Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 221: Lâm Đạt Minh Bí Mật (2)




Diệp Phi Linh trước mắt trở về Diệp gia, đương nhiên là theo danh nghĩa Mã Hồng Tuấn đưa nàng về.
Chuyện này cũng là điều bình thường, hơn nữa Mã Hồng Tuấn tước vị chính là Bá Tước, cũng không ai dám dị nghị nàng cái gì.
Diệp Tát Khắc cùng Ngân Ngọc phu nhân trở về rất muộn, Diệp Linh Linh thì cũng được Diệp Sâm đưa về trước.
Hai tỷ muội chạm mặt nhau khi cùng bước vào cổng, một bên thì được quản gia cung kính cúi chào, một bên thì hạ nhân mặt lờ đi không thèm tiếp đón.
Diệp Phi Linh nhàn nhạt cười. Không vội, sắp tới nàng cũng sẽ biến mất, thái độ của bọn họ có hay không đều không quan trọng.
Cái đáng tiếc là Diệp Tát Khắc, ông ta đúng là một người cha có lòng. Mặc dù bận việc và không mấy quan tâm, nhưng Diệp Phi Linh chưa từng cảm nhận được ủy khuất gì từ phía người cha này.
Mặc dù không có ý tứ chào đón Diệp Phi Linh, nhưng cũng không ai cản đường nàng trở về phòng của mình. Ngân Ngọc phu nhân chắc hẳn hôm nay không đạt được mưu kế, lễ phục này... vẫn là để nó trở về nguyên trạng đi.
Hai nữ hầu gái đã tùy ý đi ngủ trước.
Diệp Phi Linh hít sâu vào một hơi, cào loạn gối.
Ý định của ngày mai chính là nửa đêm nàng tới Lâm Đạt Minh, sau đó thay thế vị trí của Giáng Châu.
Không gian, cũng đã có nhiều người biết rồi, Giáng Châu tỷ là người kín miệng, chắc hẳn sẽ không nói ra.
*************
Lâm Đạt Minh thông lệ, cứ bảy ngày lại đưa "" khách quý "" tới ghé thăm một lần.
Nhưng bởi vì yêu cầu của vị công tử lạ mặt kia, bảy vị "" khách quý "" hôm nay lại tới sớm hơn một lần.
Hắc Khuyết sờ mặt, tại đôi mắt đen ngòm của hắn, con ngươi màu đỏ không ngừng chớp động.
Sách sách cười.
Không nghĩ tới mấy năm trước trên thi đấu đem nàng áp chế, hôm nay nàng lại trở thành mồi dưới tay.
Diệp Tri Thu hiện tại là người quản lý của Lâm Đạt Minh, âm thanh có chút trọng, dặn dò Hắc Khuyết.
- Để chiều tối liền đem các nàng dạy dỗ cẩn thận, vị công tử kia... địa vị không thấp, nàng là con mồi của hắn, không phải ngươi, chớ để xảy ra chuyện lần trước, bằng không ta cũng không quản được!
Hắc Khuyết gật đầu, cũng không có nói gì, lặng lẽ liếc nhìn Giáng Châu một cái rồi đi ra. Diệp Tri Thu trực tiếp phân phó nữ hầu dọn dẹp cẩn thận, sau đó chính tay khóa lại cửa phòng mới yên tâm rời đi.
Đằng Khải bởi vì nhiệm vụ, đã rời đi từ sớm, để lại Giáng Châu bị trói trên ghế.
Giáng Châu tâm tình bất động, có phần mỏi mệt.
- Tần Minh...
Âm thanh nàng thì thào trong căn phòng xa hoa, nhưng cũng chỉ vang lên một chút rồi tắt lịm.
************
Buổi chiều, Diệp Phi Linh lấy cớ được Mã Bá Tước mời dùng bữa tối, hiện tại không thể từ chối, bình thản báo lại với Ngân Ngọc phu nhân một câu xin phép.
Diệp Tát Khắc đúng lúc ở đó, đối với Diệp Phi Linh mục tiêu coi trọng liền đồng ý.
