Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 452: Hư Vô Chi Tử (6)




Hồn Tộc có thể thẳng tay tấn công toàn bộ các tộc khác mà không sợ bất cứ thông tin gì lộ ra cũng là nhờ Hư Vô Thôn Viêm, bản thân Hư Vô Thôn Viêm có một năng lực mà đến cả Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên đều không thể sánh bằng, năng lực nuốt chửng toàn bộ không gian vào bên trong cơ thể, đây là thứ cả Vô Song hắn cũng làm không nổi.
Nói là nuốt cả không gian nhưng cũng không có nghĩa là nó đủ sức tiêu hỏa mảnh không gian khổng lồ của Viêm Tộc hay bất cứ tộc nào trong Viễn Cổ Bát Tộc nhưng nó lại mạnh ở chỗ có thể chặt đứt toàn bộ tiếp xúc không gian, bản thân nó có thể cô lập mảnh không gian lại đảm bảo ngoại bất xuất nội bất nhập, chỉ cần làm việc này đủ kín đáo để không bị cường giả khác phát hiện thì khi nó hoàn thành cô lập không gian thành công thì rất khó có ai có thể thoát ra ngoài.
Không gian cũng chia làm đẳng cấp, sức mạnh của không gian được phân chia ở tọa nghệ hay nói cách khác là không gian bình chướng, muốn tạo ra một không gian bình chướng quá dễ ít nhất Vô Song muốn cầm cố Hỏa Trĩ không cho nàng đi ra ngoài chỉ cần một cái phất tay, tạo ra không gian bình chướng bảo vệ một khu vực thì khó hơn nhiều nhưng cũng không phải là không làm nổi, như tổ điện của Viêm Tộc chẳng hạn có điều nếu muốn tạo ra một thế giới riêng thì lại là một việc khác.
Không gian của Viễn Cổ Bát Tộc vốn không phải là do đấu thánh tạo ra mà là tôt tiên của họ đấu đế cường giả,chỉ có đấu để cường giả mới có thể tạo ra một thế giới riêng tách biệt với mảnh đại lục này, đương nhiên đấu đế cũng không phải là bất tử, năng lực của đấu đế tuyệt đối không thể mãi mãi tồn tại, đấu đế cường giả cũng có lúc chết cũng như không gian bình chướng của họ dần dần sẽ bị suy yếu theo thời gian, lúc này là việc của phận con cháu, nếu con cháu đủ mạnh đời đời gia cố không gian thì cũng không sao nhưng nếu con cháu đời sau không bằng đời trước thì bình chướng không gian chỉ biết càng ngày càng suy yếu.
Linh Tộc, Thạch Tộc, Dược Tộc chính là ví dụ điển hình nhất tuy nhiên Viêm Tộc cùng Lôi Tộc thì lại khác, không gian của bọn họ cũng không phải dễ nuốt đến vậy, Vô Song cũng có chút tò mò, hắn không biết rốt cuộc Hồn Tộc phái ra bao nhiêu thực lực để nuốt lấy Viêm Tộc lần này.
..............
Trong nhà tranh của Vô Song ánh mắt Hỏa Trĩ lạnh lại nhìn thứ áp lực trên bầu trời kia, cho dù bị ngăn cách bởi không gian lực lượng của Vô Song nhưng cảm ứng của Hỏa Trĩ vẫn cực kỳ đáng sợ, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia kĩnh hãi.
“Thứ hắc ám kia là dị hỏa?, thực sự không ngờ lại là dị hỏa, trên đời làm gì có loại dị hỏa nào đáng sợ đến vậy”.
Vô Song nhoẻn miệng mỉm cười.
“Chính xác không tệ, thứ kia đúng là dị hỏa, bài danh thứ hai trong dị hỏa bảng Hư Vô Thôn Viêm”.
