Đây có thể coi là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của Hồn Hư Tử cùng Vô Song, lúc này xung quanh Hồn Hư Tử cũng không còn màn khói đen thần bí che phủ nữa chân thân của hắn quả thực lộ ra trong mắt Vô Song.
Cảm giác đầu tiên mà Hồn Hư Tử cho Vô Song chính là cường đại, trong mắt Vô Song mà nói đánh bại Hồn Hư Tử còn khó hơn đánh bại Hồn Sát nhiều, cho dù thực lực của Hồn Hư Tử chỉ có tam tinh đấu thánh đỉnh phong mà thôi.
Bản thân Vô Song nếu không có linh hồn lực thì thực lực cũng chỉ có thể cùng bán thánh cường giả đánh một trận, kể cả có Luân Hồi Ân – Nhân Ấn gia trì cơ thể thì cũng chỉ có thể đánh hòa tam tinh đấu thánh mà thôi đây chính là điểm khiến Vô Song cảm thấy Hồn Hư Tử khó giải quyết.
Bản chất chiến đấu của linh hồn lực cũng không khác gì đấu khí, kẻ có linh hồn lực mạnh hơn đương nhiên sẽ dàng chiến thắng, chênh lệch linh hồn giữa hai bên càng lớn thì khả năng chiến thắng cũng càng cao, đáng tiếc trước mặt Vô Song là Hồn Hư Tử, là tiên cấp đỉnh phong linh hồn lực.
Nếu tính tổng sản lượng linh hồn lực hiện nay thì Hồn Hư Tử còn cao hơn Vô Song nhiều, họa chăng bản thân Vô Song nắm giữ hồn kỹ cao cấp hơn Hồn Hư Tử mà thôi, trước mặt Hồn Hư Tử thì ưu thế linh hồn của Vô Song gần như không đáng kể.
Điều thứ hai mà Vô Song nhận ra trên người Hồn Hư Tử là cảm giác băng lãnh, cảm giác băng lãnh đến đáng sợ, kẻ này tuyệt đối vô cùng khát máu, vô cùng lãnh huyết, bản thân Hồn Hư Tử chính là kế thừa toàn bộ đức tính của Hồn Tộc, tà ác, tàn nhẫn cùng lạnh lùng.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Hồn Hư Tử đang quan sát mình lúc này Vô Song thậm chí có thể nhận ra sát khí rõ mồn một, Hồn Hư Tử căn bản không có ý định dấu sát khí trước mặt Vô Song, hắn ta đang uy hiếp Vô Song.
Vô Song không đợi Hồn Hư Tử lên tiếng và cũng không cần hắn đồng ý, bản thân Vô Song cũng rất nhanh ngồi xuống ghế đối diện với Hồn Hư Tử, cả căn phòng rộng lớn lúc này chỉ có hai người đối mặt với nhau, cả hai người hình như không có một chút nào quan tâm đến phòng đấu giá Thiên Cấp dưới kia.
Không khí có chút căng thẳng, sau một khoảng thời gian yên tĩnh không ngờ Hồn Hư Tử lại là người lên tiếng trước, hắn khẽ mỉm cười một nụ cười đầy ngạo nghễ với Vô Song “Có thể ở trước mặt ta mà vẫn giữ nguyên mặt nạ tuyệt đối không nhiều, trong Hồn Giới này những người có tư cách đó ta đều có thể nhận ra, ngươi không phải là bất cứ ai trong số họ”.
Vô Song nghe đến đây cũng không hề chống đối lại lời Hồn Hư Tử, hắn quả thực chậm rãi bỏ chiếc mặt nạ của mình ra thậm chí lần nay Vô Song sử dụng cả khuôn mặt thật của mình phải biết đây là điều tối kỵ đối với Vô Song.
Bản thân Vô Song luôn hạn chế dùng khuôn mặt thật khi gặp người ngoại trừ đối với những kẻ hắn tuyệt đối tin tưởng, đang ở ngay trong lòng địch đồng thời phải đối mặt cùng với một kẻ lần đầu tiên gặp mặt lại cực kỳ có khả năng là kẻ thù thì điều này cũng rất khó hiểu.
Nhìn thấy khuôn mặt của Vô Song thì Hồn Hư Tử thực sự giật mình, Vô Song quá trẻ. Việc tuy luyện đương nhiên có thể kéo dài tuổi thọ đồng thời làm giảm sự ảnh hưởng của thời gian đối với dung nhan có điều cũng chỉ trên một mức độ nào đó mà thôi.
