Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 331: Con cờ đầu tiên (2)




Hồn Hư Tử lúc này kể cả có đang bị thương nhưng hắn vẫn bật cười, nhìn Vô Song đang lơ lửng trên trời cao trong mắt không hề có chút phẫn nộ nào mà chỉ có thương hại, Hồn Hư Tử lúc này chắc chắn mình sẽ thắng.
“Ngạ Quỷ đúng không?, cái ngu nhất của đời ngươi là rủ bản tọa quyết đấu bằng linh hồn lực, trong thiên hạ này có ai có thể so sánh với ta?”.
Vô Song nhìn Hồn Hư Tử đang cuồng tiếu dưới mặt đất khóe miệng chậm rãi cong lên, cho dù lúc này cả hai bên cũng chỉ là linh hồn thể bất quá Vô Song dĩ nhiên lại vặn vẹo cổ tay như một cơ thể thực sự, ánh mắt hắn xuất hiện một tia chiến ý từ lâu không xuất hiện.
“Trùng hợp thật, ta từ khi sinh ra đến giờ quyết đấu linh hồn lực chưa hề thua kém bất cứ kẻ nào”.
Lần này cho dù biết khó khăn cho dù biết nguy hiểm thì Vô Song vẫn phải đánh một trận chiến cùng Hồn Hư Tử, về mặt linh hồn kẻ này chính là người mạnh nhất Hồn Tộc đồng thời cũng là người mạnh nhất Đấu Khí Đại Lục, cách nhanh nhất để ngồi vào vị trí số một chính là bước qua xác người số một tiền nhiệm.
Hồn Hư Tử, Dược Đan tộc trưởng, Hồn Thiên Đế, Vạn Hỏa trưởng lão cùng Thần Nông Lão Nhân và năm nhân vật có linh hồn mạnh nhất thiên hạ có điều linh hồn mạnh là một việc còn chiến đấu bằng linh hồn có mạnh hay không lại là một việc khác.
Dược Đan tộc trưởng cùng Vạn Hỏa Trưởng Lão vốn xuất thân từ Dược Tộc, Dược Tộc muốn nói tự bảo vệ đương nhiên vẫn đủ tuy nhiên muốn tấn công người khác thì có chút thiếu đồng thời Dược Tộc nội tình sao có thể bằng Hồn Tộc, Dược Đan cùng Vạn Hỏa so sánh với Hồn Hư Tử còn yếu hơn nhiều lắm.
Về phần Thần Nông Lão Nhân sư phụ của Vô Song thì lại càng không cần bàn, Thần Nông Lão Nhân đang vào độ tuổi gần đất xa trời linh hồn lực chỉ sợ là yếu nhất trong năm người làm sao có thể so sánh với Hồn Hư Tử?, chưa kể bản thân sư phụ Vô Song đi lên từ tán tu lại không gặp kinh thiên kỳ ngộ nào, muốn so sánh với Hồn Tộc quả thực là quá khó.
Người cuối cùng là Hồn Thiên Đế tuy nhiên kẻ này cũng không thể bằng Hồn Hư Tử, Hồn Thiên Đế tu luyện linh hồn lực không phải vì chiến đấu mà chỉ là vì con đường thành đế trong tương lai mà thôi, kẻ này lại càng không thể quyết dấu với Hồn Hư Tử trong lĩnh vực linh hồn lực.
Tính đi tính lại thì lời nói của Hồn Hư Tử cũng không phải là hư ngôn, hắn ta quả thật là kẻ mạnh nhất Đấu Khí Đại Lục trên phương diện linh hồn lực lượng.
Nếu lần giao thủ trước Vô Song đã tấn công đầu tiên thì lúc này Hồn Hư Tử cũng muốn trả lại cho Vô Song cảm giác bị tấn công là như thế nào, ngay khi Vô Song vừa dứt lời thì hai cánh tay của Hồn Hư Tử co lại rồi đấm mạnh ra phía trước “ Tàn Hồn Bất Diệt- Ma Niệm Vĩnh Sinh”.
Một thức Tàn Hồn Bất Diệt này của Hồn Hư Tử không ngờ lại làm trái tim Vô Song run lên, không gian xung quanh có vô số tà khí xuất hiện, không gian bên trong Hoàng Kim Chuông lúc này hoàn toàn bị tà khí chiếm đóng đồng thời bên trong từng làn khói đen mù mịt ấy vô số ma thủ hiện ra.
Cơ thể của Vô Song không biết từ bao giờ chịu một sức nặng vô cùng, một cánh tay đâm thủng ngực hắn, sau đó là hai cánh tay, ba cánh tay, số lương ma niệm đâm xuyênn qua cơ thể Vô Song càng ngày càng nhiều cũng càng ngày càng kinh khủng, áp lực trên người Vô Song hiện nay không khác gì núi đè vậy, đến thở cũng không ra hơi.
