Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 349: Cái bóng tử thần




Phượng Thải Thải bị đánh bay đi như diều đứt dây khiến bản thân Cửu Phượng giật nảy cả mình, ở đây bất cứ ai chết cũng được nhưng ngoại trừ hắn cùng Thải Thải ra, nếu Thải Thải mà chết thì Cửu Phượng hắn cũng chẳng sống dễ dàng gì.
Rất may Thải Thải thân là yêu thú hơn nữa thực lực của nàng ta cũng cao đến dọa người, ngũ tinh đấu tôn như nàng khó mà chết trong một đòn được, có điều dính một đòn của Huyết Hà Tôn Giả cũng làm Thải Thải khổ sở vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện thẳng lên một bàn tay, một bàn tay tát lật mặt Thải Thải, nhìn nàng lúc này ai có thể đoán được là công chúa họ Phượng lừng lẫy Thú Vực.
Hà lão hiện thân cũng làm chiến cuộc khẽ dừng lại, chiến trường lúc này không ngờ trong phút chốc liền yên tĩnh, Hà lão là cường giả mới tới Ô Thản Thành được hơn một tháng chưa kể bản thân ông ta cũng chưa bao giờ rời khỏi con ngõ nhỏ của Tây thành, toàn bộ cuộc sống của Hà lão chỉ xoay quanh cô bé tiểu Điệp Điệp mà thôi, rất nhiều đấu tôn cường giả ở đây đếu không nhận ra Hà lão.
Hàn Băng Chí Tôn lúc này thậm chí phải dừng lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía Hà lão “Huyết Hà Tôn Giả của Hồn Điện?, Hồn Điện không ngờ cũng xuất hiện ở đây?”.
Xú danh của Huyết Hà Tôn Giả thực sự không phải là nhẹ, một ma đầu đi khắp Trung Châu trải qua vô số cuộc chiến giết vô số người, một bóng mà trong lòng rất nhiều thế lực của Trung Châu thì không muốn nổi tiếng cũng không được, hơn nữa tu luyện Huyết hệ công pháp đến tình trạng này ngoại trừ Hồn Điện Tứ Thiên Tôn ra chỉ sợ cả Trung Châu cũng chẳng có ai.
Hà lão liếc mắt nhìn Hàn Băng Chí Tôn sau đó nhíu mày “Ta xuất hiện ở đây thì sao, đường huynh của Băng Tôn Giả còn đến được thì ta tại sao lại không?”.
Vừa nói Hà lão vừa khẽ liếc mắt về phương xa nơi đó tiểu Điệp Điệp đang cùng rất nhiều người dân khác của Ô Thản Thành rời đi theo hai vị thất tinh đấu tôn cường giả.
Như cảm nhận được ánh mắt quan tâm của Hà lão không ngờ tiểu Điệp Điệp khẽ quay đầu lại nhìn ông, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại sau đó đưa lên làm dấu hiệu quyết tâm, động tác của tiểu Điệp Điệp cùng khuôn mặt đầy nghiêm túc của cô bé làm Hà lão phải phì cười, tiểu Điệp Điệp của Hà lão chưa bao giờ hết dễ thương cả.
Nhìn nụ cười của Hà Lão vang lên khiến ngay cả Hàn Băng Chí Tôn cũng phải cười theo, hình ảnh này Hàn Băng Chí Tôn lạ gì, không chỉ Hàn Băng Chí Tôn mà bất cứ vị cường giả nào của Ô Thản Thành cũng bật cười, bọn họ như những kẻ điên vậy, cười không hề có lý do.
Chỉ một nụ cười của Huyết Hà Tôn Giả làm tất cả mọi người có chung một sũy nghĩ “Người này là bạn”, một nụ cười xóa tan toàn bộ sự nghi hoặc.
Những người ở đây ai không từng bễ nghễ bát phương, ai không từng là tồn tại cao cao tại thượng, đối với bọn họ giết người đồ thành không là gì cả, đối với bọn họ chém giết căn bản bình thường như ăn cơm uống nước, điều khó nhất với bọn họ chính là chân tâm.
