Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 162: Tấn Cấp Đại Tái - Đối Chiến Lôi Đình Học Viện! (1)




Ái Mạc Tâm sờ sờ kiện vải, cẩn thận cắt làm bốn lần.
Hôm nay tiểu thư xuất trận, hơn nữa còn là sinh thần tiểu thư, nàng ở nơi này cũng vô dụng, không bằng làm một chút gì đó cho tiểu thư.
Không biết vì sao ở trong này nàng tu luyện vô cùng nhanh, hồn lực đồng dạng tăng tiến như vũ bão, như lúc trước chỉ có 33 cấp hồn lực, hiện tại đạt tới 38 cấp hồn lực, hơn nữa còn có xu hướng tăng lên không ngừng.
Đều là nhờ tiểu thư ban tặng.
Còn sống, tăng tiến thực lực, vẫn còn có cơ hội báo thù cho gia tộc. Mạng này nguyện vì tiểu thư mà sống, nguyện vì tiểu thư mà chết!
Ái Mạc Tâm ôm lấy từng mảnh vải mềm, tỉ mỉ căng chúng trên khung thêu, chăm chỉ kéo lên từng đường kim mũi chỉ.
Trên mảnh vải dần dần hiện lên hai chữ "" Đường Môn "".
**************
Trước ngày thi đấu cùng Lôi Đình Học Viện.
Đại Sư, Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực ngồi uống trà bàn luận. Diệp Phi Linh cùng Đái Mộc Bạch ngồi ở bên bàn làm việc, trên tay là phương thức tác chiến đối với Lôi Đình học viện.
Đại Sư cầm tư liệu đối phương, trong lòng sớm đã hi vọng Sử Lai Khắc từ bỏ trận đấu này.
Nhưng mà khi các vị sư phụ đồng thời quyết định từ bỏ, nhiệt huyết của đội viên Sử Lai Khắc lại dâng cao.
Thái Long, Kinh Linh, Hoàng Viễn một mực xin được chiến trận này, không phải bởi vì bọn họ muốn thể hiện bản thân mà là vì những người ở lại. Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn bởi vì chiến đấu mà bị thương, bọn họ còn chưa được lên đài, vừa cảm thấy bản thân vô dụng, nhưng đồng thời cũng muốn chiến đấu vì Sử Lai Khắc học viện.
Đại Sư nhìn quyết tâm của đám nhỏ, trong lòng thở dài một cái, cuối cùng dưới sự đề bạt của Đái Mộc Bạch, hắn mới đồng ý cho Sử Lai Khắc học viện chiến trận này.
Đại Sư nói rằng không muốn bất luận người nào bị thương nữa.
Diệp Phi Linh hít sâu một hơi, trong lòng thầm cảm thán chính mình nghĩ nhiều, chiến thì chiến một trận, cái khác không cần quan tâm.
Âm thanh của trọng tài đã vang lên.
- Mời tuyển thủ của hai đội tiến lên sân thi đấu! Võ Hào - học viện Lôi Đình gặp Kinh Linh - học viện Sử Lai Khắc!
Diệp Phi Linh híp mắt nhìn lên đài, đối phương là một tên Hồn Tông, võ hồn Lôi Sư, cường công hệ. Thân hình hắn thập phần cường tráng, thêm vào phụ gia thuộc tính lôi điện vây quanh, hiển nhiên sức uy hiếp hơn hẳn so với một Kinh Linh thân hình mảnh mai.
Như thế này thì Kinh Linh ca ca bị áp đảo rồi.
Trên sàn thi đấu, không quá mấy lần Kinh Linh đều bị đánh bật xuống đất, cho dù hắn có gia tốc bao nhiêu lần, đối phương ở yên một chỗ vẫn có thể dễ dàng bóp gẫy tay hắn.
Sử Lai Khắc đội viên ai đấy đều hít sâu vào một hơi. Không phải bởi vì đối phương thực lực quá mạnh, mà vì hắn ra tay quá tàn nhẫn, khiến cho Kinh Linh gẫy tay rồi.
Lợi dụng đối phương cười chê bản thân mình ngu ngốc, Kinh Linh nén nhịn cảm giác đau đớn thấu thương mà cố sức chiến đấu.
Ai đấy cũng đều kêu gọi Kinh Linh xuống đài.
Thế nhưng ngoài dự liệu của Đại Sư, Kinh Linh vậy mà trụ được 20 phút, sau đó bằng vào sự bền bỉ cùng tinh thần kiên cố không ngừng của hắn mà hạ gục được đối phương.
