Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 289: Duyên nợ (5)




Trên Sinh Tử Đài, Vô Song từ từ gục xuống, trên người hắn không có một chút vết thương nào bất quá hơi thở lại yếu ớt vô cùng, cho dù cử động một ngón tay cũng không nổi.
Tố Ngôn thở dài một hơi, bộ ngực no đủ của nàng có chút phập phồng, Tố Ngôn lúc này đầu óc rối bời vô cùng bất quá nàng biết một điều duy nhất, cuộc chiến này nàng thắng rồi, chưa một ai có thể dính Thiên Tội Hàn Băng Ấn của nàng mà còn có cơ hội đứng lên.
Năm xưa nàng chỉ có thể sử dụng 3 phần sức mạnh của ấn này đã khiến Hách Mông thừa sống thiếu chết, khiến một kẻ gần với ngôi vị vô địch nhất chỉ có tư cách về thứ 3, hiện nay nàng đã có thể sử dụng 7 phần sức mạnh ấn chú này, nàng không tin trong cùng thế hệ có kẻ nào còn đứng lên được.
Trận chiến này giúp nàng loại bỏ một cường địch, thực sự lúc trước Tố Ngôn có chút 'khinh thường' Vô Song tuy nhiên sau cuộc chiến này thì khác, nàng thực sự cũng không dám chắc nếu kẻ kia không có những hành động khó hiểu thì rốt cuộc mình có thắng nổi không.
Sau cuộc chiến này nàng cũng lộ ra con bài tủ của mình, cho dù đây không phải là con bài mạnh nhất mà Tố Ngôn nắm nhưng nó cũng trở thành một hạn chế tương đối lớn cho nàng, những đối thủ khác hoàn toàn có thể đề phong một chiêu này, đương nhiên Tố Ngôn cũng không lo lắng, ngoại trừ Vô Song ra còn chưa có ai có thể làm nàng lo lắng, có thể khiến Băng Tiển Tử mất bình tĩnh.
Tố Ngôn xoay người lại, bóng hình yểu điệu rời khỏi Sinh Tử Đài, nàng biết Vô Song tuyệt đối không có cơ hội tiến vào top 5 bởi Sinh Tử Đài sẽ không giúp các thí sinh trị thương, bằng vào thương thế và tình trạng của Vô Song lúc này đứng lên được đã là kỳ tích huống gì là chiến đấu tiếp.
Có điều ngay khi nàng chuẩn bị bước chân khỏi Sinh Tử Đài thì một âm thanh không thể tin được vang lên, Vô Song lúc này lưng dựa vào bức tường bảo vệ, khuôn mặt có chút mệt mỏi, có chút lười biếng nhưng khóe miệng hắn vẫn giữ nguyên một nụ cười khiêu khích vô cùng.
“Nàng không định biết I Love You là gì hả ?”.
Tố Ngôn lạnh lùng quay lại nhìn Vô Song, ánh mắt chớp động, từ đầu trận đấu đến bây giờ có lẽ đây là lần đầu tiên Tố Ngôn nói với Vô Song, câu nói bình thường duy nhất :”Ngươi còn nói được chứng tỏ còn không sao, tốt nhất là nên chịu thua đi”.
Vô Song mỉm cười nhìn Tố Ngôn :”Ta đã nói chỉ cần được kéo dài thời gian bên nàng thì đánh bao lâu cũng được mà, hay là nàng lo lắng cho ta ?”.
Tố Ngôn lập tức cau mày lại, nàng cũng không rõ rốt cuộc vì sao mình lại phải lo lắng cho kẻ này, trên tay nàng lại xuất hiện một thanh hàn băng kiếm, cực kỳ lạnh lùng bắn thẳng vào ngực Vô Song, tuy nhiên nếu là trước kia chính Tố Ngôn cũng biết thanh kiếm này sẽ nhắm vào cổ đối phương.
Một kiếm không gặp bất cứ chở ngại gì xuyên thủng ngực Vô Song có điều đáp lại một kiếm của nàng chỉ là nụ cười trên môi của đối phương.
Từ trong tay Vô Song rút ra ba cây ngân kim, hắn rất nhanh cắm vào đỉnh đầu của mình, trong ánh mắt kinh ngạc của Tố Ngôn, Vô Song vậy mà có thể đứng lên.
Tiếp theo không khí trong sinh tử đài nổ tung, một cột lửa nóng rực xuất hiện, ngọn lửa này mạnh mẽ đến mức ngay cả Tố Ngôn cũng còn không dám tiếp, nàng lập tức tạo ra vô số hàn băng thuẫn che chắn phía trước, cả người vẫn bị chấn động của hỏa diễm bắn ra xa.
Sinh Tử Đài bên ngoài có một lớp phòng vệ bằng Thần Lực, lớp phòng vệ này đương nhiên không ai ở đây có tư cách phá hủy.