Đã lên đến địa vị này thì mấy ai có thể cười từ tận chân tâm, mấy ai có thể khóc từ tận chân tâm, bọn họ đã từng đi trên con đường Hà lão đi, bọn họ đã từng cảm nhận những điều Hà lão cảm nhận, bọn họ cũng từng cười cũng từng khóc.
Hàn Băng Chí Tôn sau khi mỉm cười lập tức ra lệnh “Huyết Hà Tôn Giả, ngươi mau lập tức mang Dĩnh đại nhân rời khỏi đây, việc ở đây căn bản không cần ngươi lo nữa, an toàn của Dĩnh đại nhân là trên hết”.
Một câu Dĩnh đại nhân làm rất nhiều người nhíu mày trong đó có cả Phượng Dĩnh, cho dù nàng đang trọng thương nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khả năng nghe nhìn, nàng đang tự hỏi từ bao giờ mình được một vị cửu chuyển chí tôn gọi là 'đại nhân' rồi.
Cửu chuyển chí tôn là đẳng cấp gần với bán thánh nhất, những kẻ thế này thì 90% chắc chắn có thể trở thành đấu thánh, được một kẻ như vậy tôn kính là khó khăn bậc nào?, thực sự mà nói người biết được quan hệ của Phượng Dĩnh với Vô Song cũng chỉ có Hàn Băng Chí Tôn cùng Vô Danh Chí Tôn mà thôi, bọn họ đã là người của Vô Song thì tuyệt đối cho dù có chết cũng không được để mẫu thân của hắn gặp nguy hiểm gì, chỉ riêng việc Phượng Dĩnh bị thương đã là bọn họ thất trách.
Huyết Hà Tôn Giả cũng nhíu mày nhìn Phượng Dĩnh, ông ta không phát hiện ra được điểm nào đặc biệt trên người Phượng Dĩnh ngoại trừ việc là người Thiên Yêu Hoàng Tộc ra, ánh mắt của Huyết Hà Tôn Giả cũng rất nhanh quan sát khắp chiến trường, ở các cuộc chiến khác còn có vài phần đáng nói nhưng cuộc chiến của Cửu Phượng cùng hai vị thất tinh đấu tông lại bất ổn vô cùng, cả hai vị thất tinh đấu tông căn bản không có cách nào làm đối thủ của Cửu Phượng cả.
Cửu Phượng là thiên tài số một của Thiên Yêu Hoàng Tộc, cho dù có ghét hắn như thế nào chăng nữa thì kẻ này cũng có thực lực cực kỳ kinh khủng, đây là sự thật mà không ai có thể phủ nhận, một thiên tài như Cửu Phượng tuyệt đối chiến lực không dừng lại ở bát tinh đấu tôn như cảnh giới của hắn, phải biết khi Tiêu Viêm đạt đến cửu tinh đấu tôn quyết đấu cùng Cửu Phượng tại Man Hoang cổ vực cho dù thắng cũng là thắng khó, hai thất tinh đấu tôn trước mặt hắn căn bản không đáng nhét răng.
Cửu Phượng hận nhất là kẻ nào phá hủy toan tính cũng như tương lai của hắn, đối với hắn mục tiêu lớn nhất đương nhiên là ngồi vào hoàng vị của Thiên Yêu Hoàng Tộc, kẻ nào dám ngăn cản hắn ngồi vào vương vị này thì dù là ai cũng phải chết.
Hà lão cũng không dám suy nghĩ nhiều lập tức nắm lấy eo Phượng Dĩnh, ông ta lúc này cũng mặc kệ tất cả ánh mắt hướng thẳng về phía cửa thành, rồi lao vút đi, Hà lão không hiểu Phượng Dĩnh có địa vị gì nhưng ông không phải người ngu, nhìn biểu hiện của Hàn Băng Chí Tôn thì Hà lão cũng thừa hiểu Phượng Dĩnh quan trọng thế nào thậm chí rất có khả năng toàn bộ các đấu tôn cường giả được xếp ở đây đều là vì Phượng Dĩnh.