Thế nhưng chiến thắng này chẳng khiến cho mọi người vui mừng chút nào, Kinh Linh bị thương rất nặng, không thể tiếp tục chiến đấu.
Bởi vậy hai bên đều thay người lên đài chiến đấu.
Đối phương là một tên đầu trọc, Diệp Phi Linh biểu tình vi diệu nhìn tới, tên này nếu không tính đây là Đấu La Thế Giới, nàng còn tưởng là gặp phải một vị cao tăng đắc đạo. Quần áo trên người hắn cũng đúng với kiểu cao tăng, khoác nửa người trông như khoác cà sa, nhưng vì sao vẻ mặt lộ ra lại là bỡn cợt khiêu khích người khác, còn rất lắm mồm nữa chứ hả?
Đối phương nói rất nhiều với Hoàng Viễn ca ca, nhưng lời nói của hắn có kim, vừa chê Hoàng Viễn ca ca ngu ngốc, lại vừa nhạo báng Sử Lai Khắc.
Diệp Phi Linh thản nhiên nhắm mắt, trầm tĩnh tiến vào nhập định.
Hồn lực trong nháy mắt oong oong vài tiếng bao trùm, không khí xung quanh có chút nóng lên, trong khoảnh khắc dồn lên tới đỉnh điểm chợt khai phá, xung kích tiến vào cấp bậc thứ ba mươi tám.
Tuyết Dạ Đại Đế cùng Trữ Phong Trí từ trên cao nhìn xuống, biểu tình có chút đặc sắc.
Trước khi chiến đấu đột phá cấp bậc, nghĩa là muốn dùng hết sức mình để chiến đấu sao?
Hoàng Viễn ngốc nghếch không phải là đối thủ của Lôi Động, lại còn bị hắn lừa hết lần này đến lần khác, rút cục cũng bị đối phương nhạo báng mà đánh văng xuống đài.
Giáng Châu phóng xuất võ hồn, cộp cộp gõ lên thành sân. Ngay khi Hoàng Viễn vừa xuống đài, đều được nàng hoàn toàn trị liệu thành công.
Đây là quy tắc giữa mấy người phụ trợ hệ, vì để đảm bảo chứng thực cho lời Đại Sư mong muốn rằng không ai bị thương, cũng là tâm nguyện của bọn họ.
Nhìn thấy Diệp Phi Linh là người thứ ba bước lên sàn đấu, Lôi Động tức khắc ngẩn người, sau đó lại xì mũi cười.
- Chậc, thật đúng là một cái trường vô năng, hết người thi đấu hay sao mà lại đẩy một tiểu tử vắt mũi chưa sạch lên thi đấu thế này?
Diệp Phi Linh nghiêng đầu một chút, ánh mắt chớp động, nhàn nhạt đáp lại.
- Đừng dông dài như mấy bà bán cá nữa, đánh thì đánh đi, không đánh ta còn về ngủ!
Trong giọng nói ẩn chứa một chút khinh miệt. Lôi Đông trợn to mắt, sau đó quay lưng nhìn về phía đồng đội của mình, ha ha cười đến chảy nước mắt.
- Ôi trời ạ! Sử Lai Khắc, Lai Sử Khắc, học viện này thật là buồn cười quá đi!
Âm thanh cười lớn của Lôi Động thập phần chói tai, nhưng Diệp Phi Linh vẫn không phản ứng, chỉ nhíu mày.
Cho đến khi âm thanh của trong tài hô lên bắt đầu, không khí cợt nhả của Lôi Đình học viện mới có chút dừng lại.
Ngọc Thiên Tâm ngồi trên ghế mềm, ngước nhìn bộ dạng bên người đối phương. Lôi Đình học viện hiện tại bảo trì được năm người, bên đối phương đã có ba người bước lên đài, nhưng vì sao đội trưởng của bọn họ lại không có chút lo lắng nào, còn thản nhiên ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở phía đối diện?
Ngọc Thiên Tâm trước giờ chưa từng chủ quan khinh địch, nhưng thực lực hiện tại Sử Lai Khắc học viện bày ra có chút... kém xa so với lời đồn đại.
- Lão Đại à lão đại, trận đấu này rất nhanh rồi qua, hay là để cho ta lên thay tiểu Động?
Một người chưa lên thi đấu vẻ mặt buồn chán mà nói. Ngọc Thiên Tâm im lặng không đáp, một tay chống cằm ưu nhã ngồi ở đó, chăm chú xem.
