Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 46: Trúng kế




Sáng hôm sau, Tần Minh vẫn đợi để dẫn mọi người đến lớp học, Nana bước ra với bộ đồng phục màu lam thoáng làm hắn ngẩn người, giật mình quay đi. Đợi sáu người khác đến đủ, họ đi tới lớp niên cấp thứ nhất.
Hôm qua đám học sinh nhìn họ với ánh mắt ghen tị cùng tò mò thế mà hôm nay ngược lại là khiếp sợ cùng hung dữ, có điều hung dữ chỉ dám tồn tại sâu dưới đáy mắt một số người mà thôi.
Chỉ có Thái Long đơn thuần không để ý, hắn vẫn chú ý tới Tiểu Vũ và xem như không có chuyện gì xảy ra. Nana ngồi xuống tầng ghế thứ nhất, đám học sinh ai nấy đều nhìn nhất cử nhất động của cô, Nana quay người, bọn chúng đồng loạt là lúng túng dời mắt đi. Nhưng Nana không có để ý đến chúng, cô là nói với Thái Long.
"Thái Long ca ca, ta khuyên ngươi không nên gần gũi Tiểu Vũ. Tam ca mà về thì ngươi rất thảm đấy nha."
Nana trước kia rất có hảo cảm với nhân vật Thái Long trong tiểu thuyết nên có ý nhắc nhở, cơ mà Thái Long chính là kiểu không thấy quan tài không đổ lệ, hắn cười nói:
"Phượng Na, ta không biết ngươi có ý gì. Ta là thủ tịch hội học sinh, còn sợ có người đánh ta sao?"
"Ha, phải không? Vậy được thôi, là duyên phận không thể tránh."
Nana bĩu môi quay lên để lại cho Thái Long một dấu chấm hỏi to đùng, hắn vốn đầu óc chậm chạp, Nana lại nói mập mờ, hắn không hiểu gì cả.
Buổi học kết thúc trong yên bình, Tần Minh trước đó rời đi dạy học, bây giờ lại xuất hiện cùng bảy người ăn cơm. Buổi chiều chỉ cần Nana ra khỏi phòng là hắn lại lén lút ở phía sau. Nana rất là khó chịu.
"Tần Minh, sao ngươi cứ đi theo ta thế hả?"
Bị phát hiện, Tần Minh gãi đầu từ sau một cái cây bước ra.
"Nana, ta không an tâm về ngươi. Mấy hôm nay ta đều thấy bất an."
"Haha, Tần Minh. Không ngại nói cho ngươi biết, ở đây, người có thể hại ta vẫn chưa được sinh ra."
Tần Minh nghĩ Nana nói đùa, tính khí cô hay trêu chọc như vậy, hắn cũng không nghĩ nhiều.
"Được, được, ngươi lợi hại. Nhưng ta đi đâu là việc của ta, ngươi cũng đừng quản."
"Quản? Ai quản? Mặc kệ ngươi, hừ."
Nana lại giận dỗi đi nhưng Tần Minh cũng không bị trách khi cứ theo sau Nana nữa. Sáu người của Thất Quái thấy Tần Minh đang cố gắng, bọn họ cũng không tiện quấy rầy.
Liên tiếp một tuần Tần Minh đều làm như thế, hôm nay Nana chịu hết nổi rồi, bình thường Nana không đi vệ sinh ở khu dạy học, nay là cố ý vào nhà vệ sinh nữ sau đó nhảy cửa sổ trốn ra ngoài.
"Ta còn sợ không tránh được ngươi sao Tần Minh! Hừ, thật bực bội."
Tẩu thoát thành công, Nana vui vẻ nhảy chân sáo theo hướng thành Thiên Đấu mà đi. Từ khi trở thành cháu gái của viện trưởng, Nana đã được Phất Lan Đức cấp tiền tiêu vặt nên giờ trên đường lớn thành Thiên Đấu có một tiểu cô nương... đang lê la quán xá.
Nana rất thích ăn vặt, nhất là những món ăn đường phố, cả trước kia và bây giờ cũng vậy. Thành Thiên Đấu không thiếu những cửa hàng bánh ngọt và nước hoa quả. Nana ăn rất là hạnh phúc, không để ý trong hẻm nhỏ có bốn con mắt đang nhìn cô như mồi.
