Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 400: Liên minh (1)




Hồn Thiên Đế vốn không ở xa Hồn Hư Thành, bằng vào thực lực của hắn sao có thể đến muộn hơn đám người Hồn Sát cùng Hồn Kính chỉ là hắn không hiện thân mà thôi.
Cũng giống như Hồn Kính cùng Hồn Diễm, bản thân Hồn Thiên Đế cũng bất ngờ vô cùng về Vô Song, tuy hắn không thể nào tra xét ra được thực lực chân chính của Vô Song cũng như nhìn xuyên qua lớp mặt nạ của Vô Song có điều hắn có thể chắc chắn, chỉ cần nhìn vào lực lượng ba động của cơ thể Vô Song khi đánh bay Hồn Sát cũng đủ để hắn nhận ra bản thân Vô Song không ngờ chỉ tính riêng cơ thể cũng đã đạt đến cửu tinh đấu thánh sơ kỳ.
Hồn Thiên Đế trên đời này gặp vô số người nhưng hắn thực sự không cách nào nhớ ra trong thiên hạ này vậy mà có một cửu tinh đấu thánh nào khác xuất hiện, một cửu tinh đấu thánh hiện thân đương nhiên là đại sự, hai người có cơ hội đột phá cửu tinh đấu thánh nhất chính là tộc trưởng của Viêm Tộc cùng Lôi Tộc trong Viễn Cổ Bát Tộc có điều rất hiển nhiên Vô Song không thể nào là một trong hai người này, hai kẻ này còn không biết Hồn Giới ở đâu sao có thể tiến đến mà ngay cả biết Hồn Giới tồn tại thì có cho thêm 1 cái lá gan cũng không dám một thân một mình đến đây, Hồn Thiên Đế quá hiểu hai người này.
Khi ánh mắt của Vô Song hướng về phía Hồn Thiên Đế thì quả thực Hồn Thiên Đế cũng không muốn ẩn trong hư không nữa, đã là cường giả cửu tinh đấu thánh thì bất kể lý do gì cũng có thể được coi là cùng một cấp độ với Hồn Thiên Đế, chỉ cần Hồn Thiên Đế chưa đột phá trở thành đấu đế thì vẫn phải có ba phần e ngại cường giả cửu tinh đấu thánh, phải biết cho dù Tiêu Huyền năm đó tưởng như vô địch nhưng nếu gặp phải một tên cửu tinh đấu thánh không tiếc tính mạng tự bạo thì cũng không dễ chịu gì, có thể không chết nhưng trọng thương chắc chắn là có.
Tiêu Huyền năm đó cũng tự bạo một lần, kể cả đây chỉ là ‘giả’ tự bạo nhưng cũng đủ làm Hồn Thiên Đế đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, Vô Song kể cả không cần ra tay chỉ cần tự bạo cũng đảm báo khiến toàn bộ Hồn Hư Thành bốc hơi, tất cả sinh mạng ở trong Hồn Hư Thành ngoại trừ Hồn Thiên Đế đều phải táng mạng theo kể cả Hồn Tộc Tứ Ma Thánh.
...............
Hồn Thiên Đế hiện thân đạp không mà đứng, ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía Vô Song, ánh mắt này khiến Vô Song có cảm giác khó chịu vô cùng, ánh mắt của kẻ mạnh nhìn quả yếu.
Vừa nhìn tháy Hồn Thiên Đế bản thân Vô Song lập tức hít vào một hơi lãnh khí, hắn biết Hồn Thiên Đế mạnh nhưng mạnh đến mức này thì thực sự có chút quá sức tưởng tượng của Vô Song, Vô Song từng chiến đấu với Tiêu Huyền có điều đây chỉ ảo ảnh, hắn từng được nhìn thấy Hoàng Tuyền Yêu Thánh nhưng cũng chỉ là tàn hồn, hắn đã được nhìn thấy Thôn Thiên có điều là một Thôn Thiên tự hủy thân thể để sống lại, một Thôn Thiên thảm không thể tả, hắn dã từng được quyết đấu cùng Đường Hỏa có điều đây là Đường Hỏa liên tục bị làm yếu đi trong suốt gần ngàn năm quá.
