Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 269: Tiêu thu phong




Nghịch Thương Thiên là nhân vật bực nào, hắn tuyệt đối là hung nhân giết người không ghê tay thậm chí số lương Thần Linh chết trong tay hắn cũng không hề ít, nhân vật cỡ này thì không bao giờ có chuyện sỡ hãi hay tỏ ra yếu khí thế hơn đối thủ cả.
Việc Thiên có thể không một tiếng động mà tiến vào nơi này điều này đã nói Thiên cao tay hơn Nghịch Thương Thiên một bước, ít nhất trong lúc này là vậy, với bản tính của Nghịch Thương Thiên đương nhiên không bao giờ chịu thiệt.
Không rõ hắn di chuyển bằng cách nào, thân hình bỗng chốc biến mất sau đó hiện ngay ra trước mặt Thiên thanh loan đao lóe lên một vệt sáng kỳ lạ, đầu Thiên bị Nghịch Thương Thiên cắt bay ngay lập tức tuy nhiên không có máu chảy ra.
Nghịch Thương Thiên lúc này nhíu mày sau đó đầy khinh bỉ :”Giấu đầu lòi đuôi, ta còn tưởng là thần thánh phương nào đích thân đến Ma Pháp Thánh Thành của bản tọa hóa ra chỉ là một cái hư ảnh”.
Đương nhiên ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng Nghịch Thương Thiên nặng nề không thôi, kẻ thần bí lần này có tạo nghệ vô cùng đáng sợ, hư ảnh mà hắn tạo ra dĩ nhiên Nghịch Thương Thiên không tài nào phát hiện ra.
Hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên vậy mà Nghịch Thương Thiên lại ở hạ phong đến hai lần, điều này làm Nghịch Thương Thiên cảm thấy sôi máu, hắn thực sự muốn cùng thần bí nhân tái chiến một hồi, không vì gì cả mà đơn giản chỉ là hắn muốn tìm cảm giác đột phá mà thôi.
24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần có tu luyện cả đời cũng không lên nổi 25 Trùng Thiên tuy nhiên kể cả có cùng cảnh giới thì chiến lực cũng khác nhau, không phải tự nhiên Phong Hào được sinh ra và cho dù cũng là cường giả Phong Hòa thì vẫn cứ chia mạnh yếu.
Chiến lực đương nhiên được quyết định dựa trên vũ khí, công pháp, thủ đoạn bảo mệnh tuy nhiên đến một cấp độ nào đó tất cả những thứ này cũng trở nên bão hòa, khi đó muốn đột phá muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì cần sinh tử chiến, cần phải có đủ áp lực để vượt qua giới hạn bản thân.
Không gian lúc này lại xuất hiện một làn khói đen, Thiên lại một lần nữa xuất hiện, lúc này giọng nói của hắn đầy vẻ trêu tức :”Cũng không cần nóng vội thế chứ, vua của Tây Địa thì cũng nên có phong phạm nhà vua phải không”.
Nghịch Thương Thiên cũng không ra tay nữa, hai thanh loan đao không ngờ lại trực tiếp biến mất giữa hư không, Nghịch Thương Thiên thản nhiên ngồi xuống một chiếc ghế, lưng tựa về phía sau :”Ngươi nói cũng đúng, món ngon phải để đến cuối cùng, vậy không biết vị Bất Tử Chân Thần cường đại của chúng ta đích thân đến đây là muốn làm gì “.
Thiên mỉm cười, từ trong hư không vậy mà xuất hiện một tờ giấy sau đó thân hình hắn ta hoàn toàn biến mất để lại một mình Nghịch Thương Thiên trong căn phòng của mình, lông mày Nghịch Thương Thiên càng ngày càng nhíu lại.
.............
Tất nhiên không phải Thiên sợ hãi Sát Thần, trong thiên hạ này còn chưa có người làm Thiên sợ, chưa có người làm hắn phải đắn đo suy nghĩ chỉ có điều Thiên lúc này không thể mang chân thân đến gặp Nghịch Thương Thiên mà thôi.
Cho dù Thiên rất mạnh, hắn ta có thể coi là một trong những cường giả mạnh nhất dưới gầm trời này tuy nhiên quả thực mà nói hắn đang bị thương, thân thể này vốn không phải của Thiên, sử dụng thân thể này chính bản thân hắn cũng không quen.