Hồn Hư Tử mỉm cười đầy lạnh lùng, hai ngón tay của hắn dính lại với nhau sau đó chỉ thẳng về phía Vô Song đồng thời Phệ Hồn Nhãn mở ra “Ma Niệm Vĩnh Sinh, Phệ Hồn Thôn Thiên”.
Đây chính là một trong những tuyệt chiêu ác độc nhất của Hồn Tộc cũng là một trong những chiêu thức mạnh nhất của linh hồn hệ mà Đấu Khí Đại Lục đã sản sinh ra, nói một cách đơn giản thì Phệ Hồn Thôn Thiên chính là nuốt linh hồn người khác tẩm bổ cho linh hồn bản thân mình, đây là loại linh hồn đấu kỹ đáng sợ tuyệt luân vì nó có thể vừa làm đối thủ liên tục yếu đi nhưng lại làm cho chủ nhân liên tục cường đại.
Đại thủ lần này không còn là ma niệm hư vô mờ ảo nưa mà là một cánh tay ác quỷ, một cánh tay đen xì đâm thủng hư không hướng về phía Vô Song, trong mắt Hồn Hư Tử hiện nay có một tia cuồng bạo, có một tia tham lam.
Phệ Hồn Thôn Thiên trên lý thuyết bá đạo tuyệt luân tuy nhiên với điều kiện đối phương không lựa chọn bỏ chạy đồng thời Phệ Hồn Thôn Thiên còn yêu cầu gắt gao về phẩm chất linh hồn kẻ hấp thụ, nếu hấp thụ linh hồn không đủ tinh thuần thì khả năng phản phệ gần như là chắc chắn xảy ra cái được không bù nổi cái mất tuy nhiên ngay từ đòn đầu tiên Hồn Hư Tử quyết chiến với Vô Song thì hắn đã bị bất ngờ bởi độ tinh thuần đáng sợ của đối phương, trong mắt Hồn Hư Tử khi đó hắn chỉ cần biết phải giết chết Vô Song mà thôi.
Linh hồn lực của Hồn Hư Tử đã là tiên cảnh đỉnh phong, nếu hấp thụ được Vô Song thì hoàn toàn có thể đột phá lên đế cảnh linh hồn lực. Chỉ cần Vô Song chết đi thì Phượng Hoàng tinh huyết liền thuộc về Hồn Hư Tử hắn đồng thời thứ được gọi là Hoàng Kim Chuông này cũng sẽ thuộc về hắn, Hồn Hư Tử ngay khi biết tác dụng của Hoàng Kim Chuông đã thèm muốn vô cùng.
Đại chiến bằng đấu khí thì Hồn Hư Tử hoàn toàn không thể so sánh với nhiều người tuy nhiên nếu có thể hút đối phương vào Hoàng Kim Chuông để quyết đấu bằng linh hồn lực thì lại là một vấn đề khác.
Giết được Vô Song thì Hồn Hư Tử căn bản như đạt được đại vận, thậm chí trở thành kẻ mạnh nhất thiên hạ cũng không ngoa có điều khi mà Hồn Hư Tử đang hí hửng nhất thì ánh mắt của hắn lại nghệ ra nhìn Vô Song không thể tin được.
Vô Song vậy mà há miệng ra cắn, hắn vậy mà trực tiếp nuốt ma niệm vào cơ thể, lúc đầu thì chỉ là cắn nhưng sau đó lập tức mở miệng nuốt toàn bộ ma niệm xung quanh vào trong cơ thể mình, cơ thể Vô Song lúc này như một cái lỗ đen vũ trụ tuyệt đối không tha cho bất cứ một Ma Niệm nào.
Bản thân Hồn Hư Tử còn là lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ nuốt chửng ma niệm mà không gặp vấn đề gì, kể cả Hồn Hư Tử lúc này không biết Vô Song sau khi nuốt xong đống ma niệm kia có gặp phản phệ gì không tuy nhiên chỉ bằng số lượng ma niệm đang liên tục mất đi cũng làm hắn trắng mắt, ma niệm này chính là từ linh hồn hắn chuyển hóa mà thành, lúc này chẳng khác gì Vô Song đang ăn thịt Hồn Hư Tử cả.
Hồn Hư Tử lập tức gầm lên một tiếng rồi bật lùi lại phía sau “Giải thể”, khuôn mặt của hắn trở nên trắng bệch thở hổn hển liên tục, cơ thể Hồn Hư Tử hiện nay vậy mà đã nhỏ đi một vòng.
Vô Song dùng một tay lau đi khóe miệng của mình, thực sự mà nói bản thân Vô Song không thích thú gì cái gọi là ma niệm cả, thứ này mỗi lần nuốt vào thực sự rất giống như nuốt xương cá vậy, ma niệm tuyệt đối không phải là thứ dễ ăn và cũng tuyệt đối không có kẻ nào như Vô Song dám nuốt ma niệm vào người bởi đơn giản Mộng Huyễn Chi Tâm trong thiên hạ này chỉ có một.
