Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 43: Tình địch




Ngày đầu tiên đi học, Tần Minh đã đứng dưới sân kí túc xá đợi Nana và mọi người. Hắn dẫn họ đến phòng học của niên cấp thấp nhất, nói thế chứ học sinh ở đây nhỏ nhất cũng đã là 17 tuổi.
Chưa kịp may đồng phục, bảy người vẫn trang phục nổi bật mà bước vào phòng học dưới bao con mắt tò mò cùng ghen tị của các học sinh. Vì sao? Nam thanh nữ tú, Nana không đẹp xuất sắc như ba nữ khác nhưng vũ hồn Điệp Thần Trượng cũng mang đến cho cô một khí chất cao quý thanh lệ hơn nhiều cô gái khác. Đã thế họ còn được đặc cách nhập học dù khai giảng đã nửa năm, cả Tần Minh được mến mộ cũng đi chung với bọn họ.
Bỏ qua những sự chào đón không tốt đó. Bảy người bước lên bục giới thiệu.
Ta là Đới Mộc Bạch 15 tuổi.
Ta là Áo Tư Ca 14 tuổi.
Ta là Mã Hồng Tuấn 12 tuổi.
Ta là Tiểu Vũ, đây là Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh và Sở Phượng Na. Bọn ta đều 12 tuổi.
Xong phần giới thiệu, bảy người càng làm cho đám học sinh kinh ngạc hơn, bọn họ tuổi còn nhỏ như vậy mà đã được học lớp này, còn có cô gái đó... Bao nhiêu thắc mắc nhưng lão sư đã chuẩn bị giảng bài nên đám học sinh cũng phải kìm nén lại.
Phòng học cho hồn sư được xây rất rộng rãi để khi các lão sư giảng bài có thể thi triển vũ hồn hoặc hồn kĩ minh họa. Bên dưới chỗ ngồi hình vòng cung theo tầng để các học sinh dễ dàng quan sát, không có bàn học vì bằng tinh thần lực học sinh có thể ghi nhớ hết thảy, không nhớ được thì đã không đủ khả năng để vào nhập học.
Mọi người theo thứ tự giới thiệu mà ngồi xuống hàng ghế thứ nhất, Nana ngồi phía ngoài cùng và Tần Minh ngồi ngay bên cạnh cô, Nana rất là khó chịu nhưng không làm được gì. Thái Long cũng mặt dày vượt qua mấy hàng ghế mà ngồi sau Tiểu Vũ. Thấy hắn cứ ghé sát nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, Nana quay lại gọi một tiếng.
"Thái Long, ca ca." Mắt còn chớp chớp.
Thái Long giật mình mà ngồi thẳng lại, Nana đắc ý cười híp mắt quay lên, ngay sau đó là đón nhận ánh mắt dò xét của Tần Minh. Nana lập tức ngồi im thin thít.
Buổi học nghe lí thuyết rất chán, Nana đã đọc tiểu thuyết mấy lần, đều đã nhớ hết. Ngáp ngắn ngáp dài, Tần Minh ngồi bên cạnh cũng buồn cười.
"Hửm!"
"Nana, sao thế?" Tần Minh thấy Nana phản ứng liền hỏi thăm.
"Không, không có gì!" Kì lạ, sao lại có cảm giác lạnh lạnh sau lưng, như có mấy con mắt nhìn chòng chọc như dã thú vậy. Nana thử quay lại nhưng không phát hiện được điều gì cả.
Cuối cùng cũng hết giờ, nguyên một buổi sáng, lão sư đang kết thúc buổi học.
"Hôm nay đến đây thôi. Có em nào thắc mắc gì không, ta sẽ giải đáp. Nếu không thì trở về ngày mai tiếp tục."
"Có, lão sư."
Dơ tay là một nữ tử mặt mày trông cũng thanh tú, dáng người cao ráo. Lão sư ôn tồn hỏi:
"Lâm Y, trò có điều gì chưa hiểu."
