nói cực độ bình thản thậm chí mang theo một tia rét lạnh.
“Nếu không phải là Tịnh Liên Yêu Thánh ta cũng không biết là thiên hạ từ đâu xuất hiện thêm một đại nhân vật có thể đi lại trong Hồn Tộc như chốn không người, ít nhất trong trí nhớ ta hiện nay quả thực cũng chỉ có ngươi”.
Vô Song cũng không phản bác lại lời nói của Hồn Thiên Đế, hắn hứng thú nhìn một đại cự đầu cũng là nhân vật hắc thủ thi phối toàn bộ Đấu Khí Đại Lục này, quả thực Hồn Thiên Đế rất có tài, phi thường có tài tiếc cho hắn hắn không phải là nhân vật chính, hắn không phải là người được chọn.
Không phải ngẫu nhiên mà Vô Song quyết định sử dụng Hồn Thiên Đế làm con cờ chứ không phải Cổ Nguyên, Hồn Thiên Đế cao hơn Cổ Nguyên quá nhiều quá nhiều, một kẻ như hắn mới có tư cách làm bệ phóng cho kế hoạch cuối cùng của Vô Song.
Vô Song lúc này đột ngột bùng phát toàn bộ khí thế trong cơ thể mình, thứ năng lượng khủng khiếp phá tan cả không gian sau đó lao thẳng lên bầu trời đen như mực ngoài kia, thứ khí thế làm cho toàn bộ Hồn Tộc sợ hãi, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi cư dân của Hồn Giới mới cảm nhận được thứ khí thế đáng sợ như vậy, không biết bao nhiêu năm rồi Hồn Giới mới lại có địch nhân ngang nhiên tiến tới như vậy.
Khí thế của Vô Song làm quần áo trên người Hồn Thiên Đế tung bay, làm từng luồng hắc khí trên người Hồn Thiên Đế như bị đánh tan đi, ánh mắt Hồn Thiên Đế lập tức co lại, hắn thực sự không hiểu tại sao Vô Song phải làm vậy, Hồn Tộc lúc này không phải là mạnh nhất nhưng không có nghĩa là cường giả đấu thánh có tư cách đánh bại Hồn Tộc.
Vô Song rất nhanh cho Hồn Thiên Đế một cái đáp án, cùng với khí thế mạnh đến biến thái của mình là một tiếng long ngâm vang vọng chin tầng trời, trên cánh tay của Vô Song lập tức xuất hiện một bộ long giáp, long uy gầm vàng, khí thế phô thiên cái địa, thế không thể cản uy cũng không thể đỡ.
“Hoàng Kim Thánh Long Quyền – Cửu Quyền Diệt Thế”.
Một quyền này mang theo toàn bộ sự ương ngạnh của Vô Song, một quyền này không có chút nào dừng lại cũng chẳng có chút nào suy nghĩ mạnh mẽ đánh thẳng về phía Hồn Thiên Đế.
Hồn Thiên Đế không có yếu như Tiêu Huyền trong Thiên Phủ, cho dù bất ngờ nhưng hắn vẫn thừa sức ứng phó, thân hình của Hồn Thiên Đế lập tức hư huyễn, một làn khói đen mịt mù che phủ toàn bộ không gian.
Một quyền của Vô Song đánh nát cả tòa mật thất trước mặt nhưng không có đụng vào được cơ thể Hồn Thiên Đế, vị Hồn tộc tộc trưởng này đã tránh thoát từ đời nào, nhưng một quyền kinh thiên động địa của Vô Song lại làm toàn bộ Hồn Tộc kinh hoàng, làm toàn bộ Hồn Tộc đặt trong báo động.
Giữa màn đêm u ám kia vô số đấu thánh của Hồn Tộc hiện thân vẻ mặt không thể nào tin đứng sau lưng Hồn Thiên Đế, trước mặt tất cả bọn họ là một nam nhân toàn thân hắc y cùng một chiếc mặt nạ màu trắng bạc dưới ánh trăng lại càng thêm phần quỷ dị.
“Hồn Thiên Đế, để ngày hôm nay ta cho ngươi thấy thế nào là thiên hạ tối cường chiến lực”.
Nói một câu không có bất cứ ai hiểu, nói một câu không có bất cứ mục đích gì đây tuyệt đối là thị uy, đây tuyệt đối là coi thường Hồn Thiên Đế cùng toàn bộ Hồn Tộc.