Mộng Huyễn Chi Tâm vốn được ẩn ngay trong linh hồn của Vô Song, đây là cuộc chiến linh hồn thì đương nhiên Vô Song có tư cách sử dụng thứ này.
Sau khi nuốt vô số ma niệm xung quanh linh hồn Vô Song lại càng thêm lớn mạnh hơn một bước bất quá Vô Song biết lớn mạnh kiểu nay cũng chẳng tốt đẹp gì cả, hắn cần kết thúc cuộc chiến này thật nhanh sau đó nhanh chóng tiêu hóa ma niệm, chỉ có như thế mới có thể dữ cho linh hồn của hắn tinh thuần.
Mặc kệ Hồn Hư Tử trước mặt đang nghĩ gì và cũng không chút nào quan tâm đến khuôn mặt trắng bệch của Hồn Hư Tử, bàn tay Vô Song liên tục kết ấn.
“Luân Hồi Lục Ân – Linh”.
Chỉ một âm thanh duy nhất của Vô Song vang lên lập tức một cái miệng khổng lồ từ dưới mặt đất xuất hiện, Linh há miệng nuốt chửng Hồn Hư Tử đi vào trong bóng tối vô tận.
Vô Song nhẹ thở ra một hơi, hắn quả thực có chút không ngờ cuộc chiến này lại dễ dàng đến vậy, hắn cứ ngỡ giữa hai người sẽ có một cuộc khổ chiến không phân thắng bại vậy mà tình thế lại xoay chuyển nhanh một cách kinh khủng.
Đột nhiên Vô Song biến sắc, hắn dĩ nhiên không thể nào thoát ra được khỏi Hoàng Kim Chuông, điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất, Hồn Hư Tử còn sống.
Đột nhiên lần này khóe miệng Vô Song trào ra một tia máu, chẳng biết từ bao giờ ngực của hắn đã bị xuyên thủng một lỗ tròn, cả người Vô Song gục xuống, máu chảy ra như suối, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hồn Hư Tử.
Không thể trách Vô Song chủ quan bởi từ ngày nắm giữ được Linh thì bản thân Linh chưa bao giờ thất bại, mỗi lần Linh ra tay đương nhiên đối phương chết chắc chỉ là lần này Hồn Hư Tử vẫn còn sống, hắn là người đầu tiên bị Linh nuốt mà vẫn còn sống.
Hồn Hư Tử lúc này hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vô Song đang gục dưới mặt đất, hắn nhếch miệng “Ngu xuẩn, loại như ngươi cũng mơ tưởng giết Hồn Hư Tử ta, ngươi thực sự nghĩ tại sao bản tọa liên tục sử dụng Phệ Hồn Nhãn?, khặc khặc bản tọa nói thẳng cho người biết Phệ Hồn Nhãn chính là có công hiệu thôi miên”.
“Khá khen cho ngươi có thể thôn phệ ma niệm làm cho bản tọa có một phen điêu đứng bất quá thế thì sao?, Ngạ Quỷ đúng không chịu chết đi”.
Một cước Hồn Hư Tử đưa lên thật cao sau đó dẫm mạnh xuống dưới, một cước như muốn đạp nát đầu Vô Song vậy. Một cước của hắn quả nhiên đạp xuống, một cước ấn thẳng đầu Vô Song xuống nền không gian của Hoàng Kim Chuông.
Đột nhiên Hồn Hư Tử nhíu mày lại, hắn nhìn thấy năm ngón tay của Vô Song bấu chặt vào chân mình, lúc này một giọng nói đáng sợ vang lên làm Hồn Hư Tử không rét mà run “ Ta không rõ Phệ Hồn Nhãn là cái gì bất quá nắm được chân ngươi rồi thì chắc ngươi không né được nữa đâu nhỉ?”.
“Linh Phệ Hồn – Lang Thôn Thiên, giết hắn đi Lang”.
Từ dưới mặt đất ba cái đầu chó sói khổng lồ xuyên thủng là lên, ba đầu chó sói vậy mà không cho Hồn Hư Tử một cơ hội nào, ba đầu chó sói nghiền nát toàn bộ cơ thể hắn, một lần nữa Hồn Hư Tử bị bóng tối nuốt chọn.
Team Đang Bí Ý Tưởng -
Hãy ấn cảm ơn ở sau mỗi chương truyện vì nó miễn phí nhưng lại là động lực rất lớn cho bọn mình
P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.
Cầu cảm ơn ở cuối mỗi chương truyện, cầu comment facebook làm động lực cho tác giả. “Truyện Logic, không não tàn, tình tiết hấp dẫn, phát triển từ từ, hãy đến với truyện “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.