Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 136: Diêm thành đại chiến (1)




Diêm thành, nằm ở phía đông của Gia Mã đế quốc, đường xá rộng lớn đi lại dễ dàng biến nó trở thành một con đường thông từ bên trong đế quốc tới các tỉnh phía Đông, có một vị trí chiến lược không tồi . Có thể coi nó là một chạm trung chuyển hàng đầu của toàn bộ phía Đông vì vậy Diêm thành còn được gọi là thành thị lớn nhất phía Đông Gia Mã đế quốc. Hằng năm đều được đế quốc phái binh đến trấn thủ.
Trong Diêm thành, Mặc gia là thế lực cường đại nhất tuyệt đối có thể coi là thổ hoang đế . Mặc gia bá đạo lũng đoạn nên gần 60% sản nghiệp trong Diêm thành rất nhiều phường thị , xưởng sản xuất , khu chợ tất cả đều thuộc vê Mặc gia. Cho dù phải đóng một khoản tiền không nhỏ để đổi lấy sự trợ lực của Vân Lam Tông thì Mặc gia vẫn ngày càng giàu có .
Có Vân Lam Tông đứng phía sau thì Mặc gia hoàn toàn có thể yên tâm tung hoành , yên tâm phát triển gia tộc vì cho dù là hoàng thất của Gia Mã đế quốc cũng phải cho Vân Lam Tông vài phần mặt mũi .
Nhờ vậy mà Mặc gia cơ hồ không kiêng nể gì đem thế lực phát triển rất mạnh, trở thành bá chủ của Diêm thành. Nếu không phải ở phía Đông không có ba gia tộc kiềm chế chỉ e mặc gia đã sớm khuếch trương thế lực đến các khu vực khác , ngay cả như vậy trong vài năm gần đây Mặc gia bỗng nhiên mạnh lên một cách đột ngột , đã đem tam đại gia tộc đặt xuống dưới, nghiễm nhiên trở thành bá chủ trong Diêm thành , thế không thể đỡ .
Mặc Gia có thể nói như nô bộc trung thành của Vân Lam Tông chính vì vậy Mặc Gia tuyệt đối coi Vân Lam Tông là thượng khách , chỉ cần thấy dấu hiệu đặc thù của Vân L:am Tông thì chắc chắn sẽ tránh đường . Đi tới cửa thành nơi này mấy chục binh lính ánh mắt sắc lạnh đứng hai bên tường thành không ngừng quét qua những người đi đường , bất quá khi nhìn thấy kí hiệu của Vân Lam Tông tiến vào thì đến thở mạnh cũng không dám lập tức nghiêm chỉnh đứng thành hai hàng cho đoàn xe đi qua .
Khi đoàn xe của Vân Lam Tông đi vào lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của những người dân xung quanh , thực sự mà nói thì Vân Lam Tông cứ như là hoàng đế vậy với những người dân nơi đây thấy đoàn xe của Vân Lam Tông không khác nhìn thấy hoàng đế vi hành là bao .
"Ai, sự là đẹp à , khi nào ta mới có thể đi trên chiếc xe ngựa đẹp như vậy , khí thế như vậy . Vân Lam Tông quả không hổ là Gia Mã đệ nhất thế lực ".
Vô Số tiếng bàn luận khác vang lên bên tai Vô Song , vang lên bên cạnh ba chiếc xe ngựa đang chậm rãi tiến vào .
"Hôm nay chính là là sinh nhật của Mặc gia đại trưởng lão Mặc Thừa Nghe nói không chỉ các thế lực phía Đông mà ngay cả những thế lực khác cũng đều tới ăn mừng, ngay cả Vân Lam Tông cũng phái người đến."
"Nga, Vân Lam Tông cũng phái người tới, Mặc Thừa quả là có mặt mũi a."
"Hừ, Mặc gia tuy rằng thế lực cường đại nhưng trong mắt Vân Lam Tông lại không được coi trọng, nếu không phải Mặc gia hằng năm đều nộp một khoản khổng lồ cho Vân Lam Tông, thì bọn họ liệu có cùng Mặc gia có quan hệ không?"Một gã lính đánh thuê khinh thường nói.
"Hắc, hắc, đúng vậy."Một vài tên lính đánh thuê tựa hồ đối với Mặc gia cũng không quá quan tâm, cười phụ hoạ nói.
Vô Song đương nhiên không quan tâm gì đến cái gọi là lời bàn tán xung quanh bất quá ánh mắt của hắn hiện lên một tia hứng thú vô cùng , hắn phát hiển ra cả Hải Ba Đông cùng Tiêu Viêm cũng đang xếp hàng trong đoàn người thậm chí ánh mắt của Tiêu Viêm còn nhìn chằm chằm vào đoàn xe của Vân Lam Tông đầy đề phòng .