Tính đi tính lại thì Hồn Thiên Đế chính là cường giả duy nhất trong Ngũ Đại Chí Tôn mà Vô Song nhìn thấy, một trong Ngũ Đại Chí Tôn chân chính tái hiện trong mắt Vô Song, 30 chiêu, đây chính là suy nghĩ trong lòng Vô Song hiện nay.
Nếu Vô Song không tiếc tính mạng, bài tẩy ra hết thì cũng chỉ có thể cùng Hồn Thiên Đế chiến 30 chiêu, kẻ này quá kinh khủng..
Đương nhiên Vô Song cũng không yếu, thực lực của hắn hiện nay cũng chỉ là ngũ tinh đấu thánh đỉnh phong, có thể rất nhanh đột phá lên lục tinh đấu thánh nhưng đối với Hồn Thiên Đế bản thân Vô Song còn có một khoảng cách cực lớn, khoảng cách lớn đến vậy vẫn có thể cùng Hồn Thiên Đế đánh 30 mươi chiêu, đây tuyệt đối là kinh người chiến tích, trong thiên hạ này không có bất cứ lục tinh đấu thánh nào có tư cách chịu được một đòn toàn lực của Hồn Thiên Đế chứ đừng nói là 30 chiêu.
Hồn Thiên Đế nhìn Vô Song, hắn cũng đang thầm đánh giá sức mạnh của Vô Song chỉ là hắn dĩ nhiên không đánh giá được, đây mới là điểm làm hình ảnh của Vô Song trong lòng Hồn Thiên Đế cao lên một bậc, chỉ dùng thân thể đã có thể so sánh với đấu thánh cửu tinh sơ kỳ thì toàn lực của Vô Song có lẽ lên đếu cửu tinh đấu thánh hậu kỳ cảnh giới, đây mới là điều làm Hồn Thiên Đế e ngại nhất.
Đây đúng là Hồn Giới, là sân nhà của hắn, chính vì sân nhà nên toàn bộ tổn thất của cuộc chiến giữa hai vị cửu tinh đấu thánh với nhau thì Hồn Tộc luôn là ngươi phải chịu thiệt.
Nếu Hồn Thiên Đế biết Vô Song chỉ sợ lục tinh đấu thánh còn chưa đến thì không biết hắn sẽ suy nghĩ gì, trong thiên hạ này có lẽ chỉ có mỗi Vô Song cảnh giới lục tinh đấu thánh lại có thân thể ngang với cửu tinh, tất nhiên sự sai lầm của Hồn Thiên Đế bắt nguồn từ chiếc mặt nạ của Vô Song, đừng nói là Hồn Thiên Đế cho dù Cực Đạo Chân Thần hùng mạnh của Nguyên Tố Thế Giới cũng chưa chắc đã biết được thực lực của Vô Song rốt cuộc là gì.
“Không phải người Hồn Tộc lại dám tấn công người Hồn Tộc, ta tưởng Hồn Tộc chúng ta đã đủ bá đạo nhưng không ngờ ngươi còn bá đạo hơn”.
Vô Song nghe vậy cũng mỉm cười thản nhiên đối đáp lại với Hồn Thiên Đế “Tộc trưởng quá khen rồi chỉ là ta còn chưa làm gì ảnh hưởng đến Hồn Tộc cho lắm, toàn bộ hình như đều là người Hồn Tộc tự dây vào thì đúng hơn, Minh Di là đệ tử của ta cũng là một người Hồn Tộc, cớ gì kẻ khác phạm nàng thì được mà nàng không thể phạm kẻ khác, đúng không?”.