Hỏa Trĩ nghe Vô Song nói liền run lên có điều khi nàng nhìn Vô Song thì trong án mắt ngập tràn sát khí, bản thân nàng cứ như chưa hề nghe hai lựa chọn mà Vô Song cho mình vậy.
“Là ngươi?, là ngươi tìm cách dẫn dụ ta tới đây sau đó giam lỏng ta, nếu không như vậy thì một ngọn dị hỏa mạnh như vậy tiến vào Viêm Giới sao ta có thể không nhận ra?”.
Vô Song cũng chẳng xấu hổ gì mà gật đầu.
“Thông minh, chính xác là như vậy”.
Hỏa Trĩ mắt đẹp co rụt lại, ánh mắt nàng như muốn nhìn xoáy vào thân ảnh đang ngồi trước mặt mình, trên bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu hồng nhuận, khóe môi mấp máy.
“Ngươi không phải là Viêm Phương, Viêm Phương hắn không có khí độ bực này, Viêm Phương bản thân cũng không có tư cách sử dụng Tịnh Liên Yêu Hỏa, ngươi rốt cuộc là ai?”.
Vô Song nghe đến đây dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nhếch miệng.
“Tịnh Liên Yêu Thánh”.
Cái tên này thực sự rất thích hợp, bản thân Vô Song đến đây để âm Hồn Tộc một lần, mục tiêu mà hắn tính kế là Hư Vô Thôn Viêm, cho dù Vô Song không sợ Hồn Thiên Đế phát hiện ra, chỉ cần kế hoạch này thành công hắn sợ gì Hồn Thiên Đế có điều để Hồn Thiên Đế thậm chí là Cổ Nguyên phải đau đầu một trận cũng tốt.
“Tịnh Liên Yêu Thánh?”, khuôn mặt của Hỏa Trĩ nghệt ra, suy nghĩ của nàng như chết lặng. Nghe cái tên này nàng đương nhiên sẽ không tin, Hoàng Tuyền Yêu Thánh vốn đã chết từ không biết bao nhiêu năm thậm chí điển tịch của Viêm Tộc còn ghi lại Hoàng Tuyền Yêu Thánh sau khi chết còn đích thân phong ấn Tịnh Liên Yêu Hỏa ở trong mảnh hư vô không gian thần bí không thể thoát ra ngoài.
Hỏa Trĩ quả thực không thể tin được thân phận mà Vô Song bịa ra có điều sự việc trước mặt làm nàng không tin cũng không được, Tịnh Liên Yêu Hỏa không phải phàm vật, ngày nó xuất thể đủ sức oanh động toàn bộ Trung Châu, nếu người trước mặt không phải là Tịnh Liên Yêu Thánh thì Tịnh Liên Yêu Hỏa ở đâu xuất hiện?.
Cố gắng hít một hơi thật sâu giữ bình tình, Hỏa Trĩ quay đầu lại nhìn về phía Hư Vô Thôn Viêm ở phương xa sau đó một lần nữa nhìn về phía Vô Song.
“Tiền bối quả thực là Tịnh Liên Yêu Thánh?”.
Vô Song ung dung nhếch miệng, một nụ cười tà dị cùng với thân hình gầy gò có chút xanh xao kia không biết tại sao lại cho Hỏa Trĩ cảm giác sởn cả gai ốc.
“Ngươi nghĩ xem ta lừa ngươi thì rốt cuộc có lợi lộc gì?”
……………
Hỏa Trĩ ở trước mặt Vô Song rung động một thì lúc này ở trong trung tâm quảng trường Viêm Thành liền rung động gấp mười lần, lúc này đến cả tộc trưởng Viêm Tộc cường giả bát tinh đấu thánh đỉnh phong cũng sợ hãi không ngớt.
Trước mặt Viêm Tẫn hiện nay là một nhân vật ông ta không bao giờ ngờ được, Hồn Tộc – Hồn Thiên Đế.
