Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 343: Cây muốn lặng




Trong không gian tự tạo của Phần Viêm Thánh Nhân không khí lúc này nặng nề vô cùng.
Phần Thiên Thánh Nhân cùng Đường Chấn hiện nay toàn bộ tâm thần đều tập trung vào quyển trục trong tay Vô Song, cả hai người trong mắt đều xuất hiện sự nghi hoặc.
Bọn họ đương nhiên không bị lãng tai, đối với những người ở địa vị như họ chỉ cần một từ thôi cũng có thể làm thay đổi cả một tương lai, bản thân Vô Song chính là muốn 'quyền kiểm soát' Thiên Hỏa Tam Huyền Biến chứ không phải là muốn 'học' Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, đây căn bản không phải là hai khái niệm giống nhau.
Sự khác biệt của thứ này giống như là trời với đất vậy, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến của Phần Viêm Cốc còn quý trọng hơn gấp hàng chục lần Phong Thiên Lôi Động của Phong Lôi Các, thử tưởng tượng chỉ bằng Phong Lôi Các biết Tam Thiên Lôi Động rơi vào tay Tiêu Viêm cũng có thể gây ra một loạt biến động Trung Châu thì Phần Viêm Cốc nếu biết Thiên Hỏa Tam Huyền Biến bị kẻ khác học trộm chỉ sợ Trung Châu bị lật tung hoàn toàn.
Nếu Vô Song có quyền kiểm soát Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thì cũng coi như hắn có quyền dạy thứ này cho bất cứ kẻ nào biết, đây không khác gì đánh cắp tinh hoa của cả một đại phái cả, bản thân Phần Thiên Thánh Nhân cùng Đường Chấn nếu não không bị ngựa đá thì không thể nào đồng ý.
Truyền thừa của một đại phái như Phần Viêm Cốc nhiều khi quan trọng hơn tính mạng của con người rất nhiều. Có Thiên Hỏa Tam Huyền Biến trong tay thì mấy ai có thể đảm bảo năm hay mười năm nữa bản thân Vô Song không thể tạo ra một Phần Viêm Cốc thứ hai?.
Việc tiếp theo khiến Phần Viêm Thánh Nhân cùng Đường Chấn quan tâm là việc Vô Song muốn 'trao đổi' chứ không phải cướp đoạt bằng vũ lực quyền kiểm soát Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, điều này chứng minh quyển trục Vô Song đặt trên bàn thực sự có tư cách so sánh cùng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến của Phần Viêm Cốc.
Hai nguyên nhân này chính là lý do khiến không khí hiện nay của Phần Viêm Cốc ngưng trọng vô cùng.
Bàn tay già nua của Phần Viên Thánh Nhân khẽ run lên, nhưng cuối cùng đành thở dài nhìn Vô Song sau đó khe khẽ lắc đầu “Vô Niệm công tử thứ cho lão phu nói thẳng, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến theo tổ huấn chính là không thể ngoại truyền, nếu công tử muốn học ta có thể vì công tử mà phá lệ bất quá nếu công tử muốn mang Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cho kẻ khác thì lão phu tuyệt đối không đồng ý”.
“Lão phu không biết quyển trục trên bàn kia là gì bất quá tham thì thâm, làm người phải biết đủ, Phần Viêm Cốc truyền thừa hàng nghìn năm nay với lão phu cũng đã đủ rồi, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến không thể đưa cho công tử, mong công tử bỏ ý định của mình đi”.
Vô Song lúc này cũng nhíu chặt mày lại bất quá hắn không phải nhíu mày vì việc Phần Viêm Thánh Nhân không đồng ý mà là hắn cảm nhận được một tia linh hồn rung động xa lạ, cho dù sự rung động này cực kỳ nhỏ gần như có thể coi là không tồn tại thì Vô Song vẫn cứ nắm được, tại thế giới tự tạo này không ngờ lại có huyền cơ.