“Nếu đặt tộc trưởng vào địa vị của ta chỉ sợ cũng sẽ ra tay thôi, Hồn Nhau cùng Hồn Thiên Mạch còn giữ được mạng sống đã là vì ta thu tay lại nếu không hai kẻ này chết chắc”.
Hồn Thiên Đế liền bật cười “Hồn Tộc làm gì cũng không liên quan đến các hạ thì phải, việc của Hồn Tộc còn chưa đến phiên người ngoài lên tiếng”.
Khí thế của Hồn Thiên Đế tỏa ra bốn phương tám hướng đè ép thẳng về phía Vô Song chỉ là Hồn Thiên Đế hắn không dọa được Vô Song, dùng khí thế muốn dọa Vô Song căn bản chỉ là việc mơ tưởng, Vô Song trước khí thế như những cơn sóng khổng lồ của Hồn Thiên Đế vẫn yên lặng khoanh tay, đến că mí mắt còn không thèm chớp một cái, hắn đứng lặng nơi đó che chắn toàn bộ cho Hồn Minh Di.
Chỉ cần nhìn Vô Song khí định thần nhàn như vậy trước khí thế của mình cũng làm Hồn Thiên Đế tiếp tục đề cao Vô Song một bậc, trong thiên hạ này ngoại trừ Cổ Nguyên ra còn chưa có ai có tư cách có thể không để tâm đến khí thế của hắn.
Vô Song nhoẻn miệng cười nhìn Hồn Thiên Đế “Thật ra Hồn Thiên Đế tộc trưởng, ta có thể không phải là người Hồn Tộc nhưng cũng có thể coi là một cái bằng hữu Hồn Tộc cũng được mà không phải sao, chúng ta ngồi hảo hảo nói chuyện một chút không phải đỡ hơn là dùng nắm đấm sao?, ta có vài việc thú vị muốn nói với tộc trưởng, không biết người có nguyện ý nghe?”.
Hồn Thiên Đế nghe Vô Song nói liền nhếch miệng “thú vị, không biết bao nhiêu năm rồi mới có kẻ có thể bình thản nói chuyện với ta như thế này, ta rốt cuộc muốn xem ngươi muốn nói gì”.
Nói xong Hồn Thiên Đế liền xoay người biến mất trong hư không, Vô Song thấy vậy liền bật cười, ánh mắt như có như không liếc nhìn Hồn Sát “Hồn Sát, ta và ngươi cũng có thể coi là có chút thân quen, giúp ta để ý Minh Di một chút, nếu ta không trở về thấy Minh Di bị mọt vết xước thì ta cứ lấy ngươi ra hỏi tội”.
Không thèm đợi Hồn Sát lên tiếng, Vô Song lập tức đuổi theo Hồn Thiên Đế, Vô Song biết Hồn Thiên Đế đang muốn thử hắn, Hồn Thiên Đế là người nếu không chắc chắn sẽ không làm, hắn không nhận ra được thực lực của Vô Song tuyệt đối sẽ không ra tay có điều hiện nay hắn đang muôn so kè Vô Song về tốc độ, chỉ cần dựa vào tốc độ cho dù không chính xác cũng có thể phán đoán ra phần nào thực lực của một người.
Đương nhiên Vô Song không ngại nhất chính là về vấn đề tốc độ, Vô Song thân mang theo phong lôi hai hệ đấu khí, bản thân hắn là một cường giả nghiêng hẳn về tốc độ chưa kể còn mang theo tốc độ thiên bẩm của Phượng Hoàng Tộc loài sinh vật nhanh nhất trên bàu trời nay còn được gia tặng không gian thiên phú của Long Tộc, Vô Song không tin tốc độ của mình có thể kém Hồn Thiên Đế quá nhiều.
..............