Tu La Bất Tử Ấn Pháp cực kỳ cường đại, một trong những bộ công pháp bá đạo nhất lịch sử Đại Thiên Thế Giới ( Thế giới của Thiên) tuy nhiên thứ này có cường đại hơn nữa thì bản thân Thiên cũng không quen dùng.
Cơ thể của Thiên lúc này bị thương khá nặng, vết thương do Đấu Thần tạo ra còn chưa hoàn toàn bình phục hết, tất nhiên kể cả với cái thân thể này Thiên vẫn có thể đánh cùng Sát Thần một trận, điều đáng nói là toàn bộ tâm trí của Thiên đang đặt vào Tiềm Long đại hội ở Nam Địa.
Thiên lúc này xuất hiện ở Nam Địa với một thân phận mới, với một cuộc đời mới, Tiêu Thu Phong – 18 tuổi – Tiêu Dao môn chủ con trai.
Thực sự cực kỳ đáng thương cho Tiêu Thu Phong, mang danh thiên tài số 1 của Tiêu Dao Môn vậy mà lần đầu xuất đạo đã không còn mạng mà đi về, đương nhiên có trách thì chỉ trách hắn đen mà thôi.
….........
Quay lại thời gian thực lúc này trong tòa lầu các, Vô Song cũng đang nhíu mày trầm ngâm, trong tay Vô Song chính là bức thư mà Sát Thần nhận được.
Đương nhiên Vô Song không thể đoán ra là Thiên được trong tiềm thức của Vô Song nếu mà là Thiên ra tay thì chắc chắn không thể nào mà Sát Thần hay Đấu Thần còn sống, cho dù không rõ Thiên mạnh thế nào nhưng Vô Song hoàn toàn tin tưởng điều đó.
Trong bức thư cực kỳ đơn giản, nội dung chỉ ngắn gọn trong một câu nói.
“Gặp nhau tại cuộc thi Tiềm Long”.
Trong bức thư này còn không nói rõ giờ giấc hay cách thức gặp mặt, tuyệt đối cực kỳ vu vơ.
Vô Song cau mày nhìn Cơ Tuyết Nhạn :”Chỉ là một bức thư vu vơ thế này mà ngài phải đích thân đến đây”.
Cơ Tuyết Nhạn liền mỉm cười :”Đương nhiên, bằng thực lực của kẻ kia căn bản không cần nói dối mà cho dù hắn nói dối cũng chẳng sao, chính vì bức thư này quá mơ hồ nên mới cử ta đến đây. Ngươi không biết chứ đệ tử của ngươi tuyệt đối là người thích hợp nhất cho nhiệm vụ này”.
Vô Song lần này lựa chọn im lặng, hắn đang chăm chú đợi Tuyết Nhạn nói tiếp.
Tuyết Nhạn cực kỳ tự tin mỉm cười :”Tiềm Long đại hộ không phải là do Cực Đạo Chân Thần tạo ra mà đều là do Đại Thần 25 Trùng Thiên xây dựng, nơi này sống dưới quy tắc của 25 Trùng Thiên, bất cứ kẻ nào tiến vào đây đều phải tuân thủ luật chơi”.
“Luật chơi ở đây chính là cốt linh, cốt linh không được vượt quá 50 tuổi, cảnh giới không vượt quá Hạ Vị Thần, đây là hai vấn đề mấu chốt của cuộc chơi, nếu là ngươi chắc ngươi cũng đoán ra phải không, sự lựa chọn thích hợp nhất ở đây là đoạt xá”.
“Thần bí nhân kia khả năng cao là một trong 2000 thí sinh tham dự cuộc thi này, đương nhiên hắn cũng sẽ che dấu rất khéo, ta ở đây vừa là để tìm ra hắn, vừa là để bảo vệ người, chỉ cần thực lực không phải là Thần linh thì ta quả thực không thể thua, tiểu sư phụ cứ yên tâm đi”.
…........
