Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 429: Tiêu tộc có hậu (2)




Huân Nhi được Đường Hỏa mang về Cổ Tộc cũng không phải điều già quá bất ngờ thậm chí bản thân Huân Nhi lại càng cảm thấy biết ơn vị tiền bối này hơn, ai biết trên đường đi từ Đan Thành về Cổ Tộc lại xảy ra việc gì, dù sao nếu Hồn Tộc lại phái cao thủ chặn đường lần thứ hai thì chỉ sợ chỉ bằng Cổ Phi Phàm trưởng lão liền tuyệt đối không đủ.
Huân Nhi hiện nay chỉ im lặng không nói, ánh mắt to tròn quan sát thật kỹ vị tiền bối trước mặt trong lòng Huân Nhi mang theo sự tò mò vô hạn, nàng thực sự không hiểu lão nhân này rốt cuộc là ai, người này dám thách thức Hồn Thiên Đế, dám coi thường phụ thân nàng, trong cái thân thể gầy gò kia là sự bá đạo vô cùng, là một ngọn núi lửa khổng lồ bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Huân Nhi cố gắng suy nghĩ, cố gắng liên tưởng đến bất cứ một nhân vật nào trong Trung Châu nhưng đều không thu được đáp án, nàng không hiểu rốt cuộc phải là nhân vật nào mà chỉ cần hư ảnh chỉ tay liền có thể đánh trọng thương Hồn Sát, phải biết Hồn Tộc Tứ Ma Thánh nổi tiếng toàn bộ Viễn Cổ Bát Tộc, phải biết bất cứ ai trong Hồn Tộc Tứ Ma Thánh cũng có tư cách quyết đấu cùng tộc trưởng các tộc, ngoại trừ Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế ra làm gì có vị tộc trưởng nào dám không để Hồn Tộc Tứ Ma Thánh vào mắt.
Việc tiếp theo làm Huân Nhi tò mò về thân phận vị Đường gia gia này chính là một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc, thông thường mà nói Đà Xá Cổ Đế Ngọc chỉ có người trong Viễn Cổ Bát Tộc mới có vậy mà lão nhân này liền có, thông thường mà nói Đà Xá Cổ Đế Ngọc được coi trọng như tính mạng, là danh dự của bất cứ tộc nào trong Viễn Cổ Bát Tộc vậy mà lão nhân này có thể thoải mái đưa cho nàng, điều này căn bản làm Huân Nhi không hiểu.
Trong lòng mang theo vô số suy nghĩ ngổn ngang đột nhiên Huân Nhi thấy Đường Hỏa dừng lại, bàn tay già nua của ông ta thả vòng eo của Huân Nhi ra sau đó trên khuôn mặt mang theo vài phần ngạo nghễ kia hiện lên một nụ cười, nụ cười này Huân Nhi tuyệt đối không bao giờ quên, một nụ cười khinh thường thiên hạ.
Trên bầu trời bỗng nhiên có một luồng kinh thiên áp lực, ba thân ảnh rất nhanh xé rách không gian mà đến, ba người này đều mặc một bộ trường bào màu xanh, khuôn mặt mang đầy sự cổ lão tang thương nhưng khí thế thì kinh người.
Bất cứ ai trong ba người này đều là thất tinh đấu thánh hậu kỳ, trong ba người này tuyệt đối không có ai yếu hơn Hồn Tộc Tứ Ma Thánh cả, đây chính là Cổ Tộc Tam Tiên danh chấn thiên hạ.
Tam tiên vừa hiện thậm chí không thèm nói gì lập tức gầm lên “Buông ra tiểu thư”.
Nói đi cũng phải nói lại Cổ Tộc dù sao cũng là siêu cấp thế lực, cũng không đến nỗi quá phế vật, khi Hồn Sát đến tấn công Huân Nhi thì Cổ Phi Phàm liền bóp nát lệnh bài báo tin về gia tộc, nhận được tin này lập tức ba vị đại nhân của Cổ Tộc Tam Tiên lập tức không ngừng không nghỉ lao thẳng đến Đan Thành, lúc này trên đường họ vừa vặn gặp một quái nhân mang theo tiểu thư.