Đừng nói là Viêm Tẫn cho dù là Vô Song cũng không tưởng tượng được Hồn Thiên Đế lại đích thân hành động, trong ngôi nhà tranh của mình khi nhìn thấy Hồn Thiên Đế lơ lửng giữa không trung là lúc Vô Song phải giật bắn cả mình, Hồn Thiên Đế hiện thân ở đây không khác gì việc Hồn Tộc đã tất tay trong chiến dịch lần này.
Vẫn là làn khói đen đầy u ám cùng quỷ dị, vẫn là ánh mắt ngaoij thị nhân sinh, sự tàn nhẫn xoáy thẳng vào tâm khảm của kẻ khác, Hồn Thiên Đế đại diện cho nỗi sợ, đại diện cho sự hủy diệt.
Hồn Thiên Đế hiện thân, sau lưng ông ta cũng là một màn hắc vụ nhưng không một cường giả nào của Hồn Tộc đi ra khỏi đó, toàn bộ đều tin tưởng Hồn Thiên Đế, trong mắt bọn họ thì Hồn Thiên Đế liền là thần nhân, nhân vật này một khi đã ra tay thì tuyệt đối không thể thất bại, Hồn Thiên Đế chính là đại diện cho sức mạnh.
Hồn Thiên Đế đứng đó không nói nhưng lại đập tan đi toàn bộ chiến ý của Viêm Tộc, cho dù là Hồn Tộc mang quân đến đánh Viêm Tộc, cho dù bọn họ không có lợi thế sân nhà đi nữa thì kết quả cũng không thể thay đổi, Hồn Thiên Đế rat ay cũng là tử kỳ của Viêm Tộc.
Viêm Tẫn đứng bật dậy, ánh mắt chứa đựng một tia sợ hãi nhưng cũng rất nhanh bị chiến ý thay thế, từng nắm tay của Viêm Tẫn nắm chặt lại, thân hình run lên.
“Viêm Tộc cùng Hồn Tộc bao nhiêu năm nay nước song không phạm nước giếng thậm chí Viêm Tộc còn có ba phần kính nể Hồn Tộc chưa bao giờ chủ động khiêu chiến, lúc này không biết Hồn huynh tại sao phải xuất hiện ở đây, trận thế bầy ra thực sự làm tiểu đệ có vài phần run sợ”.
Hồn Thiên Đế cũng không nói nhiều, ánh mắt cao ngạo nhìn Viêm Tẫn như nhìn sâu kiến, Viêm Tẫn trong mắt Hồn Thiên Đế từ trước đến nay chưa bao giờ có quyền phát biểu.
“Không cần nói nhiều, Linh Tộc, Thạch Tộc, Dược Tộc đều có phần của Hồn Tộc, sau này là Viêm Tộc các ngươi”.
Đã đóng vai xấu thì không ngại nhận hết tiếng xấu về mình, chỉ bằng việc đứng ra nhận trách nhiệm diệt đi ba trong số Viễn Cổ Bát Tộc của Hồn Thiên Đế cũng đủ làm nhân khí của Hồn Tộc đại quân kéo đến đỉnh điểm, cũng đủ để VIêm Tộc sợ hãi không thôi.
Viêm Tẫn biết lúc này liền không còn chút cơ hội đàm phán nào nữa, người sống trên đời cũng chỉ là vì lợi ích, lợi ích có thể sai khiến thần ma, Hồn Tộc đánh Viêm Tộc là vì lợi ích, muốn Hồn Tộc thu tay lại bản thân Viêm Tẫn cùng Viêm Tộc phải có lợi ích lớn hơn nữa đáng tiếc ông ta không có.