Ngân Ngọc phu nhân tức đến mức đấm ngực dậm chân, không có lý nào con gái nàng lại thua kém một đứa con riêng như thế, lập tức cũng đưa Diệp Linh Linh một tấm thiệp mời, khéo trên khéo dưới bảo nàng đi chung với Diệp Phi Linh.
Diệp Linh Linh trầm ngâm một chút, nhưng cũng không thay đổi ý định của mẹ, mang theo thư mời chung xe với Diệp Phi Linh tới phủ Bá Tước.
Bất quá, nơi nàng tới là Ngân gia phủ Bá Tước.
Phủ Mã Bá Tước so với Ngân gia Phủ Bá Tước thì gần hơn, Diệp Phi Linh thức thời xuống trước, không quên chào hỏi tỷ tỷ của mình thật tốt.
Diệp Linh Linh nhếch môi, trong lòng hừ lạnh một tiếng, yêu cầu phu xe đi thẳng.
Mã Bá Tước cũng chỉ là tên béo ngu ngốc nhà giàu mới nổi, nàng lấy cái gì so với mình?
Diệp Phi Linh hội họp cùng Mã Hồng Tuấn, như có như không cười một tiếng. Tần Minh trong lòng sốt ruột chờ đợi, mấy lần định xông về hướng Lâm Minh Đạt, nếu không phải vì tin Mã Hồng Tuấn nói chờ Cửu muội, hắn thật sự chỉ muốn phá nát cái nơi dơ bẩn đó.
- Tần học trưởng, ta cùng Tứ ca vào đó trước, huynh ở bên ngoài nhất định phải lo liệu đưa Giáng Châu đi. Nếu như... có hồn sư cường đại quá mức, ngươi cũng không cần tham chiến, ta tự có biện pháp cùng Mã Hồng Tuấn rời đi an toàn! Phải rồi, phía Hoàng Cung không có động tĩnh gì ư?
Tần Minh thần sắc thất vọng.
- Hoàn toàn không có! Hơn nữa còn có khả năng bị phong tỏa từ bên trong! Bằng hữu của ta có nói, công chúa không xuất hiện, nhưng người đè ép tin tức lại không phải Đại Đế!
Không phải Tuyết Dạ Đại Đế?
Diệp Phi Linh nhíu mày, với năng lực của "" Thái Tử "", đương nhiên sẽ không có chuyện nàng để yên như vậy.
- Là ai đã phong tỏa tin tức vậy?
Tần Minh sờ gọng kính, trong lòng nghĩ tới cái gì, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
- Một cái là... Tuyết Tinh thân vương, người còn lại là nhị hoàng tử!
Động thái này khiến Diệp Phi Linh có chút hiếu kỳ. Thủ đoạn của Thiên Nhận Tuyết không thể nào bị hai người này cầm giữ được.
Có lẽ... đã có chút chuyện gì đó.. Hoặc động thái của Thiên Nhận Tuyết đã bắt đầu.
Sở dĩ Diệp Phi Linh tin tưởng như vậy, bởi vì chuyện này liên quan mật thiết với Hoàng Gia.
Bất quá ngoài mặt Diệp Phi Linh vẫn không tỏ ra cảm giác gì. Ai mà biết được trong đầu tiểu hài tử 15 tuổi nghĩ được cái gì cơ chứ?
Tần Minh cho là Diệp Phi Linh muốn tìm được mối liên kết giữa Hoàng Cung và chuyện này. Không hổ là dòng dõi hồn sư quý tộc, phán đoán thập phần nhạy bén.
Cứ có cảm giác nàng giống như trưởng thành trước tuổi. Nhưng hầu như bất kỳ đứa bé nào sống trong các đại gia tộc đều như vậy.
Mã Hồng Tuấn câm nín chịu trận để Diệp Phi Linh đổ cho hắn uống một loại thuốc.
Là thuốc mọc tóc.
Tóc Mã Hồng Tuấn trong nháy mắt dài ra, Diệp Phi Linh khéo léo bện lại thành hai bím tóc dày, vẽ loạn phấn son, chớp mắt một cái nữ hài béo ú liền hiện ra.
