Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 421: Cút




Ngày thứ ba từ khi TIểu Y Tiên đưa Vô Song trở về thì Tào Thành bản thân Vô Song vẫn chưa tỉnh lại, hô hấp của hắn suy yếu vô cùng, đến cả khí tức lúc này cũng có chút gì đó tán loạn.
Bên cạnh Vô Song hiện nay là một hư ảnh hay nói đúng hơn là một đoàn linh hồn lực cực kỳ mạnh mẽ, cho dù trong linh hồn thể vẫn có thể nhận ra phần nào dung mạo của người này, mái tóc trắng, thân hình gầy gò cùng khuôn mặt già nua, mới chỉ có ba năm trôi qua kể từ khi Thần Nông Lão Nhân trao Sinh Linh Chi Diễm cho Vô Song mà ông ta đã già đi quá nhiều quá nhiều thậm chí tính mạng của Thần Nông Lão Nhân chỉ sợ giỏi lắm cũng chỉ sống được thêm hai năm nữa thôi.
Thần Nông Lão Nhân tất nhiên chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình, đối với một người như ông ta thì sinh tử vốn chỉ là một ý niệm, Thần Nông Lão Nhân đã sống quá lâu quá lâu rồi, danh vọng của đời người đã đi đến đỉnh điểm, cuộc đời ông chỉ thiếu một người có thể kế thừa y bát của mình mà thôi, có thể khi ở phía bên kia con dốc cuộc đời lại gặp được Vô Song có lẽ là việc vui lớn nhất trong đời ông ta, đứa đệ tử này chắc chắn còn đứng trên ông ta, tương lai của nó là vô hạn.
Cái ngày hôm đó Vô Song đứng trước mặt Thần Nông Lão Nhân lại hiện về, cái ngày một thằng nhóc còn chưa dứt sữa mẹ vậy mà dám chỉ thẳng vào mặt đấu thánh cường giả để rồi khiến ông ta như chết lặng.
Cuộc đời Vô Song giết người vô số nhưng hắn chưa một lần đụng vào phàm nhân, đây chính là chấp niệm của hắn.
Ô Thản Thành chính là mục tiêu của Vô Song, cường giả ai mà không từ nhỏ yếu để đi lên, ai không từ phàm nhân mà tu luyện, ở Ô Thản Thành chính là một thế giới mà Vô Song vẽ ra, thế giới mà phàm nhân cùng tu luyện giả có thể chung sống với nhau.
Tu luyện giả cùng phàm nhân căn bản đâu khác gì nhau?, cũng có thất tình lục dục, có ước vọng bản thân và sống vì ước vọng đó, Vô Song bản thân hắn cũng không nhận ra, từ rất lâu rất lâu rồi, trong lòng hắn đã tồn tại chấp niệm này.
Trong lòng hắn chẳng biết từ khi nào hai chữ “phàm nhân” đã trở nên nặng tựa thái sơn, đây là chấp niệm của hắn, đây là con đường của hắn phải đi.
Đứng trên đỉnh núi là tiên, đứng dưới chân núi là phàm. Tiên phàm cách trở như đất với trời có điều đất có đường của đất, trời có đường của trời, khác biệt tuy lớn nhưng lại không thể tách rời, có trời thì không thể không có đất.
Thần Nông Lão Nhân để mặc từng dòng cảm xúc xa xưa đổ về, đứa bé này 10 năm qua đã trải qua rất nhiều rất nhiều việc nhưng sự quật cường năm đó, ánh mắt không có một tia sợ hãi năm đó chưa bao giờ thay đổi, đứa trẻ đang nằm trên giường này chính là niềm tự hào lớn nhất đời này của Thần Nông Lão Nhân.
Bàn tay run rẩy khẽ chạm vào khuôn mặt non nớt của hắn rồi thở dài, Thần Nông Lão Nhân thực sự không có cách nào để biết được tình trạng của Vô Song cả, đến cả ông cũng hoàn toàn bất lực.
Bên cạnh Thần Nông Lão Nhân lúc này chính là Tiểu Y Tiên, nàng sợ hãi nhìn ông rồi rụt rè lên tiếng “Tiền bối, huynh ấy rốt cuộc bị sao, huynh ấy tại sao đến giờ vẫn không tỉnh lại”.