Trên người Vô Song hiện lên từng mảng từng mảng lân giáp, lần này đến cả Địa Ngục Ma Long Giáp cũng được Vô Song triệu hoán ra, cơ thể hắn vang lên từng âm thanh răng rắc, âm thanh của lực lượng, người của Vô Song lập tức có chút to lớn hơn, nhìn hắn lúc này to hơn lúc trước gấp hai lần là ít.
Dưới ánh trăn mờ mờ ảo ảo Vô Song ngạo nghễ mà đứng, ngạo nghễ mà cười như tuyệt thế ma đầu.
“Quang là Thánh Long, Ám là Ma Long, Quang Ám hợp nhất – Long Tộc Bá Quyền”.
Long Uy lần này lại càng khủng khiếp, thứ Long Uy làm người ta không có cách nào chống lại, thứ long uy đến từ chinh huyết mạch của Vô Song, nó khiến vô số cường giả của Hồn Tộc ngoại trừ Hồn Thiên Đế đến cả tư cách nhìn thẳng Vô Song cũng không có.
Quang cùng Ám vốn là bất dung cũng như Thánh Long cùng Ma Long vốn là hai đường, lúc trước Vô Song không có cách nào ép hai con đường này về làm một bởi huyết mạch của hắn căn bản không đủ nhưng bây giờ lại khác, bằng vào thân phận Hắc Phượng Hoàng Tộc hắn đủ sức ép hai loại huyết mạch Long Tộc này phải cúi đầu, đây mới là một quyền mạnh nhất của Vô Song, quyền này không mang theo đấu khí chỉ là sức mạnh cơ thể thuần túy cùng tối cường long uy.
Hồn Thiên Đế căn bản không dám đỡ một quyền này, quyền của Vô Song không nói về uy lực chỉ nói về khí thế căn bản ăn đứt Cổ Nguyên, khí thế bực này sao Hồn Thiên Đế dám ngạnh kháng.
“Huyết Thuật – Huyết Giới Hàng Lâm”
Hồn Thiên Đế gầm lên một tiếng, đấu khí của hắn lập tức hóa thành màu đỏ, đấu khí bành trướng cực độ như một biển máu khổng lồ, càng đáng nói hơn là xung quanh khắp Hồn Thành bỗng chốc vô số cột máu hiện lên, cứ như vô số trợ lực cho một mình Hồn Thiên Đế vậy.
Hồn Thiên Đế không phải loại cường giả thích cường công nhưng lần này hắn không thể tránh, chỉ cần không phải là bất đắc dĩ không thể làm được Hồn Thiên Đế ít nhất sẽ không bỏ rơi Hồn Tộc con dân, chỉ cần đây vẫn là Hồn Giới thì Hồn Thiên Đế cam đoan sẽ không thể thua được Vô Song bởi đây là cố thổ của hắn, đây là quê hương của hắn, đây là nơi vô số đời tộc trưởng Hồn Tộc cùng nhau xây dựng.
Đừng nói là Vô Song thần thần bí bí mà ngay cả Tiêu Huyền nắm trong tay liên minh Tiêu – Cổ hai tộc cùng một cái Phần Viêm Cốc cũng chưa dám cường công Hồn Tộc.
Biển máu lại càng trở nên khổng lồ, tiếp theo thấy Hồn Thiên Đế rất nhanh phun ra một ngụm tinh huyết, tinh huyết của hắn ra nhập biển máu kia như khiến cả biể máu có một tia linh trí, một huyết ảnh khổng lồ vậy mà lập tức xuất hiện, huyết ảnh với đôi cánh che phủ cả thiên địa, Hồn Thiên Đế chính là muốn dùng một chiêu này bảo vệ cho toàn bộ cường giả Hồn Tộc đứng sau.
Một quyền tối cường của Vô Song va chạm cùng một chiêu phòng ngự mạnh nhất của Hồn Thiên Đế, lần va chạm này không khác gì tận thế hàng lâm, lần va chạm này làm cả Hồn Giới rung chuyển cho dù là bất kể ở đâu trong Hồn Giới đều có thể cảm nhận được, đất trời như bịa chia ra làm hai.
Lần va chạm này người thắng không ai khác chính là Hồn Thiên Đế có điều khuôn mặt hắn cười không nổi, toàn bộ kiến trúc của Hồn Thành sau một chiêu bị đánh sập gần như toàn bộ, chưa kể một chiêu này là Hồn Thiên Đế còn phải mượn ngoại lực mới có thể cường ngạnh chặn Vô Song lại.