"Lão đại, tên hồn đế không ở."
"Ha, trời cũng giúp ta, làm đi."
"Vâng, lão đại."
Một trong hai tên có gương mặt dữ tợn cúi đầu với một tên khác nhìn nhỏ con hơn hắn rồi đi, hắn đến một con hẻm nơi có những tên ăn mày hay ngồi.
Nana đang ăn thì có người đột nhiên tới làm cô giật mình, thấy là người ăn xin, Nana tốt bụng lấy cái bánh đưa cho hắn nhưng hắn ta không nhận, lại đưa cho Nana một tờ giấy.
"Tiểu thư, có người bảo ta đưa cho cô cái này."
Nana khó hiểu nhưng cũng nhận lấy, xem xong cô lập tức đứng dậy chạy về học viện.
"Không thể tin, không thể tin, sao có thể thế được. Bọn họ làm cái gì mà để xảy ra chuyện này."
Vừa lo lắng vừa sợ hãi, Nana chạy hết khả năng một thoáng đã ở ngay trong kí túc xá. Gặp Mã Hồng Tuấn, Nana túm áo hắn la lớn:
"Vinh Vinh đâu, tứ ca, Vinh Vinh ở đâu hả?"
Mã Hồng Tuấn ngơ ngác lắc đầu.
"Từ trưa ta đã không thấy Vinh Vinh."
Nana ánh mắt trừng lớn, không kịp nghĩ gì nữa, lại hốt hoảng lao ra khỏi học viện hướng phía rừng Lạc Nhật.
Mã Hồng Tuấn không biết chuyện gì nhưng hắn cũng không phải người hay quan tâm mấy chuyện này, hắn vẫn tiếp tục ăn đùi gà.
Nana chạy đến trong rừng Lạc Nhật, một góc rừng đang yên tĩnh bỗng trở nên sống lại giống như. Nana giờ không có tâm trạng đi cảm nhận động tĩnh ấy, vừa đi cô vừa la lớn:
"Ta tới rồi, có chuyện gì thì tìm ta. Dám làm hại bạn ta, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây!"
Không có ai đáp lại, Nana giờ đây lo lắng biến thành tức giận, Điệp Thần Trượng đã nắm trong tay. Khẽ lay người, một con cáo nhỏ xuất hiện nằm trên vai cô.
"Tiểu Tuyết, tìm Vinh Vinh cho ta."
Cửu vĩ hồ tiểu Tuyết nghe lệnh chủ nhân, chớp chớp mắt rồi nhảy xuống biến mất trong rừng, nó đang từng bước nhảy vọt tìm kiếm. Nana cũng riêng phần mình đi tìm, một lúc sau tiểu Tuyết quay lại đối Nana lắc đầu.
"Sao có thể? Bọn hắn là muốn ta làm gì?"
Không để Nana đợi lâu, từ phía sâu trong và xung quanh lấy cô làm trung tâm, từng con hồn thú giống như điên cuồng mà lao ra. Ở đây là khu vực tầng trung nên không có nhiều hồn thú mạnh, nhiều nhất cũng chỉ là ngàn năm mà thôi, không may là dần dần hồn thú lại kéo đến càng ngày càng đông, đủ loại hồn thú từ dưới đất và cả hồn thú loại điểu trên bầu trời. Nana không biết chuyện gì cũng ngay lập tức phóng thích Điệp Thần Bảo Hộ trước tránh đi công kích của hồn thú.
"Bọn thú này bị điên sao? Ta đâu có liệp sát hồn thú? Đứng trong vòng bảo hộ tuy an toàn nhưng cũng không phải cách. Cũng không thể sử dụng Điệp Vũ để bay lên. Người bọn chúng nhắm vào là ta?"
Nana đứng cắn răng, đã qua một lúc số lượng hồn thú lại càng đông và điên cuồng hơn, thậm chí nhiều loài hồn thú ở bên ngoài đã cắn xé nhau, mùi máu tanh nồng nặc.
"Thật độc ác. Muốn giết ta nhưng cũng quá coi trọng ta đi haha!"
Tự mình nói tự mình nghe, Nana cũng là muốn điên rồi, tính toán kĩ năng lực của mình. Nana quyết định ứng chiến.
"Muốn giết ta? Cho dù là hồn thú, ta cũng sẽ xé xác các ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.