Nói về vị Hoa bà bà này thì phải nói về nhiều năm trước, năm đó có hai vị đấu thánh cường giả mạnh đến đáng sợ xuất hiện ở Trung Châu, Phần Viêm Thánh Nhân cùng Hoa Tông Thánh Nhân chính là Hỏa Vân lão tổ cùng Hoa bà bà.
Hai người này tư chất kinh động toàn bộ Trung Châu, năm đó mỗi người chiếm một phương của Trung Châu đánh ra uy danh của mình, khí thế của Hoa Tông cùng Phần Viêm Cốc năm đó có lẽ chỉ thua Hồn Điện cùng Đan Tháp.
Phần Viêm Cốc ngày đó vượt xa Băng Hà Cốc còn Hoa Tông thì hơn hẳn Huyền Minh Tông.
Đáng tiếc cho hai vị cường giả này bọn họ không gặp thời bởi ngày đó có một kẻ điên nhậm chức Điệc Chủ Hồn Điện – Hồn Diệt Sinh.
Hồn Diệt Sinh sau khi nắm Hồn Điện trong tay đã vẽ lên một con đường máu cho Hồn Điện, viết lên vô thượng hung uy cho Hồn Điện khiến Hồn Điện trở thành thế lực đáng sợ nhất Trung Châu cũng là thế lực bị nhiều người ganh ghét nhất Trung Châu.
Ngày đó Hồn Diệt Sinh chỉ làm duy nhất một việc đơn giản đó chính là giết người, hắn muốn máu nhuộm Trung Châu.
Ngày hôm đó là chiến dịch đầu tiên mà Hồn Điện Tứ Ma Thánh cùng nhau hành động, là chiến dịch đầu tiên của Hồn Tộc sau một quãng thời gian dài dòng vô cùng.
Ngày hôm đó Hồn Diệt Sinh lấy sức một người, lấy tứ tinh đấu thánh trung kỳ cảnh giới đồ sát một lượt toàn bộ tông môn của Trung Châu, ngày hôm đó có tổng cộng 37 tông môn tại Trung Châu bị xóa tên, hôm đó một thân huyết khí của Hồn Diệt Sinh nhuộm đỏ cả bầu trời.
Ngày hôm đó trước thực lực bùng phát mạnh đến đáng sợ của Hồn Tộc khiến toàn bộ Viễn Cổ Bát Tộc không dám vọng động hơn nữa bằng tính cách của bọn họ thì quá nửa cũng sẽ không lựa chọn hành động kể cả Hồn Tộc không lộ diện.
Hồn Diệt Sinh đương nhiên sẽ không thể đồ sát hết Trung Châu, Đan Tháp cao thủ cuối cùng cũng rat ay đồng thời trong cuộc chiến đó còn có thêm hai nhân vật nhị tinh đấu thánh cực mạnh, Hỏa Vân lão tổ cùng Hoa bà bà.
Kết quả cuộc chiến này Hồn Diệt Sinh trọng thương lui về phía sau, Đan Tháp trở thành trung tâm của chính phái Trung Châu trở thành thái sơn bắc đẩu trong lòng người Trung Châu, là hy vọng duy nhất của bọn họ để đối phó với Hồn Điện.
Phần Viêm Cốc sau cuộc chiến đó tổn thương thảm trọng, Hỏa Vân lão tổ bị đánh từ nhị tinh đấu thánh rơi thẳng xuống nhất tinh đấu thánh, nếu không phải có Cửu Long Lôi Cương Hỏa bá đạo bên người chỉ sợ còn thảm hơn nhiều.
Hoa Tông sau cuộc chiến đó hoàn toàn ở ẩn, Hoa bà bà bị đánh từ nhị tinh đấu thánh xuống còn nhất tinh đấu thánh đồng thời được Hồn Diệt Sinh khuyến mại thêm cho đôi chân tàn phế.
Năm đó rất rất nhiều kẻ hận Hồn Điện nhưng chân chính rat ay lại không có mấy người, giết một đấu hoàng có thể trực tiếp không nhìn, giết một đấu tông có thể mỉm cười như không có gì, giết một đấu tôn có thể được thiên hạ chú ý nhưng giết hang chục hang trăm đấu tôn có thể làm thiên hạ khiếp sợ còn nếu giết đấu thánh thì sao?, năm đó Hồn Diệt Sinh giết không chỉ một đấu thánh mà còn là vài vị, từ đó tuyệt đối không có kẻ nào dám đứng trước mặt Hồn Điện mà không cúi đầu.
