Vô Song ở trong Thiên Mộ toàn tâm toàn ý hấp thu Hư Vô Thôn Viêm, hắn tất nhiên không thể nào biết bản thân mình bị tính kế, hắn không biết Thôn Thiên đã tạo ra một kế hoạch cả ngàn năm vì hắn.
Nói đi cũng phải nói lại, trong thiên hạ này đã gọi là dị hỏa tuyệt đối không có dị hỏa nào yếu chỉ là chủ nhân không cách nào làm dị hỏa phát triển được đến tột cùng mà thôi, Cửu Long Lôi Cương Hỏa của Đường Hỏa năm xưa căn bản không hề ngại ngần gì Kim Đế Phần Thiên Viêm của Cổ Tộc hay Tịnh Liên Yêu Hỏa của Tịnh Liên Yêu Thánh chắc chắn mạnh hơn Tịnh Liên Yêu Hỏa của Vô Song, chủ nhân dành sự quan tâm cho dị hỏa càng nhiều thì dị hỏa càng mạnh, chủ nhân cho dị hỏa không gian phát triển càng lớn thì dị hỏa càng đáng sợ, đây chính là tinh túy của các bậc tiền nhân.
Không phải là Vô Song kém nhưng quả thực Lục Đạo Luân Hồi Viêm của ahwns không thể sánh bằng một góc của Luân Hồi Tôn Giả bởi Vô Song căn bản không cho Lục Đạo Luân Hồi Viêm một sân khấu để thể hiện.
Trong Thiên Mộ nơi nguyên khí dày đặc vô cùng, hai mắt Vô Song vẫn cứ nhắm chặt lại, thân hình run lên liên tục như trải qua điều gì cực kỳ kinh khủng, tất nhiên việc hấp thụ Hư Vô Thôn Viêm thì chẳng nhẹ nhàng chút nào, đây tuyệt đối là một việc khó khăn, tất nhiên nhờ có Niết Bàn Hỏa khác chế rất mạnh Hư Vô Thôn Viêm cùng sự trợ giúp đắc lực từ Phần Quyết bản thân Vô Song có niềm tin rất lớn trong tối đa là hai năm hắn có thể hoàn toàn thu phục Hư Vô Thôn Viêm, đương nhiên khoảng thời gian 2 năm trong Thiên Mộ nều đặt ở bên ngoài thì tuyệt đối cũng không quá dài.
Đúng lúc Vô Song đang nhập tâm nhất thì dị biến xảy ra, hắn không thể nào hiểu được năng lực Hư Vô Thôn Viêm cho dù không chịu hợp tác nhưng cũng khoogn thể nào đi trái lại lộ tuyến mà Phần Quyết đặt ra có điều bất chợt nguồn năng lượng khổng lồ này như con dã thú bị điên vậy, nó vượt qua cả sự phong tỏa của Phần Quyết.
Vô Song không thể không hốt hoảng bởi hắn rõ ràng cảm nhận được có một hấp lực kinh khủng, một thứ hấp lực vượt qua khỏi sự hiểu biết của Vô Song, nguồn năng lực khủng khiếp của Hư Vô Thôn Viêm chạy thẳng qua kinh mạch của Vô Song, chạy thẳng đến khu vực đại não của hắn nơi yếu đuối nhất trên cơ thể Vô Song.
Vô Song hắn muốn ngăn cản, Vô Song hắn muốn dừng quá trình này lại có điều hắn vô lực, chưa bao giờ Vô Song cảm thấy mình yếu đến thế, toàn bộ thứ hắn có thể làm được chỉ là nhìn, chỉ là nhìn nguồn năng lượng của Hư Vô Thôn Viêm toàn bộ bị hấp thụ, toàn bộ bị con mắt thứ ba kia nuốt chửng.