Vô Song cùng Hồn Thiên Đế rời đi chỉ dể lại đám người Hồn Sát, Hồn Diễm cùng Hồn Kính, cả ba người cười khổ nhìn nhau, một cường giả cửu tinh đấu thánh đến cả tộc trưởng cũng phải có ba phần nể trọng như Vô Song thì bọn họ không chọc được, nếu không phải vì tộc trưởng ở đây chỉ sợ một mình Vô Song tiễn cả ba vị trong Tứ Ma Thánh về với đất mẹ.
Hồn Kính trực tiếp lắc tay, hắn rời đi mang theo toàn bộ cường giả Hồn Tộc xung quanh, dù sao Hồn Thiên Đế đã ra mặt, bọn họ có mặt cũng không có ích lợi gì, nếu Hồn Thiên Đế cũng không ngăn được Vô Song thì Hồn Tộc sao có thể ngăn cản?, thêm bọn họ hay bớt bọn họ căn bản không khác nhau là mấy.
Hồn Diễm khẽ liếc nhìn Hồn Sát rồi cũng thờ dài mang Hồn Thiên Mạch cùng Hồn Nhai đi, hai người này đang trong tình trạng sống dở chết dở, quả thực nếu không phải Hồn Thiên Đế ở đây, không phải Hồn Tộc có một người như Hồn Thiên Đế thì Vô Song không ngại đại sát tứ phương một lần, tình trạng của Hồn Thiên Mạch rất có thể là tình trạng của toàn bộ Hồn Tộc Tứ Ma Thánh nếu Vô Song ra tay.
Về phần Hồn Sát làm gì có sự lựa chọn nào ngoài việc đóng vai người chông trẻ có điều hắn căn bản không có chút bát mãn nào cả, nghĩ đến việc mình đã từng tự tin vỗ ngực đánh bại được một cửu tinh đấu thánh cường giả mà Hồn Sát đến bây giờ vẫn còn run rẩy.
Nếu là Vô Song lúc trước nhờ vả thì Hồn Sát tuyệt đối không chịu làm nhưng bây giờ Vô Song căn bản không phải là nhờ vả mà là ra lệnh cho hắn, Hồn Sát căn bản không thể không nghe.
Nếu Vô Song không thể trở lại thì cũng thôi đi nhưng nếu hắn trở lại được mà Hồn Sát không thể hoàn thành nhiệm vụ chỉ sợ Hồn Thiên Đế muốn cứu cũng không nổi.
..................
Hồn Thiên Đế di chuyển cực nhanh, hắn đi càng ngày càng xa có điều Vô Song ở phía sau thủy chung vẫn không nhanh không chậm bám theo, tuyệt đối không thể bị Hồn Thiên Đế bỏ lại, khoảng cách giữa hai người thủy chung không có gì thay đổi.
Một lần nữa ánh mắt Hồn Thiên Đế hiện lên một tia ngưng trọng, hắn lại một lần nữa đề cao thực lực của Vô Song lên một chút, tốc độ này của Vô Song đâu khác gì cửu tinh đấu thánh đỉnh phong, cho dù Hồn Thiên Đế toàn lực phi hành cũng không thể nào vứt bỏ Vô Song ở lại, chỉ riêng điểm này cũng đủ để Vô Song vỗ ngực tự hào, trong Đấu Khí Đại Lục tuyệt đối không có mấy người có tư cách bám theo Hồn Thiên Đế.
Hai người cùng nhau dừng lại ở một ngọn núi hoang vắng, Hồn Thiên Đế thản nhiên ngồi xuống một tảnh đá lớn sau đó cực kỳ dân dã ngước nhìn Vô Song vừa mới đặt chân xuống đất:”Có thể đi theo được ta mà không hề tỏ ra thua kém là bao, thực lực này quả thực có tư cách nói chuyện có điều ta vốn không thích gặp loại người dấu đầu hở đuôi, nói?, ngươi rốt cuộc là ai?”.