Ở ngoài miệng rất nhiều kẻ thề giết Hồn Điện nhưng chân chính rat ay thì không có mấy người.
Có rất nhiều nhân vật cùng hung cực ác bị toàn bộ Trung Châu truy đuổi nhưng chỉ cần chúng chạy đến Hồn Điện được Hồn Điện chấp nhận thì chúng liền an toàn, liền có nhà để về.
Nếu nói Đan Tháp là nhà của Luyện Dược Sư thì Hồn Điện là nhà của tội phạm trong thiên hạ này.
………….
Hoa bà bà thân là tông chủ Hoa Tông nhưng sau khi đôi chân bị tàn phế tính tình đại biến, một nhân vật phong vân trở thành người tàn phế thì liệu còn có thể vui cười?.
Tất nhiên tính tình đại biến cũng không chỉ là đôi chân tàn phế mà là bà ta cảm thấy quá có lỗi với liệt tổ liệt tông Hoa Tông, Hoa Tông trong tay bà ta bị tổn thất thảm trọng, phải ẩn thế trăm năm mới có thể hơi hơi hồi phục nguyên khí, thử hỏi trên đời này liệu có mấy tông môn dám vỗ ngực chân chính ở ẩn?.
Muốn ở ẩn muốn không màng thế sự thì chắc chắn phải có thực lực, Hoa Tông không có thực lực này để không màng quyền thế.
Muốn có thể ở ẩn ít nhất cũng phải là trình độ Viễn Cổ Bát Tộc, bọn họ mới có thể coi như ẩn thế không ra.
Năm đó Hoa bà bà một thân ngạo khí bị rửa sạch hoàn toàn, bị Hồn Diệt Sinh đánh cho không còn lại gì, Hồn Diệt Sinh trở thành một bóng ma cực lớn trong lòng bà ta có điều ngày hôm nay bóng ma đó rốt cuộc cũng tan biến bởi thiếu niên trước mắt.
Không phải vì sức mạnh của Vô Song mà là vì khí thế, Vô Song cho dù đang nhắm mắt ở kia nhưng Hoa bà bà lại có cảm giác bị một ánh mắt khổng lồ nhìn thẳng vào mình, ánh mắt màu trắng bạc, một ánh mắt có thể diệt sạch ngạo khí một người, Hoa bà bà cả đời này còn chưa thấy ánh mắt nào kinh khủng đến thế.
Nhiều năm trước sát khí của Hồn Diệt Sinh nhuộm đỏ cả bầu trời nhưng hôm nay Hoa bà bà đã được thấy thế nào là sát khí chân chính, sát khí của Vô Song không rộng lớn như Hồn Diệt Sinh, không nhuộm đỏ cả bầu trời như Hồn Diệt Sinh nhưng sát khí của Vô Song có thể nhuộm đỏ lòng người.
Hoa bà bà không biết phải giết bao nhiêu người mới có sát khí bực này.
Hoa bà bà không rõ tu vi kẻ trước mặt rốt cuộc cao như thế nào mới có thể một ánh mắt đập nát chiến ý kẻ khác.
Hoa bà bà chỉ biết ngày hôm nay nếu bà dám lắc đầu toàn bộ trên dưới Hoa Tông đảm bảo không một ai sống sót.
…………..
Nhìn thấy Hoa bà bà chấp nhận bản thân Vô Song liền gật đầu, thực ra mà nói Hoa Tông không sớm thì muộn cũng vẫn là của Vân Vận chỉ có điều dựa vào Hoa Tông bản thân Vô Song vẫn có thể làm thêm vài việc, ít nhất Hoa Tông sẽ mở đường cho Vô Song trong lần tiến công Trung Châu này.
Vẫn trong trạng thái nhắm mặt, Vô Song xuất hiện ngay trước mặt Hoa bà bà, trong ánh mắt kinh sợ của bà ta hắn bắn ra một viên đan dược.
“Luyện hó nó có thể làm nội thương của ngươi tiêu giảm, ta không muốn Vân Vận thấy hiểu chứ?”.
