Đường Tam nghe thấy Quang Minh Long Vương Từ An Vũ gọi mình, mỉm cười đi về phía hắn. Các phòng khách quý nằm liền kề nhau nhưng cũng ngăn cách với nhau, có vách ngăn đặc biệt, hơn nữa giữa bọn họ còn một phòng khách quý số 9.
"Từ huynh có gì chỉ giáo?" Đường Tam không có ấn tượng tốt gì với hắn, nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo hắn lúc trước đã chặn đường Mỹ công tử? Đó cũng là nguyên nhân hắn cố ý nhằm vào vị này trong những cuộc đấu giá trước đó, ngay cả Tinh Tinh cũng không nể mặt.
Từ An Vũ nhìn Đường Tam có làn da màu xanh đậm, sau lưng có tám cây gai nhọn, mỉm cười nói: "Hôm nay Cận tộc trưởng thực là đại thủ bút! Thật sự khiến ta bội phục. Nội tình thâm hậu của Lam Kim Thụ tộc cũng khiến người khác ngưỡng mộ."
Đường Tam mỉm cười nói: "Trên hội đấu giá hôm nay, ra tay nhiều nhất là Từ huynh mới đúng. Chúng ta chỉ là trùng hợp gặp thời thôi."
Đường Tam tỏ vẻ nghi hoặc, nói: "Ý của ngươi là?"
Từ An Vũ nói: "Chính là Băng Phong Vương Tọa. Không biết Cận tộc trưởng có thể nhường cho chúng ta không?"
Nghe hắn nói, Đường Tam lộ ra vẻ khó xử, nói: "Thực có lỗi, đúng là chúng ta không cần đến Băng Phong Vương Tọa, nhưng có một vị bằng hữu nhờ ta mua nó, hắn cũng rất cần, vì vậy ta không thể nhường được."
Băng Long Đại Yêu Vương Tôn Hồng Hạo đứng sau lưng Từ An Vũ không xa nhịn không được nói: "Bằng hữu của ngươi cũng tham gia luận võ chiêu thân lần này?"
Tôn Hồng Hạo nói: "Vậy thì chắc chắn hắn không cần bằng ta. Nhường cho ta thì sao, tính là ta thiếu ngươi một ân tình. Ta là tộc trưởng Băng Long tộc, Băng Phong Vương Tọa vô cùng quan trọng đối với ta."
Đường Tam kinh ngạc nói: "Vậy vì sao lúc trước khi cạnh tranh Tôn huynh không tiếp tục tăng giá nữa. Ta đã chuẩn bị từ bỏ, không nghĩ tới phía sau không còn người cạnh tranh, cho nên mới mua được. Hiện tại bằng hữu của ta đã biết ta lấy được nó, ta không thể nhường, thật sự có lỗi."
Tôn Hồng Hạo biến sắc và lập tức trở nên u ám: "Cận tộc trưởng, thật sự không thể nhường sao?"
Đường Tam cười nhạt một tiếng, nói: "Tôn huynh, Chiếm Hoàng chi chiến lần này tuy rằng ta không có hy vọng quá lớn, nhưng ta cũng là một trong những người dự thi. Ngươi nói nó rất quan trọng với ngươi, vậy khẳng định ngươi cũng sẽ tham gia cuộc chiến này. Từ ý nào đó mà nói, chúng ta chính là đối thủ. Ta không thể đi giúp đối thủ của mình chứ, đúng không?"
Từ An Vũ lập tức trầm giọng trách cứ: "Mặc Hoàng, sao ngươi lại nói chuyện với Cận tộc trưởng như vậy? Mau xin lỗi."
Đường Mặc Hoàng trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng lại không muốn làm trái lời của Từ An Vũ, vì vậy gật đầu với Đường Tam, nói: "Thật xin lỗi, ta đã lỡ lời."
Đường Tam cũng không tức giận, nhếch miệng cười, nói: "Không có gì. Ngươi nói không sai, ta tới cũng không nghĩ sẽ cạnh tranh được với các ngươi, nhưng nếu đã tham gia, lại đại biểu cho Lam Kim Thụ tộc thì cũng nên cố gắng hết sức. Nếu không chẳng phải sẽ làm Thụ Tổ xấu hổ sao?"
"Có ta đây ngăn cách mà các ngươi vẫn trò chuyện rất tốt a!" Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp nhưng chất phác vang lên, hấp dẫn chú ý của cả hai bên.
Từ trong phòng khách quý số 9, nơi bị kẹp giữa phòng khách quý số 8 và số 10 có một nam tử đi ra. Thân hình hắn vô cùng cường tráng, cao khoảng hai mét, nhìn bề ngoài không khác gì nhân loại bình thường. Trong dáng vẻ rắn chắc lại lộ ra hơi mập một chút. Mái tóc ngắn, khuôn mặt chất phác thật thà, cả người đều có vẻ vô hại.
Chỉ liếc mắt nhìn, Đường Tam liền nhận ra chủng tộc của vị có dáng vẻ thanh niên này.
Hoàng Kim Mãnh Mã! Đương kim Thành chủ thành Hoàng Kim, cũng là tộc trưởng mới của Hoàng Kim Mãnh Mã tộc. Hắn báo cáo công tác trước Mỹ công tử không lâu. Sau khi Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng từ chức tộc trưởng thì truyền lại cho vị này.