Tốc độ cắn nuốt cực kỳ nhanh, căn bản con mắt thứ ba của Vô Song cùng Hư Vô Thôn Viêm không cùng một đẳng cấp, Vô Song nằm mơ cũng không ngờ cơ hội mở mắt của mình lại đến nhanh như thế, hắn vốn chỉ nghxi mượn Hư Vô Thôn Viêm đột phá đến cảnh giới cửu tinh đấu thánh chân chính khi đó chiến lực của hắn liền nhảy thẳng lên cửu tinh đấu thánh đỉnh phong thậm chí không thua kém gì đám người Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên, có thể ngay mặt mà chiến về phần mở mắt trong truyền thuyết thì hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Vô Song suy nghĩ rất đơn giản, hắn không hiểu mở mắt là cảnh giới gì có điều hắn lại hiểu nhắm mắt, đôi mắt này của hắn đã mù thậm chí con mắt thứ ba cũng vậy, Vô Song đã từ lâu không còn được nhìn thấy ánh sáng nữa vậy đây không phải là nhắm mắt thì là gì?.
Con mắt thứ ba của hắn là khởi đầu cho tất cả mọi việc, tất cả những hình ảnh mà Vô Song gặp gần đây có điều khi con mắt này triệt để nhắm lại cũng là lúc Vô Song hắn không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ đến khi có sự xuất hiện của Hư Vô Thôn Viêm thì con mắt thứ ba bắt đầu sống lại, nó như tỉnh lại từ trong một giấc ngủ dài dằng dặc vậy.
...........
Thôn Thiên lúc này khí thế không ngừng tăng cao, lượng đấu khí trong cơ thể ông ta đang bành trướng cực độ từ bát tinh đấu thánh lên thẳng cửu tinh đấu thánh và chưa hề có dấu hiệu nào dừng lại, nếu lúc này Vô Song ở đây mà nhìn thấy Thôn Thiên chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.
Thôn Thiên tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, năm đó mình hắn có thể khiến toàn bộ Viễn Cổ Bát Tộc liên thủ tiêu diệt đã đủ hiểu kẻ này khủng bố, tất nhiên nếu hỏi đám người Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế rằng Thôn Thiên mạnh nhất ở điểm nào thì chắc chắn không phải là thực lực mà là tâm trí.
Kẻ này trời sinh coi mạng người như cỏ rác, trời sinh ti tiện giảo hoạt không từ thủ đoạn nào, đặc biệt sau khi Thôn Thiên nắm được một tia luân hồi lực lượng của Luân Hồi Tôn Giả lại càng trở nên quỷ dị khó lường, hắn làm bất cứ thứ gì cũng đều có mục đích, hắn chịu ngục giam cần suốt ngàn năm ở Tiêu Tộc Tổ Địa cũng là có mục đích, hắn dùng ngàn năm thời gian để luyện hóa một vật – Thôn Linh Châu.
Thôn Linh Tộc không có dị hỏa đúng hơn là bọn chúng rất sợ dị hỏa cùng hỏa hệ đấu khí, Thôn Linh Tộc cũng không dùng vũ khí thậm chí đến cả công pháp và đấu kỹ cường đại bọn họ cũng thiếu hụt nghiêm trọng có điều thân là một đại tộc từng sánh ngang với Cổ Tộc, Hồn Tộc hay thậm chí là cả Tiêu Tộc thì không thể nào không có át chủ bài, át chủ bài của Thôn Linh Tộc chính là Thôn Linh Châu.
Thôn Linh Châu tên như ý nghĩa, đây là một viên ngọc hắc ám màu đen, viên ngọc tổ của toàn bộ Thôn Linh Tộc, tộc nhân Thôn Linh Tộc không phải là nhân loại mà cũng chẳng phải là yêu thú, khi bọn họ chết đi sẽ tan biến vào trong hư không, bọn chúng không được quyền chết một cái chết như nhân yêu hai tộc chính vì vậy mới có Thôn Linh Châu.
Thôn Linh Châu là nơi để hương hồn cường giả Thôn Linh Tộc dựa vào, là điểm cuối cùng của mỗi cường giả Thôn Linh Tộc phải đi, Thôn Linh Châu chính là mộ địa của Thôn Linh Tộc.