Hoa bà bà thở dài chán nản gật đầu “Không biết đại nhân muốn Vận nhi lên làm tông chủ của Hoa Tông lúc nào?”.
Vô Song không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời “Hôm nay”.
………….
Hoa bà bà thân là Tông chủ Hoa Tông có điều muốn Vân Vận trở thành tông chủ đời tiếp theo cũng không phải là việc nhanh chóng gì, dù sao Hoa bà bà đã từ bỏ quyền lực của mình ở Hoa Tông từ lâu rồi từ lâu quyền tông chủ đã được chọn ra, ngôi vị tông chủ cũng sắp đổi chỉ chờ Hoa bà bà quy thiên mà thôi.
Cuối cùng sau không biết bao nhiêu năm Hoa bà bà cũng rời khỏi sơn động tối đen kia, trước khi rời đi Hoa bà bà không ngờ còn khẽ mỉm cười với Vân Vận, một nụ cười vô cùng hiền lành, nụ cười này làm chính bản thân Vân Vận cảm thấy an không ít.
Ngay sau khi Hoa bà bà bay đi cũng là lúc thân ảnh Vô Song hiện ra, hắn nhè nhẹ vỗ vai Vân Vận sau đó mỉm cười “Về nhà đợi ta được không”.
Để lại một nụ cười ấm áp với cả Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên, thân hình Vô Song rất nhanh biến mất theo Hoa bà bà.
Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, bọn họ không hiểu rốt cuộc là Hoa bà bà đi đâu có điều nếu Vô Song đã nói về nhà đợi hắn cả hai nàng đều nguyện ý nghe theo.
Tất nhiên trong hai người không ai lo lắng cho Vô Song cả, Vân Vận biết Hoa bà bà mạnh thế nào nhưng nụ cười của Hoa bà bà cho thấy bà tuyệt đối không có ý định làm bị thương Vô Song.
Về phần Tiểu Y Tiên thì lại càng trực tiệp không để ý đến, Hoa Tông cho dù dốc toàn lực chỉ sợ cũng không có tư cách làm Vô Song bị thương.
Ngày hôm đó lần tiếng chuông của Hoa Tông vang lên, những tiếng chuông ngân vang liên tục báo hiệu Hoa Tông có đại sự.
Ngày Hoa bà bà xuất thế vô số cường giả đang nhắm mắt ở Hoa Tông bỗng mở bừng mắt, trong mắt đều mang theo một tia bất ngờ, bọn họ đương nhiên biết vị tông chủ này rốt cuộc bao lâu không có hiện thế, bao lâu không có tự mình rung lên tiếng chuông này.
Đương nhiên Hoa bà bà chịu xuất thế là việc vui của toàn bộ Hoa Tông trong đó người vui nhất không thể không kể đến Hoa Tông quyền tông chủ Hoa Cẩm, trong mắt cô ta đương nhiên tin tưởng ngày hôm nay Hoa bà bà xuất thế là vì mình, ngày hôm nay Hoa bà bà chọn mình làm Tông chủ.
Tông chủ và quyền tông chủ thực sự chỉ khác nhau có một chữ nhưng khoảng cách như trời với đất, ngoài mặt thì đúng là Hoa Cẩm có quyền định đoạt toàn bộ đại sự lớn nhỏ của Hoa Tông nhưng chỉ Hoa Cẩm mới có thể biết quyền lực của nàng chỉ là hư danh.
Nàng thân là tông chủ hiện nay của Hoa Tông nhưng chỉ có thể làm những kẻ có thực lực dưới ngũ tinh đấu tôn nghe lời, những người có thực lực trên ngũ tinh dấu tôn nàng không thể nào điều động được bởi những kẻ này chính là hạch tâm trưởng lão thậm chí trong Hoa Tông còn có vài vị đấu tôn đỉnh phong, bán thánh thậm chí cả đấu thanh đang bế quan, những người này bản thân Hoa Cẩm không cách nào điều động.
