Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 217: Khách không mời mà đến (1)




Cuộc thi vòng sơ loại đầu tiên tại Việt Quốc cũng đã chính thức kết thúc nhưng dư âm của cuộc thi này đảm bảo còn kéo dài rất rất nhiều.
Quy định của cuộc thi đơn giản là tuyển 128 thiên tài mạnh nhất của Việt Quốc mà thôi, vị trí thứ nhất và vị trí thứ 128 căn bản không khác nhau có điều người về thứ 1 và người về thứ 128 thì danh tiếng cũng không giống nhau, thiên tài luôn rất coi trọng mặt mũi cùng danh tiếng của bản thân mình.
Trong đại điện của hoàng thất lúc này không khí tương đối căng thẳng, những nhân vật đứng đầu của Việt Quốc đang chắm chú nhìn nhau, đối với bọn họ mà nói sự việc ngày hôm nay căn bản không thể giải thích được.
Mộc nhân tồn tại trong Mộc Nhân Trận luôn nằm trong sự khống chế của bọn họ, thực lực của mộc nhân tuyệt đối không quá Khai Cung cảnh nhất trọng vậy mà theo lời kể của bốn vị công tử Việt Quốc thì bọn họ gặp 30 con mộc nhân chiến lực Khai Cung cảnh thậm chí còn có vài còn đột phá lên được Khai Cung cảnh tam trọng, hoàn toàn ngang ngửa với Thạch Phá Thiên.
Việc này thực sự tương đối khó tin vì Mộc Nhân Trận trăm năm qua vẫn thế không hề thay đổi, nhưng cả bốn người Âu Dương Tiệt, Trầm Ngạo Thiên, Thạch Phá Thiên cùng Ưng Vạn Lý đều khăng khăng một mực như vậy, tuyệt đối rất khó bỏ qua.
Nếu những khôi lỗi đột ngột mạnh lên ở đoạn đầu của thử thách thì đó hoàn toàn là một lý do hợp lý cho thành tích bết bát của bốn vị công tử kia tuy nhiên lúc này lại có một việc nữa làm những nhân vật đứng đầu Việt Quốc đau đầu vô cùng.
Bọn họ cho người tiến vào Mộc Nhân Trận mang những 30 mộc nhân bị đám người Âu Dương Tiệt phá hủy tuy nhiên kết quả giám định cho thấy bọn chúng hoàn toàn là mộc nahan thậm chí không hề trải qua bất cứ cường hóa gì, sự việc lại càng đi vào bế tắc hơn.
Trong lòng Trầm Phá Quân cùng Cửu U Huyết Nhận đều nghĩ đến hình dáng của Thiên Thu Tông sau việc này tuy nhiên cả hai người cũng biết Thiên Thu Tông không có đủ khả năng để tạo ra ba mươi con khôi lỗi Khai Cung cảnh, bọn họ lại càng không có đủ khả năng mang khôi lỗi bố trí trong Mộc Nhân Trận.
Thiên Thu Tông hay bất cứ thế lực nào của Việt Quốc có khả năng này thì căn đã thống nhất đất nước rồi, chẳng cần phải dùng đến loại quỷ kế này.
Trong hội nghị lần này đương nhiên cũng không có Thiên Thu Tông, dưới bàn tay của Vô Song thì Thiên Thu Tông đã bắt đầu bị đẩy xa khỏi những bang phái, những thế lực khác, bất cứ ai cũng nhìn Thiên Thu Tông bằng ánh mắt dè chừng vô cùng.
Đương nhiên việc này không liên quan lắm đến bản thân Vô Song, hắn dù sao cũng chỉ coi chuyến đi Việt Quốc này là dong chơi mà thôi, lúc này Vô Song đang yên giấc trong phòng khách sạn của mình, những tháng ngày ở trong Hắc Ám Mị Linh Tộc hắn có muốn ngủ cũng không được.
Màn đêm yên tĩnh, ánh trắng mờ ảo nhè nhẹ chiếu xuống kết hợp với làn sương cực dày, trên những mái nhà của Thăng Long thành xuất hiện một hắc y nhân đang di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc.
