Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 372: Cơn bão (5)




Vô Song khó khăn ổn định lại cơ thể, thân hình lảo đảo đi về phía Hoàng Tuyền Yêu Thánh, ánh mắt xuất hiện một tia bất đắc dĩ “Tiền bối, không biết người đã toại lòng chưa?”.
Hoàng Tuyền Yêu Thánh trên mặt hiện ra một nụ cười đắng chát nhìn Vô Song sau đó khẽ gật đầu “Bản thân ta cũng là yêu thú, bản thân dùng thú thân tu luyện thành nửa bước đấu đế cường giả, ta cứ nghĩ có thể cùng Bất Tử Phượng Hoàng sánh vai hoặc ít nhất cũng có thể đánh cùng một trận chỉ là không ngở khoảng cách giữa hai bên lại đáng sợ như thế, quạ đen quả thực không có tư cách nào sánh vai cùng Phượng Hoàng”.
“Trận này lão phu thua tâm phục khẩu phục, lần này lão phu chịu tiểu hữu một cái ân tình có điều lão phu sớm đã chết cũng chẳng có gì để lại được cho ngươi rồi”.
Vô Song lập tức lắc đầu “Tiền bối cũng không cần khách khí dù sao vãn bối đến đây cũng là vì ba chiêu Hoàng Tuyền của tiền bối”.
Nhìn thấy khóe miệng của Vô Song trào ra một tia máu bản thân Hoàng Tuyền Yêu Thánh cũng chỉ biết lắc đầu “Nữ nhân đó mạnh đến biến thái, một cái úp tay của nàng đã làm lão phu thập tử nhất sinh không ngờ ngươi cũng có thể tái hiện lại được uy danh của nàng, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy”.
Vô Song bật cười “tiền bối nói quá rồi, Lục Đạo Luân Hồi Viêm dùng chiến đấu thì tương đối khó nhưng làm mất việc này thì hoàn toàn có thể, đương nhiên vãn bối không có cách nào để tạo ra hư ảnh của nàng chỉ là bên cạnh vãn bối có một vật mang theo khí tức của nàng mà thôi”.
Bên người Vô Song luôn luôn tồn tại một đạo khí tức của sư phụ được cất trong cây huyền cầm của bản thân hắn, thậm chí trong cây sáo ngọc của Vô Song còn có một vị Chân Long Tộc trưởng thành ở bên trong, nếu Hoàng Tuyền Yêu Thánh muốn thì Vô Song cũng có thể đáp ứng ông ta.
Hoàng Tuyền Yêu Thánh khẽ gật đầu sau đó ngồi xuống bên, hai tay của ông ta vẫn liên tục run lên, Vô Song có thể nhận ra cuộc chiến kia cho dù ngắn thì cũng ảnh hưởng rất lớn đến bản thân ông ta, đừng nói là Hoàng Tuyền Yêu Thánh cho dù là Vô Song tiến vào đánh một trận với sư phụ không khéo để lại bóng ma cả đời cũng không biết chừng.
“Tiểu tử, linh hồn lực của ngươi bị thương rất nặng chỉ sợ phải tĩnh dưỡng vài ngày đi?”.
Vô Song liền lắc đầu “Không cần, tiền bối quên mất bản thể vãn bối là Phượng Hoàng sao, mấy vết thương thế này nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra không có gì cả”.
Hoàng Tuyền Yêu Thánh mỉm cười “Ngươi tiến vào đây chính là vì ba chiêu Hoàng Tuyền của lão phu cùng với tinh huyết yêu thánh đúng không, mấy thứ này đơn giản, ngày này rốt cuộc vẫn phải tới”.
“Hoàng Tuyền Chỉ, Hoàng Tuyền Nộ cùng Hoàng Tuyền Thiên Nộ ba chiêu này đương nhiên ta sẽ đưa cho ngươi bất quá vì ngươi đã giúp bản tọa giải quyết được một tâm nguyện đời người ta không ngại đưa cho ngươi một thứ nữa.”.
Hoàng Tuyền Chỉ - Đoạn Sinh Tử
Hoàng Tuyền Nộ - Toái Nhân Hồn
Hoàng Tuyền Thiên Nộ - Nộ Toái Thiên
Hoàng Tuyền Kích – Sát Nhân Tâm.
“Hoàng Tuyền Kích?, chẳng nhẽ ngoại trừ ba chiêu Hoàng Tuyền ra tiền bối còn chiêu thứ tư?”.
Hoàng Tuyền Yêu Thánh bật cười “Chiêu thứ tư gì chứ, thứ này cũng là bản yêu thánh sáng tạo ra có điều cả đời ta độc lai độc vãn muốn tu sử dụng Hoàng Tuyền Kích cũng không có cơ hội, đây chính là hợp kích công pháp, là linh hồn hợp kích thuật, chuyên dùng để quần công, bản thánh sáng tạo ra chiêu này nhưng còn chưa có cơ hội được dùng, hy vọng ngươi có thể giúp nó dương danh một lần, đương nhiên nếu ngươi cũng thích độc lai độc vãng thì cũng không sao”.