Vô Song cũng thản nhiên ngồi xuống đối mặt Hồn Thiên Đế, hắn ung dung đáp lại “Tộc trưởng đại nhân cần già quan tâm ta là ai, ngài chỉ cần biết ta là bạn không phải là thù là được”.
“Nực cười, đến cả khuôn mặt cũng không dám lộ ra cũng tự xưng là bạn?, dấu đầu lòi đuôi như vậy cũng muốn được ta tin tưởng, có cần ta giúp ngươi tháo tấm mặt nạ đó ra không?”.
Vô Song dường như để ngoài tai giọng nói của Hồn Thiên Đế, hắn thản nhiên nhoẻn miệng cười “Tộc trưởng không biết có hứng thú với khuôn mặt của ta hay hứng thú về Đà Xá động phủ hơn?, thật may mắn ta biết động phủ này ở đâu”.
Hồn Thiên Đế nghe vậy toàn thân run lên, ánh mắt hắn tỏa ra một tia sáng rực, trên người một luồng không khí âm u hiện ra, sát khí nhuộm đỏ cả một mảnh không gian.
Hồn Thiên Đế rất ít khi xúc động như thế, đến cả khi Hồn Hư Tử tự bảo đồng thời phá nát Hồn Trì thì Hồn Thiên Đế cũng không xúc động đến vậy nhưng ai bảo cả đời Hồn Thiên Đế cố gắng vì cảnh giới đấu đế cường giả, đây chính là nghịch lân của hắn, đây chính là toàn bộ tâm nguyện của hắn, Vô Song đã chạm vào một thứ mà không ai dám chạm.
“Nói, Đà Xá Động Phủ ở đâu, ngươi rốt cuộc biết những gì, nếu ngươi không nói cho dù hủy đi cả Hồn Giới ta cũng phải bắt ngươi nôn thông tin ra”.
Vô Song trước một Hồn Thiên Đế bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công mình vẫn thản nhiên vô cùng, vụ làm ăn này hắn cầm chuôi, lần này hắn đến Hồn Tộc tưởng như nguy hiểm nhưng chắc chắn không mất một giọt máu nào, Hồn Thiên Đế có thể coi là vô địch thiên hạ hiện nay nhưng hắn cũng có điểm yếu.
Điểm yếu lớn nhất của Hồn Thiên Đế chính là hắn quá tham vọng, hắn quá ao ước sức mạnh, một người sẵn sàng huyết tế cả tộc để đạt đến đấu đế cảnh giới là hành động điên cuồng bậc nào?, người khác không dám làm nhưng Hồn Thiên Đế giám.
“Tộc trưởng bình tĩnh một chút dù sao ta đến đây vì Minh Di, Minh Di đang ở trong tay Hồn Sát, ta không rời đi đâu mà sợ có điều trước khi nói về Đà Xá Động Phủ ta có một thứ cho tộc trưởng đại nhân xem”.
Nói đến đây trên tay Vô Song xuất hiện một luồng hỏa diễm màu đen, đây chính là Lục Đạo Luân Hồi Viêm.
Vô Song đã từng được chứng kiến luân hồi lực lượng của Bồ Đề Thụ, khung cảnh năm đó của cuộc chiến giữa Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Huyền khung cảnh thực sự của việc Tiêu Huyền chết đi bản thân hắn đều thấy rõ, dùng Lục Đạo Luân Hồi Viêm tái hiện ra hình ảnh này với Vô Song căn bản là đơn giản.
Nhìn thấy ngọn lửa đen trong tay Vô Song bản thân Hồn Thiên Đế cũng có chút ngạc nhiên “Lục Đạo Luân Hồi Viêm?, lửa này về sức mạnh không tính là gì nhưng độ hiếm lạ còn hơn cả dị hỏa trong top 5, không ngờ thứ này ngươi cũng có”.
Vô Song nhè nhẹ lắc đầu “May mắn mà thôi, mời tộc trưởng xem thứ này, xem xong có thể tộc trưởng sẽ có cái nhìn khác một chút”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.