Bản thân Vô Song thừa hiểu Phần Viêm Cốc sẽ không ngoan ngoan giao ra Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cho hắn lại càng không bao giờ cho phép Vô Song loạn truyền có điều Vô Song đang cầu may, hắn đang cầu may mình nắm được một tia manh mối.
Trong cốt truyện Tiêu Viêm ra tay chế tạo Hỏa Bồ Đan trợ giúp Đường Hỏa Nhị trị bệnh là có thể đoạt được Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thì Vô Song cũng sẽ dễ dàng đoạt được mà thôi có điều Vô Song đang muốn dò xem rốt cục giới hạn của Phần Viêm Cốc ở đâu đồng thời ẩn trong Phần Viêm Cốc rốt cuộc có bí ẩn gì.
Bản thân Vô Song có linh hồn vô cùng cường đại lại kết hợp thêm huyết nhạn trợ trận trong thiên địa này bất cứ một chút biến động nào cũng khó qua được mắt hắn, ngay từ khi tiến vào Phần Viêm Cốc, ngay giây phút hắn ra tay cứu đan dược của Tào Đan cũng là lúc Vô Song thả ra linh hồn lực của mình ra khắp Phần Viêm Cốc.
Nếu toàn bộ linh hồn lực của hắn đồng thời hiện lên đương nhiên có thể kinh động bát phương, đương nhiên có thể khiến toàn bộ Phần Viêm Cốc sợ hãi bất quá như vậy chỉ bứt dây động rừng mà thôi, linh hồn lực của Vô Song biến thành vô số sợi tơ vô hình, mục tiêu của hắn chính là tìm toàn bộ những điểm kết nối không gian của Phần Viêm Cốc.
Cho dù rất nhanh linh hồn lực lập tức trở về nhưng cũng đủ làm Vô Song phát hiện ra toàn bộ Phần Viêm Cốc này chỉ có một không gian tự tạo duy nhất cũng là nơi sinh sống của Phần Viêm Thánh Nhân.
Khi tiến vào mảnh không gian này bản thân Vô Song lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng, thoạt nhìn nơi đây là một thế giới tự tạo bình thường cực độ, toàn bộ không gian chỉ có một ngọn núi lửa khổng lồ cũng là nơi sinh sống của Phần Viêm Thánh Nhân có điều khi tiến vào nơi này Phần Quyết của Vô Song khẽ nhảy lên một nhịp.
Nếu xét một cách công bằng thì hiện nay Phần Quyết của Vô Song là Thiên Giai trung cấp công pháp có thể sánh ngang với Tiêu Viêm trong nguyên tác sau khi thu được Tịnh Liên Yêu Hỏa chính vì vậy khả năng cảm nhận của Phần Quyết với dị hỏa lại càng kinh khủng hơn.
Điều đáng nói là cho dù Phần Quyết có phản ứng nhưng cảm giác lại cực kỳ lạ lẫm, vừa giống dị hỏa lại vừa không giống, cho dù Vô song không biết Phần Quyết phản ứng với cái gì trong không gian này nhưng chắc chắn không phải là những thứ mà hiện nay hắn quan sát thấy, chỉ thế là đủ với Vô Song, chỉ thế là đủ để hắn biết bên trong không gian này ít nhất còn một tồn tại nữa.
…...........
Vô Song sau khi cau mày cũng lập tức dãn lông mày ra mỉm cười.
“Rất lâu rất lâu về trước thời kỳ Viễn Cổ Bát Tộc tồn tại”.
“Viễn Cổ Bát Tộc khi đó bao gồm Tiêu Tộc, Hồn Tộc, Cổ Tộc, Viêm Tộc, Lôi Tộc, Dược Tộc, Thạch Tộc, Linh Tộc không biết tiền bối đã nghe thấy chưa?”.
Phần Viêm Thánh Nhân cau mày lại sau đó gật đầu, những việc này tuy người thường không cách nào biết bất quá Phần Viêm Cốc truyền thừa lâu đời hơn nữa Phần Viêm Thánh Nhân thân là đấu thánh cường giả bản thân ông ta cũng có giao tình không tệ với vài nhân vật trong Viêm Tộc, đấu thánh với đấu thánh luôn tồn tại một xã hội riêng biệt với thường nhân.