Bản thân Hoa Cẩm thân là tứ tinh đấu tôn, có thể nói thẳng ra cái quyền lực này không thể cho nàng cái gì thậm chí vì đại sự của Hoa Tông làm trễ nải rất nhiều thời gian tu luyện của nàng, đương nhiên bản thân Hoa Cẩm có thể ngồi vào vị trí này cũng tuyệt đối không đơn giản, cô ta thực sự có tài dù sao Hoa Cẩm cũng là đệ tử của Hoa bà bà cho dù không phải là chân truyền đệ tử nhưng cũng là đệ tử ký danh.
Hoa Cẩm làm người ác động lại tham quyền thế, tâm nhãn của cô ta tương đối hẹp bụng dạ cũng nhỏ nhen nhưng tư chất quả thực không tệ, ngoại trừ tư chất ra thì khả năng sắp xếp và xử lý của Hoa Cẩm cũng không yếu, ít nhất một mình cô ta vẫn có thể vận hành tốt Hoa Tông, chỉ cần Hoa Cẩm có thể an toàn tiếp nhận ngôi vị Hoa Tông tông chủ chỉ sợ không ai dám coi thường cô ta phải biết nếu ngồi vào vị trí này không chỉ có thể điều động toàn bộ Hoa Tông lực lượng mà còn có thể được quán đỉnh.
Quán đỉnh là một siêu cấp bí thuật của Hoa Tông, chính là đưa đấu khí toàn thân của một người vào người khác, đương nhiên người đưa đấu khí và người nhận đấu khí hoàn toàn tự nguyện, Hoa Cẩm biết nếu được Hoa bà bà quán đỉnh thì trong thời gian vài năm cô ta có thể đột phá đến cảnh giới bán thánh chứ không biết chừng.
Bản thân Hoa Cẩm còn mang theo một bí mật, Hoa Cẩm rất ghét Vân Vận, trong mắt nàng ta Vân Vận là một phế vật, Hoa Cẩm giết Vân Vận tuyệt đối chỉ mất 10 chiêu nhưng không ngờ Vân Vận lại có một cái nghịch thiên đệ tử, Hoa Cẩm đã dùng mọi cách nhưng đệ tử của cô ta không bao giờ có tư cách sóng vai với Nạp Lan Yên Nhiên thậm chí Hoa Cẩm nhiều lần lấy danh nghĩa quyền tông chủ muốn nhận Nạp Lan Yên Nhiên làm đệ tử, muốn dùng tư chất kinh khủng của nàng ta để củng cố uy quyền của mình nhưng đều bị Nạp Lan Yên Nhiên từ chối.
Tư chất của Nạp Lan Yên Nhiên có thể nói không hề thua kém bao nhiêu so với Hoa bà bà năm xưa, điều này khiến rất nhiều nhân vật trong hạch tâm trưởng lão của Hoa Tông coi trong Nạp Lan Yên Nhiên, một đấu thánh tương lai ai có thể không coi trọng, điều này càng làm Hoa Cẩm vô pháp đụng vào người Nạp Lan Yên Nhiên dẫn đến nàng ta thù lan sang cả Vân Vận.
Lý do thứ hai Hoa Cẩm không ưa Vân Vận chính là vì Yêu Hoa Tà Quân tình nhân của mình, Yêu Hoa Tà Quân nổi tiếng háo sắc ác độc, đương nhiên về vấn đề tình cảm thì Hoa Cẩm thực lòng yêu tình lang của mình chỉ là một lần Yêu Hòa Tà Quân thoáng thấy Vân Vận đã lập tức sững sờ hồn du cửu thiên, hình ảnh này chính là bị Hoa Cẩm bắt gặp.
Hoa Cẩm không xấu nhưng so với Vân Vận thì thua kém quá nhiều, khuôn mặt, hình dáng, khí chất, tất cả đều thua kém Vân Vận quá nhiều, điều này làm Hoa Cẩm ghen tỵ vô cùng, tin đồn Vân Vận mang nam nhân sống chung cũng chính là Hoa Cẩm thả ra, mục tiêu chính là muốn bôi nhọ Vân Vận, muốn đuổi Vân Vận ra khỏi Hoa Tông chỉ là cô ta cũng không dám làm quá tuyệt, ai bảo Hoa Tông còn một cái Nạp Lan Yên Nhiên, ai bảo ngọn núi Vân Vận sống lại là nơi Hoa bà bà tĩnh tu.