Tần Minh kinh dị nhìn tới hai huynh muội, mới đó nàng biến thành nam tử, Hồng Tuấn liền thành nữ hài. Diệp Phi Linh rỉ tai mấy bước, Mã Hồng Tuấn cam đoan gật đầu sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phi Linh cong cong khóe môi, Mã Hồng Tuấn yêu cầu không khó, chính là đối hắn nấu mười bảy món ăn địa ngục * làm thành một bàn, để hắn tận tình thưởng thức.
Mà nhiệm vụ của hắn chỉ là giả vờ thần bí, đem Diệp Phi Linh bộ dáng thành chủ nhân mà quát mắng người khác. Cái này không có gì khó, thời điểm còn tại học viện, công phu vuốt mông ngựa của hắn cũng không thiếu phần.
Diệp Phi Linh nhìn bộ dáng Mã Hồng Tuấn, cảm thấy chưa đủ tiện, lại đem cho hắn cầm một cái... vỉ đập ruồi. Mã Hồng Tuấn sờ vỉ đập ruồi, cảm thấy thực tốt chơi.
Mẹ nó, ai trái ý lão tử, lão tử một vỉ đập bép bép cái mồm ngươi!
Ai nha, nhà có huynh đệ tốt chính là đây.
Diệp Phi Linh cảm thán một câu, ổn thỏa mọi thứ, ba người thẳng tiến Lâm Đạt Minh bước tới. Tần Minh vẫn đúng mực ở tầng một xem thử mấy thứ văn kiện khế ước, cầm theo tiền mua vài thứ đáng giá.
Tay quản lý nhìn thấy Diệp Phi Linh quay lại, ánh mắt lập tức sáng rỡ. Vị thiếu gia này thực đúng hẹn, nói tới liền tới, có điều người hiện giờ mới bắt tới, chưa kịp dạy dỗ.
- Ôi thiếu gia, ngài tới rồi! Hàng hiện tại đã có, bất quá chưa kịp dạy dỗ! Nếu không phiền, ngài có muốn chờ một lát trong khi chúng tôi chuẩn bị không?
Tay quản lý đon đả câu giờ. Mã Hồng Tuấn trong lòng rất là khinh bỉ bộ dáng của hắn, bĩu môi một cái, cầm vỉ đập ruồi tát bép vào mồm.
- Hừ, thời gian của thiếu gia nhà chúng ta trân quý tới cỡ nào, sao ngươi dám làm chậm trễ thời gian của ngài! Mau đem chúng ta tới nơi dạy dỗ, bản hầu gái muốn.. kiểm hàng trước!
Âm thanh Mã Hồng Tuấn vô cùng nam tính, tay quản lý hai mắt lóe lên kinh ngạc. Nam ư? Nhưng người trước mặt này tự xưng hầu gái. Lẽ nào.. hắn là nam trà trộn vào?
Ngón tay hắn ở phía sau lưng khẽ cong lên hình vòng cung, ngón cái gập lại. Một tên phục vụ ở gần đó nhìn thấy ký hiệu, ý tứ của quản lý chính là "" thăm dò "", lập tức bê nước tiến lại gần.
- Là.. lỗi của ta, mong vị hầu gái này đại nhân đại lượng lượng thứ cho, ta tự mình bồi tội ngài!
Tay quản lý cung kính mời nước, Mã Hồng Tuấn híp đôi mắt múp thành sợi chỉ sang nhìn Diệp Phi Linh, nhìn bộ dáng nàng nhếch môi cười, lập tức trợn mắt nhìn tay quản lý.
- Hừ, ta không thích nước này, bảo người ép cho bản hầu gái một ly nước cam!
Tay quản lý liên tục gật đầu, tên phục vụ nhận lại ly nước, bất cẩn.. làm hắt nước lên đầu Mã Hồng Tuấn.
- Ướt tóc của ta rồi!