Thần Nông Lão Nhân đứng lên, ánh mắt thủy chung vẫn không có rời khỏi trên người Vô Song, đôi mắt già nua cau lại “Đáng tiếc ngày hôm đó ta không ở bên cạnh nó, ta không thể chứng kiến rốt cuộc việc gì xảy ra để tìm được nguyên nhân tình trạng của nó lúc này. Đôi mắt của nó cứ như bị người ta dùng tay móc ra vậy, đôi mắt không còn một chút ánh sáng nào, nhìn vào bên trong chỉ khiến ta cảm thấy run sợ, cứ như nhìn vào địa ngục vô tận vậy”.
Thần Nông Lão Nhân thân là đỉnh phong luyện dược sư của đại lục này ông sao có thể cam tâm để đứa đồ nhi này mù hai mắt, ông sao có thể cam tâm để đứa đồ nhi này bị hủy hoàn toàn tiền đồ chỉ là nếu có thể ra tay ông đã ra tay từ lâu rồi.
Bị mù mắt thậm chí bị móc hai mắt ra cũng không phải là việc gì to tát, cửu phẩm luyện dược sư không thiếu cách để giúp đôi mắt bình phục trở lại thậm chí mất đi đôi mắt còn là một trong những vết thương dễ điều trị nhất, nó còn dễ hơn cả việc bị đứt chân đứt tay bởi mắt mắt còn có thể ghép một đôi mắt khác.
Năm xưa Vô Song cho dù đan đạo không bằng nổi 1/10 hiện nay thì cũng ghép mắt thành công cho Thải Lân một lần thì huống gì Thần Nông Lão Nhân lại làm không được chỉ là đôi mắt của Vô Song rất đặc biệt.
Nó không phải bị mù, đây chắc chắn không phải là vấn đề thị lực của đôi mắt này, đôi mắt cũng không phải bị hủy đi, không bị kẻ nào móc ra mà đôi mắt đang biến dị, Thần Nông Lão Nhân không hiểu tại sao lại có sư biến dị như vậy nhưng đang có một tấm màn đen che phủ đôi mắt của Vô Song lại, cứ như đôi mắt này bị kẻ khác dùng năng lực thông thiên phong ấn vậy.
Chính bản thân Thần Nông Lão Nhân cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, bản thân ông thực sự bất lực hoặc nói đúng hơn đôi mắt của Vô Song không phải là Thần Nông Lão Nhân có tư cách chữa trị nhưng bằng kinh nghiệm của mình, bằng năng lực của mình Thần Nông Lão Nhân có thể suy đoán dược một việc.
Ông ta có cảm giác cực kỳ mơ hồ nhưng khi cái cảm giác này đã xuất hiện thì không tài nào xóa đi, Vô Song lúc này đang nhắm mắt, nếu hắn có thể tự mở mắt ra thì cũng là lúc đôi mắt kia tìm lại ánh sáng của đời mình, đây là điều làm Thần Nông Lão Nhân không dám ghép mắt cho Vô Song.
Lại tiếp tục thở dài một hơi Thần Nông Lão Nhân lên tiếng “Vô Song trên người không có ám tật, đấu khí tràn đầy đến cả vết thương ngoài da cũng hoàn toàn không có chỉ là linh hồn lực của nó lại có chút đặc thù, linh hồn lực luôn bị vây ở trong trạng thái khô kiệt điều này chứng minh linh hồn của nó đang bị quấy rối hoặc linh hồn của nó đang dùng toàn lực làm một việc khác lão phu cũng không dám nói bừa”.
“Khí tức của Vô Song rất yếu điều này nói lên linh hồn cùng cơ thể ngày càng xa nhau nhưng ta vẫn có thể cam đoan linh hồn của nó còn yên vị trong cơ thể, điều này lại càng khó giải thích hơn ít nhất bằng vào hiểu biết của ta thì còn chưa thể nào tìm được ra nguyên nhân có điều ta tin tưởng Vô Song không dừng lại ở đây, nó chắc chắn có thể đi xa hơn nữa, lúc này nó không tỉnh lại chỉ sợ là nó chưa muốn tỉnh”.
Nghe Thần Nông lão nhân nói Tiểu Y Tiên bên cạnh liền khẽ gật đầu, nàng cũng hiểu khả năng rất lớn là Vô Song ‘chưa muốn tỉnh’, trước khi đến Hoa Tông thăm Vân Vận bản thân Vô Song cũng bị vây trong tình trạng này, khi hắn tỉnh lại có chăng chỉ là gặp vấn đề về linh hồn lực mà thôi.