Thôn Linh Tộc bị diệt tộc có điều Thôn Linh Châu vẫn còn, sự tồn tại của Thôn Linh Châu không phải là thứ những cường giả bên ngoài có thể biết được, bản thân Thôn Thiên chính là dùng ngàn năm thời gian ở trong Tiêu Tộc Tổ Địa để thuần hóa viên ngọc màu đen này.
Thôn Linh Châu là tổ vật của Thôn Linh Tộc có điều toàn bộ Thôn Linh Tộc hiện nay chỉ còn Thôn Thiên, hắn hà cớ gì phải lưu lại tổ vật bên mình?, nếu hắn có thể đột phá đấu đế cảnh giới thì Thôn Linh Tộc còn có hy vọng phục hưng nhưng nếu hắn mãi mãi chỉ là một đấu thánh cường giả thì Thôn Linh Tộc mãi mãi đi vào trong bóng tối, mãi mãi chỉ như viên Thôn Linh Châu này không được ai biết đến mà thôi.
Thôn Thiên không phục, hắn không cam tâm, Thôn Linh Tộc cường đại nhất thiên hạ tuyệt đối khoogn thể kết thúc như vậy, bất cứ ai cũng có một lý tưởng của mình, con người không dùng tốt xấu để phân chia mà là dùng lý tưởng để nhận xét, lý tưởng của người này có thể không hợp mắt người kia và ngược lại chỉ cần sống không sai với lý tưởng của mình.
Thôn Thiên sống chính là để đi đến đỉnh cao của thế giới này cũng giống như đám người Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên vậy có điều bọn họ cũng có chỗ khác nhau, nếu như Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên muốn đột phá đấu đế để thử nghiệm cái cảm giác vô địch, cái cảm giác bá chủ thế gian thì Thôn Thiên lại muốn dùng đấu đế năng lực phục hưng lại một gia tộc suy tàn.
Thôn Thiên xếp bằng trên mặt đất, ông ta hiện nay không còn chỉ là một bộ xương trắng nhỏ bé mà hiện tại không khác gì một con quái vật đầu lâu cả, thân thể vẫn là xương trắng nhưng chiều cao lên đến gần 2m thoạt nhìn không khác gì một đại hán cao to vạm vỡ, đặc biệt nhất là ẩn dấu sâu trong đôi mắt rỗng tuếch kia là những ngọn lửa màu đỏ lập lòe như có như không.
Thôn Thiên đang đợi, hắn đang đợi đến khi Vô Song hấp thụ hoàn toàn Hư Vô Thôn Viêm, đến khi Hư Vô Thôn Viêm cùng Vô Song chắc chắn không thể nào tách nhau ra nữa thì hắn sẽ hành động, một mình Thôn Thiên không có tự tin có thể thôn phệ hoàn toàn Vô Song dù sao hắn thừa biết Vô Song có chiến lực nghịch thiên mức nào có điều nếu cộng thêm Thôn Linh Châu thì Hư Vô Thôn Viêm tuyệt đối có tự tin ám toán bất cứ ai trong thiên hạ này.
Thôn Linh Châu cùng thực lực đang không ngừng tăng lên mới chính là quân bài mà Thôn Thiên dựa vào, mới là át chủ bài để hắn đoạt lấy thân xác của Vô Song chỉ là Thôn Thiên lúc này không thể nào tin được vào mắt mình, bản thân Hư Vô Thôn Viêm mạnh thế nào Thôn Thiên không thể không biết nhưng lúc này vậy mà lại bị Vô Song thôn phệ bằng một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, một tốc độ đánh chết Thôn Thiên cũng không ngờ.
Dị hỏa chưa bao giờ là dễ nghe lời và cũng chưa bao giờ ôn hòa, bản thân dị hỏa bài danh càng cao thì càng khó hàng phục, Hư Vô Thôn Viêm bài danh thứ hai trong dị hỏa bảng càng là mọt khúc xương nghẹn vào cổ họng, bản ý của Thôn Thiên chính là đợi Vô Song hấp thu Hư Vô Thôn Viêm thì hắn ra tay bởi khoảnh khắc này chắc chắn là lúc Vô Song yếu nhất tuy nhiên tốc độ hấp thu nhanh thế này nằm hoàn toàn khỏi kế hoạch của hắn.