Cổ Tộc Tam Tiên vốn hành sự khác Cổ Tộc Tứ Ma Thánh, nếu là Cổ Tộc Tứ Ma Thánh thì cách làm việc luôn mang theo một tia bá đạo không màng cũng không hỏi còn Cổ Tộc Tam Tiên thì bình tĩnh hơn nhiều chẳng qua cả ba vị lão nhân này quá lo lắng cho Huân Nhi, dùng hết tốc lực lao về Đan Thành là một chuyện còn cứu được Huân Nhi hay không lại là một chuyện khác, lúc này lại may mắn gặp Huân Nhi giữa đường thử hỏi sao có thể bình tĩnh?.
Ba vị lão nhân ra tay làm Huân Nhi lập tức biến sắc, nàng lập tức thất thanh hét lên “Dừng tay, các vị gia gia dừng tay”.
Đương nhiên nàng nói quá muộn, mà nàng có nói sớm hơn chỉ sợ ba vị đại nhân của Cổ Tộc này cũng không dừng tay kịp, lúc này đương nhiên họ nghe thấy lời Huân Nhi nói đáng tiếc đòn đã xuất ra không thể rút tay lại.
Đường Hỏa nhếch miệng sau đó bàn tay hắn làm ra một thủ ấn mà Huân Nhi cùng Cổ Tộc Tam Tiên không thể tin.
“Đế Ấn Quyết – Niết Thiên Ấn”.
Một ấn đánh ra thiên địa biến sắc, một ấn đánh ra không gian nát vụn, một ấn đánh ra ba vị Cổ Tộc Tam Tiên thổ huyết mà lui, điều càng đáng sợ hơn Đế Ấn Quyết chính là thủ đoạn mạnh nhất của Cổ Tộc, Niết Thiên Ấn cũng chính là ấn cuối cùng của Đế Ấn Quyết.
Đường Hỏa nhếch miệng sau đó bàn tay ông ta liên tục thay đổi thủ ấn, trên người hiện ra một luồng bá khí lẫm liệt.
“Để ta xem đám Cổ Tộc các ngươi có ai luyện đến ấn thứ năm chưa?, rốt cuộc lão phu muốn nhìn xem đám tiểu tử các ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám tấn công lão phu”.
“Đế Ấn Quyết – Đệ Ngũ Ấn – Nghịch Luân Ấn”.
Một ấn này đánh ra không mang theo chút uy lực nào, cũng chẳng có chút lực phá hủy nào thậm chí sức sát thương thực chất cũng không có nhưng chỉ một ấn lại làm Cổ Tộc Tam Tiên muốn động cũng không thể động, ba vị đại nhân vật của Cổ Tộc cứ như vậy sinh sinh bị Đường Hỏa ép quỳ xuống, thân hình run rẩy liên tục mặt trắng bệch.
Cổ Tộc Tam Tiên cũng không hổ là những người mang trách nhiệm cốt chống trời cho Cổ Tộc, thực lực bọn họ quả thực có chút không tầm thường, dính một Nghịch Luân Ấn của Đường Hỏa vậy mà chỉ một thoáng sau cả ba người cùng đấu khí bộc phát, cả người bay ngược về phía sau thoát được khỏi khống chế có điều cả ba người đều đã biến thành huyết nhân, ánh mắt sợ hãi vô cùng nhìn Đường Hỏa.
Đường Hỏa chỉ đánh ra hai chiêu duy nhất sau đó liền quay đầu lại một lần nữa xoa nhẹ lên đầu Huân Nhi sau đó biến mất, chỉ để lại một tiếng cười vang vọng thương khung.
Đường Hỏa, Tiêu Huyền cùng Cổ Nguyên năm xưa từng là anh em chí cốt, Huân Nhi có thể vì Tiêu Viêm tặng cho hắn Đế Ấn Quyết thì Đường Hỏa cũng có thể nắm được cũng không có gì lạ chỉ là thức thứ 5 trong Đế Ấn Quyết thì lại khác, thức thứ 5 này chính là phải dùng ngộ tĩnh kinh người mới có thể ngộ ra, toàn bộ thiên hạ này chỉ có Cổ Nguyên là có tư cách sử dụng, đương nhiên nếu tính thêm Đường Hỏa hiện nay thì thiên hạ liền có hai người.
Đường Hỏa biến mất để lại Huân Nhi lặng im thật lâu, ánh mắt có chút chớp động nhìn về phía hư không.
Cổ Tộc Tam Tiên sau khi Đường Hỏa rời đi mới có thể ra một hơi, ánh mắt của cả ba người đều hoảng sợ vô cùng, cả ba khó khăn lại gần Huân Nhi sau đó lên tiếng “Tiểu thư, vị tiền bối đó là?”.