Người này di chuyển cực nhanh tuy nhiên lại không hề gây ra tiếng động, thân thể cứ như không có trọng lượng vậy, ánh mắt người này rất to mà cũng rất sáng, dựa theo hướng di chuyển của bóng đèn hoàn toàn chính xác đang nhắm đến phòng trọ của Vô Song.
Cửa sổ mở ra, một thân ảnh nhè nhẹ tiến vào, trong tay hắc y nhân rất nhanh xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm sắc bén vô cùng, bước chân nhẹ nhàng như những chú mèo hoang, ánh mắt mang theo sự cẩn thận cùng đề phòng.
Người đến chính là Cơ Tuyết Nhạn, khi dừng trước giường của Vô Song phát hiện Vô Song đang say ngủ nàng mới thở phào một hơi. Cơ Tuyết Nhạn đến đây chính là để bắt cóc Vô Song, chính là để uy hiếp Vô Song.
Cơ Tuyết Nhạn chưa đủ hiểu đời để phát hiện ra thủ đoạn của Vô Song đối với Thiên Thu Tông tuy nhiên sau một ngày cuối cùng thì nàng đã ngộ ra, Thiên Thu Tông căn bản đang ngậm trái đắng có khổi mà không nói ra được. Cơ Tuyết Nhạn đến đây chính là muốn khiến Vô Song trước tất cả mọi người nói ra sự thực.
Lưỡi kiếm sắc lạnh kề vào cổ Vô Song đồng thời giọng nói băng lãnh của Cơ Tuyết Nhạn vang lên :”Không muốn chết thì dậy mau”.
Vô Song lúc này mới lười biếng mở mắt ra, bất quá hắn cũng chẳng tỏ ra bất ngờ hay bất cứ cảm xúc nào với Cơ Tuyết Nhạn cả, đầy giọng ngái ngủ Vô Song thản nhiên đáp :”Muốn chém muốn giết gì thì làm luôn đi, chém giết xong nhớ đóng cửa lại, để im ta ngủ”.
Cơ Tuyết Nhạn triệt để bó tay, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người bị kề dao vào cổ mà không có chút cảm giác nào thậm chí còn trực tiếp trả lời như vậy cứ như nơi bị uy hiếp không phải là cổ của hắn vậy.
Cơ Tuyết Nhạn cắn răng dùng hai bàn tay của mình liên tục đẩy cơ thể Vô Song :”Chết tiệt con hèo lười này mau dậy đi, bản tiểu thư có việc muốn thương lượng với ngươi, chết tiệt dậy ngay”.
Đáng tiếc đáp lại nàng chỉ là tiếc hít thở đều đều của Vô Song, rõ ràng là hắn vẫn say ngủ, cho dù Cơ Tuyết Nhạn cố gắng thế nào cũng không làm Vô Song đáp được.
Cơ Tuyết Nhạn khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên vì tức giận, nàng lập tức rút nhuyễn kiếm ra muốn đâm Vô Song tuy nhiên nàng khựng lại, không biết Cơ Tuyết Nhạn đang suy nghĩ gì mà lại để nhuyễn kiếm trở lại bao, bàn tay biến thành chưởng ấn đánh thật mạnh vào lưng Vô Song.
Một chưởng này của Cơ Tuyết Nhạn mang theo ba phần lực đạo của nàng vậy mà đánh người Vô Song căn bản không gây ra chút lực sát thương nào, một lần nữa phong hệ nguyên khí của nàng bị biến mất một cách khó hiểu.
Cơ Tuyết Nhạn cắn răng một cái, chân ngọc đạp lên giường sau đó đè lên người Vô Song, hai cánh tay liên tục đánh xuống ngực hắn :”Chết tiệt dậy mau, dậy mau đừng để bản cô nương rút kiếm chém ngươi”.
Cơ Tuyết Nhạn thực sự càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, cho dù là Thạch Phá Thiên nổi tiếng phòng ngự cũng không dám cho nàng đánh liên tục vào người, mỗi đòn mà Cơ Tuyết Nhạn đánh xuống Vô Song đều là 10 thành lực đạo vậy mà Vô Song vẫn không có phản ứng gì, trái lại nếu như nhìn từ bên ngoài vào thì không khác gì đang đánh yêu cả.
