Một tuần sau , Vô Song bắt đầu đi sâu hơn vào trung tâm ma thú sơn mạch , hành trang của hắn là một viên hóa hình đan của Vân Vận đưa cho cách đây không lâu .
Tất nhiên cách để bản sao chuyển đồ cho bản chính cực kì đơn giản , bản sao cầm hóa hình đan sau đó đổi vị trí cho bản chính , bản sao cất viên hóa hình đan đi , sáng hôm sau lại đổi lại như vậy bản chính đã nhận được hóa hình đan ở nơi bản sao cất giấu .
Sử dụng huyết nhãn phóng tầm mắt ra vô hạn , cuối cùng Vô Song cũng biết được mục tiêu của mình ở đâu , lần này hắn đến tìm Tử Tinh Dực Sư Vương .
Tử Tinh Dực Sư Vương nếu tính ra chỉ có thẻ so sánh với nhị tinh hoặc tam tinh đấu hoàng tuy nhiên nếu cận thân chiến đấu bằng thân thể của mình nó có thể có chiến lực của ngũ tin đấu hoàng , thực lực của nó kinh khủng vô cùng , trong nguyên tác đã từng khiến Vân Vận suýt nữa bỏ mạng , trong ma thú sơn mạch này Tử Tinh Dực Sư Vương tuyệt đối được coi là một phương bá chủ , không một ma thú nào dám dễ dàng đắc tội với nó .
Ánh mắt của Vô Song chậm rãi quan sát Tử Tinh Dực Sư Vương , thân thể khổng lồ có hơn 7 , 8 thước ( 1 thước bằng 40 cm ) . Toàn thân bao phủ trong một tầng kết tinh màu tím , ánh nắng phản chiếu xuống cơ thể nó thực sự có chút chói mắt .
Tử Tinh Dực Sư Vương là một đầu sư tử sắc diện dữ tợn, nhãn đồng phát ra tử quang xen lẫn ánh huyết hồng kì dị, miệng rộng đầy răng nanh, trên đầu còn có một chiếc sừng xoắn màu hoả hồng với từng luồng tử sắc hoả diễm lượn lờ vây quanh.
Trên thân sư tử khổng lồ mọc ra một đôi cánh màu tím, mỗi lần vỗ cánh, đoàn đoàn hỏa diễm màu tím nhạt phô thiên cái địa mà cuốn ra, bốn cái trảo tráng kiện đồng dạng cũng là được bao phủ bởi tử sắc tinh thể, mỗi một lần đạp hạ đều muốn làm không gian chấn động, lực lượng to lớn khó mà tưởng tượng được.
Ánh mắt của Vô Song có chút mê ly nhìn Tử Tinh Dực Sư Vương , loài ma thú này mang vẻ đẹp khó nói nên lời , vừa đẹp đẽ nhưng lại nồng đậm hơi thở của sự hủy diệt .
Vô Song bắt đầu bước dần vào lãnh địa của nó , rất từ từ rất bình tĩnh , cước bộ trầm ổn . Ít nhất bằng vào Tử Tinh Dực Sư Vương không thể làm hắn thất thố , hắn đã trải qua đủ sóng gió cuộc đời rồi .
Khi khoảng cách của Vô Song với hang động của Tử Tinh Dực Sư Vương còn khoảng 100 m , một tiếng gầm kinh thiên từ hang động phát ra , tiếng gầm làm Vô Song cảm thấy đinh tai nhức óc , thậm chí lùi lại liền 7 bước mới ổn định thân thể .
Cái đầu khổng lồ của Tử Tinh Dược Sư Vương thò ra , ánh mắt đầy hung ác nhìn Vô Song , đối với nó Vô Song chỉ là một nhân loại nhỏ bé , còn không chịu được một ngón tay của nó , cái lưỡi đỏ lòm của nó khẽ liếm , nhìn Vô Song như đang nhìn nhân gia mỹ vị .
“ Chỉ là một cái đại đấu sư nho nhỏ con kiến hôi mà dũng dám đến xâm phạm địa bàn của bản vương , từ khi nào mà nhân loại các ngươi lại ngu xuẩn thế “.
Tử Tinh Dực Sư Vương chỉ cần khẽ động đã xuất hiện trước mặt Vô Song , cái miệng nó mở ra to như một cái hang động vậy , chuẩn bị nuốt luôn cơ thể của Vô Song vào trong .
Tuy nhiên lúc này Huyết Nhãn của Vô Song trừng lớn , đột nhiên Tử Tinh Dực Sư Vương khẽ rùng mình , dù chỉ là một thoáng qua thôi nhưng cũng khiến nó dùng động tác lại .
Đôi mắt Vô Song đỏ như máu , đôi mắt được tạo nên từ huyết hải , đôi mắt cất chứa vô tận sát khí , vô tận sát ý của địa ngục tu la .
Tử Tinh Dực Sư Vương đã sống vài trăm năm nay nhưng nó còn chưa gặp đôi mắt nào đáng sợ thế , cho dù là cường giả đấu hoàng của nhân loại hay lục giai yêu thú trong ma thú sơn mạch , tuyệt đối không có ánh mắt nào lăng lệ và ác liệt như ánh mắt nhân loại trước mặt .