Nhìn thấy Hà lão bỏ chạy đầu tiên Cửu Phượng liền nhíu mày, sát khí trong lòng hắn càng ngày càng nặng tuy nhiên lúc nhìn thấy hướng di chuyển của Hà lão lại làm Cửu Phượng nhếch miệng “Ngu xuẩn, tìm chết”.
Hà lão không ngờ lại mang Phượng Dĩnh chạy thẳng về hướng Cửu Phượng đang đứng, hành động này không khác gì muốn đẩy Phượng Dĩnh vào chỗ nguy hiểm có điều chính bản thân Phượng Dĩnh lại nở một nụ cười nhẹ nhõm, nàng không rõ vì sao những người này phải cứu nàng nhưng nàng chính là sợ nhất Hà lão chạy theo hướng ngược lại bởi đơn giản ở sau lưng Phượng Dĩnh cùng Hà lão lúc này là vô số dân chúng trong Ô Thản Thành đang di tản, bọn họ vô tội, bọn họ không phải là người tu luyện, bọn họ không đáng bị kéo vào cuộc chiến này.
Nếu Hà lão lựa chọn bỏ chạy theo hướng di chuyển của bọn họ thì một khi Cửu Phượng đuổi theo thì lại một tràng cảnh địa ngục tu la tái hiện trong măt thế gian, đối với cường giả như Cửu Phượng mà nói muốn giết hết toàn bộ dân trong thành căn bản không hề có chút khó khăn nào, cả Hà lão cùng Phượng Dĩnh tuyệt đối không bao giờ để chuyện này xẩy ra.
Hà lão một tay nắm lấy Phượng Dĩnh đang trọng thương, ánh mắt chăm chú nhìn Cửu Phượng, cả người vận hết tốc lực lao thẳng về phía trước, Hà lão thực sự cũng muốn xem Cửu Phượng có tư cách gì xưng hùng thiên hạ, có tư cách gì ngạo thị thế gian.
Trong thiên hạ này Hà lão chỉ sợ hãi đúng hai người, đầu tiên là kẻ đã thu phục ông ta Hồn Điện điện chủ Hồn Diệt Sinh còn thứ hai chính là cực độ thần bí Vô Niệm Công Tử, trong mắt Hà lão thì Cửu Phượng quá kém, hắn kém xa hai nhân vật này.
Cửu Phượng bàn tay xuất hiện luồng hỏa diễm vô hình, năm ngón tay cong lại thành vuốt thân hình lập tức xoay tròn trên không trung “Địa giai trung cấp đấu kỹ – Thiên Ưng Cửu Trảo”.
Cánh tay của Cửu Phượng sau một tiếng hét liền hóa thành màu đen tuyền đáng sợ vô cùng, cánh tay nắm lại một trảo hướng thẳng về hai vị đấu tôn thất tinh đang cố gắng chịu trận, một chiêu này mạnh đến mức xé rách cả không gian, một chiêu này đánh bay người cả hai vị đấu tôn cường giả liên thủ.
Tiếp theo một đôi cánh bảy màu xuất rực rỡ xuất hiện sau lưng Cửu Phượng, tốc độ của hắn bạo tăng lao thẳng về phía Hà lão, vẫn là một trảo dũng mãnh vô cùng hướng về phía đầu Hà lão.
Hà lão ánh mắt nheo lại, ông lần này thực sự bị Cửu Phượng làm cho bất ngờ, tốc độ của Cửu Phượng đâu có nằm trong phạm trù đấu tôn cường giả nữa, tốc độ của hắn đã siêu việt đấu tôn cảnh giới rồi.
Hà lão đương nhiên không phải là đèn đã cạn dầu, một tay vẫn cứ nắm chặt Phượng Dĩnh một tay mạnh mẽ nắm lại, từ dưới mặt đất của Ô Thản Thành một cột máu khổng lồ bắn thẳng về phía Cửu Phượng, một cột máu xuyên thủng cả hộ thể đấu khí của hắn nện vào ngực Cửu Phượng bắn hắn bay thẳng lên trời cao.
