Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 766: Thức tỉnh, dung hợp, Tà Ma Sâm Lâm (1)




Nam Thủy Thủy lườm nàng một chút, lên tiếng:

- Con sao? Từ nhỏ bụng dạ đã giấu không được thứ gì! Nói cho con thì chẳng khác nào nói cho toàn đại lục. Con thành thật một chút giùm ta đi. Đợi khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại, nếu như hắn vẫn bình thường, ta lập tức cùng các ngươi đi một chuyến tới Đường Môn, chuyện này chính là cơ mật tối cao của bản môn, cũng chỉ có thể nói cùng môn chủ Đường Môn.

Nam Thu Thu quệt mồm, gương mặt tỏ vẻ không hài lòng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, một cỗ hồn lực dao động mãnh liệt hấp dẫn sự chú ý của mẹ con hai người, các nàng không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về phía Hoắc Vũ Hạo.

Ánh sáng của thất thải quang tráo dần dần yếu đi, sau lưng Hoắc Vũ Hạo, con mắt dọc khổng lồ vốn đã biến mất lại lần nữa xuất hiện. Trên trán hắn, thái dương văn xung quanh Vận Mệnh Nhãn dần dần yếu đi, đôi mắt xen lẫn hắc bạch song sắc ánh sáng đột nhiên có thần vận.

Trong mắt dọc lóe lên ánh sáng màu hồng kim như ẩn như hiện, cùng với hắc bạch song sắc lúc trước mơ hồ đan vào một chỗ, thu liễm vài bên trong, hóa thành đồng tử.

Dù chỉ nhìn lên một cái, Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu đều cảm thấy linh hồn của bản thân phảng phất như muốn kéo ra. Nam Thủy Thủy phản ứng cực nhanh, hai tay nhanh chóng nâng lên, che khuất đôi mắt của bản thân và nữ nhi.

Mắt thấy thất thải quang tráo dần dần yếu đi, thời điểm sắp phải biến mất lại đột nhiên mạnh lên, ngay sau đó liền hóa thành một đạo thất thải quang trụ phóng lên tận trời.

Lập tức, trong không trung mơ hồ vang lên âm thanh dễ nghe quanh quẩn, bầu trời trong phạm vi tầm mắt có thể thấy được đã hoàn toàn biến thành màu vàng.

Mặt đất cũng bị bầu trời chiếu thành cùng màu, bản thân Hoắc Vũ Hạo phảng phất như hoàn toàn biến thành vàng ròng, chỉ có chỉ Vận Mệnh Nhãn kỳ dị lại lần nữa hóa thành hắc bạch song sắc, giống như sinh cùng tử luân phiên xoay vòng.

Dị biến trên bầu trời cũng không tiếp tục quá lâu, bỗng nhiên, kim sắc đầy trời phảng phất biến thành từng đám mây, nhanh chóng xoay tròn, sau đó kim quang chiếu xuống, hóa thành một vòng xoáy kim sắc khổng lồ, lấy đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm mà đổ vào.

Kim quang dần dần biến mất, con mắt dọc một lần nữa trở về màu hồng kim, mà trời đất lại trở thành hắc bạch song sắc.

Toàn bộ quá trình thật sự là quá mức quỷ dị, thân ở trong đó, cho dù là Nam Thủy Thủy có cấp bậc Hồn Đấu La, đồng thời có được thuộc tính Mẫn Diệt, cũng cảm thấy bản thân phảng phất bị bóp chặt yết hầu, không thể thở nổi.

Cũng chính là trong quá trình ngắn ngủi này, vị môn chủ Địa Long Môn này càng thêm quyết tâm, muốn cùng Đường Môn chặt chẽ kết hợp. Dị tượng xuất hiện trên thân mình Hoắc Vũ Hạo, cùng tiềm năng của hắn, đã để cho nàng thấy được tương lai bất khả hạn lượng của Đường Môn.

Đột nhiên, một vầng kim quang tỏa ra từ đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo rồi xông vào không trung, cùng lúc đó, một đạo vết nứt màu đen cũng hiện ra trên bầu trời, kim quang nhanh chóng đầu nhập, vết nứt đóng lại, kim quang cũng theo đó biến mất không thấy gì nữa.

Mẹ con Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu chỉ mơ hồ nhìn thấy hình thái kim quang tựa hồ giống như một con tiểu thú.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cao vút trên đỉnh núi trong mây, cổ bảo nguy nga sừng sũng.

Trong căn phòng an tĩnh, một bóng dáng tuyệt sắc yên tĩnh nằm đó, nàng quả thật rất đẹp, cũng rất trầm tĩnh. Váy dài trắng tinh phụ trợ mái tóc dài màu phấn lam của nàng.

Mười ngón tay giao nhau đặt ngang bụng, bất luận từ góc độ nào nhìn vào, nàng đều chỉ có thể dùng hai chữ hoàn mỹ để hình dung.

Chỉ đáng tiếc là, nàng quá trầm tĩnh, nếu không phải bộ ngực còn đang nhẹ nhàng phập phồng, nàng thật sẽ giống như kiệt tác điêu khắc hoàn mỹ nhất thế gian.