Một người có thể dùng hai chiêu đánh bại Cổ Tộc Tam Tiên thì thiên hạ này tuyệt đối không nhiều, một người có thể sử dụng Đế Ấn Quyết đến thức thứ 5 thì Cổ Tộc Tam Tiên căn bản không nghĩ đến ai, ngoại trừ Cổ Nguyên tộc trưởng ra thì họ còn chưa thấy ai luyện ra được Nghịch Luân Ấn.
Huân Nhi nhè nhẹ lắc đầu sau đó ánh mắt như có như không đảo qua ngực mình, nơi đó còn một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc “Ta không biết nữa chỉ biết lão tiền bối đó họ Đường”.
................
Trở về mê cung bên dưới Quyền Lực Bang, Đường Hỏa lập tức khoanh chân tiếp tục tu luyện, hai mắt nhắm chặt lại.
Một lần chờ đợi này liền là 10 ngày, Tiêu Viêm dùng suốt 10 ngày thời gian để tu luyện Thiên Hỏa Tam Huyền Biến.
Trong 10 ngày nay cuối cùng Hồn Điện cũng toàn bộ rút lui khỏi Trung Châu cộng thêm cuộc giao thủ ngắn ngủi của nhân vật thần bí phía sau Quyền Lực Bang làm cho khí thế của Quyền Lực Bang trở nên đại thịnh, Quyền Lực Bang sau đó cũng chính thức tiếp quả toàn bộ địa lợi mà Hồn Điện để lại, chính thức thâu tóm toàn bộ Trung Châu.
10 ngày này Hồn Tộc cũng không có một đại động thái nào mà Cổ Tộc cũng dĩ nhiên lui lại không rõ ký do, đại lục bỗng chốc trở về một trạng thái cân bằng cực kỳ vi diệu, không ai muốn hành động trước, cũng không ai muốn phá vỡ sự cân bằng này.
Hồn Thiên Đế chủ nhân của Hồn Tộc đang phải lên lại kế hoạch từ đầu, ông ta bắt đầu phải tính toán lại con đường của Hồn Tộc bởi một cái Yêu Cung bất ngờ xuất thế, càng đáng sợ hơn là Yêu Cung này vậy mà có tư cách chính diện trống lại Hồn Tộc, có tư cách cùng Cổ Tộc song song mà đứng.
Cổ Nguyên chủ nhân của Cổ Tộc sua khi chớp nhoáng tấn công Hồn Điện thì cũng rất nhanh rút về, Cổ Tộc một lần nữa lại tiến vào giấc ngủ, nguyên nhân của việc này nghe đồn là do một quái nhân thần bí gây ra, chỉ một bức thư đã làm Cổ Nguyên thay đổi chủ ý, chỉ một bức thư khiến cho Cổ Tộc như con hổ đói trên bàn tiệc muộn vậy mà lại chịu dừng tay.
Quyền Lực Bang sau khi bành trướng thế lực đến một mức độ nhất định cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, thế lực mạnh nhất Trung Châu này vậy mà cũng bắt đầu say ngủ.
Đấu Khí Đại Lục cứ như vậy yên tĩnh đến đáng sợ, cứ như vậy lặng im, một lần lặng im này kéo dài suốt 1 năm.
.................
Đương nhiên không phải ai cũng lựa chọn lặng im, ít nhất Tiêu Viêm thì không.
Khi Tiêu Viêm bắt đầu tu luyện Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, khi mà linh hồn của hắn vừa tiến vào bên trong quyển trục đấu kỹ thì có một nguồn ánh sáng đó mạnh đến nỗi làm cho cả mảnh không gian mà Đường Hỏa tạo riêng cho hắn biến thành màu đỏ.
Quyển trục đấu kỹ này căn bản không khác gì thủy tinh cầu truyền thừa của Phần Viêm Cốc, cái gọi là thủy tinh cầu truyền thừa này thực chất cũng là một kiểu khảo nghiệm năng lực tu luyện, nếu như thiên phú tu luyện của tu luyện giả cao thì sẽ làm cho thủy tinh cầu phát ra hào quang chói mắt.
Thứ ánh sáng này của Tiêu Viêm tạo ra chỉ sợ còn mạnh hơn cả Đường Hỏa năm xưa, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cứ như vì hắn mà được tạo ra vậy, không chỉ Đường Hỏa không bằng mà Tiêu Huyền năm xưa cũng không thể bằng nổi.