Mã Hồng Tuấn lập tức rú lên, sau đó dùng... đập ruồi thần chưởng đối với tay quản lý. Tên phục vụ run rẩy, liên tục cúi đầu nói xin lỗi, sau đó để biểu thị sự hối lỗi liền đem khăn tay lau tóc cho Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn đã được dặn trước, nghiêng người híp mắt nhìn tên phục vụ, sau đó hắn lại... bất cẩn mà giựt tóc Mã Hồng Tuấn, bất quá chỉ giựt được một khối thịt đè lên người.
Diệp Phi Linh nhíu mày, muốn kiểm tra xem có đội tóc giả hay không ư? Còn khuya!
Mã Hồng Tuấn trừ phi biến thân, còn lại đầu đinh tóc không đến ba phân, muốn liên hệ hai người là một cũng khó.
Mã Hồng Tuấn trừng mắt đứng lên, ngúng nguẩy cái mông đầy dâm tiện về phía tên phục vụ. Láo toét, liền đè chết ngươi!
Thủ đoạn thăm dò vụng về cỡ này, người thường chỉ cho là gặp xúi quẩy, nhưng Diệp Phi Linh nhìn tới rõ ràng ánh mắt tên phục vụ chớp mắt hai cái về phía tay quản lý.
Tay quản lý nhận được ám thị liền trợn mắt, thêm phần cung kính dẫn dắt Diệp Phi Linh cùng Mã Hồng Tuấn lên tầng bốn.
Mẹ bà nó, chưa từng thấy nữ nhân xấu như vậy, còn giọng như đàn ông nữa!
Tay quản lý trong lòng cảm thán, nhưng hầu gái hung hãn như vậy, hẳn thiếu gia đây còn phải đáng sợ hơn.
Đạo lý kẻ mạnh thường sợ kẻ mạnh hơn, tay quản lý trong lòng rõ ràng, đối với Diệp Phi Linh ý tứ kiểm hàng không hề phản đối.
Xem trước mặt hàng, ngược lại để cảm nhận mặt hàng biến hóa sau khi dạy dỗ cũng là một trải nghiệm thú vị!
Tay quản lý trong lòng hưng phấn nghĩ tới vị thiếu gia này sẽ thích như vậy, cũng vẫy tay gọi thêm nhóm người Hắc Khuyết tới tham dự.
Diệp Phi Linh mặt không biểu tình, nhìn cánh cửa phòng bật mở, bên trong là ba thiếu nữ đã được trói chặt. Ngoại trừ Giáng Châu, hai người còn lại đều bị bịt miệng.
Giáng Châu dường như xảy ra vấn đề, hiện trạng đang có hai nữ hầu gái phục vụ. Thủy Băng Nhi hàn khí bức người ngồi ở cạnh tường trừng mắt nhìn tới. Diệp Linh Linh thần sắc sợ hãi ngồi co rúm vào một góc.
Diệp Phi Linh tà ác liếm môi. Ba thiếu nữ, ba cái khẩu vị, Lâm Đạt Minh này thế mà làm được, không uổng công nàng mong đợi.
So với việc phá hủy, nàng mong đợi có thể nô dịch nơi này hơn.
- Tốt lắm, ngươi có thể bắt đầu được rồi!
Mệnh lệnh Diệp Phi Linh vừa dứt, Hắc Khuyết nhanh chóng tiến vào, ngồi ở trên giường chuẩn bị phóng thích hồn kỹ.
Mã Hồng Tuấn chớp lấy thời cơ, trừng mắt nhìn Hắc Khuyết, chửi một câu.
- Ai nói ngươi vào đây, cút xéo, bản hầu gái còn chưa kiểm hàng, khi nào tới lượt ngươi quấy rầy!
Hắc Khuyết: ಠ_ಠ
Chưa từng thấy nữ hầu gái nào bộ dạng ghê gớm như ả này. Vị công tử này không phải là... đầu óc có bệnh ấy chứ?
Tay quản lý thức thời định lui ra, nhưng Diệp Phi Linh cản lại.
- Từ từ, đợi hầu gái nhà ta kiểm định đúng người hay không ngươi mới được đi, hơn nữa chúng ta còn có chuyện để bàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.