Hồn Thiên Đế lúc này nào còn tâm trí xem Vô Song rốt cuộc còn có thể đứng lên không, hắn lập tức gầm lên, giọng nói mang theo vô thượng uy quyền.
“Lập tức cho toàn bộ người của Hồn Thành rời khỏi đây, tuyệt đối không có ai được ở lại”.
Nghe thấy lời của Hồn Thiên Đế rất nhiều đấu thánh Hồn Tộc mới như trong mộng tỉnh lại, ánh mắt ghê sợ nhìn về phía Vô Song ẩn trong đám kiếc trúc đổ sập kia sau đó toàn bộ rất nhanh mang người di tản.
Trên bầu trời Hồn Thiên Đế lặng im mà đứng còn bản thân Vô Song lại chưa hề hiện thân trở lại, ngoại trừ những âm thanh của vô số người đang cố gắng rời khỏi Hồn Thành ra thì không còn một âm thanh nào khác, thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua.
Chẳng biết qua bao lâu Hồn Thiên Đế lần đầu tiên lên tiếng, câu đầu tiên của hắn tuyệt đối không ai ngờ.
“Cảm ơn”.
Hai chữ cảm ơn này là cực hạn của Hồn Thiên Đế, bản thân hắn thừa hiểu Vô Song mạnh thế nào, Vô Song chính là chấp nhận cho toàn bộ người của Hồn Thành di tản, chỉ cần Vô Song không đồng ý chỉ sợ chin phần cường giả tại Hồn Thành đều bỏ mạng trong tay hắn, một quyền kia của Vô Song đến giờ Hồn Thiên Đế còn cảm thấy run sợ.
Hồn THiên Đế vừa dứt lời thì dưới lớp đá vụn kia một thân ảnh lao vút lên không trung, Vô Song lại một lần nữa ngạo nghễ đối đầu với hắn, toàn thân trên dưới không có lấy một vết thương.
“Ta cũng không thích đụng vào kẻ vô tội”.
Vô Song vừa dứt lời thì trên người hắn xuất hiện năm loại màu sắc làm Hồn Thiên Đế động dung không thôi thậm chí có thể gọi là kinh hoàng.
Hư Vô Thôn Viêm – Tịnh Liên Yêu Hỏa – Sinh Mệnh Chi Diễm – Niết Bàn Hỏa lấy bốn loại hỏa diễm mạnh nhất của Vô Song đặt cho bốn phương vị đông tây nam bắc, ở chính giữa chính là Luân Hồi Nghiệp Hỏa.
Thanh Long – Chu Tước- Huyền Vũ – Bạch Hổ lấy bốn loại dị hỏa huyễn hóa thành bốn loại thần thú, ở giữa là một thân ảnh cực kỳ dị dạng, một con Phượng Hoàng toàn thân màu đen mang theo khí tức hủy diệt kinh khủng.
“Ngũ Luân Ly Hỏa Bàn – Ngũ Luân Ly Hỏa Luân – Diệt Thế Hỏa Luân”.
Nếu quyền đầu tiên mà Vô Song đánh ra là quyền mạnh nhất của hắn thì Diệt Thế Hỏa Luân là chiêu mạnh nhất sử dụng dị hỏa của Vô Song, một chiêu này đã sớm vượt qua Hủy Diệt Hỏa Liên, một chiêu này không còn chỉ làm Hồn Thiên Đế lo lắng mà chuyển thành sợ hãi.
Ánh mắt hắn không thể nào tin được nhìn vào hư ảnh Hắc Phượng Hoàng kia lại càng không thể tưởng tượng được Hư Vô Thôn Viêm lại bị Vô Song hàng phục điều mà có chết Hồn Thiên Đế cũng không bao giờ ngờ được.
Hồn Thiên Đế lúc này không còn thời gian tự hỏi, một chiêu này căn bản vượt quá khả năng của một mình Hồn Thiên Đế bởi sự xuất hiện của Luân Hồi Nghiệp Hỏa, bằng vào Luân Hồi Nghiệp Hỏa kết hợp cùng tứ đại hỏa diễm Vô Song có thể đánh cho bất cứ cường giả nào dưới đấu đế không chết cũng trọng thương.
Hồn Thiên Đế tiếp tục gầm lên một tiếng, cả cơ thể hắn xuất hiện vô số tia máu, ánh mắt như muốn nứt ra.