Bên trong Sinh Tử Đài có tổng cộng 4 lớp sàn đấu, lớp đầu tiên Vấn Đỉnh Cảnh là có thể phá hủy, lớp sàn đấu này quả nhiên đã bị Vô Song cùng Tố Ngôn đập nát.
Lớp tiếp theo cần phải Chân Tiên cường giả mới có tư cách làm nó bị ảnh hưởng, lớp này mạnh mẽ đến mức Vô Song cùng Tố Ngôn nãy giờ đại chiến vẫn chưa hề xuất hiện một vết tích nào, điều này nói lên Tố Ngôn và Vô Song giao thủ vẫn chưa thể so sánh bằng một đòn toàn lực của Chân Tiên có điều cột lửa này có thể làm mặt đất xuất hiện vết nức, điều này chứng tỏ sức công phá của nó đã mạnh hơn một đòn của Chân Tiên rồi.
Vô Song có một con át chủ bài – Dục Hỏa Trùng Sinh.
Hắn là Phượng Hoàng nhất tộc, mỗi lần sử dụng Dục Hỏa Trùng Sinh thì bản thân hắn sẽ lại một lần nữa lột xác, thân thể sẽ lại một lần nữa đạt được sự thăng hoa.
Tất nhiên Dục Hỏa Trùng Sinh không phải là vạn năng, đầu tiên thân thể càng mạnh thì càng khó khăn trùng sinh, thứ hai muốn trùng sinh thì nhất định phải đứng trên bờ vực sinh tử, lần gần đây nhất Vô Song sử dụng Dục Hỏa Trùng Sinh chính là cuộc chiến với Chiến Vô Địch.
Lần Dục Hỏa Trùng Sinh kia là kết quả suốt 2 năm tích lũy khi ở trong Hắc Ám Mị Linh Tộc, chính Vô Song cũng không ngờ được Dục Hỏa Trùng Sinh lần này lại có thể đến nhanh như thế.
Tất nhiên trong khoảng thời gian 3 tháng qua sức mạnh của Vô Song điên cuồng tăng lên, cảnh giới của hắn vẫn chỉ là Vấn Đỉnh cảnh sơ kỳ nhưng chiến lực phải dùng từ bạo tăng để hình dung, việc một lần Dục Hỏa Trùng Sinh nữa tiến đến cũng không phải là vấn đề gì quá khí giải thích, đồng thời lúc này quả thực Vô Song đã đứng trên làn ranh sinh tử.
Biển lửa khổng lồ như muốn nuốt Tố Ngôn vào trong, biển lửa đập tan phòng tuyết bảo vệ của nàng, trong ánh mắt kinh ngạc của Tố Ngôn nàng vậy mà lại bị biển lửa đó nuốt trọn, toàn bộ 10 màn hình lúc này chỉ có một màu đỏ rực của biển lửa mà thôi, tuyệt đối không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.
Với các thí sinh bọn họ đương nhiên không thể quan sát những việc xảy ra trong biển lửa, thực lực bọn họ còn chưa làm được điều đó, có lẽ ngoại trừ Tiêu Thu Phong thủy chung vẫn mỉm cười cùng Cơ Tuyết Nhạn đang nắm chặt nắm đấm nhỏ nhắn của mình thì không một ai có thể quan sát được sự việc bên trong.
….......
Ở bên ngoài trên khán đài Vip khuôn mặt Ngọc Khinh Trần xuất hiện một tia lo lắng, nàng thực sự sợ biển lửa mà Vô Song gọi ra có thể làm tổn thương đến Tố Ngôn, phải biết nếu bị thương ở trận đấu này thì trận đấu sau Tố Ngôn tuyệt đối sẽ rất thiệt thòi.
Đương nhiên Ngọc Khinh Trần không tin chỉ bằng một chiêu Vô Song có thể chuyển bai thành thắng, một chiêu đủ để so sánh với Chân Tiên một đòn tuy rằng đủ mạnh nhưng không phải chỉ mình Vô Song có.
Đương nhiên tất cả những người không được theo dõi trực tiếp mà chỉ được xem trên màn hình thì không tài nào biết được bên trong biển lửa xảy ra cái gì, với thực lực bọn họ rất nhiều người thừa sức nhìn xuyên qua biển lửa có điều bọn họ không có mặt ở hiện trường, cũng như sự khác biệt khi xem bóng đá trực tiếp ngoài sân vận động cùng với xem bằng tivi vậy.
Tố Ngôn trong biển lửa lúc này cũng ngỡ ngàng vô cùng, nàng thực sự không hiểu nổi tại sao biển lửa khổng lồ mang sức tàn phá đáng sợ này lại không làm nàng bị thương thậm chí Tố Ngôn còn cảm nhận được một tia ấm áp.
Trong biển lửa kia tưởng như nguy hiểm nhưng nó lại không tấn công nàng, thậm chí Tố Ngôn còn cảm nhận được sinh cơ chảy vào trong cơ thể nàng, toàn bộ sự mỏi mệt, toàn bộ dấu hiệu mà trận chiến với Vô Song mang lại đều bị xóa sạch, Tố Ngôn lúc này không khác gì đang ở trong trạng thái đỉnh cao cả.
