[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 441: Thần Khí Truyền Tống?




"Ngươi tránh ra cho ta!" Hoàng Băng Băng lại vỗ thêm một chưởng, lần này, hàn ý lạnh băng lập tức ập đến, đôi mắt nàng đã biến thành màu băng lam.
Đường Tam không dám khinh suất, thời gian xung quanh chảy chậm lại làm giảm bớt tốc độ rét lạnh kia lan tràn. Cùng lúc đó, một ngọn lửa nóng sáng bốc lên từ trên người hắn, hai tay ngăn ở trước người.
"Rầm" một tiếng, Hoàng Băng Băng vẫn bất động, nhưng Đường Tam lùi liên tiếp ba bước, thiếu chút nữa thì đâm vào cửa phòng.
Hoàng Băng Băng lại sững sờ. Nàng kinh ngạc phát hiện, khi Tu La đón lấy một chưởng này của mình, hàn ý nàng bộc phát đã bị thôn phệ một phần, sau đó ngọn lửa nóng sáng trên người Đường Tam được tăng cường, cuối cùng ngăn trở được công kích của mình.
Phải biết rằng, Hoàng Băng Băng mặc dù chỉ ở cấp độ Tinh Vương (*), nhưng là Tinh Vương đỉnh phong. Dù sao nàng cũng là tộc trưởng.
(*) Theo phán đoán của mình, đây là phân chia cấp bậc bên Tinh Quái Tộc. Tương tự như Yêu Quái Tộc, các cấp độ trên Thần cấp lần lượt là Tinh Vương, Thiên Tinh Vương, Thiên Tinh Hoàng.
Đồng thời nàng cảm giác được, Đường Tam bất quá chỉ có tu vi trong khoảng Cửu giai, mặc dù Tinh Thần Lực đã là Cửu giai đỉnh phong, nhưng không phải là Thần cấp. Như vậy lại có thể ngăn trở hai lần công kích liên tiếp của mình, thật là có chút khó tin ... Hơn nữa, thủ pháp kia của hắn làm công kích của nàng bị tiêu hao rất nhiều, giống như là trâu đất xuống biển vậy. Dù không dùng toàn lực nhưng với cảnh giới của Hoàng Băng Băng, một màn trước mắt này quả thực làm nàng không thể tin được.
"Tộc trưởng, ngài đừng xúc động. Xúc động chỉ vô ích, chẳng lẽ ngài muốn gϊếŧ Tổ đình hay sao? Ta dám nói, ngài ngay cả một vị Hoàng Giả còn chưa gặp được thì đã bị bắt rồi."
"Ta đi tìm Thiên Tinh Hoàng của Nhật Thần Đế Quốc chúng ta cáo trạng!"
Đường Tam lắc đầu, nói: "Vô dụng thôi. Tổ đình ngưng tụ vận khí là vì lợi ích của tất cả các Hoàng Giả, lợi ích của Băng Nữ tộc sẽ không được tính đến. Ngài đi cáo trạng cũng không có kết quả gì, bọn họ sẽ không vì ngài cáo trạng mà thay đổi trạng thái trước mắt. Vận khí nếu bị phân tán, các Hoàng Giả truyền thừa cũng sẽ xảy ra vấn đề."
"Vậy liền để tộc ta vẫn diệt sao?" Thanh âm Hoàng Băng Băng đã có chút sắc nhọn.
Đường Tam cười khổ nói: "Ta ở đây không phải muốn cùng ngài giải quyết vấn đề sao? Cho nên ngài đừng xúc động, chúng ta phân tích một chút được không?" Vừa nói, hắn vừa chỉ về ghế sô pha.
Hoàng Băng Băng bởi vì phẫn nộ nên hô hấp hơi gấp, ngực có chút chập chùng. Nhưng nàng cũng dần bình tĩnh lại, tức giận hừ một tiếng, quay người trở về ghế sô pha ngồi xuống.
