Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 828: Lại đến Lạc Nhật Sâm Lâm (3)




Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:

- Ta nhớ được ngươi khi đó từng nói chuyện đó không tính, đó là ngươi dùng để khảo thí ta. Về sau, cũng chính bởi vì khảo thí của các ngươi, mới khiến cho bản thân ta bị trọng thương, không thể không dùng nhiệt lưu nóng bỏng của Dương Tuyền làm ấm máu của mình, hái xuống Tương Tư Đoạn Trường Thảo. Trên thực tế, ta chân chính mang đi dược thảo chỉ có thể coi là một gốc, một gốc Tương Tư Đoạn Trường Thảo khác là Thu Nhi vì cứu ta thu hoạch được, cũng không thể tính mới đúng. Cho nên, ta muốn năm loại cũng còn ít, hẳn là sáu loại mới đúng.

- Ngươi, ngươi sao có thể như thế?

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm tựa hồ có chút phẫn nộ.

Dưới chân Hoắc Vũ Hạo, từng vòng hồn hoàn từ từ bay lên, hồn hoàn thứ sáu do Thu Nhi mang cho hắn mới vừa xuất hiện, lập tức khiến cho đám hồn thú hệ thực vật vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- U U, ta có thể nói cho ngươi biết, Thu Nhi vì cứu ta, đã vì ta hiến tế. Ta nghĩ các ngươi hẳn là nhận ra được thân phận của nàng. Nói cách khác, ta hiện tại có được được Vận Mệnh Lực do nàng truyền thừa. Ta cũng không phải người không nói lý, nhưng ta quả thực cần lựa chọn một chút thực vật trân quý mang đi. Trong đó, ta đầu tiên muốn mang đi, là ngươi. Nếu như ngươi không nguyện ý, ta có thể đơn độc tước đoạt vận mệnh của ngươi.

- Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn mang ta đi? Không, không được, tuyệt đối không được, ta không muốn rời khỏi nơi này. Ngươi không thể ăn ta, ta đối với ngươi vô dụng.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lập tức luống cuống.

Giống như Hoắc Vũ Hạo đã nói, hồn thú hệ thực vật bọn hắn đối với Vương Thu Nhi sợ hãi thậm chí càng viễn siêu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Bởi vì, bản thân Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn liền là địa phương ngưng tụ thiên hạ khí vận, cho nên mới có thể xuất hiện loại trạng thái kỳ diệu trời sinh trời nuôi này. Một khi khí vận nơi này bị phá hoại, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn liền sẽ tổn hại, đến khi đó, tất cả thực vật tự nhiên là cùng đường mạt lộ. Mà rời khỏi nơi này, bọn hắn cũng liền không cách nào nhanh chóng trưởng thành.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Ngươi nói không cũng vậy, ta muốn mang ngươi đi, cũng không vi phạm hạn chế của tổ tiên Đường Tam. Ngươi cũng là một trong những loại thực vật nơi này, ta nói không sai chứ.

Dứt lời, hắn đã từng bước từng bước đi về hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm.

- Không, không muốn, không cần mang ta đi. Ta chỉ có thể khắc chế bách độc, bản thân ngươi đã có được năng lực Cực Hạn Băng, căn bản không sợ kịch độc, ngươi mang ta đi, đối với ngươi một điểm tác dụng đều không có.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm có chút gấp. Bản thân nó cũng không am hiểu chiến đấu, hơn nữa cũng không có cách nào chống lại Hoắc Vũ Hạo cường đại như thế.

Ở thời điểm này, các hồn thú thực vật không đồng lòng cũng thể hiện ra ngoài, ai cũng sợ bản thân trở thành một trong những thực vật bị Hoắc Vũ Hạo mang đi, mỗi một tên đều không dám lên tiếng, tự nhiên cũng không có ai đến lên tiếng ủng hộ U U.

Lần trước Hoắc Vũ Hạo đến nơi này thậm chí đã dẫn phát Tuyết Đế xuất hiện, Tuyết Đế cường đại cũng đồng dạng là thứ bọn chúng căn bản là không có cách chống lại.

Một mực đi đến trong phạm vi vầng sáng màu hồng phấn phát ra từ thân mình U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, Hoắc Vũ Hạo mới dừng lại bước chân, Bối Bối một mực đi theo bên cạnh hắn, ngửi được hương thơm thấm vào ruột gan, lập tức mừng rỡ.

Hoắc Vũ Hạo làm ra bộ dáng tự hỏi, lên tiếng:

- Ngươi nói tựa hồ cũng có chút đạo lý, ta cũng không quá cần ngươi hỗ trợ giải độc. Như vậy đi, ngươi giúp ta phân biệt một chủng thực vật, nếu để cho ta hài lòng, ta liền cân nhắc buông tha ngươi.

Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo đem họa quyển của Bối Bối lấy ra.