Việc tiếp theo mà Thần Nông Lão Nhân làm chính là kiểm tra thân thể Thanh Ngưu, bản thân Tiểu Y Tiên sao biết được lý do tại sao Vô Song lại bị vây vào trạng thái này, mục tiêu bị nghi ngờ nhiều nhất được nhiên là đối thủ của hắn, đương nhiên là con Thanh Ngưu thực lực khủng bố kia chính vì vậy Thần Nông Lão Nhân cũng nhất định phải kiểm tra nó một lần.
Không nhìn thì thôi đã nhìn lập tức làm ông ta sợ hãi, đầu Thanh Ngưu này thực lực cực kỳ khủng bố, tuy rằng nó đã chết nhưng uy thế vẫn còn, Thần Nông Lão Nhân sống quá lâu để nhẵn mặt toàn bộ các đại cao thủ trong thế giới này, Hồn Thiên Đế ông đã gặp rồi, Cổ Nguyên cũng đã gặp, hai vị tộc trưởng của Lôi Tộc cùng Viêm Tộc cũng chẳng phải xa lạ gì, khí tức của con Thanh Ngưu này có thể không bằng Hồn Thiên Đế hoặc Cổ Nguyên nhưng chắc chắn mạnh hơn tộc trưởng Viêm- Lôi hai tộc.
Điều làm Thần Nông Lão Nhân sợ nhất là khuôn mặt lúc chết của nó, khuôn mặt của Thanh Ngưu hiện nay đầy giận dữ đồng thời tràn ngập sự cuồng ngạo cùng chiến ý, khuôn mặt này không giống khuôn mặt của người chết, hoàn toàn không giống chút nào.
Người chết cũng có nhiều dạng khuôn mặt, lấy đám người Huyền Minh Lão Yêu làm minh chứng, khi chết ông ta căn bản không có bất cứ biểu cảm gì, điều này nói lên người giết Huyền Minh Lão Yêu quá mạnh, khoảng cách về sức mạnh giữa hai bên là quá lớn, giết người trong một chiêu tuyệt không nhiều lời.
Một cách chết khác thông dụng hơn đó là những cái chết có cảm xúc trên khuôn mặt, có thể là không cam tâm, có thể là đắng chát, có thể là sợ hãi thậm chí còn có cả mỉm cười thanh thản nhưng cái chết tràn ngập chiến ý này thì lần đầu tiên Thần Nông Lão Nhân nhìn thấy thử hỏi sao ông ta có thể không sợ?.
Thanh Ngưu không phải là hạng tôm tép, trong mắt Thần Nông Lão Nhân cho dù lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng cũng không dám coi thường, đâu Thanh Ngưu này tuyệt đối đủ sức ngồi vào vị trí thập đại cường giả của Đấu Khí Đại Lục hiện nay, ánh mắt của nó tuyệt đối không tầm thường, tuyệt đối phải cực kỳ độc.
Trên người nó có vết thương đồng nghĩa với đã đại chiến một trận kinh thiên động địa dù sao muốn làm kẻ như nó bị thương nặng đến mức này thì đối thủ sao có thể tầm thường?, điều quan trọng nhất là biểu cảm khuôn mặt, có tức giận, có cuồng bạo, có chiến ý, đây là khuôn mặt của kẻ mạnh, của kẻ đang muốn ra đòn diệt sát đối phương, Thanh Ngưu trước khi chết chiến ý hừng hực, tự tin vô cùng nhưng nó thực sự chết, thực sự giữ nguyên cái cảm xúc này mà chết, vậy rốt cuộc là cái gì?, rốt cuộc là đại nhân vật nào có thể làm được điểm này?.
Thần Nông Lão Nhân biết Vô Song không làm nổi, đừng nói là Vô Song mà 10 Vô Song cũng làm không nổi.
Tiếp tục đi sâu vào kiểm tra thi thể của Thanh Ngưu thì lại càng đáng sợ hơn, trên người của nó quả thực có rất nhiều vết thương nhưng không hề có vết thương nào chí mạng, có điều ở bên trong trái tim Thanh Ngưu không ngờ lại bị đóng băng, trái tim của nó bị biến thành một khối băng tuyệt đẹp, có lẽ đây là nguyên nhân cái chết chính của vị cửu tinh đấu thánh này có điều Thần Nông Lão Nhân biết người có thể tu luyên băng hệ đấu khí đến trình độ này thì toàn bộ Đấu Khí Đại Lục vốn không tồn tại.
............
Lúc này cũng có một người đang nhíu mày trầm tư giống hệt Thần Nông Lão Nhân, nàng chính là Thải Lân.