Việc này cũng không phải quá khó hiểu, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến vốn là tộc văn của Tiêu gia, thứ này được sinh ra chỉ dành riêng cho người Tiêu gia đồng thời Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thực chất cũng là đốt lên lực lượng hỏa diễm trong người, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến vì vậy sẽ thích hợp nhất cho cường giả hỏa hệ tu luyện, nói về sử dụng hỏa diễm thì làm gì có gì hơn dị hỏa?, nói về dị hỏa thì lại càng không thể không nói đến Phần Quyết.
Tất nhiên Phần Quyết thì Vô Song cũng có nhưng hắn lại thiếu đi huyết mạch Tiêu Tộc, điều này làm cho Thiên Hỏa Tam Huyền Biến của Vô Song vẫn phải kém hơn Tiêu Viêm một chút.
10 ngày rất nhanh đi qua, cuối cùng Tiêu Viêm cũng mở mắt, khi mà ánh măt Tiêu Viêm mở ra cũng là lúc không gian tự tạo của Đường Hỏa lập tức vỡ nát, Tiêu Viêm lại có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh mình, lại nhìn thấy thân hình Đường Hỏa cùng khuôn mặt già nua kia đang chăm chú nhìn hắn.
Tiêu Viêm lúc này nhìn thấy Đường Hỏa lập tức đứng dậy cung kính chắp tay “Đa tạ tiền bối tặng công pháp”.
Đường Hỏa nhìn thấy Tiêu Viêm cúi đầu liền bật cười, đây là lần đầu tiên Đường Hỏa mỉm cười với Tiêu Viêm, hành động này của ông ta làm cho Tiêu Viêm thực sự bất ngờ.
Đường Hỏa lúc này đâu còn giống với Đường Hỏa cực kỳ khó chịu mỗi khi nhìn Tiêu Viêm, đâu còn giống một kẻ lạnh lùng đầy coi thường trong từng cử chỉ lời nói.
Đường Hỏa lúc này trầm ngâm nhìn Tiêu Viêm rồi lên tiếng “Ngươi cũng không phải nhọc công tìm cô nhóc Huân Nhi kia, chính tay ta đã đưa nàng về Cổ Tộc rồi, tính từ khi ngươi bước vào tu luyện Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thì cũng đã 10 ngày trôi qua rồi”.
Tiêu Viêm mặt nghệt ra có điều cũng cảm thấy dễ hiểu, tâm thần hắn cứ như bị hút vào bên trong quyển đấu trục đấu kỹ kia, tuyệt đối không thể cảm nhận được thời gian trôi qua.
Đường Hỏa tiếp tục khẽ phất tay, Tiêu Viêm liền ngã ngồi xuống thảm cỏ xanh kia, sau đó Đường Hỏa hiền lành mỉm cười.
“Thiên Hỏa Tam Huyền Biến chỉ cần có hỏa hệ đấu khí thì đương nhiên có thể luyện thành nhưng luyện thành còn ở mức độ khác nhau. Lão phu cũng không gạt ngươi, lão phu xuất thân từ Phần Viêm Cốc, Đường Hỏa Nhi có thể coi là hậu nhân của lão phu, chỉ riêng việc ngươi đụng vào nó liền đáng tội chết bởi lão phu thích nhất là bao che”.
“Không được Phần Viêm Cốc cho phép mà dám tu luyện Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, đây là tội chết thứ 2, lão phu vốn là kẻ không thích vi phạm quy tắc chỉ là ngươi lại là người họ Tiêu, một họ rất đặc biệt”.
“Thiên Hỏa Tam Huyền Biến lão phu đưa cho ngươi chính là một bài khảo nghiệm, nếu ngươi có thể vượt qua thì lão phu có thể cho ngươi một hồi tạo hóa còn nếu ngươi không vượt qua được thử thách thì phải chết chỉ là chúc mừng ngươi, Tiêu gia có hậu rồi”.
Tiêu Viêm ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Hỏa, hắn không thể nào hiểu được vị tiền bối trước mặt nói gì cả “Tiền bối, vãn bối không hiểu Tiêu gia có hậu là sao?”.
Đường Hỏa mỉm cười “Ta họ Đường tên một chữ Hỏa, sau này ngươi gọi ta là Đường tiền bối là được, vậy chắc ngươi cũng biết Viễn Cổ Bát Tộc?, cũng biết Tiêu tộc từng nằm trong Viễn Cổ Bát Tộc?”.