Vô Song cung kính cúi đầu trước mặt Hoàng Tuyề Yêu Thánh “đa tạ tiền bối, Hoàng Tuyền Kích với vãn bối thực sự có đại dụng”.
Hoàng Tuyền Yêu Thánh bật cười “thế thì tốt”.
Hoàng Tuyền Yêu Thánh sau đó liền búng ngón tay, một luồng dao động linh hồn nhanh chóng bay ra ngoài, cuối cùng trôi nổi trước mặt Vô Song.
Cảm nhận được cỗ dao động kia, Vô Song hơi ngập ngừng rồi thầm cẩn thận chộp nó vào trong tay.
Thứ đó vào tay thì bỗng hóa thành một luồng tin tức nhanh chóng tiến vào trong đầu Vô Song xuất hiện một bộ phương pháp tu luyện đầy đủ cả Hoàng Tuyền Tứ Thức, điều này làm khóe miệng Vô Song từ từ cong lên.
“Đa tạ tiền bối”.
Hoàng Tuyền Yêu Thánh thản nhiên lắc đầu “có gì mà phải cảm ơn, đoạn tàn hồn của ta còn tồn tại cũng chỉ là vì chờ một ngày này mà thôi, chỉ cần kẻ nào có thể chống lại Hoàng Tuyền Thiên Nộ của ta mà không chết thì đều có tư cách nhận được truyền thừa hơn nữa tính ra lão phu mới nợ ngươi mới đúng, nếu lão phu còn sống thì lão phu nhất định sẽ giúp ngươi giết một người bất kỳ trong thiên hạ, đáng tiếc đáng tiếc”.
Vừa dứt lời Hoàng Tuyền Yêu Thánh tiếp tục hành động Hoàng Tuyền Yêu Thánh mỉm cười rồi chợt xòe tay ra, theo hành động này của hắn, trên thân thể đột ngột xuất hiện những tia nhỏ màu vàng nhạt.
Những tia nhỏ này đều hội tụ về phía lòng tay, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một chất lỏng màu vàng.
Khi chất lỏng màu vàng này vừa xuất hiện thì ánh mắt Vô Song liền cau lại, giọt tinh huyết này cực kỳ không tầm thường, ít nhất bản thể của Hoàng Tuyền Yêu Thánh tuyệt đối cực kỳ kinh khủng, không phải là thần thú thì cũng là hung thú nức tiếng thiên hạ.
Nhìn thấy Vô Song ngạc nhiên Hoàng Tuyền Yêu Thánh liền mỉm cười “Khà khà nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, ta là sản phẩm của hai loài yêu thú, cha của ta là Hoàng Tuyền điểu còn mẫu thân là Cửu U Minh Vương Xà ”.
Nghe đến đây Vô Song mới chợt hiểu, ánh mắt đầy kinh dị nhìn Hoàng Tuyền Yêu Thánh, Cửu U Minh Vương Xà chính là tổ tiên của Cửu U Địa Minh Mãng, một trong những loại xà hệ yêu thú mạnh nhất thiên hạ, một trong những loại yêu thú có huyết mạch gần với chân long nhất.
Về phần Hoàng Tuyền Điểu thì lại càng đặc dị hơn, truyền thuyết loài yêu thú này có thể đi lại trên hoàng tuyền, có thể đi qua âm dương hai giới, là sứ giả của âm dương, chuyên ăn linh hồn của người chết, một sinh vật tưởng như chỉ có trong truyền thuyết.
Mang theo huyết mạch của hai sinh vật này thì Hoàng Tuyền Yêu Thánh tuyệt đối có thể coi là thiên chi kiêu tử, xuất phát điểm của ông ta cao đến đáng sợ, huyết mạch không thể nào không mạnh mẽ.
Đương nhiên khi lấy ra tinh huyết của bản thân mình thân hình của Hoàng Tuyề Yêu Thánh liền nhạt dần, ông ta chính là dùng tinh huyết của bản thân để duy trì cỗ thân thể này.
“Sứ mệnh đã hoàn thành hy vọng Hoàng Tuyên Tam Chưởng à không Hoàng Tuyền Tứ Chưởng của ta có thể một lần nữa vang vọng thiên hạ, thiên phú của ngươi còn cao hơn cả ta hy vọng ngươi thực sự có thể một lần nữa làm uy danh của nó lại tái hiện”.
Vô Song đứng lên hít một hơi khí lạnh sau đó cung kính cúi đầu:”Vãn bối mong tiền bối yên nghỉ, xin tiền bối yên tâm tuyệt học của tiền bối tuyệt đối không bao giờ phai nhạt”.
Vô Song nói xong lập tức quay đầu rời đi để lại Hoàng Tuyền Yêu Thánh một người ngồi cười, thân hình của ông ta cũng rất nhanh biến thành hư vô, toàn bộ không gian hư ảo do Hoàng Tuyền Yêu Thánh tạo ra lập tức nát vụn.