Đột nhiên, mọi thứ trong phòng vặn vẹo một chút, cảm giác giống như nơi này một ngọn lửa nóng rực đảo qua, không khí xuất hiện từng đợt gợn sóng dày đặc.

Một đạo vết nứt màu đen trống rỗng xuất hiện trong bầu không khí nhộn nhạo gợn sóng. Ngay sau đó, một đạo kim quang bồng bềnh trôi nổi, từ từ rơi trên ngực thiếu nữ, chậm rãi dung nhập.

Lập tức, thân mình thiếu nữ có thêm một tầng tia sáng màu vàng, ngay sau đó, mái tóc dài màu phấn lam của nàng bắt đầu sáng lên ánh sáng cùng màu, cùng kim quang hô ứng lẫn nhau.

Kim quang rơi vào bộ ngực của thiếu nữ dần dần ngưng kết thành hình, hóa thành một cây kim sắc trường côn, hoặc phải nói là một cái cán dài, hư huyền bay lên.

Một cái đồ án tam xoa kích màu vàng cũng theo đó nổi lên trên trán thiếu nữ.

Đột nhiên, đồ án tam xoa kích màu vàng tỏa sáng hào quang, hóa thành một đạo kim quang lơ lửng bay lên rồi hóa thành đầu kích của tam xoa kích, cùng cái cán dài màu vàng trên không trung chậm rãi nối liền.

Khi cả hai vừa tiếp xúc với nhau, cả căn phòng lập tức hoàn toàn biến thành màu vàng.

Bên trong kim quang mãnh liệt, mơ hồ có một con hồ điệp màu lam mở ra hai cánh. Trong ánh sáng kim sắc hiện lên một đầu Kim Long vây quanh nó, nhẹ nhàng bay lượn xung quanh. . .

Thiếu nữ vẫn như cũ ngủ rất say, hết thảy biến hóa ngoại giới tựa hồ cũng không đủ để ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng. Nhưng mà, mái tóc dài thẳng tắp màu phấn lam của nàng lại bắt đầu trở nên uốn lượn, biến thành từng gợn sóng nhấp nhô. . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Màu sắc của thiên địa dần dần trở về như cũ. Mà con mắt dọc kỳ dị mà kinh khủng trên trán Hoắc Vũ Hạo cũng rốt cục chậm rãi nhắm lại, trán hắn lại trở nên bóng loáng như lúc ban đầu.

Hoắc Vũ Hạo từ từ mở ra hai tròng mắt, cặp Linh Mâu của hắn trở nên càng thêm trơn bóng, so với trước kia càng có mấy phần sắc thái linh hoạt kỳ ảo.

- Thu Nhi. . .

- Thu Nhi. . .

- Thu Nhi!

Ba tiếng kêu gọi tựa hồ cũng tỉnh lại chính hắn, hai hàng nước mắt trong đôi mắt sáng ngời chảy xuôi. Khiến mẹ con Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu khiếp sợ là, nước mắt của hắn vậy mà tản ra màu vàng kim nhàn nhạt, ánh nắng chiếu xuống liền lập loè ánh sáng.

Một cỗ ý niệm tinh thần tràn ngập bi thương cũng theo đó từ trên người hắn khuếch trương ra, bị cỗ ý niệm này cảm nhiễm, Nam Thu Thu sau giây lát ngẩn ngơ, nước mắt không bị khống chế mà chảy xuống.

Nam Thủy Thủy thì hoảng sợ biến sắc. Hoắc Vũ Hạo bởi vì nội tâm bi thương của bản thân, trong lúc vô tình toát ra ý niệm lại có thể ảnh hưởng đến người chung quanh, Thu Thu như thế nào cũng đã tiếp cận thực lực cấp bậc Hồn Đế, thế mà một điểm năng lực phản kháng cũng không có, chuyện này cần tinh thần lực cường đại đến mức nào mới có thể làm được a!

Nam Thủy Thủy hoàn toàn có thể khẳng định, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo đã vượt xa nàng. Hắn coi như vừa đạt được hồn hoàn thứ sáu, cũng hẳn chỉ có tu vi Hồn Đế mà thôi.

Chỉ là Hồn Đế, lại làm cho bản thân nàng là Hồn Đấu La trong lòng sinh ra sợ hãi sâu sắc, loại tình huống này trong giới hồn sư quả thực là chưa từng nghe thấy.

Cũng chưa thấy Hoắc Vũ Hạo làm ra động tác như thế nào, hắn lập tức từ mặt đất nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt nhìn về phương hướng di chuyển lúc trước, nước mắt đang chảy xuôi đột nhiên hóa thành vô số băng tuyết bay đi. Một tia hàn ý trong mắt hắn lóe lên một cái rồi biến mất.

- Thánh! Linh! Giáo!

Hắn nghiến răng nói ra ba chữ này, khiến hàn ý vốn đã băng lãnh càng trở nên kinh khủng, phần áp lực cường đại này thậm chí khiến cho ngay cả Nam Thủy Thủy cũng không khỏi tái sắc mặt, rút lui về sau một bước. Nam Thu Thu càng không chịu nổi, thân thể mềm mại lung lay, vậy mà đặt mông ngã ngồi xuống.