Thôn Thiên lúc này nào còn cái nụ cười quỷ dị cùng khuôn mặt cao cao tại thượng kia, trong mắt hắn có một tia hốt hoảng, quả thật lúc này hắn không biết phải làm gì, hắn không biết rốt cuộc có nên thực hiện tiếp kế hoạch của mình không, một kế hoạch kéo dài suốt ngàn năm vốn không có một tia sai lầm nào lúc này lại đi lệch một bước khỏi quỹ đạo.
Thôn Thiên tất nhiên không phải là dũng giả lại càng không phải là chính nhân quân tử gì, quân tử có thể đổi lại được tiếng thơm muôn đời, quân tử có thể trở thành anh hùng trong lòng người chỉ là anh hùng mãi mãi không thể thành nghiệp lớn, chỉ có kiêu hùng mới có thể dành được thiên hạ, sự xuất hiện của anh hùng từ trước đến nay vốn dĩ đã làm nền cho kiêu hùng, Thôn Thiên tự nhận mình là một kiêu hùng mà kiêu hùng nếu nói khó nghe chính là tiểu nhân, chỉ cần tiểu nhân đi được đến cuối cùng thì chính là kiêu hùng.
Thôn Thiên tuyệt đối sẽ không lựa chọn liều mạng, trong mắt hắn còn sống là còn hy vọng, còn sống là còn có ngày làm lại chỉ là hiện nay Thôn Thiên không tài nào thản nhiên lắc đầu bỏ đi tất cả như năm xưa, kế hoạch suốt ngàn năm, ngàn năm nỗ lực ngàn năm toan tính sao có thể nói bỏ là bỏ, cuộc đời con người được mấy cái ngàn năm?, ngàn năm trước Thôn Thiên hắn đợi được nhưng ngàn năm sau thì không, hắn chờ không nổi, hắn bỏ cũng không nổi.
Thôn Thiên suy nghĩ đến đây lập tức biến đổi thủ quyết, hộp sọ của hắn lại nứa ra để lộ một Linh Khu tối đen như mực, một Linh Khu tà ác đến cực điểm, Linh Khu vừa mở ra cả người Thôn Thiên liền run lên, toàn bộ khớp xương trên người hắn đều trở nên bóng loáng như ngọc, cơ thể mang cho người ta cảm giác cường đại đến cực điểm, lúc này Thôn Thiên cũng không suy nghĩ gì mà lập tức đặt Thôn Linh Châu vào trong Linh Khu của mình.
Thôn Linh Châu vừa đặt vào bên trong thì toàn thân Thôn Thiên run lên, hắn điên cuồng gào rú, tiếng thét đáng sợ đầy đau đớn vang vọng toàn bộ không gian, tiếng thét như quỷ khóc như địa ngục nhân gian.
Thôn Thiên hiện nay cực kỳ đau đớn, nỗi đau như cắt da cắt thịt, nỗi đau không có bất cứ thứ gì hình dung được chỉ là đi kèm với đau đớn luôn luôn mà sức mạnh, Thôn Linh Châu sau khi sát nhập cùng Linh Khu của Thôn Thiên vậy mà lại mạnh mẽ thôn phệ luôn hồn cấm mà Vô Song đặt lên người đối phương.
Tất nhiên việc này cũng không quá khó hiểu, Hồn Thiên Đế có thể tế toàn bộ Hồn Tộc tạo nên một cái đế trận để vây sát Tiêu Viêm khi Tiêu Viêm đột phá đấu đế thì Thôn Thiên cũng có thể, Thôn Linh Châu tồn tại không khác gì một tòa trận pháp di động, một tòa trận pháp tế bởi vô số oán hồn Thôn Linh Tộc, những siêu cấp trận pháp bậc này cường đại là việc đương nhiên.