Trên tế đàn Thanh Lân đang ngoan ngoãn ngồi đợi Vô Song, đột nhiên nàng thấy thân hình Vô Song khẽ run lên, rồi hai mắt hắn dần dần mở ra, trên khuôn mặt Thanh Lân đang từ lo lắng liền biến thành vui vẻ “Công tử, người trở về rồi “.
Câu đầu tiên của Thanh Lân không phải là hỏi Vô Song có thành công hay không, trong mắt nàng chỉ cần công tử trở về là tốt rồi, nàng không biết cái gì là Hoàng Tuyền Thiên Nộ, nàng không quen ai là Hoàng Tuyền Yêu Thánh, bản thân nàng chỉ biết có một mình công tử mà thôi.
Đột nhiên ánh mắt Thanh Lân xuất hiện vo tận lo lắng, nàng nhìn thấy khóe miệng của Vô Song trào ra một tia máu, nàng liền hoảng hốt “Công tử, người bị thưng rồi”.
Vô song nhoẻn miệng cười vuốt mái tóc của Thanh Lân sau đó đứng lên “Bị thương không phải là xấu, bị thương nhiều khi là minh chứng cho dũng khí của nam nhân, nam nhân cả đời không bao giờ bị thương thì làm sao dám xưng là nam nhân”.
Nhìn theo bóng lưng của Vô Song từ từ bước xuống tế đàn Thanh Lân khẽ nhếch miệng “Thanh Lân vẫn không muốn công tử bị thương đâu”, tiếng nói rất nhỏ chỉ có một mình nàng có thể nghe thấy sau đó rất nhanh chạy theo Vô Song như một cái đuôi nhỏ vậy.
Vô Song sau khi bước xuống tế đàn không ngờ trong tay hắn hiện ra một phần ngọc giản rồi bắn thẳng về phía Yêu Minh “Sau này chỉ cần là đấu tông của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc là phải học thứ này hiểu chưa?”.
Đây chính là Hoàng Tuyề Kích, bản thân Vô Song kể từ giờ phút này sẽ sử dụng Hoàng Tuyền Kích làm vương bài sát thủ cho toàn bộ Yêu Cung, linh hồn hợp kích thuật tuyệt đối cực kỳ kinh khủng, một người có thể không sao nhưng nếu mười người, trăm người thậm chí vạn người hợp kích thì sao?, uy lực của nó Vô Song cũng không dám tưởng tượng.
Ánh mắt Yêu Minh nhìn Vô Song lúc này đầy run sợ, từ khi Cửu U Địa Minh Mãng Tộc phát hiện ra truyền thừa của Hoàng Tuyề Yêu Thánh đến nay vẫn chưa ai có thể thành công từ trong tấm bia đá kia đi ra, Yêu Minh biết Vô Song rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, ngay cả Hoàng Tuyền Yêu Thánh cugnx không phải là đối thủ của hắn ta.
Sau khi giải quyết xong việc của Hoàng Tuyền Yêu Thánh bản thân Vô Song liền mỉm cười nhìn Thanh Lân “Thanh Lân ngươi muốn ở lại đây hay đi theo ta”.
Thanh Lân nghe vậy lập tức ngọt ngào cười “Công tử, Thanh Lân đương nhiên là muốn ở bên công tử, công tử đi đâu thì Thanh Lân đi đó”.
Nghe Thanh Lân nói vậy thì Vô Song liền mỉm cười, giọt tinh huyết của Hoàng Tuyền Yêu Thánh xuất hiện trong tay hắn, giọt tinh huyết rất nhanh bị Vô Song tách thành hai phần đặt trước mặt Thành Lân “Thanh Lân ngoan, công tử vẫn còn một cuộc chiến trước mắt không thể nghỉ ngơi cũng không thể mang Tha nh Lân theo vì vậy hãy cầm lấy thứ này”.
“Một phần của ngươi một phần của Thải Lân, Thanh Lân ngày mai hãy tiến vào Cửu U Hoàng Tuyền, sau khi hấp thu được xong giọt tinh huyết này thì đến Thiên Yêu Hoàng Tộc tìm công tử được chứ”.
Thanh Lân lập tức vui vẻ gật đầu, ánh mắt đầy ngọt ngào nhìn Vô Song, đối với nàng được bên công tử là được rồi, chỉ cần nàng không phải ở lại đây mà có thể cùng công tử ngao du thiên hạ là nàng liền vui rồi, trong mắt Thanh Lân chưa từng một lần nhìn thẳng vào hai phần tinh huyết kia.
Xử lý xong hết mọi việc Vô Song mới mỉm cười nhìn lên không trung “Thái Hư Cổ Long Tộc, chỉ còn các ngươi nữa thôi”.
Lúc này còn 2 ngày thời gian để tất cả thế lực trong Thú Vực thần phục Yêu Cung của Vô Song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.