Đường Tam quay sang các vị trưởng lão, trong lòng thật sự rất tán thưởng. Ở đây có tổng cộng hơn 40 vị trưởng lão, tất cả đều Thập giai trở lên, còn có mấy vị Đại Tinh Vương Thập Nhất giai. Trên người bọn họ đều tản ra năng lượng sinh mệnh dâng trào mãnh liệt. Ở đây, Đường Tam cảm thấy thân thể mình đang được năng lượng sinh mệnh khổng lồ gột rửa.
Trước đây khi vượt qua Cửu Thiên Thập Địa Đại Phá Diệt Yên Thần Kiếp, quá trình cực kỳ hung hiểm. Liên tục thừa nhận lôi kiếp khủng bố tẩy lễ, thật ra thân thể Đường Tam đã bị tổn thương nhất định. Sau khi độ kiếp, thân thể được lôi kiếp rèn luyện nên cường đại hơn nhiều, nhưng Thần Thức bị chấn động, bị lôi kiếp làm bị thương, còn có để lại một ít vết nứt trong bản nguyên sinh mệnh cần rất nhiều thời gian để bù đắp. Dùng Thần Vị của hắn thì không có vấn đề gì, nhưng nó khiến Đường Tam cần dùng nhiều thời gian hơn để tích luỹ nhiều hơn nữa mới dám đi trùng kích Thập Nhị giai, thành tựu Hoàng Giả.
Khi vừa mới tới, hắn chỉ tò mò với gốc Lam Kim Thụ này, nhưng hiện tại hắn thật sự muốn lấy được phần truyền thừa kia. Huyết mạch của hắn đương nhiên là thuần khiết, bởi vì hắn hấp thu lạc ấn từ Cận Miểu Sâm.
Ánh mắt tất cả các trưởng lão đều tập trung trên người Đường Tam, đợi hắn lên tiếng.
Ánh mắt Đường Tam đảo qua người bọn họ, mỉm cười nói: "Rời đi đã nhiều năm, nhưng sau khi trở về, cảm nhận được quang huy Thụ Tổ chiếu rọi, ta mới sâu sắc cảm nhận được đây là nhà của mình. Độc tại tha hương vi dị khách, khi ở bên ngoài, ta luôn muốn trở về nhưng bởi vì không có thành tựu gì nên không dám. Cho đến trước đây không lâu, trong một cuộc gặp gỡ đặc biệt, ta rốt cuộc đã có lĩnh ngộ, lúc này mới cho là mình có tư cách trở về."
"Bởi vì Thụ Tổ vẫn chưa chính thức truyền thừa nên tộc ta vẫn luôn không có Hoàng Giả. Mà trên thực tế, nếu chỉ bằng vào Thụ Tổ truyền thừa mà ra đời một vị Hoàng Giả thì đối với tộc ta cũng chưa chắc là chuyện tốt. Dù sao, thuần tuý dùng sinh mệnh lực thành Hoàng, ở trong các Hoàng Giả cũng là yếu ớt nhất, lại rất dễ thu hút sự thèm muốn của các tộc khác, ta tin đây cũng là lo lắng của các trưởng lão."
"Thứ hai, bởi vì truyền thừa Thụ Tổ vẫn còn, quang huy Thụ Tổ chiếu rọi thành Kiến Mộc nên mỗi tộc nhân đều được nó nuôi dưỡng, tu vi càng cao thì hiệu quả càng tốt. Ta hiểu các vị trưởng lão lo lắng nếu ta tiếp nhận truyền thừa thì phần quang huy này sẽ biến mất, cộng với lý do ta nói vừa rồi khiến mọi người trong lòng đều có băn khoăn."
Lời vừa nói ra, Cận Miểu Sâm rất lo lắng đứng bên người Đường Tam cũng không khỏi sững sờ. Nàng vốn nghĩ rằng ca ca rời nhà nhiều năm nên không hiểu sự tình, không ngờ rằng hắn lại nhìn thông thấu như thế.
Sắc mặt Đại trưởng lão cũng có chút thay đổi, nếu Cận Miểu Lâm đã hiểu rõ, chẳng lẽ hắn có thể giải quyết vấn đề này hay sao?