Cửu Tinh Đấu Thánh Trung Kỳ, Cửu Tinh Đấu Thánh Hậu Kỳ, Cửu Tinh Đấu Thánh Đỉnh Phong, Đấu Thánh Đệ Nhất Thiên Kiếp, Đấu Thánh Đệ Nhị Thiên Kiếp, Đấu THánh Đệ Tam Thiên Kiếp, Đấu Thánh Đệ Tứ Thiên Kiếp.
Sức mạnh tăng lên đồng nghĩa với đau đớn tăng lên nhưng Thôn Thiên hắn hoàn toàn chấp nhận, ngoại trừ sự gấm rú kinh động nhân tâm còn là một tia quyết liệt, một tia điên cuồng.
Thôn Thiên hắn một mạch đột phá đến Đấu Thánh Đệ Tứ Thiên Kiếp, cảnh giới này tuyệt đối có thể liều mạng với Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên, cho dù chắc chắn vẫn thất bại nhưng cũng có thể làm hai vị cự đầu này trọng thương ít nhất trăm năm không thể hồi phục, chỉ tính riêng về sức mạnh thì Thôn Thiên hiện nay là thiên hạ đệ tam cao thủ, tất nhiên thực lực của Thôn Thiên tăng nhanh như vậy cũng bởi vì ngàn năm trước bản thân hắn đã là Đấu Thánh Đệ Ngũ Thiên Kiếp, hắn không phải là đang mạnh lên mà chỉ đang trở lại thời kì đỉnh phong mà thôi.
Cửu Chuyển Thành Thánh, Lục Kiếp Thành Đế, suốt ngàn năm qua mới lại có người đột phá cực hạn đấu thánh đỉnh phong tiến vào Lục Kiếp.
Bản thân Thôn Thiên có thể tiếp tục mạnh lên có điều hắn không dám đợi bởi lúc này ở phía bên kia Vô Song cũng hoàn toàn hấp thụ xong Hư Vô Thôn Viêm, nếu Thôn Thiên tiếp tục dành thời gian để mạnh lên tất nhiên sẽ bỏ lỡ cơ hội, hắn không dám và cũng không muốn, hắn nhất định phải có khối thân thể kia.
“Thôn Thiên Thôn Địa, Thôn Linh Đại Bí – Trảm Hồn Đoạt Xá”.
Thôn Thiên gầm lên một tiếng, hai mắt hắn trắng dã sau đó linh hồn lập tức biến mất khỏi cơ thể....
.................
Thôn Thiên tự nhận mình ngàn tính vạn tính, Thôn Thiên tự nhận hắn bằng vào luân hồi lực lượng có thể tính hết mọi nhân vật trong thiên hạ chỉ là hắn không biết muốn tính kế cũng phải có thực lực để tính kế.
Luân Hồi Tôn Giả năm đó có thể tính kế bán thánh đã là cực hạn thì Thôn Thiên cực hạn cũng chỉ tính kế được Đấu Thánh Đệ Lục Kiếp mà thôi, cho dù hắn có mạnh đến như thế nào thì cũng không có cách nào đụng vào Đấu Đế cường giả huống gì những người mạnh hơn cả đấu đế?.
Linh hồn của Thôn Thiên lao thẳng vào trong Thiên Mộ, đoàn linh hồn này phi thường cường đại nhưng cũng phi thường khó phát hiện, ngay cả Hắc Miêu trong ngực Hỏa Trĩ cũng chỉ nhíu mày nhưng rồi lại bỏ qua đủ để chứng minh Trảm Hồn của Thôn Thiên phi thường mạnh đáng tiếc trong Thiên Mộ còn có Họa Thần.
Họa Thần lúc này lười biếng nằm trên ghế dài, đôi chân trần trắng nõn lộ ra ngoài, một đôi chân hấp dẫn đến chết người, hai ngón tay thon dài mân mê đôi môi hồng ánh mắt có chút lười biếng nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt có một tia coi thường, một tia khinh bỉ.