Vô Song thấy Phần Viêm Thánh Nhân gật đầu mới ung dung lên tiếng “Tiêu Tộc đã bị diệt khỏi Viễn Cổ Bát Tộc, hiện nay chỉ còn thất tộc tồn tại bất quá Tiêu Tộc cũng không phải là đèn đã cạn dầu, rết trăm chân chết mà không ngã hậu nhân của Tiêu Tộc vẫn còn tồn tại có điều bọn họ rất nhỏ yếu, rất nhỏ yếu”.
“Trừng hợp ngày xưa vãn bối lại nghe được một điển cố hay nói đúng hơn là một câu chuyện cổ do tiền bối trong tộc kể lại, Tiêu Tộc năm xưa từng là tộc mạnh nhất trong viễn cổ bát tộc, Tiêu tộc năm xưa có một cái thế nhân vật gọi là Tiêu Huyền được công nhận là cường giả gần với đấu đế nhất khi đó”.
“Càng trùng hợp là Tiểu Huyền có một người bạn sinh tử chi giao được gọi là Phần Viêm Lão Tổ một trong năm cường giả mạnh nhất thời đó, Phần Viêm Lão Tổ về sau thành lập Phần Viêm Cốc, trong ngày đó toàn bộ thiên hạ đến chúc mừng trong đó cũng có Tiêu Huyền tộc trưởng Tiêu tộc. Quà mừng năm đó của Tiêu Huyền chính là trấn phái công pháp Thiên Hỏa Tam Huyền Biến của Phần Viêm Cốc hiện nay”.
Nói đến đây Vô Song lại dừng lại một nhịp, hắn lần này tiếp tục cảm nhận được một tia dung động, lần này ánh mắt của hắn như híp lại, Vô Song tiếp tục lên tiếng.
“Thời gian thấm thoát qua đi, Phần Viêm Cốc vẫn cứ là Phần Viêm Cốc nhưng Tiêu gia năm đó không còn là Tiêu gia, Tiêu Huyền chết, Tiêu tộc bị tận diệt chỉ còn vài cá thể bỏ trốn thành công bất quá hiện nay toàn bộ Tiêu tộc năm đó chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, mười người may ra còn một. May mắn là truyền nhân của Tiêu tộc đời này thiên phí không tệ, ta chính là vì hắn mà đòi Thiên Hỏa Tam Huyền Biến”.
Lặng.
Một chữ lặng duy nhất.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Đường Chấn hoàn toàn không thể tin đuọc những gì Vô Song nói, ánh mắt nghi hoặc quay lại nhìn phụ thân mình bất quá Phần Viêm Thánh Nhân dĩ nhiên lại lặng im không nói, ánh mắt chớp động liên hồi như không biết đang suy nghĩ gì.
Rốt cuộc Phần Viêm Thánh Nhân thở dài một hơi rồi nhìn Vô Song “Công tử cứ thu thứ trên bàn lại đi, nếu lời công tử nói là đúng thì xin cho Phần Viêm Cốc chúng ta chút thời gian, đương nhiên nếu công tử muốn học Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thì lão phu có thể đưa công tử ngay bây giờ có điều chỉ mong trước khi được Phần Viêm Cốc đồng ý xin công tử đừng đưa nó cho người khác”.
Vô Song nhoẻn miệng cười thản nhiên đứng dậy, hắn đưa tay về phía Đường Hỏa Nhi rồi nói “Vậy ta mang Hỏa Nhi đi điều trị trước, nội trong một tháng sẽ nhìn thấy Hỏa Nhi khỏi bệnh thậm chí còn được một hồi tạo hóa, thời gian một tháng có lẽ là đủ để Phần Viêm Cốc suy nghĩ chứ?”.
Phần Viêm Thánh Nhân chắp hai tay về phía trước mỉm cười “Một tháng vậy là đủ rồi, một tháng sau lão phu sẽ cho công tử câu trả lời thích hợp”.