Cơ Tuyết Nhạn bắt đầu thở dốc, Vô Song nằm im cho nàng đánh mà nàng cũng bắt đầu thấy mệt, kẻ đáng ghét kia dĩ nhiên đến cả một chút cảm giác cũng không có.
Khẽ liếc thanh nhuyễn kiếm bên hông, Cơ Tuyết Nhạn không ngại ngần gì mà dơ lên đâm thẳng vào đùi Vô Song, nàng đương nhiên là chọn nơi không nguy hiểm đến tính mạng rồi, nàng không muốn giết hắn.
Khi thanh nhuyễn kiếm mang 10 thành lực đạo của Cơ Tuyết Nhạn đâm tới đùi Vô Song không ngờ cơ thể Vô Song lại phát ra một lực phản chấn kinh khủng, nhuyễn kiếm bị phá nát thành nghìn mảnh thậm chí bàn tay trắng ngần của Cơ Tuyết Nhạn còn bị lực phản chấn làm rách, nàng khẽ cắn răng rên rỉ một tiếng “A”.
Vô Song đột nhiên mở mắt sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Cơ Tuyết Nhạn hắn dùng một tay ấn vào lưng nàng rồi kéo nàng sát vào lồng ngực hắn, khuôn mặt hai người thậm chí gần nhau đến mức Cơ Tuyết Nhạn cảm nhận được hơi thở của Vô Song, tim nàng đập loạn lên liên tục, đây là lần đầu tiên Cơ Tuyết Nhạn tiếp xúc thân mật với một nam tử như thế.
Cơ Tuyết Nhạn cũng rất nhanh phản ứng, nàng hét ầm lên đồng thời dùng hết sức thoát khỏi ngực Vô Song tuy nhiên Cơ Tuyết Nhạn lúc này mới bi ai phát hiện, nàng không hét được, nàng cũng không cử động được, cơ thể của nàng căn bản không thể điều khiển được.
Cơ Tuyết Nhạn nằm ở phía trên, khuôn mặt của nàng rất gần với khuôn mặt của Vô Song, nói thật Vô Song thực sự rất đẹp trai thêm khí chất của bản thân hắn khiến Vô Song có mị lực vô cùng. Đột nhiên Cơ Tuyết Nhạn lúc này mới để ý, ánh mắt Vô Song dĩ nhiên không nhìn nàng, ánh mắt của hắn sắc lạnh vô cùng toát lên từng đợt sát khí nhè nhẹ, ánh mắt Vô Song đang nhìn thẳng vào bóng đen in trên cửa sổ ngoài kia.
Cơ Tuyết Nhạn cũng phát hiện ra cái bóng in trên cửa sổ, nàng còn bắt đầu cảm thấy có một đôi mắt đang rình coi tất cả mọi việc trong căn phòng này, gió lạnh từ bên ngoài ùa về kết hợp với lớp sương dày đặc, toàn bộ cơ thể Cơ Tuyết Nhạn run lên, sợ hãi vô cùng, bóng đen ở ngoài cửa sổ kia thực sự cực kỳ giống ma.
Vô Song đương nhiên không bất cẩn đến mức để kẻ khác dí dao vào cổ khi ngủ, trước khi Cơ Tuyết Nhạn tiến vào căn phòng này thậm chí khi mà Cơ Tuyết Nhạn còn cách khách điếm của hắn hơn nghìn m thì Vô Song đã nhận ra nàng rồi.
Nếu chỉ có Cơ Tuyết Nhạn thì Vô Song có thể để cho nàng thích nghịch gì thì nghịch, dù sao bằng thực lực của nàng thậm chí thêm cả cha nàng cùng toàn bộ cao thủ Việt Quốc cũng không làm Vô Song bị thương nổi, Vô Song chỉ đang thuần túy trêu đùa cô ngốc này thôi dù sao Vô Song cũng coi như có lỗi với nàng ta đây căn bản là để nàng mặc sức xả cơn tức đi.
Mọi việc không có gì cho đến khi tâm thần Vô Song rung mạnh, hắn không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt cùng một bóng đen thần bí đang quan sát hắn từ bên ngoài, bóng đen này xuất hiện từ bao giờ, bóng đen này quan sát Vô Song từ bao giờ hắn căn bản không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.