Hà lão một đòn thành công lại càng không dám ở lại, thân hình lập tức lao vút đi, ánh mắt của Hà lão thủy chung vẫn nhắm về phía cửa thành có điều cửa thành gần ngay trước mắt mà đối với Hà lão lúc này lại xa tận chân trời, một cái bóng bảy màu đi sau mà đến trước vút một cái đã hiện ra bên cạnh Hà lão, một cước nặng như thiên cân trùy nện thẳng vào sống lưng của ông, một cước này đạp Hà lão bắn thẳng xuống dưới đất.
Khuôn mặt Hà lão tối sầm lại vì đau đơn, một thân bản lĩnh của Hà lão dựa rất nhiều vào huyết thuật mà huyết thuật tuyệt đối không giỏi cận chiến, cũng chẳng giỏi về tốc độ, trong trường hợp mang theo Phượng Dĩnh bỏ chạy căn bản là không thể.
Một đòn của Cửu Phượng làm Hà lão phun ra một ngụm máu tươi có điều tâm trí ông ta tỉnh táo vô cùng, cả người mạnh mẽ xoay tròn trên không trung như giao long quẫy đuôi, bàn tay phát lực ném thẳng Phượng Dĩnh về phía hai vị thất tinh đấu tôn đang điên cuồng đuổi theo Cửu Phượng đồng thời Hà lão hét lên một tiếng “Cứu người”.
Ngay sau đó một tay ông ta mạnh mẽ đấm xuống đất tạo sức bật, cả người lại ổn định trong không trung.
Đương nhiên Cửu Phượng hiện tại đâu thèm quan tâm đến Hà lão, đôi cánh bảy màu khẽ vỗ, Cửu Phượng hoàn toàn tự tin có thể bắt được Phượng Dĩnh bị ném đi ngay trước hai tên thấy tinh đấu tôn kia, trong mắt Cửu Phượng thì Hà lão chẳng khác gì đồ ngu cả.
Đáng tiếc Cửu Phượng hắn đã quen mắt cao hơn đầu, Hà lão có thể không thông minh nhưng tuyệt đối không ngu, sống đến tuổi này thì đào đâu ra kẻ ngu nữa?, tu luyện qua bao nhiêu năm tháng chém giết không biết bao nhiêu cường địch cũng chẳng biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh phá vây mà ra thì cho dù lợn cũng tu luyện thành tinh huống gì người.
Mặc kệ Cửu Phượng lao về phía Phượng Dĩnh thì ngón tay của Hà lão đưa ra phía trước, một tia máu cực nhỏ xoay tròn rồi bắn thẳng về phía Phượng Thải Thải đang ôm ngực cách đó không xa, một giọt máu này bắn ra Phượng Thải Thải chắc chắn phải chết.
Cửu Phượng lúc này mới hít vào một hơi lãnh khí, đôi cánh của hắn mạnh mẽ rung lên rồi như một kẻ mất trí lao về cứu Phượng Thải Thải, hắn làm gì còn gan mà đuổi theo Phượng Dĩnh, Phượng Thải Thải chết thì hắn liền mất toàn bộ sự ủng hộ của họ Phượng, hắn sao dám.
Nhìn thấy biểu hiện của Cửu Phượng thì Hà lão lập tức mỉm cười, trong ánh mắt xuất hiện một tia tàn độc, Hồn Điện Tứ Thiên Tôn chính là nhờ vô sỉ mà sống sót, nhờ tàn độc mà xưng danh, nhờ không sợ chết mà không phải chết, Cửu Phượng có thể đủ mạnh nhưng so về trải đời thì còn non lắm.
Cửu Phượng có thể đủ nhanh nhưng cho dù nhanh hơn nữa cũng không thể nào bứt hẳn ra so với giọt máu mang theo vô tận sát khí kia bay đến, hắn không đủ thời gian mang Phượng Thải Thải rời đi mà chỉ có thể mạnh mẽ ngạnh kháng một đòn.
Bàn tay Cửu Phượng xuất hiện một ngọn hung hỏa mang theo sức nóng kinh người, một quyền mạnh mẽ đấm thẳng ra, giọt máu đang xoay tròn trên không trung gặp phải hung hỏa lập tức bốc hơi ngay lập tức thậm chí hoàn toàn không có bất cứ một dấu hiệu kháng cự nào.