Vô Song nắm lấy tay Hỏa Nhi cùng Tiểu Y Tiên, ba người rời khỏi không gian tự tạo của Phần Viêm Thánh Nhân, trước khi đi hắn rốt cục đã biết trong không gian này có gì không ổn, thứ không ổn chính là ngay bên dưới dòng dung nham kia, đây chính là giới trong giới.
…................
Thời gian thấm thoát trôi qua.....
….................
Tây Bắc Đại Lục.
Gia Mã Đế Quốc.
Ô Thản Thành.
Khu phố phía tây của Ô Thản Thành mấy ngày gần đây xuất hiện một chiếc xe chuyên bán đồ nướng, chủ của chiếc xe này là một lão nhân có cái lưng còng đến từ nơi khác, không ai biết ông ta xuất sứ từ đâu cũng không thấy có họ hàng thân thích chỉ biết lão nhân này gọi là Hà lão.
Hà lão lúc nào cũng lủi thủi một mình, khoảng 5h sáng đã mang xe hàng ra con ngõ phía tây Ô Thản Thành sau đó mãi gần 11h đêm mới bắt đầu thu hàng, nhìn vào một lão nhân già nua lưng cong suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng làm rất nhiều người dân Ô Thản Thành chú ý đặc biệt là những người sống ở đường Tây.
“Điệp Điệp về ăn cơm thôi”.
Một giọng nữ nhân trung niên vang lên nơi cuối con đường.
“Dạ vâng ạ”.
Một cô bé xinh xắn với hai mái tóc đen búi hai bên như hai cái đùi gà, thân hình như búp măng cùng làn da trắng hồng dễ thương vô cùng.
Điệp Điệp là một cô bé rất ngoan cũng rất lễ phép, năm nay tiểu Điệp Điệp mới chỉ vừa tròn năm tuổi.
Điệp Điệp lúc này ngồi ngay bên cạnh Hà lão sau đó tham lam hít những làn khói nướng từ xe hàng của Hà lão rồi mỉm cười chạy về, khi trở về cô bé không quên cúi đầu “Hà gia gia con phải về rồi, ngày mai con lại sang chơi với người”.
….......
Ô Thản Thành không chỉ có tiểu Điệp Điệp là người duy nhất quan tâm đến Hà lão đầu, người dân Ô Thản Thành thực sự chất phát vô cùng.
“Hà lão mùa đông sắp đến rồi ông lại chỉ có một mình cứ cầm thêm chút tiền không cần thối lại đâu”.
….....
“Hà lão đồ nướng của ông ngon nhất đường Tây này, ngày mai nhất định tôi lại đến ủng hộ”.
…......
“Hà lão nghỉ sớm đi, tối muộn rồi sương xuống ông không chịu nổi đâu”
…......
“Hà lão để con giúp lão đẩy xe về, con khỏe lắm lão cứ yên tâm”.
….....
“Hà lão …Hà lão”.
…........
Lão nhân được gọi là Hà lão này đôi khi cảm thấy đám người xung quanh rất phiền phức, đám người xung quanh rất ngu ngốc lại hay làm việc bao đồng bất quá ông lại không cách nào giận được những người nơi đây, những con người chất phát này.
Đã gần hai tuần đi đến Ô Thản Thành bản thân ông ta không biết từ bao giờ đã hòa nhập vào đây, đã quen với không khí quen thuộc nơi này, đã bao lâu rồi ông ta không thể thoải mái sống như vậy?.
Đã bao lâu rồi ông ta không thể thoải mái ngắm nhìn sự vật sự đời như vậy?.
Hà lão đột nhiên cảm thấy có lẽ Ô Thản Thành không tệ như Hà lão tưởng, trong màn đêm yên tĩnh bất giác trong đầu ông ta có một suy nghĩ hoang đường, một suy nghĩ mà từ trước đến nay ông chưa bao giờ dám nghĩ.
“Sau này nếu nhắm mắt xuôi tay chọn một nắm đất ở đây cũng không tệ”.
….........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.