Đương nhiên Tiêu Viêm và Hải Ba Đông có sử dụng hắc y che kín thân thể bất quá với Huyết Nhãn thì đừng nói là một lớp áo hắc y cho dù 10 lớp thì Vô Song vẫn dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt của họ , chỉ có một điều duy nhất khi Vô Song quan sát Tiêu Viêm thì phát hiện ra một luồng linh hồn ba động cực mạnh .
Lúc này Tiêu Viêm đang đứng im đợi đến lượt mình vào thành đột nhiên nghe thấy ' di ' một tiếng , khuôn mặt liền nhíu lại “Sư phụ có việc gì vậy “.
Dược Lão im lặng một chút sau đó nói ra “ Ta không biết cảm giác của ta là đúng hay là sai nhưng thực sự trong đoàn xe của Vân Lam Tông có một nhân vật làm ta cảm thấy một tia bất an, Tiêu Viêm lần này hành động cẩn thận một chút “.
Dược Lão cũng không phải là phát hiện ra Vô Song nhìn mình mà chỉ là bản năng , bản năng của một đấu tôn cường giả , bản năng của linh hồn luyện dược sư cường đại .
Nghe thấy lơi Dược lão nhắc Tiêu Viêm ánh mắt ngày càn ngưng trọng lại , không hiểu sao mỗi lần nhắc đến Vân Lam Tông làm hắn lại có một áp lực vô danh đè nặng trong lòng /
Trên đường phố trước của thành vốn đã chật ních đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên khiến tất cả người dân phải dạt ra hai bên đoàn người bao gồm mấy người nam nữ cưỡi ngựa đang phóng đến. Bụi bay mù mịt làm cho những người xếp hàng chờ đợi tức giận, nhưng khi ánh mắt phẫn nộ của bọn họ nhìn thấy bóng người trên con ngựa phía sau, bao nhiêu tức giận liền biến mất.
Ngồi trên ngựa là một nữ tử trẻ tuổi, thân mặc bộ hồng y bó sát người , lả lướt vô cùng nhuần nhuyễn , hai má của nữ tử có chút trơn bóng , trên cổ đeo một quả trang sức thủy tinh nho nhỏ , làm cho khuôn mặt của nàng có chút linh động.
Hồng y nữ tử nhìn lướt qua mọi người, không vì nàng điều khiển ngựa gây ra phiền toái cho những người đang xếp hàng chờ đợi mà dừng lại, liền dẫn theo người của mình phi thẳng vào trong thành.
Đoàn ngựa rất nhanh dừng lại bên đoàn xe của Vân Lam Tông , hồng y thiếu nữ lập tức xuống ngựa mặt cười vui vẻ “Nạp Lan tỷ tỷ cuối cùng tỷ cũng đến rồi “.
Nghe được hai chữ Nạp Lan rõ ràng thân thể của Tiêu Viêm khẽ run lên tuy nhiên lần này Nạp Lan Yên Nhiên không xuống xe , nàng như nói thầm gì đó với hồng y thiếu nữ sau đó đoàn xe vẫn tiếp tục tiến vào trong thành . Đi sau bọn họ là đoàn người của Mặc gia hộ tống kiêm luôn trách nhiệm mở đường .
Một lúc sau bước chân của Tiêu Viêm và Hải Ba Đông từ từ chậm lại nhìn về phía một khu nhà trên ngã tư đường tên là Mặc Tác Uyển Hoa khách sạn , Tiêu Viêm liền mỉm cười nói với Hải Ba Đông :" Chúng ta ở trong này nghỉ tạm một lát đi ?"
"Ừ." ."Hải ba Đông gật đầu.
Quãng đường đi lại của Tiêu Viêm thực sự cực kì xa , một đường từ Thạch Mac Thành lao đến đây không dừng không nghỉ , chính bản thân hắn cũng thấy mệt mỏi , Tiêu Viêm lập tức đi tới chỗ quầy lễ tên , hắn muốn thuê hai gian phòng .
Một lúc sau chưởng quầy là một vị có vài phần tư sắc đánh giá họ một chút rồi trả lời ngọt ngào :" Tiên sinh , xin hỏi các ngài có thiếp mời của Mặc gia không ?"
"Thiếp mời ?" Tiêu Viêm ngẩn người cau mày lắc đầu :"Không có , chúng ta đến Diêm thành còn cần phải có thiệp mời của Mặc gia sao ?"
"Thật xin lỗi . Vài ngày gần đây , tất cả lữ điếm của Diêm thành đều được Mặc gia bao hết rồi , các khách sạn đó đều tiếp đãi khách mời của Mặc gia . " Thị nữ tươi cười trả lời
"
Ồ , Mặc gia tựa hồ rất bá đạo a ?"Tiêu viêm khẽ cười thưởng thức lời của chưởng quầy .
Nghe vậy , thị nữ sắc mặt cứng lại, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy có người dám nói Mặc gia không phải là thổ địa ở Diêm thành lập tức dở khóc dở cười , gương mặt có chút xấu hổ .