Viện trưởng trước trận thi đấu này có gặp riêng hắn và dặn hắn dùng khí thế lôi đình để chiến thắng Sử Lai Khắc học viện.
Hiển nhiên cái học viện này sẽ có điều đặc biệt.
Hắn đang chờ.
Bên phía đối diện, sau khi nhìn thấy Kinh Linh cùng Hoàng Viễn hoàn toàn hồi phục, Đại Sư mới thoáng yên tâm hơn một chút.
Đối với Diệp Phi Linh, hắn có chút nắm chắc. Chỉ cần đối phương không phải Ngọc Thiên Tâm, Diệp Phi Linh căn bản sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa còn có thể thừa sức xử lý bớt đội viên của đối phương.
Trông bộ dạng con bé không hề nổi giận như thường ngày học sinh mập trộm đồ ăn, có lẽ nhị đồ đệ thực sự chuyên tâm với trận đấu này.
Chuyên tâm tới mức khiến Đại Sư có chút lạnh gáy, bởi vì nàng giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Lôi Động lại thản nhiên ngồi xuống đất, phát động ra một cái đệ tứ hồn kỹ Lôi Võng Mê Vực của chính mình, ý đồ trêu đùa hí lộng Sử Lai Khắc học viện phảng phất như một trò đùa dai không thể dừng lại của hắn.
Nhưng chưa kịp nói ra quy tắc như với Hoàng Viễn, Lôi Động kinh ngạc phát hiện, đối phương không có đứng trên mặt đất.
Diệp Phi Linh bước trên không cách mặt đất một thước, đem sở học của mình nhàn nhạt phá giải cái đệ tứ hồn kỹ của đối phương một cách đầy quý tộc.
Nếu Đường Tam ở đây mà nói, hắn tất sẽ nhận ra mấy bước Diệp Phi Linh vừa bước là một tuyệt kỹ vô cùng tối mật của Cầm Các.
Lăng Không!
- Nếu ngươi đã muốn ngồi, vậy liền vĩnh viễn ngồi ở dưới đó đi!
Diệp Phi Linh ánh mắt tràn đầy hung ác, trên người phát động ra đệ tam hồn kỹ, Đồng Hồ võ hồn sáng lên, trong nháy mắt Diệp Phi Linh toàn thân Hắc Hóa, cầm lấy đồng hồ quay quay vài vòng sau đó tung xuống.
Lôi Động giật mình thảng thốt, thân thể giống như bị ai trói định, một cái mạng lưới từ trên không phủ xuống đầu hắn, mang theo một chút độc tính.
Miễn cưỡng vận dụng thêm hai cái đệ nhất cùng đệ nhị hồn kỹ mới miễn cưỡng thoát khỏi trạng thái này, Lôi Động phỉ nhổ chính mình sơ xuất, nhưng miệng lưỡi vẫn công kích Diệp Phi Linh.
- Ôi chà, cậu bé, nếu chỉ có thế thì ngươi liền về nhà ngủ đi!
Ngọc Thiên Tâm nghiêng đầu nhìn thân ảnh Diệp Phi Linh biến đen, trong mắt nghĩ tới cái gì, nhất thời co rụt lại.
- Bảo Lôi Động xuống đi, trận này hắn thua rồi!
Đội viên Lôi Đình học viện ngơ ngác đầy khó hiểu. Đối phương chỉ là một tên Hồn Tôn ba mươi tám cấp hồn lực, Lão Đại đây là lại không nỡ cho anh em chiến đấu vui vẻ một phen nữa hả?
Miệng lưỡi của Lôi Động tràn đầy khinh thường phóng tới, Diệp Phi Linh lăng không ở trên, có chút nhàm chán ngẩn người.
Lại tới nữa.
Áo Tư Tạp biểu tình vi diệu mà hô trong lòng. Bộ dáng Cửu muội lúc này không khác gì so với hồi Đường Tam chiến đấu với Sí Hỏa học viện ở vòng dự tuyển đại tái, nhìn đối phương làm trò hề mà chán không buồn nói thì thôi.
Lôi Động ở bên dưới nói đến miệng đắng lưỡi khô, vào lúc hắn ngừng nói, âm thanh của Diệp Phi Linh lại nhàn nhạt vang lên.
- Nếu ngươi đã không thể ngừng lảm nhảm, vậy thì để ta dạy cho ngươi cách câm miệng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.