Bản thân Hoa Cẩm chán ghét Vân Vận chỉ là sự chán ghét đó chẳng là gì so với sự sợ hãi đối với Hoa bà bà, cô ta biết Hoa bà bà ghét nhất là bị làm phán, điều duy nhất Hoa Cẩm không hiểu là tại sao Vân Vận sống chung một ngọn núi với Hoa bà bà mà dĩ nhiên không có bất cứ vấn đề gì xảy ra?.
Hôm nay Hoa bà bà ngồi ở chủ vị, đôi chân buông thõng xuống, khuôn mặt xanh xao hốc hác, ánh mắt có chút đục ngầu cùng một tấm áo choàng màu tím che lên toàn thân, nhìn Hoa bà bà hiện nay không khác gì phù thủy trong truyện cổ tích cả.
Tất nhiên trong đại điện lúc này chỉ cần nhìn vào Hoa bà bà tuyệt đối làm kẻ khác không dám thở mạnh, tuyệt đối làm kẻ khác phải nín thở, khí thể của Hoa bà bà quá đáng sợ.
Hoa bà bà ở Hoa Tông có quyền lực đáng sợ vô cùng, sau bao nhiêu năm mới quay lại nghị sự đường nhưng những lời bà nói ra tuyệt đối không ai dám không nghe, ít nhất chỉ cần bà ta còn sống không ai dám không nghe, năm đó đi theo Hoa bà bà chinh chiến Trung Châu vẫn còn rất nhiều người còn sống, bọn họ đều là những người có tu vi cao nhất Hoa Tông, thử hỏi Hoa bà bà mang theo chiến lực mạnh nhất Hoa Tông thì có mấy ai dám không nghe lệnh?.
Hoa bà bà lâu lắm mới ngồi ở vị trí chủ vị cũng có chút không quen, bà ta rất nhanh mỉm cười, nụ cười kết hợp với khuôn mặt xấu xí trở nên đáng sợ không thể tả, làm cho ai ai cũng phải run lên.
“Cẩm nhi, Hoa Tông trong tay người thế nào rồi”.
Hoa Cẩm nghe thấy Hoa bà bà hỏi mình lập tức đúng lên cung kính “Bẩm tông chủ, Hoa Tông hiện tại …...”.
Hoa Cẩm một lần được thể nói rất lâu, ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ điều này làm cho Vô Song ở bên cạnh Hoa bà bà cũng phải nhíu mày, tình trạng này giống hệt những lần họp lớp cuối tuần của hắn kiếp trước, giáo viên chủ nhiệm nói liên hồi còn bản thân hắn căn bản không hiểu gì.
Đương nhiên Vô Song khi đã sử dụng 'Thế' của mình thì nếu hắn không chủ động hiện thân đám người Hoa Tông tuyệt đối không cách nào phát hiện.
Hoa bà bà cũng như Vô Song có chút phiền lòng, bà ta khó khăn dơ bàn tay già nua lên “Cẩm nhi đủ rồi không cần báo cáo nữa, Hoa Tông trong tay ngươi thực sự rất tốt, ta quả thực không hối hận khi chọn ngươi làm quyền tông chủ”.
Hoa Cẩm được Hoa bà bà khen lập tức lại càng cao hứng, phải biết rất nhiều năm qua nàng chính là đợi thời khắc này.
Rất nhiều cường giả của Hoa Tông cũng hướng ánh mắt về phía Hoa Cẩm, bọn họ biết ngày hôm nay rất có thể Hoa bà bà sẽ nhường lại ngôi tông chủ cho Hoa Cẩm.
Đáng tiếc câu nói tiếp theo của Hoa bà bà làm Hoa Cẩm không cách nào tin tưởng, thậm chí toàn bộ nghị sự đường không có cách nào tin tưởng.
Hoa bà bà thản nhiên một lần nữa lên tiếng “Những năm qua khổ cực cho ngươi rồi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngươi có thể nghỉ ngơi, từ này về sau ta sẽ để lại ngôi vị tông chủ cho Vân Vận, thế nào?”.
Một câu nói của Hoa bà bà làm toàn bộ nghị sự đường kinh ngạc, làm Hoa Cẩm đang cười mặt liền méo xệch, toàn thân run lên, nàng ta căn bản còn tưởng mình nghe lầm cho dù đấu tôn cường giả không bao giờ có khả năng nghe nhầm đi chăng nữa.