Đà Xá Cổ Đế Ngọc bản thân Viêm Tẫn hoàn toàn có thể giao ra, đứng trước sinh tử tồn vong thời khắc giữ lại một thứ hư vô mờ mị cũng không có bất cứ tác dụng gì tuy nhiên có giao ra kết quả cũng không thay đổi, Viêm Tộc chỉ cần sống qua một kiếp này chắc chắn đầu quân cho Cổ Tộc sau đó kéo theo cả Lôi Tộc, bản thân Hồn Thiên Đế và Hồn Tộc tuyệt đối không bao giờ bị điên đến mức thả cho Viêm Tộc một con đường sống, nếu Viêm Tẫn rơi vào địa vị của Hồn Thiên Đế thì cũng chắc chắn làm như vậy, thế giới này vốn thực lực vi tôn.
Viêm Tẫn lạnh lùng nhìn Hồn Thiên Đế
“Hồn huynh, nể tình chúng ta còn trẻ cũng có thể coi là bằng hữu quen biết, Hồn Tộc đã muốn đánh thì Viêm Tộc cũng xin bồi tiếp chỉ là Hồn huynh dùng thủ đoạn bắt cóc nữ nhi của ta cũng không quang minh chính đại gì đúng không?, xin Hồn huynh thả cho Hỏa nhi một con đường sống”.
Hồn Thiên Đế ở trên không trung ánh mắt liền nhíu lại nhưng giọng nói vẫn mười phần lạnh lùng.
“Hồn Thiên Đế ta từ xưa đến nay làm việc chưa bao giờ dám nhận, nếu Viêm Tộc ngươi đủ mạnh thì ta cũng không ngại bắt giữ nữ nhi của ngươi làm con tin có điều Viêm Tộc của ngươi còn chưa có tư cách này, chưa có tư cách để Hồn Thiên Đế ta phải dùng thủ đoạn.”.
“Hư Vô Thôn Viêm phong tỏa không gian, Tứ Ma Thánh hộ pháp – Hồn Tộc đại quan sát”.
Biết là Hồn Tộc lập tức tấn công nhưng Viêm Tẫn lại thở ra một hơi, ông ta sợ nhất là Hỏa Trĩ bị Hồn Thiên Đế nắm trong tay cũng bởi Hỏa Trĩ đã đi quá lâu không trở lại có điều khi Hồn Thiên Đế phủ nhận thì Viêm Tẫn hoàn toàn tin tưởng, đã đến cảnh giới như bọn họ căn bản không cần nói dối.
“Viêm Tộc kết hộ tộc đại trận, kêu gọi tàn hồn tổ tiên – Lục Hợp Bát Hoang – Thiên Viêm Đế Trận”.
“Hồn Thiên Đế ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng Viêm Tộc cũng không phải là cá nằm trên thớt mặc ngươi chém giết”.
Lục Hợp Bát Hoang Thiên Viêm Đế Trận, Viêm Tẫn vừa lên tiếng lập tức toàn bộ trung tâm quảng trường của Viêm Thành xuất hiện vô số thần bí ký tự, sau đó ở tám hướng bao vây tòa Viêm Thành xuất hiện tám cột lửa đỏ thông thiên, tám cột lửa đỏ này đục thủng cả màn đêm của Hư Vô Thôn Viêm tạo ra thậm chí còn làm cho Hư Vô Thôn Viêm ẩn trong không gian rên lên một tiếng đau đớn.
Toàn bộ Viêm Giới như rung chuyển, đến cả Hồn Thiên Đế vẻ mặt cũng ngưng trọng vô cùng, tất nhiên Hồn Thiên Đế đích thân đến đây cũng là vì Thiên Viêm Đế Trận của Viêm Tộc, Viêm Tộc mạnh mẽ cũng chỉ vì có trận này tồn tại, phải biết một linh hồn của đấu đế viễn cổ sống lại tuyệt đối không dễ chơi.
Ở nơi xa xa ánh mắt Hỏa Trĩ co rụt lại, khuôn mặt xinh đẹp liền biến sắc.
“Phụ thân đến cả Thiên Viêm Đế Trận cũng sử dụng, không thể nào. Hư Vô Thôn Viêm cho dù có mạnh nhưng sao có thể mạnh đến mức phụ thân phải dùng đại trận”.