Trước mặt Tố Ngôn chính là Vô Song, hắn lúc này toàn thân không có một chút thương thế, làn da ánh lên màu đồng khỏe mạnh, hắn vậy mà không biết liêm xỉ toàn thân không mảnh vải che thân, đây cũng là lần đầu Tố Ngôn nhìn thấy thân thể một nam nhân trần như nhộng.
Tố Ngôn lập tức nhắm mắt lại, cả người phóng ra sát khí vô tận :”Đáng chết, mặc quần áo vào”.
Đột nhiên Tố Ngôn cảm thấy không gian có chút yên tĩnh, thậm chí nàng cảm nhận được kẻ kia đang lao về phía mình.
Tố Ngôn đương nhiên không đứng im cho Vô Song tấn công, trong tay nàng xuất hiện một thanh băng kiếm có điều băng kiếm vừa tạo ra lập tức bị đốt thành hư vô.
Tố Ngôn lúc này cũng vừa mở mắt sau đó nàng triệt để chết lặng. Tấm khăn che mặt của nàng bị hắn nhấc lên, đôi môi của nàng lần đầu tiên bị kẻ khác động vào, cho dù chỉ là môi chạm môi nhưng đây cũng là lần đầu tiên của nàng, Tố Ngôn lúc này thực sự có cảm giác chân tay mình thừa thãi, nàng không biết làm gì cả, cứ như một bù nhìn rơm đứng đó.
Đây cũng chính là địa bàn của Vô Song cho dù địa bàn tồn tại rất ngắn ngủi mà thôi, nếu Tố Ngôn không dùng một cái giá lớn sử dụng sát chiêu với Vô Song thì đừng mong có thể tạo ra băng ở đây.
Cơ thể nàng bị kéo vào lồng ngực của hắn, đôi cánh Phượng Hoàng đầy ấm áp vậy mà ôm chặt phần lưng của nàng, Vô Song cứ như thế cướp đi nụ hôn đầu của nàng, nụ hôn đầu tiên của Băng Tiên Tử.
Vô Song lúc này mỉm cười, hắn nhẹ cắn vào vành tai Tố Ngôn sau đó một hơi thở đầy nam tính tiến vào tai nàng :”I Love You có nghĩa là ta yêu nàng. Sau này dù nàng ở đâu, dù nàng có ghét ta thế nào hay bất cứ thế lực nào ngăn cấm ta cũng nhất định sẽ khiến nàng thuộc về ta”.
Sau câu nói này cả người Vô Song lùi lại, đôi cánh Phượng Hoàng vỗ thật mạnh, biển lửa khổng lồ cũng tan đi.
Vô Song một lần nữa xuất hiện trong mắt thế nhân, hắn tạm thời khoác lên một bộ y phục màu đen che đậy toàn thân, khuôn mặt Vô Song không có bất cứ sự mệt mỏi nào thậm chí khóe miệng còn cong lên cực kỳ đáng ghét.
Về phần Tố Ngôn lúc này nàng không khác gì ngọn núi lửa phun trào, sát khí kinh thiên của nàng xuất hiện, toàn bộ Sinh Tử Đài lập tức bị hóa thành băng, Tố Ngôn lao thẳng về phía Vô Song :”Ngươi muốn chết”.
Vô Song lần này thản nhiên bật cười, hắn không có lý do gì để tiếp tục đánh nữa rồi :”Từ bỏ”.
Vừa nói xong Vô Song lập tức bị truyền tống đi trong sự bất lực và ngao ngán của Tố Ngôn, tuy nhiên ẩn sau khuôn mặt băng sương kia, ẩn sau sát khí kinh người kia là một trái tim đang đập liên hồi, lần đầu tiên Tố Ngôn cảm nhận được nhịp đập trái tim rõ ràng đến thế.
….......
Trận chiến này Tố Ngôn là người chiến thắng, Vô Song tiến xuống nhánh thua.
Người tiếp theo được chọn đối thủ là Dã Man Nhân Hách Mông.
…............
(Chưa xong còn tiếp).
Thông Báo Độc Giả : Xin lỗi mọi người nhưng đây sẽ là chương cuối của mình trong tháng này.
Mình sẽ viết tiếp vào ngày 1/10/2016 và chắc chắn có bạo chương ( yên tâm nhiều hơn 5 :D).
Lý do mình xin tạm dừng bộ truyện vì mình đang bận giúp tác giả bộ One Piece khở đầu mới vài việc, lão này quá lười, lười không thể chấp nhận được.
Một tháng phải ra 20 chương mà lão hiện nay mới có 11 nên đang thực sự rất cần 'trợ giúp', mong độc giả thông cảm và tiếp tục ủng hộ Team Đang Bí Ý Tưởng của bọn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.