“Nực cười, nắm được một tia luân hồi cũng dám tính kế kẻ kia quả nhiên không biết chữ chết viết thế nào”.
Nói xong Họa Thần một lần nữa chuyển ánh mắt, ánh mắt hiện nay nhìn chằm chằm vào Vô Song.
..............
Vô Song một lần nữa làm mắt cho kẻ kia, trở thành chứng nhân cho một kẻ mù lào, trở thành người lưu giữ những ký ức tiếc nuối nhất của đời người.
Ánh mắt hắn hướng ra rất xa rất xa, ánh mắt như lật tung tất cả, ánh mắt xoáy vào hư không.
Vân Vũ Vô Song một kiếm chém chết hóa thần lão tổ, Vân Vũ Vô Song dùng phàm nhân thân ngộ ra siêu cường kiếm ý, chiến tích bực này đủ sức làm kinh động toàn bộ tu tiên giới, hóa thần đã là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ đã là cường giả một phương, một kiếm tru diệt hóa thần là chiến tích nghịch thiên bực nào?, kể cả là hóa thần đỉnh phong một đòn toàn lực cũng rất khó một chiêu giết chết hóa thần khác, lực sát thương của Vô Song đã sớm vượt quá hóa thần chiến tích này nếu là kẻ khác đương nhiên vui mừng tột độ nhưng Vân Vũ Vô Song thì không.
Hắn không còn niềm vui, hắn cũng chẳng có nỗi buồn, hắn không còn cảm xúc nào mà chỉ còn đau đớn chỉ còn trống rỗng, rốt cuộc hắn phải sống vì cái gì?, rốt cuộc hắn cố gắng vì cái gì?.
Muốn khóc nhưng nước mắt từ lâu đã cạn khô.
Muốn ôm hình bóng kia vào lòng nhưng tất cả chỉ là sự lạnh lẽo trống rỗng.
Muốn nhớ thật rõ khuôn mặt nàng nhưng hắn không thể.
Hắn nhớ giọng nói của nàng, hắn nhớ sự ngu ngốc của nàng chỉ có điều khuôn mặt của nàng hắn không nhớ nổi, nụ cười của nàng hắn không giữ nổi.
Mạnh mẽ để mà làm gì? bá đạo hơn thì cũng làm được gì?, đi đến cuối con đường kia thì được gì?, hắn tất nhiên không biết được đáp án hắn chỉ biết hiện nay mình không còn lý do để bước tiếp.
Vân Vũ Vô Song bàn tay nhè nhẹ run lên nắm lấy thân thể kia, hắn không thể nhìn thấy gì, hắn không cảm nhận được gì xung quanh nhưng hắn biết thân thể hắn đang ôm trên tay là thứ quý giá nhất của mình, là thứ quý giá nhất cuộc đời cho mình.
Hắn cùng nàng như hai đường thẳng cắt nhau, chỉ gặp một lần duy nhất rồi mãi mãi chia lài.
Đôi chân nặng nề lê bước, hắn không rõ hắn phải đi đâu, hắn không rõ hắn phải làm gì hắn chỉ biết cứ thế cứ thế bước đi, hắn muốn chết nhưng hắn không thể chết, hắn muốn được gặp nàng ở dưới địa ngục kia nhưng hắn không thể, không phải Vân Vũ Vô Song hắn sợ chết mà là hắn không dám chết, tính mạng này của hắn là do nàng mang về, cuộc sống thứ hai này của hắn là do nàng ban tặng, hắn hiện nay sống vốn không phải là vì hắn mà là vì nàng.
Cứ như thế Vân Vũ Vô Song bước về phía trước, thế giới này với hắn chỉ còn một màu xám, một màu xám không có sức sống.
Vô Song lằng lặng quan sát tất cả, trong trái tim hắn xuất hiện một cảm giác phi thường khó chịu nhưng không thể nào nói ra, thứ mà hắn làm chỉ có thể là tiếp tục bước đi, tiếp tục làm mắt cho kẻ bạc tình dưới kia mà thôi.