Thời gian ba ngày tiếp tục trôi qua, khoảng thời gian này Vô Song cũng không bước ra khỏi cửa dù chỉ một bước, đây chính là yêu cầu của Cơ Tuyết Nhạn, yêu cầu đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho Vô Song, dù sao thì Cơ Tuyết Nhạn cũng cực kỳ tự tin nàng có thể bảo vệ Vô Song trước mọi đối thủ, mọi kẻ thù.
Đoàn bốn người cùng nhau bước ra khỏi địa môn, đương nhiên Vô Song đi giữa ba mỹ nhân Mị Hồ, Cơ Tuyết Nhạn cùng Lạc Nhạn, thoạt nhìn diễm phúc vô cùng, đương nhiên cũng làm cho cực nhiều kẻ bất mãn.
Trên đường lúc này thực sự rất đông và cũng rất tấp nập, hôm nay là ngày Long Môn đệ nhị quan tổ chức, bất cứ ai cũng háo hức trong lòng, từ thí sinh ở trong Tiềm Long Thành cho đến khán giả đang tụ tập ngoài thành.
Khác với đệ nhất quan thì đệ nhị quan sẽ được tường thuật trực tiếp, lần thịnh hội này bất cứ ai cũng không muốn bỏ qua thậm chí khóa Tiềm Long Bảng lần này tuyệt đối là mạnh mẽ nhất trong lịch sử.
Đoàn bốn người nhóm Vô Song bước đi cực kỳ chậm rãi, vừa đi thậm chí vừa ngắm cảnh sắc hai bên đường, bọn họ thực sự cũng không có việc gì phải vội cả đột nhiên ở phía ngược lại cũng có một kẻ đang tiến đến, khoảng cách giữa hai bên thực sự càng ngày càng gần.
Vô Song ánh mắt khẽ quan sát thanh niên đi ngược chiều kia, thực sự mà nói Vô Song đã làm tốt chuẩn bị rồi, kiểu gì hắn cũng sẽ bị kẻ khác chặn đường, nếu không phải Trầm Côn thì sẽ là Hách Mông thậm chí cả Vô Niệm có điều nam tử trước mặt thực sự quá lạ lẫm, đây là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy.
Toàn thân mặc một bộ áo mỏng màu xanh, mái tóc đen búi cao, thân hình dong dong cao có chút gầy gò, đặc biệt khuôn mặt kẻ này cực kỳ xinh đẹp, nếu không phải ở cổ có phần ức nhô lên thì Vô Song còn tưởng là mỹ nhân xuất hiện.
Người này vậy mà tiến thẳng về phía Vô Song đồng thời phe phẩy cây quạt trên tay mình, bộ dáng cực kỳ ung dung, cũng cực kỳ tự tin.
Bên cạnh Vô Song là Mị Hồ, nàng là người đầu tiên động, cho dù Mị Hồ biết Vô Song không cần nhưng đây là trách nhiệm của nàng, nàng phải bảo vệ Vô Song, năng cản mọi uy hiếp đến với hắn tuy nhiên rất nhanh Mị Hồ mở trừng trừng hai mắt ra không thể tin được, tên công tử thần bí kia vậy mà dễ dàng đi xuyên qua người Mị Hồ y như bóng ma vậy.
Hắn tiếp tục làm một hành động hoàn toàn ngoài dự đoán của Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn, người nam tử này thu chiếc quạt trên tay mình lại, hắn mỉm cười, một nụ cười tự tin ấm áp như ánh mắt trời :”Xin chào, tại hạ là Bất Tử Chân Thần, hân hạnh gặp mặt, đương nhiên các vị nên gọi ta bằng thân phận lúc này thì hơn, Tiêu Dao Môn – Tiêu Thu phong”.
Tiêu Dao Môn – Tiêu Dao Tử- Tiêu Thu Phong xếp hạng 10 trong Bảng Hạt Giống và hạng 12 trong cuộc thi tại đệ nhất quan.
Cơ Tuyết Nhạn cùng Vô Song hai người đã tưởng tượng ra vô số khung cảnh gặp mặt giữa hai bên thậm chí luôn sẵn sàng tinh thần sinh tử chiến với đối phương có điều cả hai không thể nào ngờ được Tiêu Thu Phong lại chủ động đến tìm mình, không thể ngờ được nhân vật bậc này lại tay bắt mặt cười nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.