Hỏa Trĩ vừa dứt lời thì Vô Song đứng lên, một tay đưa ra nắm lấy eo nhỏ của nàng sau đó thuấn di trong không trung, Hỏa Trĩ tuyệt đối không kịp phản ứng, nàng chỉ có thể nghe một âm thanh vang vảng bên tai mà thôi.
“Trận chiến này đứng ở xa quan sát liền không có lý thú, ta muốn xem rốt cuộc Viêm Tộc của ngươi có thể gây ra bao nhiêu khó khăn cho kẻ kia, hơn nữa có lẽ tận mắt nhìn cuộc chiến này ngươi lại càng dễ trả lời hơn, càng dễ chọn ra con đường của mình hơn”.
Viêm Đế khác với Dược Đế, Dược Đế hiện thân cho người ta có cảm giác có chút ôn hòa khí độ giống như một lão nhân tang thương trải qua không biết bao nhiêu sự đời nhưng Viêm Đế lại khác, Viêm Đế hiện thân cho người ta cảm giác ngạt thở vô cùng, một thanh trường đao đỏ rực như lửa, một bộ hỏa giáp in hình rồng phượng, khuôn mặt cùng thân hình hoàn toàn được tạo nên bởi hỏa diễm rực cháy chỉ có duy nhất mái tóc màu đen tung bay trong gió, đây chính là Viêm Tộc – Viêm Đế.
Viêm Đế hiện thân đứng trước mặt Hồn Thiên Đế có điều không giống như Dược Đế- Dược Thiên Hào khi xuất hiện có một tia phân vân một tia mờ mịt thì Viêm Đế bá đạo hơn nhiều, mũi trường đao chỉ thẳng vào Hồn Thiên Đế, một ánh mắt làm chùn bước toàn bộ đại quân Hồn Tộc.
“Phạm vào Viêm Tộc, dù là thiên cũng tru”.
Viêm Đế cho dù chỉ là một mảnh tàn hồn nhưng thực lực cũng là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong, Viêm Đế mạnh hơn Dược Đế quá nhiều, quát tháo phong vân, thiên hạ đế vương. Viêm Đế vừa hiện ra khí thế lại càng mạnh mẽ lấn áp Hồn Thiên Đế một bậc.
Tất nhiên khí thế là khí thế, thực lực là thực lực, thực lực mạnh đương nhiên khí thế mạnh nhưng khí thế mạnh lại không đồng nghĩa cùng thực lực mình, người chết chung quy cũng là người chết, một mảnh tàn hồn chung quy cũng vẫn là tàn hồn.
Hồn Thiên Đế nhếch miệng nhìn nhân vật từng một thời là đế vương của toàn bộ thiên hạ này, trong mắt Hồn Thiên Đế đã lâu hiện lên một tia kinh thiên chiến ý.
“Ngàn năm trước được quyết đấu cùng Tiêu Huyền một lần đến giờ vẫn không quên, ký ức ngàn năm còn y nguyên như mới, ngàn năm sau cuối cùng ta cũng có lại cảm giác này chỉ tiếc ta không được đối mặt cùng Viễn Cổ Đấu Đế toàn thịnh, không được củng cảnh giới quyết đấu cùng người một trận. Viêm Tẫn tốt nhất ngươi cùng tổ tiên của ngươi lên đi, bản tọa cho các ngươi một cơ hội liên thủ”.
Viêm Tẫn không lấy làm nhục nhã cũng không ngại mặt mũi, một bước bước ra đứng sau lưng tổ tiên của mình một chút, trong ánh mắt ngập tràn chiến ý.
“Hồn huynh, chúng ta hai người xin huynh nhường 20 chiêu”.
Hồn Thiên Đế bật cười.
“Tới đây đi, Hồn Tộc mở sát trận, ngày hôm nay Viêm Tộc xóa tên”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.