Nghe Đường Tam nói, các vị trưởng lão cũng rất kinh ngạc, nhìn bộ dạng bình tĩnh tự nhiên của hắn, nhất thời bọn họ đều bị hấp dẫn, tâm lý đối đầu ban đầu cũng có chút phai nhạt.
Đường Tam tiếp tục nói: "Là một phần tử của Lam Kim Thụ tộc, có thể truyền thừa huyết mạch của Thụ Tổ là kiêu ngạo của ta. Nhưng nếu truyền thừa sức mạnh của Thụ Tổ mà ảnh hưởng đến toàn bộ tộc quần thì ta tuyệt đối không muốn làm. Nếu không, ta cũng không cần ra ngoài tìm cơ duyên, lúc trước ở lại trong tộc trực tiếp tiến hành truyền thừa là được. Bởi vậy, điều kiện để ta kế thừa truyền thừa Thụ Tổ là phải giải quyết được hai vấn đề ta vừa nói. Nếu không, không cần các vị trưởng lão bỏ phiếu, ta cũng không có tư cách thừa kế tất cả những điều này."
Lần này, ngay cả Đại trưởng lão cũng phải kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Lẽ nào hiện tại ngươi đã có biện pháp giải quyết hai vấn đề này sao?"
Đường Tam mỉm cười, nói: "Nói miệng không có bằng chứng, có thể kế thừa truyền thừa Thụ Tổ hay không, chúng ta chờ một chút rồi nói. Trước tiên ta chứng minh với các trưởng lão, ta trở về sẽ chỉ có lợi cho Lam Kim Thụ tộc."
Nói xong, hắn chậm rãi đi tới bản thể Thụ Tổ to lớn. Cùng lúc đó, hào quang màu lam nhạt toát ra từ người Đường Tam.
Những tia sáng màu lam này rất kỳ lạ, toả ra vầng sáng màu lam óng ánh như thuỷ tinh, nhưng trong đó dường như còn ẩn chứa ý chí thiên địa. Dù các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc chỉ nhìn bằng mắt cũng có thể cảm giác được mình bị ảnh hưởng. Trong tăm tối, lý giải và cảm giác với sinh mệnh lực dường như đã thay đổi một cách vô tri vô giác, thậm chí cảm giác với sinh mạng tựa hồ cũng được nâng cao.
Đây là sức mạnh gì?
Bọn họ có thể khẳng định rằng đây không phải là năng lượng sinh mệnh đơn thuần, bởi vì bọn họ quá quen thuộc với nó. Mà vào lúc này, ánh sáng màu lam tản ra từ người Đường Tam ẩn chứa một đặc tính rất kỳ lạ. Khi hắn đến gần Thụ Tổ thì không phải có cảm giác muốn bái kiến, ngược lại có vài phần địa vị ngang hàng.
Các trưởng lão tự động tách ra hai bên, tạo thành một con đường để Đường Tam đi tới chỗ Thụ Tổ. Đại trưởng lão muốn mở miệng ngăn cản nhưng cuối cùng không nói ra được. Lời nói vừa rồi của Đường Tam và khí tràng đột nhiên xuất hiện trên người hắn lúc này khiến Đại trưởng lão có phần kiêng kỵ.
Vấn đề lớn nhất của Lam Kim Thụ tộc chính là không am hiểu chiến đấu. Đừng nhìn ở đây có nhiều trưởng lão là cường giả Thập giai trở lên, nhưng thực tế, lực chiến đấu của bọn họ rất bình thường. Đó là nguyên nhân vì sao dù có nhiều cường giả như vậy nhưng bọn họ vẫn bị các tộc khác khi dễ, hơn nữa còn không dám rời khỏi nội thành. Mỗi cường giả Lam Kim Thụ tộc đều là một kiện thiên tài địa bảo siêu cấp, có sức hấp dẫn phi thường lớn đối với hầu hết các Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc. Vì vậy, bọn họ trời sinh rất nhát gan.
Dù lúc này trong lòng Đại trưởng lão rất kiêng kỵ Đường Tam, nhưng hắn không khỏi nao núng dưới khí tràng Đường Tam phát ra.