Thuần túy từ tinh thần lực dự đoán, Nam Thủy Thủy hơi chút so sánh trong lòng, vậy mà hoảng hốt phát hiện, trong tất cả cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La mà nàng nhận biết, cũng không có một vị nào có thể có uy thế khủng bố như vậy. Nàng hiện tại đã hoàn toàn có thể khẳng định, tuyệt không thể từ hồn lực Hoắc Vũ Hạo mà dự đoán thực lực của hắn. Tinh thần lực khủng bố của hắn đã khiến bản thân đặt trên một tầng thứ mới. Còn hắn đến tột cùng mạnh bao nhiêu, chỉ sợ chỉ có thời điểm chính diện đối kháng mới có thể chân chính rõ ràng.

Vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo cực kỳ băng lãnh nhìn về phương hướng Minh Đô nơi xa, nhưng sâu trong tròng mắt của hắn, một tia thống khổ đang không ngừng hiện lên.

Thu Nhi, Thu Nhi. . .

Ta làm sao có thể hồi báo phần tình cảm này của ngươi?

Hoắc Vũ Hạo không tiếp tục khóc, khi bi thương đạt tới một cái tầng thứ khác, nước mắt đã không còn cách nào chảy ra.

Mãi sau đó, hàn ý tản ra trên người hắn dần dần rút đi, nhưng khuôn mặt của hắn lại phảng phất trở nên cứng ngắc, không còn nửa phần biểu cảm. Lập tức lạnh nhạt quay đầu lại, nhìn về phía Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu.

- Cảm ơn các ngươi đã vì ta hộ pháp. Ta không sao.

Nam Thu Thu lúc này đã được mẫu thân đỡ lên, há to miệng, muốn nói bộ dáng này của ngươi sao giống không có chuyện gì a! Nhưng nàng cuối cùng cũng không dám nói ra. Đúng vậy, là không dám. Ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Vũ Hạo đều làm cho nội tâm nàng nổi lên từng tia hàn ý. Nàng thà rằng nhìn thấy một Hoắc Vũ Hạo đang gào khóc, cũng không nguyện ý nhìn thấy bộ dạng này của hắn.

Bởi vì cái gọi là không gì đáng buồn bằng tâm chết. Đông Nhi ngủ say, Thu Nhi hiến tế, liên tiếp hai lần đả kích nặng nề rơi vào thân mình thanh niên còn chưa đầy hai mươi tuổi, hắn có thể kiên trì không điên loạn, đã tính là kiên cường lắm rồi. Nhưng mà, phần kiên cường này đã hoàn toàn kéo căng, nếu lại có thêm kích thích mãnh liệt, hắn có thể sụp đổ hay không?

Nam Thủy Thủy nói thế nào cũng là một đời môn chủ, mặc dù cũng trong lòng thầm than, nhưng còn không đến mức không chịu nổi giống như nữ nhi, đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, hoàn toàn không nói đến sự tình Vương Thu Nhi, chỉ hỏi:

- Vũ Hạo, sau đây chúng ta nên làm gì?

Tựa hồ trong lòng Hoắc Vũ Hạo đã có kế hoạch, lên tiếng:

- Nam môn chủ, người cùng Thu Thu đi về trước đi, ta muốn trước tiên đi đến một địa phương, sau đó lại về Đường Môn.

Nam Thủy Thủy lên tiếng:

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết, ta cũng có chút sự tình muốn cùng ngươi và môn chủ Đường Môn luận đàm một chút. Ngươi trước tiên làm xong sự tình của mình, ta đưa Thu Thu về Đường Môn. Đến lúc đó chúng ta lại gặp mặt.

- Được. Phiền phức người nói cho đại sư huynh Đường Môn của ta, ta vẫn bình an, sẽ mau chóng trở về. Sau đó lại nói cho hắn biết, Thu Nhi chính là Đế Hoàng Thụy Thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nàng vì ta hiến tế, chỉ sợ hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sẽ trả thù, nhắc nhở học viện cẩn thận ứng đối. Sau khi ta hoàn thành sự tình của bản thân, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở về.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu.

Nam Thủy Thủy dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Hài tử, đừng quá khổ bản thân. Hết thảy đều nên nhìn về phía trước. Chúng ta lập tức đi đến Đường Môn, truyền lời cho ngươi.

Nhìn vào ánh mắt nhu hòa của Nam Thủy Thủy, Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân phảng phất thấy được dung nhan của mụ mụ. Lập tức, trong hai con ngươi bỗng nhiên bay lên một tầng hơi nước, cố nén kêu gọi hai chữ "Mẫu thân", khẽ gật đầu, nhón mũi chân, quay người bay vút lên, mở ra hồn đạo khí phi hành cánh bướm, nhanh chóng bay về phương xa.

Nam Thu Thu đi đến bên người mẫu thân:

- Mẹ, chúng ta không đi theo hắn sao? Trạng thái của hắn bây giờ. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.