Đột nhiên lúc này ánh mắt thứ ba của Vô Song như mở ra to hơn, ánh mắt như xuyên thủng hư không, ở đó rốt cuộc lại nhìn thấy một việc mà bản thân Vân Vũ Vô Song năm xưa chắc chắn không nhìn thấy.
Hắn thấy một nữ nhân- không nói chính xác hơn là một nam nhân, hắn nhìn thấy Họa Thần.
Vẫn dáng hình đó, vẫn là sự lung linh mộng mị đó, Họa Thần xuất hiện làm thiên địa như yên tĩnh, làm toàn bộ cảnh vật trở nên ảm đạm, Họa Thần ở đó thản nhiên mà đứng, đối mặt với hắn chính là Đầu Trâu – Mặt Ngựa của Địa Ngục.
Đầu Trâu Mặt Ngựa thân là nhiếp hồn sứ giả của Địa Ngục thực lực chắc chắn không hề tầm thường thậm chí cực kỳ mạnh mẽ có điều đứng trước một trong Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình thì căn bản không là gì cả.
Họa Thần chỉ cần đứng đó cũng đủ làm Đầu Trâu Mặt Ngực mặt xám như tro tàn, Địa Ngục là một phần của Ma Giới mà Ma Giới cùng Thần Giới vốn không có cách nào hòa thuận, hai bên cứ gặp nhau chắc chắn là nổ ra đại chiến hơn nữa nếu là nhân vật nào khác của Cổ Thiên Đình hiện thân Đầu Trâu Mặt Ngựa chưa chắc đã sợ nhưng Thập Đại Thần Tướng lại khác.
Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình đều là cường giả cực hạn bước thứ ba, Ma Đế không ra thì căn bản không ai có tư cách bức lui những kẻ này đi, khoảng cách giữa Họa Thần cùng bọn họ căn bản là quá lớn.
Họa Thần lúc này mắt đẹp nhẹ chuyển, hắn nào thèm quan tâm lũ kiến hôi này nghĩ gì, chân đẹp nhẹ bước, một bước bước ra như đóng băng toàn bộ thiên địa, một bước bước ra khiến Đầu Trâu Mặt Ngựa hồn lìa khỏi xác biến thành hư vô, giết hai kẻ này Họa Thần chỉ cần dùng một ý niệm tuyệt đối không cần nhiều lời.
Họa Thần là người của Cổ Thiên Đình đương nhiên phải nghĩ cho Cổ Thiên Đình, một phàm nhân bằng ý chí có thể ngộ ra Kiếm Ý tuyệt đối là nhân tài, nếu được Cổ Thiên Đình đào tạo tuyệt đối có thể là nhân vật tối cường của bước thứ hai thậm chí bước thứ ba cũng không phải là không có khả năng, Cổ Thiên Đình cho dù mạnh hơn nữa cũng không thể nào không quan tâm đến một cường giả bước thứ ba, nhân vật như Vân Vũ Vô Song đáng để Họa Thần tặng cho một hồi tạo hóa.
“Hì hì ngươi ghét thành tiên đúng không có điều nếu ta cứu nữ nhân kia một mạng thì ngươi không muốn thành tiên cũng phải thành”.
Cảm thấy thích thú về ý nghĩ của mình Họa Thần nhẹ mỉm cười sau đó từ từ vén tóc của mình lên, một hành động nữ tính đến cực điểm, một nét đẹp mộng mị quét qua nhân gian.
Cầm lấy Sinh Tử Sổ bản thân Họa Thần nhẹ nhàng dùng thần niệm đảo qua có điều lúc này thân hình Họa Thần lập tức run lên, mắt đẹp tựa hồ không thể nào tin được.
Toàn bộ cảnh mà Họa Thần thấy bản thân Vô Song cũng thấy, hắn cũng nhìn thấy thứ làm Họa Thần giật mình, trong Sinh Tử Sổ kia vốn không có cái tên Tố Ngôn.