“Hồn Tộc Đại Trận – Hỗn Nguyên Sát Đế Trận”.
Hỗn Nguyên Sát Đế Trận là đệ nhất sát trận của Hồn Tộc, trận này đến cả đấu đế cũng dám giết đương nhiên điều kiện tiên quyết phải có đủ máu của tộc nhân cũng như phải có đấu đế làm chủ đại trận, máu huyết sau vô số năm tích góp bản thân Hồn Tộc không thiếu chỉ là Hồn Thiên Đế hắn không phải là đấu đế mà thôi.
Toàn bộ hồn thành có 72 điểm sáng lên, huyết khí một lần nữa che phủ bầu trời, 72 cột máu của Hồn Thành lập tức phóng thẳng lên trời tạo thành một cây tuyệt thế ma đao, cây ma đao mang theo vô thượng sát ý của vô số đời tộc nhân Hồn Tộc rèn luyện thành.
Ma đao chém xuống, một đao này hướng đến chính là bản thân Vô Song trên trời.
Hồn Thiên Đế quá sợ hãi, hắn không thể nào tin được trên đời lại có loại cường giả như Vô Song tồn tại, thậm chí trong mắt Hồn Thiên Đế thì Vô Song không khác đấu đế là bao, lần đầu tiên hắn thấy một thứ sức mạnh áp đảo thế này, nếu đây không phải là sân nhà của hắn thì hắn tuyệt đối chỉ có nước bỏ chạy.
Tuyệt thế ma đao chém xuống đồng nghĩa với việc Hồn Thiên Đế nhất định phải giết Vô Song, hắn không thể để Vô Song tồn tại, một người như Vô Song còn đáng sợ hơn cả Tiêu Huyền trong quá khứ chưa kể bản thân Vô Song lại nắm giữ cả Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng Hư Vô Thôn Viêm điều này đâu kém Đà Xá Cổ Đế năm xưa là bao?, Vô Song ngang trời xuất thế nhưng hiện tại hắn liền là người có tư cách thành đấu đế nhất thử hỏi sao Hồn Thiên Đế có thể chấp nhận.
Lần này người phải chịu áp lực tất nhiên là Vô Song, đại trận đến cả đấu đế cũng dám giết vốn không phải tầm thường, thứ trận pháp này chính là trận pháp năm đó Hồn Thiên Đế mang ra để giết Tiêu Viêm trong nguyên tác thử hỏi sao không đáng sợ.
Đáng tiếc Hồn Thiên Đế không phải là đấu đế lại càng đáng tiếc Hồn Thiên Đế không biết thứ đáng sợ nhất của Ngũ Luân Lỹ Hỏa Luân là khó bị tiêu diệt, năm loại hỏa diễm cùng cộng sinh sao có thể dễ dàng diệt sát.
…………….
Tiếp theo Hồn Thiên Đế thở ra một hơi nhọc khí, một mình hắn điều khiển hai cái đại trận của Hồn Tộc để đánh với Vô Song đương nhiên không nhẹ nhàng gì có điều rốt cuộc Hồn Thiên Đế có thể mỉm cười, trong mắt hắn Vô Song đã chết, một đao kia dễ dàng chặt đầu Hắc Phượng Hoàng cũng dễ dàng chém nát cả thân thể Vô Song đến cả linh hồn cũng bị tiêu diệt.
Đột nhiên Hồn Thiên Đế như đang nghĩ ra cái gì đó phi thường đáng sợ, ánh mắt lập tức co rụt lại cả người vã mồ hôi lập tức lùi lại phía sau hơn mười bước, âm thanh kinh sợ từ trong cổ họng của hắn xuất hiện.
“Tịnh Liên Yêu Thánh – Mộng Yểm Mê Vụ quả thực là kinh hãi thế tục”.
Trước mặt Hồn Thiên Đế lúc này Vô Song chỉ thản nhiên dựa lưng vào tường, ánh mắt từ phía dưới ngước nhìn Hồn Thiên Đế đầy khiêu khích.
“Chỉ bị đánh lừa 5 giây, thực lực của tộc trưởng Hồn Tộc cũng không tầm thường”.
Hồn Thiên Đế nghe vậy tất nhiên không vui vẻ gì, hắn khó khăn bình ổn lại thân hình, hắn biết trong khoảng thời gian bị dính ảo giác bản thân đối thủ cũng khó lấy mạng mình nhưng muốn đánh bị thương hắn thì tuyệt đối không mấy khó khăn.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì, rốt cuộc ngươi dùng cách gì để hấp thu Hư Vô Thôn Viêm”.