Đường Tam trong đầu nhanh chóng nhớ lại tên của vị này. Ninh Thần Ân!
Vị này là một tồn tại rất kỳ lạ. Trước khi trở thành tộc trưởng Hoàng Kim Mãnh Mã tộc, Thành chủ thành Hoàng Kim thì hắn hoàn toàn không có danh tiếng gì, cũng không là dòng chính của Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng. Nhưng cũng chính vì thế mà không ai dám coi thường hắn, một tộc nhân không phải dòng chính của Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng lại có thể trở thành tộc trưởng và Thành chủ. Ngay cả hậu đại Hoàng Giả cũng không thể cạnh tranh với hắn, tất nhiên hắn có chỗ hơn người.
"Ninh tộc trưởng, xin chào." Từ An Vũ hiển nhiên là đã biết hắn trước nên gật đầu hỏi thăm.
Ninh Thần Ân cũng gật đầu với hắn, nói: "Thật sự là hâm mộ các ngươi. Buổi đấu giá hôm nay ta tham gia cũng không có ý nghĩa gì. Nghèo đói là nguồn gốc của tội lỗi."
Quả thực trong các cuộc cạnh tranh trước, phòng khách quý số 9 hầu như không ra tay, giống như là hoàn toàn không tồn tại. Đây cũng là lý do vì sao Từ An Vũ không nhìn phòng khách quý số 9 khi nói chuyện với Đường Tam.
Từ An Vũ cười nói: "Không tham dự cạnh tranh là vì ngươi không vừa ý đồ vật nào. Lần này ngươi cũng dự thi sao?"
Ninh Thần Ân gật đầu, nói: "Giống như Cận tộc trưởng nói, cũng nên thử một chút. Nếu không sẽ không biết nói thế nào với gia tộc. Nếu không cố gắng, đoán chừng miện hạ nhà ta sẽ đánh chết ta. Làm hết sức là được. Yên tâm, chắc chắn ta cũng không phải đối thủ của các ngươi."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nụ cười trên mặt Đường Tam không thay đổi, nhưng thật sự tin tưởng lời đối phương mới là lạ. Mình dù gì cũng nổi danh là không giỏi chiến đấu, còn Hoàng Kim Mãnh Mã tộc là cường tộc. Nhưng, lần đấu giá này lại xếp hắn ở phòng khách quý sau mình, nhìn qua vị này lại không chút nào để ý, riêng phần tâm tính này đã đáng để chú ý.
Ninh Thần Ân cười nói: "Lời vừa rồi của các ngươi ta cũng nghe được. Ta thấy Cận tộc trưởng nói có đạo lý. Lão Tôn, khi ngươi cạnh tranh không dùng hết sức, bây giờ lại nói người ta nhường cho ngươi đúng là không thích hợp. Đối với những người dự thi như chúng ta khẳng định là đều không ủng hộ ngươi. Ngươi nói có đúng hay không? Ha ha ha."
Nhìn dáng vẻ cười to của hắn, Tôn Hồng Hạo tức giận: "Mập mạp chết bầm, ngươi giả bộ ít thôi. Cho dù ta có được Băng Phong Vương Tọa thì có thể đánh được ngươi sao? Ta còn không biết ngươi có bộ dạng gì sao? Từ An Vũ, ngươi đừng bị hắn mê hoặc, mập mạp này không phải là thứ gì tốt. Hắn là tồn tại hiếm thấy có đồng thời hai loại huyết mạch cấp một, phi thường mạnh mẽ."
Từ An Vũ vẫn mỉm cười như cũ, nói: "Đã sớm nghe nói qua. Lần này Ninh tộc trưởng là một trong những đối thủ lớn nhất đấy."
Dáng vẻ tươi cười của Ninh Thần Ân lập tức thu lại, cười khổ nhìn Tôn Hồng Hạo, đưa tay chỉ chỉ hắn, nói: "Ngươi thật không tốt a lão Tôn, ngươi sao lại đối xử với huynh đệ như vậy? Tốt xấu gì hai chúng ta đã quen biết nhiều năm như thế."
Băng Long Đại Yêu Vương Tôn Hồng Hạo cười lạnh một tiếng, nói: "Ít làm bộ đi, ngươi giả vờ trước mặt ta là có ý gì? Ta nghe nói, ngay cả Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng muốn phá phòng ngự của ngươi cũng không thành công. Thật sự là không làm gì được ngươi nên mới để ngươi ngồi lên ghế tộc trưởng. Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng rõ ràng nhìn ngươi không vừa mắt nhưng không gϊếŧ được ngươi nên mới để ngươi như thế."
Ninh Thần Ân mặt mày ủ rũ nói: "Đủ rồi. Ngươi đừng ở chỗ này thêu dệt chuyện, cha nuôi ta còn đang ở đây. Đó là cha nuôi của ta, một người còn thân hơn cả cha ruột, lão nhân gia sao lại muốn gϊếŧ ta?"
Tôn Hồng Hạo chỉ cười lạnh, lại không nói lời nào.
Đường Tam ở một bên lắng nghe, trong lòng khẽ động, Thần Thức rất nhỏ lặng yên quét qua, kinh ngạc trong lòng lập tức tăng lên vài phần. Nếu như không có Băng Long Đại Yêu Vương Tôn Hồng Hạo nhắc nhở, hắn cũng không phát hiện ra Ninh Thần Ân đồng thời có hai loại huyết mạch cấp một.