Cửu Phượng lúc này mới biết hắn bị lừa rồi, giọt máu kia bên ngoài thì đáng sợ nhưng bên trong thì chẳng khác gì một giọt máu bình thường cả, đáng tiếc Cửu Phượng nhận ra quá muộn, Hà lão không biết từ bao giờ đã hiện ra trước mặt hắn, một trảo ấn mạnh vào lồng ngực Cửu Phượng “Hóa Huyết Ma Công, Hóa Huyết Ấn”.
Một ấn nhìn như không hề có lực sát thương nhưng khi đánh vào người Cửu Phượng lại mang theo hiệu quả kinh khủng, một đòn này của Huyết Hà ton giả làm máu huyết toàn thân Cửu Phượng như run lên, trong một chốc hắn vậy mà không thể khống chế bản thân mình, không thể khống chế huyết mạch của cơ thể mình.
Trên bàn tay của Hà lão dần dần biến thành màu đỏ như máu thậm chí ánh mắt cũng biến thành màu huyết hồng nhìn kinh dị vô cùng “Hóa Huyết Ma Công, Huyết Ma Phá Thể”.
Lần này Hà lão phát lực ấn thẳng vào lồng ngực Cửu Phượng, một đòn này làm lục phủ ngũ tạng của Cửu Phượng lập tức trọng thương, tuy nhiên một tay Cửu Phượng cũng mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Hà lão, một quyền mang theo hung hỏa đáng sợ xuất ra nện thẳng vào đầu Hà lão như muốn đập nát khuôn mặt đáng ghét kia.
Đáp lại một đòn của Cửu Phượng chỉ là cái nhếch miệng đầy lạnh lùng “Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp”.
Một cái chớp mắt thân hình Hà lão tự động nổ tung thành một đoàn huyết vụ, chấn động này trực tiếp thổi bay Cửu Phượng đi, thân thể Hà lão từ trong huyết vụ lại lao thẳng ra ngoài, khóe miệng Hà lão xuất hiện một tia máu tươi nhưng không thể nào giảm được sư điên cuồng trong mắt ông ta, trước kẻ địch mạnh thì phải liều mạng, điểm yếu lớn nhất của Cửu Phượng chắc chắn là Phượng Thải Thải, chỉ cần nắm được điểm yếu này Hà lão sẽ không thua, Điệp Điệp sẽ không phải khóc, Điệp Điệp sẽ lại vui cười.
Bàn tay gầy dơ xương của Hà lão đưa ra, bàn tay như ma trảo địa ngục hướng thẳng vào Phượng Thải Thải đang bất lực ngồi đó chỉ tiếc là Cửu Phượng không đơn giản như Hà lão nghĩ, Cửu Phượng không ngờ bị đánh bay ra xa tưởng như không thể tiếp viện thì lại mở miệng lên, hắn rú lên một tiếng vang vọng trời cao, một thanh âm đầy uy quyền cùng cuồng nộ.
Âm ba đấu kỹ của Thiên Yêu Hoàng Tộc, một lần nộ hống trực tiếp bắn thân thể Hà lão ra xa, một lần nữa Hà lão tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.
Cả hai người Cửu Phượng cùng Hà Lão không ngờ lại rơi xuống đất cùng lúc, Cửu Phượng lập tức đứng bật dậy, ánh mắt của hắn cũng đã biến thành màu đỏ như máu đầy cuồng bạo, ngực của hắn bị đáng nát lộ ra cả phần thịt nhìn đáng sợ vô cùng, Cửu Phượng gầm lên đầy giận dữ “Lão già chết tiệt, không nhai đầu ngươi, không uống máu ngươi thì bản công tử khong phải họ Cửu”
Trái với sự cuồng nột của Cửu Phượng là một thân ảnh già nua đang khó khăn đứng lên, cho dù ông ta đứng cũng không vững nhưng ánh mắt lại trấn định vô cùng, Hà lão mỉm cười mà miệng ông toàn là máu có điều trọng thương thì có làm sao?, ông còn phải về nhìn mặt Điệp Điệp, ông sao có thể thua được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.