Dung mạo của Vô Song tuyệt đối cũng chỉ khoảng 20 tuổi, dung mạo cỡ này chỉ có thể đại diện cho một trong hai trường hợp, đầu tiên là Vô Song trở thành cường giả khi còn rất trẻ còn thứ hai là Vô Song quả thực trẻ tuổi, cả hai trường hợp này đều vô cùng đáng sợ có điều Hồn Hư Tử vẫn nghiêng về phương án thứ nhất hơn.
Hắn lúc này chậm rãi lên tiếng “Khuôn mặt trẻ tuổi cỡ này, linh hồn lực đạt đến tiên cảnh đại viên mãn đồng thời kiêm luôn cao giai luyện dược sư, có gia sản không hề tầm thường khi bỏ ra hai viên bát phẩm đan dược mà mắt không chớp, xin lỗi không biết có phải tại trí nhớ ta kém không nhưng Hồn Tộc hình như không có nhân vật nào như ngươi?”.
“Bản tọa không thể cảm nhận được chút huyết mạch lực nào từ ngươi?, lúc đầu bản tọa còn nghĩ ngươi có phương pháp che dấu đủ cao minh có điều hiện nay hình như không phải nhỉ?”.
Vô Song đương nhiên đã chấp nhận lộ mặt thì cũng không lừa bịp Hồn Hư Tử làm gì, hắn thản nhiên mỉm cười “Ngươi có thể gọi ta là Ngạ Quỷ, ta đương nhiên không phải là người của Hồn Tộc mà là từ Trung Châu tiến vào Hồn Giới”.
Ngay khi Vô Song nói xong thì hắn bị một luồng sát khí dày đặc bao phủ, sát khí lạnh thấu xương từ người Hồn Hư Tử khóa chặt Vô Song cứ như Hồn Hư Tử hắn sẽ giết Vô Song bất cứ lúc nào vậy.
Hồn Tộc cực kỳ bài ngoại thậm chí Viễn Cổ Bát Tộc luôn luôn như thế, nếu Vô Song là người của Hồn Tộc thì Hồn Hư Tử còn nghĩ đến việc chiêu mộ Vô Song dưới quyền hắn nhưng Vô Song không phải là Hồn Tộc thì kết cục của Vô Song chỉ có cái chết mà thôi.
Không chỉ Hồn Hư Tử mà bất cứ một ai trong Hồn Tộc đều sẵn sàng giết chết Vô Song, chỉ cần Hồn Hư Tử lấy thân phận của mình công bố tin này ra thì đuổi giết hắn nhất định là cả Hồn Tộc, Vô Song tuyệt đối bị đưa đến tuyệt lộ, lên trời không đường xuống đất không lối.
Đối mặt với sát khí kinh khủng của Hồn Hư Tử thì Vô Song chỉ mỉm cười, đối với hắn sát khí khác gì trò chơi của trẻ con, Vô Song căn bản không để ý cho lắm, từ trong trữ vật giới chỉ Vô Song chậm rãi lấy ra một chiếc bình nhỏ, trong đó có một giọt tinh huyết của chính hắn.
Hồn Hư Tử đang dùng ánh mắt khóa chặt mọi cử động của Vô Song thì nhìn thấy thứ Vô Song lấy ra, ánh mắt ban đầu từ nghi hoặc lập tức chuyển thành nóng bỏng, thứ đó ngay cả vẫn còn được ẩn trong bình ngọc trong suốt nhưng sinh mệnh lực của nó vẫn làm Hồn Hư Tử sợ hãi không thôi, một giọt máu phiêu phù trong chiếc bình kia không ngơ lại mang theo cả một biển sinh mệnh lực.
“Sinh mệnh lực cường đại như vậy?, giọt máu kia là thứ gì?”.
Vô Song nhoẻn miệng cười “Phượng Hoàng tinh huyết, trong thiên hạ ngoại trừ ta ra tuyệt đối không có ai nắm giữ nữa, đây là giọt tinh huyết cuối cùng của Phượng Hoàng tộc”.