Đường Tam thở phào nhẹ nhõm, cho đến lúc này, hàn ý trong người hắn mới xem như hoàn toàn được hoá giải. Trước đó hắn dùng Sư Hổ Kim Cương thôn phệ hàn khí Băng Tinh Biến, nhưng vì cảnh giới của hai bên chênh lệch lớn, hơn nữa Đường Tam có thể cảm giác được, sau khi tiến vào Thần cấp, Băng Tinh Biến không phải là huyết mạch cấp ba, ít nhất cũng là cấp hai. Hàn khí cực hàn này làm hắn bây giờ vẫn còn run rẩy một chút.
Một lần nữa trở lại chỗ ngồi, Đường Tam nhìn Hoàng Băng Băng, nói: "Tộc trưởng, hiện tại quý tộc còn bao nhiêu tộc nhân?"
Hoàng Băng Băng lạnh lùng trả lời: "Chưa đến một ngàn."
Đường Tam hít sâu một hơi. Một chủng tộc số lượng không đến một ngàn, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Chuyện này khác với Sư Hổ tộc. Truyền thừa của Sư Hổ tộc còn có thể do Sư tộc và Hổ tộc kết hợp sinh ra hậu đại, chỉ là xác suất hơi thấp. Thế nhưng, Băng Nữ tộc sinh ra hậu đại cần mất khoảng trăm năm a! Hiện tại rõ ràng là đã đến mức gần diệt tuyệt. Khó trách ngay cả Băng Phong vương toạ cũng lấy ra, đây quả thật là tới đường cùng.
"Chuyện này rất nguy hiểm." Đường Tam thở sâu, nói: "Vậy các ngài có thể rời khỏi cực bắc, đi đến phụ cận Tổ đình, hoặc là một chủ thành nào đó sinh sống không?"
Hoàng Băng Băng lắc đầu, nói: "Không được. Nếu rời khỏi môi trường cực hàn, sinh mệnh lực của chúng ta sẽ bị tiêu hao, tu vi sẽ càng khó tăng lên. Chúng ta cố nhiên cần thiên địa linh khí, nhưng cực hàn đối với chúng ta cũng quan trọng không kém. Nói theo một nghĩa nào đó, thân thể của chúng ta chính là băng. Nếu băng rời khỏi cực hàn thì sẽ tan chảy, cho nên, chúng ta không có khả năng rời đi. Rời đi rất có thể sẽ tuyệt chủng càng nhanh."
Lông mày Đường Tam nhíu chặt, bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể giúp Băng Nữ tộc giải quyết vấn đề này.
Vấn đề truyền thừa hắn kỳ thật đã nghĩ ra một biện pháp, mặc dù biện pháp này rất có thể Hoàng Băng Băng sẽ không đáp ứng. Nhưng trước sinh tử tồn vong, không đáp ứng chỉ sợ không được. Nhưng là, giải quyết vấn đề sinh tồn căn bản mới là trọng yếu nhất. Không có đủ thiên địa linh khí, nói cái gì cũng vô dụng thôi. Dù có sinh ra hậu đại, tu vi chỉnh thể ngày càng kém thì cũng là đi theo hướng diệt vong.
Hoàng Băng Băng chỉ nhìn hắn với ánh mắt như thiêu đốt, nhưng không làm phiền hắn suy nghĩ. Sau khi Đường Tam đỡ được hai lần công kích của mình, trong vô hình nàng đã tín nhiệm hắn hơn. Hoàng Băng Băng tính cách đơn thuần, nhưng nàng cũng cảm giác được, Sư Hổ Kim Cương mà Đường Tam thi triển là huyết mạch cấp một, mà còn là loại huyết mạch nàng chưa từng biết đến. Còn có thời gian đột nhiên chảy chậm là có chuyện gì? Cái này đã vượt qua khỏi nhận thức của nàng. Tên nhân loại này rất thần bí, cũng rất mạnh. Đây là phán đoán của nàng với Đường Tam.