Tiêu Viêm nghe vậy cũng lặng lẽ gật đầu, hắn biết Tiêu gia ở Ô Thản Thành là hậu nhân suy tàn của Viễn Cổ Bát Tộc nhưng đó chỉ là quá khứ từa thuở xa xưa còn hiện nay thì Tiêu gia căn bản không có bất cứ thứ gì để tự hào.
Đường Hỏa tiếp tục câu chuyện của mình, ánh mắt của ông ta hiện lên một tia buồn thảm “Năm đó trong thiên hạ tồn tại Ngũ Đại Chí Tôn, năm người mạnh nhất thiên hạ, năm người ở gần vị trí đấu đế nhất”.
“Năm cường giả mạnh nhất khi đó đến từ năm thế lực lớn nhất thiên hạ, Tiêu Tộc, Cổ Tộc, Hồn Tộc, Phần Viêm Cốc cùng Đan Tháp”.
Tất nhiên sủ sách là do kẻ chiến thắng viết ra, Thôn Thiên năm xưa liền bất phân thắng bại cùng Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế, hắn thừa có tư cách trở thành Ngũ Đại Chí Tôn của thiên hạ và quả thực trước khi Thôn Linh Tộc bị diệt thì Thôn Thiên cũng có một vị trí ở đây chỉ là không một ai lại muốn Thôn Linh Tộc được ghi lại trong sử sách chính vì vậy cái tên Thôn Thiên bị xóa đi, vị trí của hắn được thay bằng Đan Tháp lão tổ, đương nhiên nếu nói đúng hơn vị trí Đan Tháp lão tổ kia là của Thanh Ngưu.
Quay lại với câu chuyện của Đường Hỏa, ông ta lúc này đầy tự tin mà nhìn lên bầu trời “Năm đó thiên hạ đệ nhất cường giả chính là Tiêu Huyền tổ tiên của ngươi, năm đó Tiêu Tộc là thiên hạ đệ nhất thế lực, năm đó thiên hạ đệ nhị cường giả liền là lão phu, lão phu cùng Tiêu Huyền đánh ra một bầu trời của riêng mình”.
“Tiêu Huyền là đại ca, lão phu là đệ đệ, chúng ta chỉ cần hai người liền có thể khinh thường thiên hạ chỉ là năm đó Tiêu Huyền đại ca đi sai một bước, năm đó Tiêu Tộc bị thất tộc vây công, năm đó chính lão phu dẫn cường giả của Phần Viêm Cốc đến trợ chiến đáng tiếc kết quả Tiêu Tộc vẫn bị diệt, Phần Viêm Cốc tính đến hiện nay vẫn không ngóc đầu lên được, lão phu thì ngủ say nghìn năm”.
Nói đến đây Đường Hỏa liền đổ lệ, trong mắt ông có một nguồn nhiệt huyết không tên “Sau khi ta tỉnh lại liền rất muốn báo thù chỉ là Hồn Tộc mạnh hơn ta nhiều, thực lực của ta hiện tại nếu gặp Hồn Thiên Đế thì chắc chắn phải chết, Phần Viêm Cốc cũng không có người thừa kế xứng đáng, Tiêu Tộc nay chỉ còn một cái Tiêu gia lụi tàn rất may Tiêu Huyền đại ca kiêu hùng cả đời hậu nhân của đại ca cũng không thua kém, ngươi rất tốt”.
Tiêu Viêm cho dù là người của hai thế giới nhưng lúc này nghe đến đây cũng cảm thấy toàn thân run lên, trong người hắn có một luồng nhiệt huyết trào dâng.
Đường Hỏa nhìn Tiêu Viêm sau đó chậm rãi lên tiếng “Ngươi có muốn làm đệ tử lão phu?, có muốn báo thù cho anh linh tổ tiên?, có muốn viết lại trang sử huy hoàng của Tiêu Tộc?”.
Tiêu Viêm cũng lập tức quỳ xuống một bái “Tiêu Viêm nguyện ý”.
Đường Hỏa tiếp tục bật cười, toàn thân run lên “Ha ha, ha ha Tiêu Tộc có hậu, Tiêu Huyền đại ca có hậu”.
.........
Ở một nơi khác, cũng trong một mật thất tối tăm chỉ khác đây là của Yêu Cung chứ không phải của Quyền Lực Bang, Vô Song ánh mắt nhè nhẹ mở ra, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của hắn sau đó tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Bước thứ hai trong kế hoạch của hắn rốt cuộc đã thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.