Đối với Vô Song mà nói giọt tinh huyết này rất quý phi thường quý căn bản là vô giá bởi Vô Song hắn không có khả năng tạo ra một giọt tinh huyết thứ hai. Mỗi lần Phượng Hoàng chết rồi sống lại trong trạng thái trứng thì mới có một giọt tinh huyết, tính cả một giọt khi sinh ra thì Vô Song tổng cộng mới có hai giọt mà thôi, thứ này Vô Song đương nhiên không bao giờ dám loạn đưa cho kẻ khác, tinh huyết chính là thứ chủ yếu để quyết định sự tinh thuần của huyết mạch bản thân.
Bằng địa vị của Hồn Hư Tử và bằng tích lũy của Hồn Tộc thì đương nhiên biết Phượng Hoàng thần thú, vào thời đại thượng cổ đây chính là một trong những bá chủ tại Đấu Khí Đại Lục, Phượng Hoàng non mới sinh đã là đấu tôn cường giả, một con Phượng Hoàng trưởng thành liền là đấu thánh cường giả, vào thời đại đó cho dù là đấu đế cũng vô pháp trấn áp Phượng Hoàng tộc.
Hiện nay tại Đấu Khí Đại Lục vẫn còn dấu hiệu chứng minh Phượng Hoàng Tộc tồn tại tuy nhiên chỉ còn lại tàn tích bất quá Thiên Yêu Hoàng Tộc hậu nhân của Phượng Hoàng thì vẫn còn tồn tại thậm chí còn là bá chủ tại thú vực.
Thiêu Yêu Hoàng Tộc bá chủ bầu trời, Thái Hư Cổ Long Tộc chưởng khống không gian, Cửu U Địa Minh Mãng cai quản đại địa, ba tộc yêu thú này không ai không biết không ai không sợ.
Đối với các luyện dược sư khác thì Phượng Hoàng tinh huyết chỉ có thể coi là thánh dược, là một loại chủ dược để luyện chế cửu phẩm huyền đan thậm chí là cửu phẩm kim đan tuy nhiên Hồn Hư Tử lại có chút đặc biệt, chẳng phải ngẫu nhiên mà Vô Song lại mang thứ này đưa tới trước mặt Hồn Hư Tử.
Hồn Hư Tử là luyện dược sư duy nhất nắm giữ Hư Vô Thôn Viêm, cho dù Hư Vô Thôn Viêm của hắn cũng chỉ là tử hỏa nhưng nếu có thêm đan dược phụ trợ cùng bản thân tích lũy của Hồn Hư Tử thì hắn thực sự có tư cách luyện hóa một giọt tinh huyết Phượng Hoàng.
Hồn Hư Tử cho dù kinh tài tuyệt diễm đi nữa hắn cũng vẫn là người, hắn cũng vẫn có giới hạn. Hồn Hư Tử đã dành quá nhiều thời gian trên con đường đan đạo và quả nhiên hắn thành công, đan thuật của hắn đã đi đến đỉnh cao của thế giới này bất quá thực lực của Hồn Hư Tử cũng không hề cao.
Đối với người khác tam tinh đấu thánh đỉnh phong có thể là rất mạnh nhưng với Hồn Hư Tử thì không đủ, phi thường không đủ. Hồn Hư Tử đương nhiên biết giới hạn của mình ở đâu, đỉnh cao của hắn cùng lắm chỉ có thể bước vào cảnh giới đấu thánh lục tinh tuy nhiên nếu hắn có thể hấp thu một giọt tinh huyết Phượng Hoàng thì bản thân Hồn Hư Tử không khác gì có thêm một lần tạo hóa khi đó việc bước vào cảnh giới đấu thánh cửu tinh cũng không phải là không thể, bằng thiên phú của Hồn Hư Tử kết hợp Phượng Hoàng tinh huyết thì có lẽ 100 năm sau Hồn Tộc lại có một vị cửu tinh đấu thánh.
Với một người có tham vọng như Hồn Hư Tử thì sao hắn có thể bỏ qua thứ này. Hồn Hư Tử cũng không sợ Vô Song nói dối, lừa ánh mắt của một cửu phẩm huyền đan luyện dược sư như Hồn Hư Tử quả thực còn khó hơn đột phá đấu đế, tinh huyết Phượng Hoàng thần thú là thật hay giả thì chỉ cần hắn kiểm tra một chút là biết.
Ánh mắt Hồn Hư Tử dần dần dãn ra nhìn Vô Song “Ngươi rốt cuộc muốn gì?, ta không nghĩ ngươi chỉ mang thứ này ra khoe đâu”.