- Được, được, ta giúp ngươi phân biệt. Trên thế gian, thực vật ta không quen biết gần như không tồn tại.

U U vui mừng quá đỗi, liên tục không ngừng đáp ứng.

Hoắc Vũ Hạo không có bất kỳ dừng lại, trực tiếp đem họa quyển trong tay mở ra.

- Thấy được chưa, trong bức họa này còn có ngươi, cho nên, ta nói muốn dẫn ngươi đi cũng không phải nói ngoa. Ngươi nói cho ta biết một chủng thực vật khác là cái gì, ta có thể cân nhắc để cho ngươi tiếp tục lưu lại nơi này.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, Hoắc Vũ Hạo lập tức thiết lập cái bẫy cho U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, hồn thú hệ thực vật đều rất thông minh, nếu như trực tiếp hỏi, rất có thể không chiếm được kết quả, Hoắc Vũ Hạo cũng không có thời gian theo chân chúng nó lề mề, uy hiếp không thể nghi ngờ là thủ đoạn trực tiếp đơn giản nhất.

- Ta biết, ta biết chủng thực vật này là cái gì. Nhưng mà, sau khi ta cho ngươi biết, ngươi có thể không mang ta đi sao? Ngươi như thế nào cam đoan?

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm quả nhiên là rất thông minh, lập tức liền đưa ra điều kiện.

Hoắc Vũ Hạo cũng không lên tiếng, nâng lên tay phải, Băng Đế Ngao lập tức bao bọc bàn tay, hướng thẳng đến U Hương Khỉ La Tiên Phẩm chộp tới, cùng lúc đó, một đạo hồng kim sắc ánh sáng từ Vận Mệnh Nhãn của hắn bắn ra nhanh như chớp.

Một trong hai đại hồn kỹ của hồn hoàn thứ sáu, Vận Mệnh Thương. Bị Vận Mệnh Thương trúng đích, hết thảy phòng ngự không phải hồn lực đều mất đi hiệu quả, khiến bản thân trở nên cực kỳ yếu ớt. Hơn nữa, được vận mệnh dẫn dắt, muốn không bị trúng đích cơ hồ không thể nào. Trừ phi hồn lực có khả năng trực tiếp hủy diệt công kích của Hoắc Vũ Hạo, nếu không, Vận Mệnh Thương một mực tồn tại lâu đến một phút đồng hồ.

- A! Không cần, ta nói, ta nói còn không được sao?

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm bị Vận Mệnh Thương trúng đích, lập tức giống như điên kêu to lên. Tên nhân loại này căn bản cũng không cho nó cơ hội đùa nghịch tâm cơ a!

Tay của Hoắc Vũ Hạo dừng giữa không trung, lạnh lùng nói:

- Với thực lực của ngươi, ta coi như đem ngươi hái xuống mang đi, sinh mệnh lực của ngươi cũng sẽ không đoạn tuyệt trong giây lát, lúc đó ta vẫn có thể chậm rãi hỏi ngươi. Cho nên, ngươi có thể lựa chọn, là câu trả lời này, hay là sau khi cùng ta rời đi lại trả lời.

- Ta, ta nói. Ta cần cảm giác bộ dáng đồ vật mà ngươi nói, ta không thấy được họa quyển của ngươi, ta dù sao cũng chỉ là thực vật. Ngươi có thể miêu tả bộ dáng của nó một chút không?

U U run rẩy nói.

Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo co giật một chút, Bối Bối một bên vốn đối với vị hồn thú hệ thực vật này vẫn ít nhiều có chút đồng tình, nghe nó vừa nói như vậy, đồng tình lập tức biến thành lãnh khốc, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm này quả thực là quá gian trá.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu hướng Bối Bối lên tiếng:

- Đại sư huynh, có thể hiện ra tình cảnh lần đó cho nó thấy hay không ?

Càn Khôn Vấn Tình Cốc cho Bối Bối cơ hội ba lần hiện ra hình ảnh, trong đó cũng bao gồm khí tức của hai chủng thực vật này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thể tích của U U càng so với trong hình ảnh lớn hơn nhiều, nhưng hắn cũng có thể nhận ra.

- Được.

Bối Bối đáp ứng một tiếng, hai mắt nhắm lại, ý niệm của hắn điều động, một đạo ánh sáng hư ảo trống rỗng xuất hiện, hiện lên dáng vẻ cùng khí tức của hai chủng thực vật.

Lần này U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cũng không dám chậm trễ, nó hiện tại hoàn toàn đã xác định, Hoắc Vũ Hạo thực sẽ động thủ.

Từng vòng hào quang màu phấn hồng theo hoa văn khổng lồ của nó khuếch tán ra ngoài, cảm thụ được biến hóa của hình ảnh.

Sau một lát, quang ảnh tán đi, hết thảy đều khôi phục bình thường.

- Thế nào?

Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt hỏi. Bối Bối mặc dù tâm tình vội vàng, nhưng ở lúc này hắn vẫn tỏ ra trầm ổn, cũng không lên tiếng, để Hoắc Vũ Hạo đến hỏi.

- Thật kỳ quái, rõ ràng rất nhỏ yếu, nhưng lại rất cường đại.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm tựa hồ rơi vào trong trầm tư.

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói:

- Ngươi tốt nhất chớ cùng ta đùa nghịch gì, bằng không mà nói, ta lập tức mang ngươi đi một địa phương khác, để ngươi ở đó từ từ suy nghĩ.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vội vàng nói:

- Đừng, đừng. A! Ta nhớ ra rồi, ta biết nó cái gì. Nhỏ yếu, là bởi vì bản thân nó nhỏ yếu, cường đại, hẳn là bởi vì nó là một chủng tộc mạnh mẽ. Lam Ngân Hoàng, không sai, là Lam Ngân Hoàng.

- Lam Ngân Hoàng? Là cái gì?

Nghe U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói ra cái tên này, Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối đều có chút mờ mịt.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vội vàng nói:

- Lam Ngân Hoàng, là Hoàng của tất cả Lam Ngân Thảo, là Lam Ngân Thảo cường đại nhất. Đừng thấy bản thân Lam Ngân Thảo nhỏ yếu, nhưng Hoàng Giả của bọn chúng, Lam Ngân Hoàng lại cực kỳ cường đại, là hồn thú mười vạn năm chân chính. Ta cũng biết, bằng hữu của các ngươi hẳn là trúng độc, cần năng lực của ta đến giải độc, sau đó lại dùng Lam Ngân Hoàng dẫn dắt lực lượng huyết mạch của người đó giác tỉnh. Vũ hồn của bằng hữu các ngươi hẳn là Lam Ngân Thảo đi.

Nghe nó vừa nói như vậy, đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối cũng không khỏi sáng lên.

Đúng a! Vũ hồn của Đường Nhã còn không phải là Lam Ngân Thảo sao? U Hương Khỉ La Tiên Phẩm phân tích rất có đạo lý, nếu là như vậy, thật sự có hy vọng.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Đã như vậy, chúng ta phải làm thế nào mới có thể giúp nàng giải độc, đồng thời để cho nàng khôi phục bình thường?

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lên tiếng:

- Chuyện này, chuyện này... dù sao khẳng định là không cần đem ta cho nàng ăn. Ngươi chỉ cần mang nàng tới nơi này, lại đem Lam Ngân Hoàng cũng mang đến là được rồi. Ta đoán chừng ta nhất định có thể giải trừ độc tính của nàng, nhưng không có cách nào trừ tận gốc, bởi vì căn nguyên thân thể nàng khiến ta liền không có biện pháp. Phần độc tố không thể giải trừ, chỉ có thể để Lam Ngân Hoàng đưa độc tố trong người nàng đều dẫn phát ra, lúc đó ta mới có thể hoàn toàn hóa giải.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Nói như vậy, Lam Ngân Hoàng cũng là hồn thú sao?

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lên tiếng:

- Chẳng những là hồn thú, còn là hồn thú mười vạn năm, chỉ có Lam Ngân Thảo tu luyện mười vạn năm mới có thể tăng lên Hoàng Cấp.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Ngươi biết Lam Ngân Hoàng ở đâu?

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lên tiếng:

- Chuyện này. . .

Nhìn bộ dáng do do dự dự của nó, Hoắc Vũ Hạo cười lạnh một tiếng:

- Xem ra ngươi cũng không biết. Ngươi cho tới bây giờ đều không rời khỏi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, không biết cũng là bình thường. Đã như vậy, ta liền đem ngươi từ nơi này mang theo trên người, lúc nào đụng phải Lam Ngân Hoàng, cùng nhau dùng để giải độc là được.

- Không, không được!

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm kêu rên nói:

- Đừng a! Ta không muốn rời khỏi nơi này. Rời khỏi nơi này ta sẽ chết, ta sẽ không có cách nào sinh tồn. Căn cơ của ta ở chỗ này, ta cũng muốn không đi. Ta tuy không biết Lam Ngân Hoàng ở chỗ nào, nhưng ngươi suy nghĩ một chút, muốn để Lam Ngân Hoàng giúp bằng hữu của ngươi giải độc, nó đầu tiên phải tự nguyện mới được. Ngươi đem nó đưa đến nơi này, nơi này thích hợp tất cả thực vật sinh trưởng, nó khẳng định sẽ rất vui vẻ, tự nhiên là giúp các ngươi. Còn ta nếu rời khỏi nơi này, chẳng mấy chốc sẽ khô héo, còn thế nào giúp các ngươi a! Lưu ta ở chỗ này đi, chỉ cần các ngươi mang Lam Ngân Hoàng đến, ta tùy thời giúp các ngươi giải độc còn không được sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.