Sự việc Linh Tộc cùng Thạch Tộc bị diệt làm rất nhiều người bàng hoàng, thậm chí hậu quả mà nói mang lại không ai có thể nghĩ đến được, đến cả Thải Lân người cố tình làm cho thế giới này thêm loạn cũng không ngờ được diễn biến và tầm ảnh hưởng của nó lại lớn đến thế này.
Ngày thứ ba kể từ khi tin tức được loan ra cuối cùng Cổ Tộc đã động thủ nhưng nàng không cách nào tưởng tượng nổi Cổ Tộc lại ra tay nhanh như vậy, ra tay quyết tuyệt như vậy.
Lần này theo tin tức tình báo mà nàng thu được thì Cổ Tộc Tam Tiên vậy mà đích thân xuất thủ, trong chưa đến nửa ngày dùng thế sét đánh tấn công thẳng vào Hồn Điện, trong nửa ngày đánh thẳng vào Thiên Điện của Hồn Điện thậm chí Hồn Diệt Sinh còn suýt nữa bỏ mạng tại chỗ.
Nếu không phải Hồn Tộc luôn để ý đến Hồn Điện, nếu không phải Hồn Tộc Tứ Ma Thánh đến kịp thì Hồn Diệt Sinh chỉ sợ đi đời nhà ma, tất nhiên cũng không phải là Hồn Tộc vô năng chỉ là họ vừa trải qua một cuộc chiến trở về chưa kể còn là một cuộc chiến làm bọn họ thua thiệt rất nhiều làm tinh thần của Hồn Tộc luôn bị vây trong trạng thái xấu chưa kể không một ai ngờ Cổ Nguyên lại ra tay chớp nhoáng như vậy cả.
Nếu Cổ Tộc muốn diệt Hồn Điện thì đã làm từ lâu rồi nhưng bọn họ rõ ràng không hành động, không biết bao nhiêu năm qua Cổ Tộc chưa bao giờ dể Hồn Điện vào mắt, đến cả Hồn Tộc bọn họ còn không sợ thì quan tâm làm gì Hồn Điện, đây mới là lý do chính làm cho Hồn Tộc luôn an tâm về Hồn Điện của mình.
Cuộc tấn công này của Cổ Tộc cực kỳ nhanh, gần như toàn bộ tinh nhuệ đều được phái đi, càng quan trọng hơn cuộc chiến này cũng làm Viêm Tộc, Lôi Tộc cùng Dược Tộc thở ra một hơi, cho dù không thể loại trừ phương án đám người Hồn Tộc cùng Cổ Tộc đang diễn kịch kẻ tung người hứng nhưng cũng làm cho ba tộc này tạm thời yên lòng.
Hồn Điện lần này tuyệt đối bị trọng thương, hạ tầng của bọn họ không bị đụng tới nhưng cao tầng thì hoàn toàn bị đập nát, sự việc này thậm chí làm Hồn Điện bắt đầu từ từ rút chân ra khỏi Trung Châu để bảo toàn lực lượng, dù sao Hồn Điện có mặt ở khắp nơi tại Trung Châu, diện tích bao phủ quá rộng cũng là một điểm yếu cho việc phòng ngự, Cổ Tộc nếu muốn thì chẳng bao lâu Hồn Điện toàn bộ đều bị giết sạch, Hồn Tộc cũng không thể phái toàn bộ cường giả trong tộc đến bảo vệ từng phân điện cả, Hồn Tộc còn chưa thừa người đến cái mức ý.
Hồn Điện rút lui, Đan Tháp luôn luôn không màng thế sự điều này lại một lần nữa đẩy Quyền Lực Bang lên một địa vị đỉnh cao mới có điều cây cao thì đón gió, lại càng ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn vào Quyền Lực Bang có điều đa số mọi người đều có chung nhận thức, Cổ Tộc đánh Hồn Điện chính là mở đường cho Quyền Lực Bang thống nhất Trung Châu, điều này lại làm càng nhiều người tin vào mối quan hệ của Quyền Lực Bang cùng Cổ Tộc.
Tất nhiên những việc sau này thì Thải Lân không quá để ý, thứ làm nàng quan tâm là việc trước mắt, Hồn Thiên Đế cuối cùng cũng đích thân đến Yêu Cung.
Hồn Thiên Đế đứng trên hư không, khí thế của hắn không một hề thả ra một tia nào nhưng lại làm cho toàn bộ cường giả tại Yêu Cung tổng bộ run lên, cho dù hắn không nói một lời nào nhưng thế không thể cản, uy nghiêm không thể bàn.