Lâm Y ánh mắt bất hảo mà nhìn bảy người ở hàng ghế thứ nhất, nói với lão sư:
"Thưa lão sư, về những bạn học mới đến hôm nay, em rất lấy làm tò mò tại sao họ lại được đặc cách vào học viện. Còn có, cô ta, tại sao cô ta lại có thể được học ở học viện hồn sư."
"Đúng vậy, lão sư, bọn em cũng có nghi vấn như Lâm Y."
Theo sau Lâm Y là ba cô gái khác có vẻ là bạn của Lâm Y. Lão sư dạy học là Hà lão sư của Sử Lai Khắc trước kia, quen biết với bảy người, hắn cũng không biết giải thích thế nào.
Nana thấy có bốn cô gái chỉ mình mà thái độ bất thiện như thế, không khỏi ngạc nhiên, cô có đắc tội ai đâu. Tiểu Vũ nhìn Nana cười cười:
"Nana, ta nghĩ có khi nào là tình địch?"
"Hả? Nhiều như vậy, là ta đánh giá thấp Thái Long sao?"
Nghe Nana, Tần Minh nhíu mày, sáu người khác đều là cười tủm tỉm, Nana cũng không có lo lắng, bản chất cà khịa trỗi dậy, đứng người lên.
"E hèm, có nghi vấn hỏi ta này. Hà lão sư, lão sư cứ về nghỉ ngơi trước."
"Được rồi." Hà lão sư rời đi hướng phòng của viện trưởng.
Nana bước lên một bước quay người lại nhìn Lâm Y và những người bạn, cười nói:
"Lâm Y phải không, ngươi hỏi chúng ta làm sao được vào học?"
"Đúng vậy, chỉ là một đám nhóc nít mà thôi."
"Aiza, Đới lão đại. Chúng ta là đám nhóc nít kìa, vậy đám nhóc nít phải làm sao bây giờ?"
Nana bộ dáng lo ngại ngây thơ nhìn Đới Mộc Bạch, hắn lập tức hiểu lên tiếng nói lớn:
"Các đệ, các muội. Không ngại cho họ thấy, chúng ta là làm sao vào học."
Cả sáu người cười đứng lên, đồng loạt phóng thích hồn hoàn, đều là hồn tôn hồn hoàn hai vàng một tím. Cả phòng học lập tức im lặng, tưởng như chỉ có thể nghe được tiếng hồn hoàn quay vòng kêu dinh dinh.
"Ta, ta lúc nãy nghe họ giới thiệu, là 15 tuổi." Một tên học sinh nam run rẩy lên tiếng.
"Không phải, chỉ có một người 15, chủ yếu là 12, trời ạ. Quái vật gì vậy?"
Không trách họ kinh ngạc, họ 17, 18 tuổi cũng chỉ là đại hồn sư nhị hoàn, những người trước mặt này hồn hoàn màu tím ngàn năm quá sáng chói. Lâm Y sau thoáng khiếp sợ cũng tinh tường phát hiện còn Nana không có hồn hoàn, hồn lực cũng không, rõ ràng là không phải hồn sư.
"Haha, chỉ sáu người đó mà thôi. Còn ngươi?"
Lại lấy tay chỉ mặt, Nana khó chịu rồi đây. Sáu người thu hồn hoàn nhìn Nana, lại thấy Nana cười rất gian manh:
"Ta? Tất nhiên là ta có thể vào. Ngươi biết ta là ai không?"
Ngừng một chút để gia tăng hiệu ứng thần bí, Nana chống eo đắc ý nói lớn:
"Ta chính là cháu gái của viện trưởng."
Hahaha! Hahaha!
Cả phòng học cùng cười vang, không chỉ có đám học sinh, cả Tần Minh cùng sáu người cũng vậy, chỉ là họ nghĩ khác với đám học sinh kia mà thôi. Họ nghĩ, Nana lại bày trò rồi. Còn đám học sinh nghĩ.
"Ngươi mà là cháu viện trưởng, ta là gia gia của viện trưởng haha." Lâm Y vẫn chưa khống chế được buồn cười.
Đúng lúc đó.
"Ngươi nói, ngươi là gia gia của ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.