Rốt cuộc, Đường Tam ngẩng đầu lên nói: "Tộc trưởng, khi các ngươi tu luyện, thiên địa linh khí có thể thay bằng sinh mệnh lực không?"
Hoàng Băng Băng gật gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể. Trên thực tế, chúng ta cần nhất chính là sinh mệnh năng lượng. Cực bắc rất dồi dào Băng nguyên tố, nhưng Băng Nữ tộc chúng ta muốn duy trì sinh mệnh và sinh ra hậu đại thì cần kết hợp sinh mệnh năng lượng cùng Băng nguyên tố. Ở vùng đất buốt giá đó, cái thiếu nhất chính là sinh mệnh năng lượng, bởi vì căn bản không có sinh vật nào có thể phát triển được ở nơi đó."
"Bốp!" Đường Tam vỗ mạnh tay, "Vậy ta đã có biện pháp rồi, nhưng cần trả một cái giá lớn, và hiện tại không thể thực hiện được ngay."
"Biện pháp gì?" Hoàng Băng Băng sáng mắt lên.
Đường Tam nói: "Các ngài thiếu nhất chính là sinh mệnh khí tức, các ngài mặc dù không có khả năng rời khỏi cực bắc trong thời gian dài, nhưng thời gian ngắn thì có thể. Nếu như chúng ta có thể ở Băng Nữ tộc bố trí một Truyền Tống trận thì cứ cách một khoảng thời gian, ngài để tộc nhân truyền tống đến một nơi có sinh mệnh năng lượng nồng đậm, hấp thu chúng, sau đó lại truyền tống trở về. Vấn đề thiếu hụt thiên địa linh khí không phải là có thể giải quyết sao?"
"Truyền Tống trận? Truyền Tống trận dạng gì?" Hoàng Băng Băng ngây người nhìn hắn, cái này đã vượt qua khỏi phạm trù kiến thức của nàng.
Đường Tam nói: "Nói cách khác, thí dụ ta ở Băng Nữ tộc bố trí một Truyền Tống trận, có thể đưa tộc nhân của ngài truyền tống đến Tổ đình bên này hấp thu sinh mệnh năng lượng. Siêu viễn trình truyền tống trận."
"Chuyện này làm sao có thể? Khoảng cách xa như vậy? Truyền tống? Không thể nào." Hoàng Băng Băng không thể tin được.
Đường Tam gật đầu, nói: "Hiện tại đúng là không có khả năng, nhưng không có nghĩa là tương lai không có."
"Ngươi có bằng chứng gì chứng minh là có thể?" Thanh âm của nàng có chút xúc động, đúng là thêm vài phần tức giận.
Quang mang loé lên, một trận bàn đã xuất hiện trong lòng bàn tay Đường Tam. Hắn đưa cho Hoàng Băng Băng.
"Trong vòng hai trăm mét có thể tuỳ ý truyền tống. Bất cứ nơi nào tâm trí muốn đến, bất cứ nơi nào thân thể muốn đến."
Hoàng Băng Băng tiếp nhận Truyền Tống trận bàn, trên mặt biểu lộ kinh ngạc. Thần Thức rót vào, ngay sau đó, nàng đã truyền tống ra xa hơn mười mét.
Đôi mắt nàng sáng lên, nhưng rất nhanh đã ảm đạm trở lại, "Cái này vô dụng. Truyền tống cự ly ngắn có thể giống với truyền tống vượt qua mấy ngàn dặm sao?"
Đường Tam nói: "Vậy thì mở rộng trận pháp. Kỳ thật ta có một kế hoạch, bất quá cần một khoảng thời gian. Trận bàn này do một vị đại sư chế tạo ra. Hắn luôn có mục tiêu luyện chế một kiện Thần Khí truyền tống, có thể đem mình tuỳ thời truyền tống đến bất kỳ ngóc ngách nào ở trên lục địa. Nếu như thành công, ta có thể mượn nó sử dụng thì có thể giải quyết vấn đề vừa rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.