Vô Song mỉm cười “Quả nhiên nói chuyện với người thông minh đơn giản hơn nhiều, ta đã chấp nhận bỏ ra thứ này, đã chấp nhận không ngại nguy hiểm tiến vào Hồn Giới thì quả thực có việc trọng đại, có lẽ chỉ có mình ngươi mới giúp được ta thôi”.
“Bây giờ ngươi có thể lựa chọn giúp ta một việc hoặc công khai thân phận của ta có điều ta đảm bảo ta có thể phá vỡ cái bình này trước khi ngươi kịp đông thủ, ta có khả năng này ngươi yên tâm”.
Hồn Hư Tử tất nhiên cũng tin tưởng lời Vô Song nói, một kẻ có thể không rơi xuống hạ phong khi đánh cùng Hồn Sát thì hoàn toàn có cái thực lực này, hắn nhếch miệng nhìn Vô Song “Ngạ Quỷ đúng không?, ngươi muốn ta giúp gì?”.
Vô Song lúc này mới chậm rãi lấy chiếc chuông vàng đang treo bên hông ra “Ta muốn ngươi giúp ta giám định thứ này”.
Chiếc chuông vàng tuyệt đối rất nhỏ đồng thời cũng không có điểm nào đặc biệt, thứ này căn bản giống với một món đồ trang sức bình thường, quan sát một lúc chiếc chuông vàng thì Hồn Hư Tử mới lắc đầu “Bản tọa chỉ chuyên tâm luyện đan ngươi muốn bản tọa giám đồ rốt cuộc là có ý gì?”.
Vô Song thản nhiên lên tiếng “Nếu thứ này có thể giám định ra thì ta đã không tìm đến ngươi, vật này gọi là Hoàng Kim Chuông, thứ này chính là báu vật mà tổ tiên ta để lại liên quan đến tương lai tồn vong của toàn bộ tộc nhân, ta thực sự muốn xem thứ này rốt cuộc che đi bí mật gì”.
Hồn Hư Tử vẫn không hiểu nhìn Vô Song “Vậy liên quan gì đến bản tọa?”.
Vô Song ung dung giải thích “Theo tổ huấn mà nói muốn biết được bí mật trong này thì phải có đế cấp linh hồn lực phá giải phong ấn bên trong, đáng tiếc trong thiên hạ không có đế cấp”.
Hồn Hư Tử lúc này lông mày mới dãn ra nhìn Vô Song “Vậy ngươi muốn ta và ngươi cùng dùng linh hồn lực liên thủ phá hủy phong ấn?, ngươi cũng quá tự tin rồi, hai cái tiên cấp đỉnh phong linh hồn lực còn thua kém đế cấp linh hồn nhiều”.
Vô Song bên ngoài vẫn cứ mỉm cười nhưng bên trong đang khẩn trương vô cùng, kế hoạch của hắn sắp thành đương nhiên không thể thất bại.
“Hừ ngươi nghĩ ta không biết sao? Bất quá trải qua vô số năm cũng làm phong ấn yếu đi nhiều rồi, ta tin tưởng bằng vào hai ta quả thực có cơ hội đột phá tầng cấm chế này”.
Hồn Hư Tử trầm mặc một chút sau đó đáp “Một câu hỏi cuối cùng, sao ngươi lại đến tìm ta?”.
Vô Song khẽ thở dài một hơi nhìn Hồn Hư Tử “Thứ nhất người đầu tiên ta muốn tìm là Thần Nông Lão Nhân, giao dịch với ông ta căn bản là đơn giản hơn nhiều có điều ta không tìm thấy. Người thứ hai có thể giúp ta là Dược Đan tộc trưởng của Dược tộc có điều bản thân ta và Dược tộc có ân oán, kẻ này cũng không thể nhờ. Về phần tộc trưởng của Hồn Tộc hoặc tộc trưởng Cổ Tộc thì ta không dám gặp họ, giao dịch với bọn họ ta tuyệt đối không an toàn, trong thiên hạ này ngoài ngươi ra ta thực sự không biết tìm ai nữa “.
Lần này quả thực Vô Song có thể làm Hồn Hưu Tử bị thuyết phục, hắn chậm rãi gật đầu “Được, ta và ngươi cùng thử xem”.
….......
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Hồn Hư Tử tuyệt đối không đồng ý với Vô Song, đáng tiếc hắn không thể.