" Ba!"
Nhìn thấy thần sắc xấu hổ của thị nữ , Tiêu Viêm cũng không cảm thấy thú vị liền xoay người muốn rời đi nhưng mà một đạo bóng đen từ một bên hung hăng bay đến cuối cùng nện một tiếng phía trên quầy .
“Nơi này sao lại có một gã nhà quê ? Dám ở Diêm thành trách Măc gia ta bá đạo ?" Bóng đen hạ xuống đó là thanh âm của nữ tử bên trái Tiêu Viêm vang lên .
Nghe được lời này rõ ràng là giọng điệu của một nữ tử điêu ngoa , trong mắt Tiêu Viêm hiện lên một chút vẻ không kiên nhẫn , quay đầu nhìn thấy một đám người cách đó không xa .
Người lên tiêng chính là Mặc gia nhị tiểu thư cô gái vừa tiến vào trong thành không kiêng nể ai , đi cùng hồng y nữ tử là một đoàn vễ sĩ đồng thời có hai thiếu nữ tuyệt sắc thậm chí áp hẳn Mặc gia nhị tiểu thư một đầu chính là Nguyệt Mị cùng Nạp Lan Yên Nhiên , ở giữa hai nàng không ai khác chính là Vô Song .
Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên liền cau lại , hắn cảm thấy không thoải mái liền muốn quay đầu rời đi chỉ có điều Mặc gia nhị tiểu thư vốn điêu ngoa sao cho phép Tiêu Viêm rời đi dễ như vậy .
“ Tiểu tử! Muốn chết ta chưa cho mà dám bỏ đi !" Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Viêm , nữ tử xưa nay được mọi người cho là bảo bối nhất thời mày dựng thẳng , trong tay xuất hiện một cái roi dài quất một cái hóa thành một đạo bóng đen hung hăng đánh về phía Tiêu Viêm .
Khi trường tiên sắp đánh lên thân thể của Tiêu Viêm , thanh sắc hỏa diễm bỗng nhiên quỷ dị được hiện lên , nhiệt độ nóng cháy , không chỉ đem trường tiên đốt thành tro tàn hơn nữa một cỗ thanh sắc hỏa diễm nhàn nhạt bắn về phía hồng y nữ tử .
Thanh sắc hỏa diễm vừa hiện thân, trong đại sảnh , độ ấm chợt tăng lên.
Trong đại sảnh, không thiếu người kiến thức rộng rãi nhìn thấy thanh sắc hỏa diễm kia đều không khỏi hoảng sợ : "Dị hỏa ?
Một chút thanh sắc hỏa diễm nhỏ trong sự hoảng sợ của mọi người bắn thẳng tắp về gương mặt cuả vị hồng y nữ tử . Xem tình thế này nếu như bị đánh trúng cho dù may mắn giữ được tính mạng , khuôn mặt xinh đẹp được mọi người yêu thích chỉ sợ cũng sẽ bị phá hỏng .
Đột nhiên một bàn tay lóe lên , đoàn Thanh Liên Địa Tâm Hỏa do Tiêu Viêm tạo ra không cánh mà bay , Vô Song bước lên một bước tươi cười sau đó ánh mắt sắc lạnh nhìn Mặc gia nhị tiểu thư . Ánh mắt của hắn như hồng hoang bạo thú khiến toàn thân cô nàng rơi vào hâm băng run rẩy liên tục .
Vô Song lạnh lùng “ Mặc gia các ngươi không ngờ còn bá đạo hơn cả Vân Lam Tông “ . Vô Song vừa dứt lời thì Mặc Gia nhị tiểu thư lập tức ngã gục xuống , khuôn mặt nàng ta trắng bệch vì hoảng sợ .
Vô Song nhoẻn miệng cười với Tiêu Viêm “ Vị huynh đệ này tốt nhất vẫn nên ở đây thôi , ngoại trừ khách sạn này ra thì tuyệt đói không còn phòng trống đâu “ . Nói xong Vô Song cùng Nguyệt Nhi đi thẳng lên trên lầu , Nạp Lan Yên Nhiên cũng chẳng dỗi hơi đâu mà quan tâm đến Mặc gia nhị tiểu thư , nàng đi thẳng về phía quầy lễ tân dặn dò một chút sau đó bước đi theo Vô Song .
Lần đầu gặp mặt của Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên cứ bình thản như thế cứ nhẹ nhàng như thế nhưng trong lòng Tiêu Viêm đang gặp sóng gió ngập trời .
“ Sư phụ nam nhân vừa rồi làm sao có thể dập tắt Thanh Liên Địa Tâm Hỏa của ta “.
Dược Lão vẻ mặt cũng không thể nào bình tĩnh được “ Thủ pháp khống hỏa cao minh vô cùng tuyệt đối là cao giai luyện dược sư , thực sự đáng sợ đáng sợ “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.