Vô Song tận dụng một giây sơ hở đó , hắn cướp được tiên cơ , cướp được quyền phát ngôn “Ngươi làm ta thất vọng quá , đường đường một đầu lục giai ma thú mà suy nghĩ chỉ được có thế , bản đế mất công đến tìm ngươi , thảo nào yêu tộc càng ngày càng lụi bại “.
Tử Tinh Dực Sư Vương gầm lên “ Nhân loại ngu xuẩn , ngươi nói cái gì “ . Vô Song nhếch miệng bỏ qua toàn bộ khí thế của nó , Tử Tinh Dực Sư Vương có khí thế của đấu hoàng cường giả thừa sức có thể ép Vô Song quỳ xuống nhưng trái lại Vô Song lại có huyết mạch cao quý hơn nó gấp vạn lần thừa sức bỏ qua uy áp của nó .
Vô Song lạnh lùng nói “ bản đế đến đây muốn cho ngươi một hồi tạo hóa , nhưng ngươi không biết quý trọng thì thôi , bản đế đi tìm con yêu thú khác , đằng nào ma thú sơn mạch không thiếu yêu thú “.
Tử Tinh Dực Sư Vương nhíu mày nhìn nhân loại trước mặt , bản năng nó cảm thấy nhân loại này không tầm thường , thậm chí mơ hồ còn khiến nó sợ hãi bất an , sự sợ hãi bắt nguồn từ trong tận huyết mạch .
Vô Song quay đầu rời đi , miệng thầm khấn “gọi ta lại đi , gọi ta lại đi , ta đi thật bây giờ “.
Khi Vô Song vừa bước ra đến bước thứ ba , thì Tử Tinh Dực Sư Vương liền lên tiếng “ Khoan đã , không biết vị đạo hữu này có chuyện gì cần bàn , chúng ta tiến vào động phủ nói truyện “.
Vô Song trong lòng nhẹ thở ra một hơi , hắn quay lai phong thái cực kỳ tự tinh và bình tĩnh gật đầu với Tử Tinh Dực Sư Vương sau đó đi theo hắn tiến vào hang động .
Từ phong thái của Vô Song khiến Tử Tinh Dực Sư Vương thật sự đánh giá hắn cao thêm một bậc , không câu nệ , bình thản như một đám mây trôi giữa trời , từng động tác , từng bước đi đều cho thấy khí chất của một thượng vị giả .
Tử Tinh Dực Sư Vương không phải dễ nói chuyện như vậy tuy nhiên vừa mở đầu Vô Song đã cho nó một cảm giác nguy hiểm , đồng thời tạo cho nó không kịp phản ứng , Vô Song nói xong một câu mơ hồ liền lập tức quay đầu đi , làm cho Tử Tinh Dực Sư Vương thật sự có cảm giác nếu nó không làm rõ việc này thì sẽ bỏ qua một đại sự nào đó .
Tử Tinh Dực Sư Vương không sống một mình , nó cũng có tộc đàn của mình , trong tộc thậm chí có đến hai con ngũ giai ma thú , vài chục con tứ giai mà thú cùng hàng trăm con tam giai ma thú .
Hang động cảu Tử Tinh Dực Sư Vương tràn đầy một màu sắc tím , lại rộng lớn và ngoằn ngoèo vô cùng như một mê cung vậy , Tử Tinh Dực Sư Vương cố gắng đi nhanh hết cỡ , bỏ Vô Song lại , nó muốn thử thách Vô Song thêm một lần nữa tuy nhiên với huyết nhãn có khả năng nhìn xuyên địa hình và tầm nhìn xa có thể bao trùm một tòa thành thì việc đi theo Tử Tinh Dực Sư Vương là quá đơn giản với Vô Song .
Cuối cùng cũng đã tiến vào hang động chính , nơi này không hề có một con yêu thú nào ngoại trừ Tử Tinh Dực Sư Vương , như là phòng riêng của nó vậy . Bước vào trong hang động , Vô Song ánh mắt chăm chú nhìn xung quanh cuối cùng ánh mắt dừng lại tại vị trí trung ương bên trong sơn động .Nơi đó có một tử tinh thạch đài rất cao bộ dáng giống như một cái bàn .Trên tử tinh thạch đài , một viên cầu tử sắc ước chừng to bằng đầu Vô Song, chính là đang an tĩnh đặt trên đó .
Vô Song khẽ nhíu mày , hắn phát hiện nhiệt lượng bên trong sơn động này toàn bộ từ thứ này phát ra , Vô Song khẽ mỉm cười “ Bạn sinh tử tinh nguyên không ngờ ngươi cũng có thứ này , không biết tu bao nhiêu kiếp mới được “.
Tử Tinh Dực Sư Vương khẽ bất ngờ nhìn Vô Song , nó lại đánh giá nhân loại này tăng thêm một bậc , chỉ liếc nhìn thôi đã biết thứ này là gì mặc dù bạn sinh tử linh nguyên cực kỳ hiếm thấy .
Còn về phần Vô Song hắn chỉ thuần túy đoán bừa , dựa theo cốt truyện trong nguyên tác mà thôi , thậm chí bây giờ đưa cho hắn một cây linh thảo Vô Song còn chưa chắc nhận ra nổi .