Thiên hạ đệ nhất cường giả nào phải nhân vật tầm thường.
Hồn Thiên Đế đứng lằng lặng ở đó, chẳng bao lâu đã có hơn hai mươi vị đấu thánh cường giả của Yêu Cung xuất hiện trên bầu trời, phải dùng đến khí thế của hai mươi hai vị đấu thánh nhưng cũng không tài nào chống lại nổi Hồn Thiên Đế, đủ để thấy sức mạnh của hắn kinh khủng đến mức nào.
Đứng đầu chư thánh của Yêu Cung lúc này đương nhiên Thải Lân có điều cho dù nàng là lục tinh đấu thánh cường giả cũng không có cách nào đứng trước mặt Hồn Thiên Đế, đây là lần đầu tiên nàng thấy một kẻ đáng sợ như thế này, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy có người mạnh hơn nàng nhiều như thế này.
Đứng sau lưng Thải Lân hiện nay là Bắc Long Vương cùng Hoàng Điêu, về phần Đường Hỏa thì đang ở trong căn nhà nơi Thần Nông Lão Nhân cùng Tiểu Y Tiên đang ở, căn phòng này cực kỳ đặc thù ít nhất linh hồn lực lượng không có cách nào đi qua được nơi đây.
Hồn Thiên Đế nhìn đám cường giả của Yêu Cung cũng thầm gật đầu, ít nhất nếu không tính bản thân hắn cùng Hư Vô Thôn Viêm thì đám cường giả này của Yêu Cung ăn đứt Hồn Tộc chỉ là càng như vậy, sát khí của Hồn Thiên Đế càng nồng.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thải Lân mà không có một chút động dung nào, giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí nhàn nhạt “Yêu Chủ của các ngươi hợp tác với Hồn Tộc nhưng lại không thể hoàn thành lời hứa của chính mình, qua ba ngày rồi Dược Tộc vẫn chưa bị diệt, ta muốn một lời giải thích”.
Thải Lân cắn răng sau đó bước lên một bước, nàng biết lần này Hồn Thiên Đế đến tuyệt đối không dễ đuổi đi thậm chí có thể coi là Yêu Cung đại nạn.
“Bẩm tiền bối, trượng phu của ta hiện nay thân bất do kỷ, hắn trên đường tấn công Dược Tộc bị trọng thương đến nay còn chưa tỉnh lại, việc của Dược Tộc nếu tiền bối cần thì ngay lúc này Yêu Cung có thể ra tay đảm bảo không làm tiền bối thất vọng lần nữa, việc trượng phu ta làm không được thì để ta giúp hắn”.
Thải Lân cũng không phải là cuồng ngôn, kể cả không có Vô Song thì Yêu Cung cũng thừa sức diệt Dược Tộc.
Đáng tiếc Thải Lân trả lời rất tốt nhưng Hồn Thiên Đế lúc này đến đây đâu phải chỉ có mục đích đó.
“Ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện hơn nữa lời nói của ngươi không có tư cách làm bảo tọa tin, cút ra chỗ khác gọi hắn ra đây”.
Thải Lân cắn chặt răng, sau lưng nàng ba người Hoàng Điêu, Cửu Yêu cùng Cửu Cốt thậm chí khẽ bước lên nửa bước bất cứ lúc nào cũng có thể vì Thải Lân ngăn cản Hồn Thiên Đế lại, Hồn Thiên Đế thừa sức giết cả ba người nhưng cả ba người cũng thừa sức tranh thủ cho Thải Lân an toàn lùi lại, đây là tự tin của ba nhân vật đứng đầu Thiên Yêu Hoàng Tộc này.
Thải Lân một lần nữa lại cúi đầu cung kính “Tiền bối, trượng phu của ta quả thực không thể hiện thân xin tiền bối lượng thứ”.
Nói xong Thải Lân không cần suy nghĩ từ trong tay lấy ra một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc đưa cho Hồn Thiên Đế, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp “Tiền bối có thể coi đây như tạ lỗi của Yêu Cung, về việc Dược Tộc tiền bối chỉ cần cho ta ba ngày, nhất định ta có thể công phá dược Dược Tộc”.
Hồn Thiên Đế hai tay chắp sau lưng sau đó bật cười “Buồn cười quá buồn cười, mấy ngày trước các ngươi uy phong lẫm liệt lấy đi mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc này sau đó bây giờ đích thân bản tọa đến đây lại dám mở miệng nói là thành ý”.