Vô Song nâng hai vai lên tỏ vẻ không quan tâm lắm đến Hồn Thiên Đế, sau đó cả người đạp lên hư không đứng song song với đối thủ, một tia máu từ khóe miệng hắn xuất hiện, điều này đập thẳng vào mắt Hồn Thiên Đế, Vô Song căn bản không có chút nào che dấu.
“Ta mạnh hơn ngươi đây là điều đương nhiên, ta biết ngươi còn một cái linh hồn đấu đế của Hồn Tộc chưa có gọi ra nhưng ta cũng có 10 thành đảm bảo giết chết luôn được cái linh hồn đó rồi rời đi, ta muốn đi ngươi không cản được, một lần ta không thể đánh sập Hồn Tộc thì mười lần liên tục ta không tin không thể, đừng nói ngươi mà trên dưới cao thấp của Hồn Tộc ta đều có thể diệt sát, điều này ngươi tự biết”.
“Một mình ngươi không đủ để đánh lại ta, chấp thêm cả Cổ Nguyên may ra có tư cách đánh hòa ta nhưng ngươi có thể liên thủ với hắn sao?. Lúc này ta nói thật, bản tọa đã là thiên hạ vô địch rồi, ngươi căn bản không có tư cách biết được mục đích của ta, kẻ yếu vốn không có tư cách đặt câu hỏi”.
Hồn Thiên Đế nghe đến đây thân hình liên run lên nhưng hắn rõ ràng không biết nói thế nào, rõ ràng không biết phải đối đáp lại hắc y nhân trước mặt thế nào.
Vô Song nhìn Hồn Thiên Đế chết lặng có chút buồn cười, ánh mắt thản nhiên nhìn về nơi phương trời xa xa, hắn có tổng cộng năm đại sát chiêu, ngày hôm nay nếu không phải Hồn Thiên Đế có được địa lợi thì chỉ cần 2 trong 5 sát chiêu cũng đủ để Hồn Thiên Đế đào mạng bại vong, cuộc chiến ngày hôm nay như vậy căn bản là quá đủ rồi.
“Đà Xá Cổ Đế Ngọc có tác dụng mở ra Cổ Đế Động Phủ ngoài ra còn có là tấm bản đồ duy nhất chỉ đường đến đây chỉ ta có thể nói thẳng với ngươi, Cổ Đế Động Phủ nằm ngay ở bên dưới Già Nam Học Viện, tất nhiên bên trong đó là đế đan để ngươi thành đế cũng là cách duy nhất khiến ngươi có thể uy hiếp được ta”.
Hồn Thiên Đế căn bản không bị cái bí mật này làm động dung, ánh mắt của hắn đầy hoài nghi nhìn Vô Song.
“Hừ rốt cuộc ngươi muốn gì, nếu có thể thành đấu đế ngươi căn bản không cần rat ay”.
Vô Song nào thèm để ý đến Hồn Thiên Đế kiến nghị, hắn đầy khinh thường cùng cuông ngạo đáp trả.
“Việc của ngươi là đột phá trở thành đấu đế chứ không phải là hỏi lại, ngươi không có tư cách biết được ta muốn làm gì, ngươi chỉ là kẻ yếu. Tất nhiên lúc này ta giết không được ngươi nhưng chỉ cần ngươi không thực hiện theo kế hoạch của ta thì ta thấy một người của Hồn Tộc liền giết một người, ta có thể đảm bảo lấy tay che đi Hồn Tộc”.
Từ xưa đến nay chỉ có Hồn Thiên Đế đi uy hiếp kẻ khác chứ tuyệt đối không có chuyện Hồn Thiên Đế bị uy hiếp có điều lần này thì khác, hắn căn bản không có cách nào dùng thực lực để nói chuyện với Vô Song, điều duy nhất Hồn Thiên Đế có thể làm là dương mắt ra nhìn cái bóng lưng ngạo nghễ đó rời đi.
………….
Bốn ngày sau, trên bàn của Cổ Nguyên xuất hiện một phong thư.
Không ai biết nội dung của phong thư là gì nhưng lại khiến Cổ Nguyên kích động không thôi.
Ngày hôm đó toàn bộ trên cưới Cổ Tộc bắt đầu hành động.
Ngày hôm đó toàn bộ trên dưới Hồn Tộc vậy mà cũng bắt đầu không thể ngồi yên.
…………