“Đường Hỏa hình như đây không phải là phong cách của ngươi, ngươi bá đạo lắm mà, ra đây gặp bản tọa một lần xem dù sao chúng ta cũng là bạn cũ”.
Câu nói này tỏa ra sát khí dày đặc, câu nói này khí thế lan ra toàn bộ Yêu Cung làm tất cả mọi người thân hình rung lên, khí thế tuyệt cường, đấu khí tuyệt mạnh.
Lúc này Bắc Long Vương cũng đã bước lên một bước, dùng toàn bộ tu vi bát tinh đấu thánh của mình ngăn cản khí thế của Hồn Thiên Đế, hắn là nô bộc của Vô Song đương nhiên phải bảo vệ Thải Lân.
Lúc này nếu Đường Hỏa hiện thân không cần biết thế nào hắn cũng phải chết, Hồn Thiên Đế tuyệt không để Đường Hỏa còn sống, cho dù Đường Hỏa chỉ có 1% tỷ lệ uy hiếp ông ta thì cũng phải chết.
Tất nhiên nếu Đường Hỏa không hiện thân thì người chết là cả Yêu Cung có điều không có gì đảm bảo sau khi Đường Hỏa hiện thân bị Hồn Thiên Đế giết xong thì hắn ta sẽ tha cho Yêu Cung dù sao ai cũng biết Hồn Thiên Đế không phải đơn độc, sau lưng hắn là một Hồn Tộc, một Hồn Tộc không thua kém Yêu Cung là bao.
Thải Lân đương nhiên nhìn ra việc này, nàng đột ngột nắm tay lại, ánh mắt hiện ra một tia quyết tuyệt.
“Tiền bối, vãn bối biết Yêu Cung không phải là đối thủ của Hồn Tộc cùng tiền bối nhưng Yêu Cung cũng không tầm thường đến mức bị người ta đánh đến cửa cũng không thể phản kích. Tiền bối có tự tin tiêu diệt Yêu Cung thì vãn bối cũng có tự tin cho dù Yêu Cung có bị đánh sập cũng đâm ngược lại Hồn Tộc một nhát chưa kể trong tay Yêu Cung chúng ta có hai mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc, không dối gạt tiền bối một mảnh đã được ta gửi đến Cổ Tộc và ta cũng có đủ tự tin gửi nốt mảnh này đến Cổ Tộc”.
Một câu nói của Thải Lân làm Hồn Thiên Đế nhíu mày, trong mắt hắn địa vị của Thải Lân lập tức tăng lên, ít nhất trong thiên hạ những nữ nhân có tư cách đối mặt với hắn nói ra được lời này không nhiều chỉ là Thải Lân không biết tầm quan trọng của cái danh đệ nhất thiên hạ trong lòng Hồn Thiên Đế.
Hắn biết Cổ Nguyên mãi mãi không bằng nổi hắn, hắn nhất định có thể thắng Cổ Nguyên nhưng nếu Đường Hỏa có thể hồi phục lại thực lực đỉnh phong thì Hồn Thiên Đế liền không còn là đệ nhất thiên hạ, hắn tuyệt đối không cho phép sự chủ động của mình mất đi, tuyệt đối không cho phép địa vị này bị cướp mất bởi đây chính là địa vị mà hắn cướp được từ trong tay Tiêu Huyền, đây là chiến công hiển hách nhất đời hắn.
Ngày hôm nay bất kể thế nào Đường Hỏa cũng phải chết.
Ánh mắt của Hồn Thiên Đế biến thành màu đỏ, sát khí càng ngày càng nồng nặc, hắn chuẩn bị động thủ.
Thải Lân lập tức bị Hoàng Điêu đẩy lùi về phía sau, bốn người Bắc Long Vương, Cửu Cốt, Cửu Yêu, Hoàng Điêu đứng ra chắn trước mặt Hồn Thiên Đế, đến cả Đương Hỏa cũng sắp hiện thân thì đột nhiên Vô Song bật dậy, cả người lấm tấm mồ hôi, cổ họng hắn hét lên một tiếng vang vọng cửu thiên.
“Cútttttttttttttttttttt”.
Một tiếng hét này của Vô Song không phải dành cho Hồn Thiên Đế nhưng một tiếng hét này làm Hồn Thiên Đế lùi lại ba bước, một tiếng hét này làm khí thế Hồn Thiên Đế tạo ra lập tức nát tan, một tiếng hét làm Hồn Thiên Đế thổ huyết ngay tại chỗ, tiếng hét này làm Hồn Thiên Đế lần đầu tiên cảm nhận được sự tử vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.